Vu Dương đang ngồi ở cửa hàng chà lau đồ nghề, nghe vậy ngẩng lên nheo
mắt nhìn về phía người vừa tới. Sau khi trông thấy Tiêu Đại, anh khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
"Anh đang bận à?".
"Có việc gì thế?".
Tiêu Đại không đi xe, đương nhiên không phải đến để bảo anh sửa xe.
"Không có gì, em chỉ đi ngang qua, tới chào hỏi anh thôi". Tiêu Đại rút ra một điếu thuốc.
Vu Dương không cầm ngay, Tiêu Đại vẫn giơ ra trước mặt: "Cai rồi à?".
Vu Dương nhận lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, Tiêu Đại ghé vào châm lửa, quan sát nét mặt anh rồi làm như vô tình hỏi một câu: "Anh Dương, nghe
nói dạo này anh đã tìm được bạn gái, có xinh không?".
"Xinh". Vu Dương hít một hơi, chậm rãi phun khói: "Không phải hôm qua cậu nhìn thấy rồi à?".
Tiêu Đại không hề lúng túng vì bị vạch trần, ngược lại, anh ta cười hì hì: "Hóa ra hôm qua anh nhìn thấy em rồi".
Vu Dương ngậm điếu thuốc trong miệng không đáp.
"Em nói này, người thông minh không cần nói lòng vòng. Bạn gái của anh,
anh Tiền cũng để ý đến, anh muốn ở bên cô ấy, chắc sẽ rắc rối đấy".
Vu Dương liếc mắt nhìn anh ta, anh không lên tiếng nhưng ánh mắt đã không còn hữu hảo như vừa rồi.
Tiêu Đại nói tiếp: "Anh Dương, em biết anh có bản lĩnh. Anh là một con
thuồng luồng bị nhốt trong vũng nước cạn, sau này sẽ có cơ hội lên như
diều gặp gió. Nhưng tục ngữ nói đúng: 'Rồng mạnh không cắn rắn địa
phương'. Giờ anh chống lại anh Tiền, không phải là việc hay".
"Phụ nữ ấy mà, cũ không đi, mới không tới, anh nói xem có đúng không?".
Vu Dương cầm điếu thuốc, ngón tay vẩy tàn, bỗng nhiên nhớ tới gương mặt
xinh xắn của Khương Ninh, anh mỉm cười không chút e dè: "Cô ấy còn rất
mới".
"...". Tiêu Đại nghẹn họng, một lúc sau, thở dài: "Được rồi, em đây đến
không phải để làm thuyết khách, chả ai muốn làm cái chuyện chia uyên rẽ
thúy này cả. Em đến chỉ để nhắc nhở anh, con người lão Tiền, làm việc có thủ đoạn. Lão ta đã nhìn trúng thì sẽ không dễ dàng buông tay đâu".
Tiêu Đại thấy anh không có phản ứng, chêm thêm một câu: "Bây giờ anh buông tay vẫn kịp".
"Muộn rồi".
"Hả?".
Vu Dương di đầu mẩu thuốc lá trên nền đất, đứng dậy nói: "Tôi đi đón cô ấy không muộn".
"...". Tiêu Đại thấy Vu Dương vẫn ngang ngạnh, anh ta không nói thêm
nữa, phủi ống quần đứng lên: "Anh Dương, lời cần nói em đều nói rồi, em
thật lòng muốn tốt cho anh".
Tiêu Đại đi rồi, Vu Dương dắt xe máy ra, vừa dang chân ngồi lên thì nhớ ra một chuyện. Anh liền xuống xe, kéo cửa cuốn lại.
Lúc Vu Dương đến ngân hàng, Khương Ninh đang đứng đợi ở cửa. Anh đỗ xe, lấy mũ bảo hiểm ra, hỏi: "Đợi lâu chưa?".
"Chưa".
"Lên thôi".
Khương Ninh không nhúc nhích, nói: "Vu Dương, chúng ta đi chợ mua đồ ăn trước đi".
"Sao?".
"Anh toàn ăn bên ngoài, không thấy ngán à?". Khương Ninh thấy anh vẫn
ngạc nhiên đứng nguyên một chỗ, cô đưa tay ra dấu: "Đi thôi".
"Ừ".
Vu Dương đưa Khương Ninh đến cổng chợ. Khương Ninh để anh đứng chờ, còn cô đi một mình vào mua thức ăn.
