Sáng sớm, Khương Ninh trở mình, mở to mắt, hiếm khi thấy Vu Dương ngủ dậy muộn, bình thường, anh đều dậy sớm hơn cô.
Cô lại trở mình nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp rèm không nhìn rõ sắc trời, cất tiếng hỏi: "Mấy giờ rồi?".
"Gần 8 giờ". Vu Dương nói xong dán người vào lưng Khương Ninh.
Khương Ninh tiếp tục nhắm mắt: "Sao hôm nay anh còn chưa ra khỏi giường?".
Vu Dương tựa vào sống lưng của cô, thấp giọng trả lời: "Anh phải ra ngoài mấy hôm".
"Hả?". Khương Ninh trầm ngâm: "Anh phải chạy đường dài à?".
Anh cọ cằm vào da cô: "Ừ".
"Đi mấy hôm?".
Vu Dương nhẩm nhanh: "Năm ngày".
"Lâu vậy".
"Nơi đó hơi xa". Vu Dương đưa tay vén mấy sợi tóc bên sườn mặt của cô ra sau tai, thì thầm: "Em ở nhà một mình cẩn thận một chút".
Khương Ninh quay người đối mặt với anh, giơ tay sờ cằm anh, mấy sợi râu
đang mọc đâm vào tay cô ngưa ngứa. Cô mỉm cười, nói: "Em đâu có một
mình, em còn có Phương Nguyên mà".
Gương mặt Vu Dương đang thoải mái lập tức biến sắc, anh nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt ẩn chứa sự bất mãn. Anh nắm lấy bàn tay đang sờ dưới cằm
đưa lên miệng khẽ cắn một cái xem như trừng phạt.
Khương Ninh rút tay về, cười: "Anh làm gì thế?".
Vu Dương nâng hai chân Khương Ninh đang đè lên mình, khẽ xoay người áp
cô dưới thân, bàn tay men từ tai đi một mạch xuống dưới ngực cô, xoa
nắn.
Áp sát như vậy, Khương Ninh đương nhiên nhận ra phản ứng của anh, thầm hối hận mới sáng sớm không nên trêu chọc đàn ông.
Cô vươn tay đẩy ngực anh, giọng mềm mỏng: "Đừng làm rộn nữa, rời giường
thôi, không phải anh còn phải đến chỗ chú Vương à? Đến muộn không hay".
Vu Dương chui đầu vào hõm cổ của cô hít sâu một hơi, thì thào: "Không sao".
Anh nói xong liền dùng chân tách hai chân cô ra, nhìn như sẵn sàng tuốt
súng khỏi vỏ. Khương Ninh đẩy chân anh, bảo: "Em đói, đau bụng lắm".
Vu Dương không chịu dậy nhưng cũng không động tay động chân mà nằm thở trên người cô.
Một lúc sau, anh trở người, buông lỏng Khương Ninh, lảo đảo trượt xuống, vén chăn lên thay quần áo.
"Em đi làm chút gì đấy để ăn".
Khương Ninh cũng rời phòng, rửa mặt xong đi ra, Vu Dương mặc độc chiếc
quần dài đi vào, đóng cửa lại, bên trong truyền tới tiếng nước chảy.
Khương Ninh đứng ngoài bặm môi cười.
Ăn sáng xong, Vu Dương đưa cô đến nhà Từ Giai Tú. Trước khi đi, anh dặn
cô ở một mình phải cẩn thận, phải khóa cửa chính, chốt cửa sổ, chắc chắn nhận được lời hứa của Khương Ninh rồi anh mới chịu rời đi.
Sáng sớm Phương Nguyên đã chờ ở nhà Từ Giai Tú, Khương Ninh gọi Phương Nguyên ra ngoài, cậu liền đeo bao lô chạy theo cô.
Khương Ninh dẫn Phương Nguyên đi dạo qua mấy con phố trong trấn Thanh
Vân. Trấn Thanh Vân cũng bình thường giống như những thị trấn ở làng quê khác, không có gì đặc biệt, nhưng Phương Nguyên vẫn hết sức nhiệt tình, vừa đi vừa khen ngợi: "Chị, trấn Thanh Vân phát triển nhanh quá, khá
hơn quê em nhiều".
Khương Ninh nghe câu nói này của cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc dạo phố, Khương Ninh gặp Khương An, Khương An đương nhiên cũng nhìn
thấy cô, ánh mắt giả bộ như không nhìn thấy, cứ thế đi sượt qua.
"Sao vậy?". Phương Nguyên ngạc nhiên thấy Khương Ninh đột nhiên dừng bước
Khương Ninh định thần lại, đáp: "Đến giờ rồi, ăn cơm trước đi".
"Vâng".
"Em muốn ăn gì?".
"Chị, chị ăn gì em ăn nấy".
Khương Ninh suy nghĩ, đột nhiên trông thấy một nhóm người đang quàng vai bá cổ đi vào một quán ăn nhỏ.
Cô ngẫm nghĩ rồi kéo Phương Nguyên vào trong quán ăn đó.
Vào trong quán, Phương Nguyên định ngồi ngay bên ngoài nhưng bị Khương Ninh kéo lại, bảo: "Vào trong".