Gần tối nên chợ bán đồ ăn hơi vắng vẻ, rất nhiều sạp hàng đã thu dọn.
Khương Ninh cầm điện thoại tìm thực đơn mấy món Tứ Xuyên, dựa theo hướng dẫn trên để lựa nguyên liệu. Cuối cùng, mắc kẹt trước đống ớt dài ngắn
to nhỏ.
"Cô gái, cô mua ớt à?". Bà thím bán rau cầm mấy quả ớt to tướng lên giới thiệu: "Loại ớt này ngon lắm, không quá cay, mùi vị vừa vặn".
Khương Ninh lắc đầu: "Cháu muốn loại cay nhiều cơ".
Bà thím ngạc nhiên: "Ở vùng này toàn người ít ăn cay...Cháu muốn ớt cay
thì mua loại ớt chỉ thiên này. Cay lắm đấy, xào nấu chỉ cần bỏ hai quả
vào là được".
Khương Ninh cầm lên ngửi, ngửi xong không thấy mùi gì, bản thân cô cũng
không biết nên chọn như thế nào, đành bảo bà thím: "Thím chọn cho cháu
một ít".
Mua xong đồ ăn, Khương Ninh xách túi đi ra. Vu Dương ngồi trên xe hút
thuốc, nhìn thấy cô, bàn tay cầm điếu thuốc khựng lại, lập tức tắt lửa
ném sang đống rác bên cạnh. Trong miệng anh vẫn còn khói thuốc, nhịn một lát mới bật ho sặc sụa.
Vu Dương lấy tay che miệng ho khan mấy cái xong mới trả lời cô: "Mua hết chưa?".
"Rồi ạ, mình đi thôi".
Khương Ninh ngồi trên xe, Vu Dương chở cô về cửa hàng. Cửa vừa mở,
Khương Ninh liền cầm nguyên liệu nấu ăn đi thẳng vào bếp, Vu Dương đi
theo cô cũng bước vào bếp.
Khương Ninh liếc ra đằng sau, hỏi anh: "Anh không có việc gì làm à?".
Vu Dương nhìn cô phân chia thực phẩm, tiến lên hỏi: "Cần anh giúp không?".
"Không cần, anh ra ngoài mau lên, em làm xong sẽ gọi anh".
Vu Dương đứng một lát thấy cô thật sự không cần đến mình, anh ở đây e là sẽ làm phiền cô nên đành rời bếp, ra ngoài cửa làm nốt việc còn lại.
Phòng bếp của Vu Dương rất hẹp, chỉ có bồn rửa bát nhỏ, một cái chạn bát và chiếc tủ lạnh nhỏ cũng chiếm hết không gian.
Trần Lệ Trân bắt cô giúp việc nấu nướng từ nhỏ, Khương Ninh tự nhận tay
nghề nấu nướng của mình không tệ. Nhưng cô chưa bao giờ nấu món cay, nên nhất thời không biết bắt đầu như thế nào. Cô mở điện thoại xem qua các
bước cơ bản của món ăn xong mới bắt đầu ra tay xử lý nguyên liệu.
Theo trình tự sách dạy, Khương Ninh nấu hai món xào. Hai món này đều bỏ
cay. Vì sợ cay nên cô không dám tự mình nếm thử, cô đang tính ra ngoài
gọi Vu Dương vào thì đột nhiên cảm thấy dặm mắt, liền vô thức đưa tay
lên dụi, nhất thời quên mất tay mình vừa mới cắt ớt. Vừa xoa nhẹ mấy
cái, cô thấy mắt mình nóng ran, nước mắt cay xè trào ra.
“Vu Dương, Vu Dương…”. Khương Ninh không nhìn thấy đường, đi thẳng vào căn phòng bên cạnh.
Vu Dương ở bên ngoài vội vã chạy vào, anh thấy Khương Ninh đang ở trong phòng mình, lập tức đi đến hỏi: “Sao vậy?”.
“Mắt em…”. Khương Ninh chỉ chỉ vào đôi mắt đang nhắm tịt của mình: “Chạm phải ớt”.
Vu Dương bảo cô ngồi lên giường: “Đợi một lát”.
Anh vào trong toilet lấy một chiếc khăn mặt sấp nước rồi quay trở lại,
thấy Khương Ninh hai tay vẫn bưng mắt, anh tiến lên giữ chặt tay cô:
“Đừng dụi nữa”.
Vu Dương cầm khăn mặt xoa lên mắt Khương Ninh. Khăn mặt lạnh buốt, trong phút chốc, cô đã có cảm giác lửa thiêu trên mắt dần tiêu tan.
Anh bỏ khăn mặt ra, hỏi cô: “Khá hơn chút nào không?”.
Vu Dương nhìn hai mắt cô nhắm chặt. Trong phòng không bật đèn, đúng lúc
trời đang trở tối. Anh quan sát thấy viền mắt cô đỏ lựng như vừa mới
khóc, khóe mắt dấp dính chút nước. Anh định cầm khăn mặt lau sạch đi, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu xuống, khẽ chạm môi vào, hôn lên mắt
cô.
Tròng mắt Khương Ninh chuyển động, bỗng chốc mở ra, khoảng cách giữa mặt Vu Dương và mặt cô chỉ bằng một ngón tay. Cô vừa mở mắt, con ngươi đen
nhánh trong như đầm nước lấp lánh càng thêm cuốn hút. Thoáng cái, anh
bỗng như rơi vào trong đó.
Cổ họng anh chuyển động lên xuống, nắm chặt chiếc khăn trong tay. Cuối
cùng anh không kiềm chế, ném chiếc khăn sang bên, giữ lấy khuôn mặt
Khương Ninh, trực tiếp hôn xuống.
Khương Ninh im lặng trợn tròn mắt nhìn anh. Cô nhìn một lát rồi nhắm mắt lại, há miệng cắn môi dưới của anh. Hành động này của cô như mời gọi.
Hơi thở của Vu Dương tăng thêm, lưỡi quấn quít dò xét đi vào. Khương
Ninh ngồi bên giường, thuận thế nằm xuống dưới sự tấn công của Vu Dương. Vu Dương một chân quỳ trên giường, cũng đi theo nằm phía trên cô.
Tay Vu Dương vốn đỡ đầu cô, rốt cuộc không tự chủ được trượt xuống dưới
đi đến thắt lưng của Khương Ninh, vuốt nhè nhẹ một cái, xốc áo cô luồn
vào.
Lúc tay anh chạm trực tiếp lên da thịt Khương Ninh, cổ họng cô phát ra tiếng rên, thắt lưng cũng uốn éo nhẫn nhịn.
Vu Dương mở to mắt, trong bóng tối, trong căn phòng nhìn không rõ mặt
người, ánh mắt anh tựa như bắt lửa, hơi thở mang theo khí nóng. Anh di
chuyển rời khỏi môi cô, đi ngang qua cằm rồi dần dần lướt xuống, cọ xát ở cổ một cái, hướng lên chỗ nhấp nhô.
Khương Ninh yếu ớt thở gấp, hai tay đặt trên lưng Vu Dương cũng bắt đầu
vuốt ve. Anh thở hổn hển, phổi trống rỗng như người vừa từ dưới nước
ngoi lên, chỉ có thể hít từng ngụm từng ngụm.
“Vu Dương…”. Khương Ninh gọi tên anh.
Vu Dương không hề thỏa mãn mân mê lớp chướng ngại ngăn cách. Anh vòng ra sau lưng cô, dò dẫm. Lưng cô rịn một lớp mồ hôi, tay sờ vào có cảm giác mịn màng.
Anh tìm thấy cái móc, nhưng không cởi ra được. Thâm tâm có phần gấp gáp, hơi thở rối loạn, tay càng gỡ càng thêm luống cuống. Sau bao nỗ lực,
cuối cùng cũng cởi bỏ được. Anh chậm rãi rút tay vòng ra phía trước. Bàn tay vừa phủ lên chưa kịp cử động, bên ngoài cửa hàng bỗng nghe thấy
tiếng động.
“Anh Dương, anh Dương, anh đang ở đâu đấy?”.
Vu Dương nhận ra giọng của Triệu Tiểu Viên, cơ thể cứng đờ, lập tức tỉnh táo. Khương Ninh đương nhiên cũng nghe thấy, cô vỗ lưng Vu Dương. Anh
vội vã rút tay dưới áo Khương Ninh ra, lúc đứng dậy tiện thể kéo vạt áo
của cô xuống.
“Anh ra đón cô ấy đi”. Khương Ninh ngồi dậy nói.
Vu Dương đi ra thấy Triệu Tiểu Viên đang xốc rèm cửa đi vào.
Triệu Tiểu Viên sợ hết hồn khi nhìn thấy Vu Dương. Cô ta vỗ vỗ ngực nói: “Tối như mực thế này sao anh không bật đèn lên?”.