Hai người lần lượt ngồi xuống cạnh đám người kia, chọn đồ ăn. Phương
Nguyên tiếp tục nói cảm nhận của mình về trấn Thanh Vân, Khương Ninh
không tập trung, liên tục chú ý tới câu chuyện của bàn bên kia.
Mới đầu, đám người đó còn nói mấy câu vô vị, sau khi đồ ăn bưng lên, có người bắt đầu nhắc đến 'thành quả' của đêm hôm qua.
Khương Ninh rót nước đưa cho Phương Nguyên: "Khát nước thì uống này".
Phương Nguyên giật mình: "Vâng".
Cậu ngồi yên nghe đám người phía sau nói chuyện, giọng không cao không thấp, không chút che giấu.
"Đêm qua vận khí không tệ, câu được cái đầu cá lớn".
"Đúng vậy, lại có thể phóng túng được rồi".
"Gần đây tình hình hơi bị căng, vụ lần trước Tiền Cường bị bắt, nhiều người bó tay bó chân không dám làm tiếp".
"Như vậy cũng tốt, không còn ai tranh cướp mối làm ăn của chúng ta, không chừng còn lừa thêm được mấy vụ nữa".
"Hừm, kiểu làm ăn này ngoài có chút mạo hiểm ra thì cũng có cái hay".
"Mạo hiểm tồn tại cùng với lợi nhuận mà. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một
chút, đừng để cảnh sát chú ý thì có thể làm thêm được mấy năm. Dân Trung Quốc lắm tiền nhiều kẻ đần độn rất dễ bị lừa".
...
Khương Ninh nhai cơm, ngước mắt nhìn Phương Nguyên, cậu giơ bát cơm lên
đã lâu nhưng chưa và miếng nào, sự chú ý không dồn vào thức ăn đặt trên
bàn mà nghiêng người nghe phía sau nói chuyện.
Đợi bọn họ ăn cơm xong rời đi, Khương Ninh mới lên tiếng: "Mau ăn đi không nguội hết giờ".
"À". Mặt mũi Phương Nguyên đầy tâm sự, cầm bát cơm lên xong lại hạ xuống: "Chị, bọn họ...".
"Đi thôi". Khương Ninh đứng dậy tính tiền.
Ra khỏi quán cơm, Phương Nguyên đi theo cô: "Chị, vừa rồi những người kia... họ làm gì vậy?".
"Chị không biết". Khương Ninh nói: "Nếu em quan tâm thì đi lên trấn hỏi thử xem".
Phương Nguyên gật đầu: "Em cảm thấy hình như bọn họ đang làm việc gì đó không đứng đắn".
"Ừ".
"Em sẽ đi tìm hiểu".
Khương Ninh không ngăn cản, chỉ nói một câu: "Cẩn thận một chút".
Phương Nguyên mỉm cười, vẻ mặt tự tin: "Dù sao thì em cũng là một luật sư, biết điều tra ngầm đấy".
Đến trưa, Khương Ninh đưa Phương Nguyên đi dạo hết đầu đường đến cuối
ngõ. Nhìn thấy ai, Phương Nguyên cũng tiến đến bóng gió dò hỏi nơi 'bí
mật'. Cậu sẵn sàng sử dụng đủ loại kỹ năng bốn năm học đại học để cạy
miệng mọi người. Nhưng dân bản xứ căn bản không cho đây là bí mật, ngược lại, họ kể hết toàn bộ, cuối cùng còn hỏi cậu một câu: "Cậu cũng muốn
làm à?".
Phương Nguyên cười lúng túng, sắc mặt nặng nề. Mặc dù Khương Ninh đã
biết chuyện nhưng sau khi nghe già trẻ lớn bé trong trấn đưa ra ý kiến,
tâm trạng của cô cũng chìm xuống tận đáy.
Tình hình còn tồi tệ hơn cô nghĩ.
Chạng vạng tối, sau khi lăn lộn suốt một ngày, Khương Ninh và Phương Nguyên chuẩn bị ra về.
Sau những gì trải qua lúc trưa, Phương Nguyên trở nên trầm mặc, cậu đi
sau lưng Khương Ninh, thật lâu mới mở miệng nói một câu: "Bọn họ làm
nghề lừa đảo".
Khương Ninh gật đầu: "Ừ".
"Chị biết từ lâu rồi đúng không?".
"Ừ".
"Chiều hôm ấy...".
Khương Ninh nói: "Chị cũng không biết quá rõ...".
Phương Nguyên cúi đầu: "Hầu hết người trong trấn đều biết chuyện này, sao không ai đi báo cảnh sát?".
Khương Ninh hỏi cậu: "Em biết trong trấn có bao nhiêu người làm việc này không?".
Phương Nguyên mím môi.
"Một nửa".Khương Ninh khẽ nói: "Muốn bắt không dễ vậy đâu, không đủ chứng cứ, hao tiền tốn lực".
Phương Nguyên hỏi lại: "Sao lại không đủ chứng cứ? Người trên trấn...".
Cậu dừng lại, nhớ tới vẻ mặt thờ ơ của đám người khi được hỏi. Họ coi câu hỏi của cậu nhỏ nhặt như việc ăn cơm hàng ngày.
Khương Ninh liếc cậu: "Người dân nơi nhỏ bé này không có ý thức pháp
luật, chỉ cần kiếm được nhiều tiền sẽ bất chấp cả phạm pháp".
Phương Nguyên tiếp tục trầm mặc, trong lòng hết sức nặng nề.
Một lúc sau, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nguyên, tỏ ra kiên định: "Chị, em muốn nghiên cứu về đề tài này".
Khương Ninh không bất ngờ, quay sang mỉm cười cổ vũ, nhận xét như trước: "Em làm tốt lắm".
"Nhưng...". Phương Nguyên vẫn hơi do dự: "Nếu chuyện lừa đảo bị phơi bày ra ánh sáng, thanh danh của trấn Thanh Vân...".
"Đã xấu rồi còn sợ tệ hơn sao?". Khương Ninh nói: "Trấn Thanh Vân giờ đã bị sương mù giăng đầy. Việc em cần làm là để cho nơi này được ánh mặt
trời tỏa sáng một lần nữa".
Mấy hôm sau, Khương Ninh đi làm, Phương Nguyên không nhàn rỗi, cả ngày
khoác ba lô chạy khắp trấn Thanh Vân. Cậu bảo muốn nghiên cứu thực địa.
Khương Ninh thấy cậu để tâm nên không cản trở, chỉ bảo cậu hành động
phải hết sức cẩn thận.
Sẩm tối, Phương Nguyên lái chiếc xe máy điện của Từ Giai Tú đến hiệu sửa xe tìm Khương Ninh. Vừa dừng xe, cậu đã thấy Khương Ninh đang đứng nói
chuyện với một học sinh.
Đến gần, cậu nghe thấy Khương Ninh nói với học sinh kia: "Em cứ để xe ở đây, mai tới lấy".
"Đến lấy sớm được không ạ? Em muốn ra ngoài chơi".
Khương Ninh ngẫm nghĩ: "Được".
Học sinh kia đi rồi, Phương Nguyên mới đi đến gọi cô: "Chị Khương Ninh".
Khương Ninh đáp lời, vào trong cửa hàng lấy thùng đồ nghề của Vu Dương ra, ngồi xổm xuống, kéo van của chiếc săm xe.
Phương Nguyên ngạc nhiên: "Chị, chị... sửa xe à?".
"Không phải".
"Thế chị đang làm gì vậy?".
Khương Ninh lôi săm xe ra: "Chị vá lốp xe".
Cô đổ đầy chậu nước rồi tập trung sửa xe.
Phương Nguyên mở to mắt, nhìn cô: "Chị, nhìn chị hơi lạ đấy".
Khương Ninh cười cười, không nói gì cả.
Cô tìm thấy vị trí xì hơi, cầm giũa mài nhẵn, khóe mắt liếc nhìn ống
quần của Phương Nguyên, phía trên dính ít bùn đất, hỏi: "Hôm nay em đi
đâu vậy?".
Phương Nguyên gãi đầu: "Em đi leo núi".
"Chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện".
"Không sao đâu, em biết chừng mực".
Phương Nguyên trò chuyện với cô về thành quả điều tra được mấy hôm
trước. Khương Ninh nghe chăm chú, không để ý đến việc trong tay. Cho đến khi cậu vỗ đùi đứng lên: "Chị, em về trước sửa tài liệu đây".
"Ừ".
Phương Nguyên đi rồi, lúc này Khương Ninh mới dừng tay, cúi đầu nhìn lốp xe, nhíu mày.
Như đã gây họa.
Đúng lúc ấy, tai cô bắt được âm thanh quen thuộc, quả nhiên, cô vừa đứng lên thì thấy Vu Dương lái xe trở về.
Vu Dương cởi mũ bảo hiểm, xuống xe, đi về phía Khương Ninh.
"Anh về rồi à?". Ánh mắt Khương Ninh toát ý cười.
"Ừ".
"Em tưởng ngày mai anh mới về?".
"Được về sớm". Vu Dương nói.
Không biết có phải do lâu ngày sinh ảo giác hay không, anh cảm thấy ánh
mắt Khương Ninh nhìn anh dường như mang theo ánh sáng, nóng bỏng hơn
trước, khiến trái tim anh như bị thiêu đốt.
Vu Dương định ghé sát lại hôn cô nhưng bị cô ngăn cản: "Anh làm việc này trước đã".
"Hả?".
Khương Ninh chỉ vào chiếc xe đạp bên cạnh, hắng giọng: "Cái này... anh xem thế nào đi".
Vu Dương ngạc nhiên nhìn chiếc xe đạp. Anh ngồi xổm xuống quan sát chiếc săm đã bị kéo ra. Anh không cần hao tâm tổn trí tìm chỗ bị xì hơi, bởi
vì anh chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy một lỗ thủng to tướng
bằng đầu ngón tay cái trên chiếc lốp.
Khương Ninh giải thích: "Đứa bé bảo muốn lấy xe sớm nên em tính thử. Không ngờ vừa ra tay đã làm hư".