“Sao cô lại tới đây?”. Vu Dương ho mấy cái, giọng khàn khàn, lắng nghe kỹ còn thấy vẻ lúng túng trong đó.
“Em làm cơm mang đến cho anh”. Triệu Tiểu Viên vừa nói vừa giơ chiếc cà
mèn trên tay lên: “Bật đèn lên trước đã”. Cô ta chưa nói xong, bỗng trợn trừng mắt nhìn cô gái từ trong phòng Vu Dương đi ra.
Khương Ninh mở to mắt trong bóng tối: “Xem ra tôi tới không đúng lúc nhỉ?”.
Dù không nhìn thấy mặt, Triệu Tiểu Viên vẫn nhận ra giọng của Khương
Ninh. Cô ta bật công tắc đèn ở vách tường, ánh sáng thoáng chốc rải đầy
không gian chật hẹp, ba người đều nheo mắt lại.
Triệu Tiểu Viên nhìn Vu Dương và Khương Ninh, lộ vẻ ngạc nhiên: “Sao cô
lại ở đây?”. Cô ta quay sang hỏi Vu Dương: “Anh đang qua lại với cô ta
à?”.
“Ừ”. Vu Dương không có ý định giấu diếm.
“Anh Dương! Sao anh có thể như vậy được? Anh quên dì đã nói muốn chúng ta sau này lấy nhau à?”.
Triệu Tiểu Viên ném hộp cơm xuống dưới đất, quay người chạy ra khỏi cửa hàng.
“Tiểu Viên”.
Vu Dương đuổi theo hai bước thì dừng lại. Anh quay đầu nhìn về phía
Khương Ninh. Cô đang cúi đầu nhìn hộp cơm dưới đất, giọng điệu lãnh đạm: “Đã có người làm cơm cho anh, em không cần làm nữa”.
Vu Dương xoay người, khóe miệng kéo căng: “Anh chỉ ăn cơm em nấu”.
“Người ta có thành ý thế mà”.
“Cô ấy…”. Vu Dương moi ruột moi gan để tìm từ: “Chỉ là đồng hương”.
Khương Ninh dựa vào cửa phòng, ngẩng đầu nhìn anh: “Đồng hương?”.
Vu Dương tiến lên một bước, ánh đèn trên đỉnh đầu anh hắt xuống, cái
bóng của anh rơi trên người Khương Ninh, gương mặt cô bị bóng tối che
phủ.
“Gia đình Tiểu Viên có quan hệ rất tốt với nhà anh. Lúc gia đình anh xảy ra chuyện, bố anh…bất ngờ bỏ đi. Quãng thời gian ấy, gia đình anh rất
hỗn loạn. Bố của Tiểu Viên đã giúp mẹ anh rất nhiều, mẹ anh cảm thấy…”.
Vu Dương dừng lại, dò xét thái độ của Khương Ninh, không biết nên nói
như thế nào.
Khương Ninh nghe qua lời anh liền hiểu ý: “Bắt anh lấy thân trả nợ?”.
Vu Dương im lặng, dường như có chút ngượng ngùng.
Khương Ninh xùy một cái, cúi đầu cười khẽ.
“Khương Ninh, nhưng anh không đồng ý”.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt chưa hết ý cười: “Hôm qua hết
lòe loẹt, hôm nay lại tới thanh thuần, hoa đào nở không tệ”.
Vu Dương quan sát tỉ mỉ nét mặt cô, lúc này cảm thấy thái độ của cô hơi bất thường.
Hai người đứng ở lối cửa hẹp, im lặng giây lát.
“Anh thợ có ở đây không nhỉ?”. Tiếng gọi bên ngoài phá vỡ không gian im ắng.
Khương Ninh nhìn anh: “Có người gọi anh kìa”.
Vu Dương lúc này mới vén rèm đáp: “Ra ngay đây”.
“Xe đạp của tôi bị tuột xích, anh lắp lại giúp tôi, tôi còn phải về nhà”.
“Được”.
Vu Dương đứng không nhúc nhích, chợt thấy Khương Ninh đi đến bên cạnh,
khẽ cười nói: “Con người ấy mà, giống như cái xe đạp này, đúng thời điểm quan trọng thì bị tuột xích”.
Vu Dương không ngốc, đương nhiên hiểu câu nói bóng gió của cô. Anh vô thức xoa tay, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô rát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT