Chớp mắt đã đến đầu tháng 8, ngân hàng có một đống báo cáo cuối tháng và công việc cần chỉnh lý nên
Khương Ninh phải làm thêm giờ suốt mấy ngày liền. Hôm nay cũng không
ngoại lệ, lúc hoàn thành xong mọi việc đồng hồ đã chỉ 7 giờ. Thay xong
quần áo, Khương Ninh đi thẳng ra quán vỉa hè ở trong trấn. Bóng tối phủ
xuống, hàng quán trong trấn nhao nhao dựng lên, sắc màu ấm áp của ngọn
đèn lọt qua khe hở, mùi khói dầu theo gió đêm phiêu tán xung quanh.
Khương Ninh theo hướng dẫn của Từ Giai Tú tìm thấy quán vỉa hè, bắt gặp
cô ấy đang một mình một bàn liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh: "Không
phải nói 7 giờ cơ mà sao cậu đến sớm thế?".
"Không có việc gì thì đến sớm thôi". Từ Giai Tú đưa mắt ra sau lưng
Khương Ninh, hỏi: "Bảo cậu dẫn người đến ăn cơm cùng, sao lại đến có một mình?".
"Nói với anh ấy rồi, lát đến ngay".
"Hôm nay chị đây sẽ xét duyệt giúp cậu". Từ Giai Tú nhìn xuống đất ra hiệu.
Khương Ninh cúi xuống thấy một thùng rượu đầy, cô không khỏi nhíu mày: "Chưa chọn đồ ăn sao đã gọi rượu rồi?".
"Đồ ăn thì cứ gọi theo khẩu vị của cậu thôi".
Khương Ninh gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì, đứng dậy đi về phía ông chủ.
Từ Giai Tú chỉ thấy Khương Ninh cầm tờ thực đơn khoa chân múa tay mấy
cái, còn ông chủ thì gật đầu lia lịa xem như đã hiểu ý.
"Khương Ninh".
Khương Ninh đang định về chỗ thì bỗng có người gọi.
Tiền Cường dẫn theo một đám người vào trong quán. Hắn ta phất tay với
đám đệ tử đằng sau: "Chúng mày ngồi trước, chọn món đi". Nói xong, hắn
đi về phía Khương Ninh. Đám người huýt sáo bỡn cợt, âm thanh trêu chọc
ồn ào không ngớt.
Tiền Cường ưỡn ngực mặt mũi tươi cười lại gần. Hắn hỏi Khương Ninh: "Em
cũng tới đây ăn cơm à? Em xem có phải trùng hợp không. Chúng ta lại chạm mặt nhau".
Khương Ninh không có ý định nhiều lời với hắn. Từ Giai Tú chứng kiến
tình hình, đương nhiên biết rõ thâm tâm Khương Ninh nghĩ gì, ngay lập
tức lên tiếng gọi cô.
Lúc này Tiền Cường mới nhìn thấy Từ Giai Tú, hắn tỏ ra vồn vã: "Cô giáo
Từ cũng ở đây à? Hai người ăn cơm thì tẻ nhạt quá. Hay là sang đây ngồi
cùng với anh, chúng ta trò chuyện?".
"Không cần, chúng tôi đang đợi người". Khương Ninh lãnh đạm từ chối.
"Còn có ai nữa...".
Tiền Cường vừa nói vừa kéo tay Khương Ninh. Nhưng hắn chưa kịp thực hiện thì một cánh tay xuất hiện đột ngột tách rời ra. Hắn sửng sốt ngẩng đầu nhìn người vừa đến, sắc mặt thoáng thay đổi, không còn tươi cười mà lộ
vẻ khinh thường.
"Đây không phải là thợ sửa xe sao?".
Vu Dương trầm mặt, Khương Ninh nắm chặt tay anh, chờ anh quay sang nhìn mình, cô bảo: "Anh đến rồi, chúng ta ngồi đi".
Khương Ninh không thèm liếc Tiền Cường, kéo Vu Dương về phía bàn của Từ
Giai Tú. Tiền Cường bị bỏ rơi, đứng yên một chỗ, vẻ mặt biến đổi, càng
lúc càng khó coi. Đám đàn em sau lưng hắn dường như đã nhận ra bầu không khí bất thường, chúng đều câm như hến, không dám tiến lên hỏi Tiền
Cường. Cuối cùng vẫn là Lưu Hưng cả gan, thăm dò Tiền Cường: "Anh Tiền,
hay là chúng ta đổi chỗ?".
Tiền Cường nhìn chằm chằm Vu Dương và Khương Ninh, đáy mắt hiện tia hung ác nham hiểm. Một lát sau, trong khi Lưu Hưng tâm trạng lo lắng, hắn
lên tiếng: "Lại bảo anh em đổi chỗ".
"Vâng vâng".
Sau khi Tiền Cường và đám lâu la rời đi, trong quán thoáng cái trống
trải. Từ Giai Tú nhìn hướng bọn chúng bỏ đi, cô cười nói: "Cuối cùng
cũng đi, đúng là ô uế không khí".
"Ông chủ, có thể mang đồ ăn cho bàn này được rồi". Từ Giai Tú gọi to, nhìn Khương Ninh, nhíu mày: "Không giới thiệu à?".
Khương Ninh chỉ vào Từ Giai Tú, nói với Vu Dương: "Từ Giai Tú".
Từ Giai Tú đợi một lúc không thấy cô nói tiếp, liền trừng mắt: "Thế thôi à?".
Khương Ninh: "Ừ".
"Hừm, ít nhất cũng phải thêm vài tính từ, bạn gái thân từ nhỏ các kiểu chứ?".
"Không cần".
"À, còn anh ấy thì sao? Cậu giới thiệu đi".
Khương Ninh nhìn cô: "Không phải cậu từng đến tìm anh ấy để sửa xe à?".
"...".
Khương Ninh và Từ Giai Tú tán gẫu mấy câu, ông chủ làm xong đồ ăn bưng
lên. Từ Giai Tú liếc mắt thấy đĩa cá sốt dầu đỏ, cô cố tình hỏi: "Ơ,
mình không gọi cá sốt dầu, có phải ông chủ bê nhầm bàn không nhỉ?".
Khương Ninh lườm cô: "Không sai, là mình gọi đấy".
"Không thể nào, chẳng phải cậu không ăn được cay ư?".
Khương Ninh không tránh né, trả lời thẳng thắn: "Là anh ấy ăn".
"Hì hì, ngày xưa đi ăn lẩu với cậu, cậu nhất định không cho mình bỏ ớt.
Như thế mà gọi là lẩu á? Như thế chỉ gọi là nước canh thôi". Từ Giai Tú
tức giận bất bình. Cô nhìn sang Vu Dương, nói: "Em xem như đã nhìn ra,
giờ trong lòng cô ấy, địa vị của em đã thấp hơn anh".
Vu Dương nhìn về phía Khương Ninh, thấy cô không hề phản bác, chỉ chuyên tâm lấy nước sôi trần qua bát đũa.
Từ Giai Tú mở thùng rượu để dưới chân, lôi ra hai chai để trên mặt bàn, cô hỏi Vu Dương: "Anh uống được rượu không?".
"Được".
Từ Giai Tú gật đầu: "Vậy tốt rồi, đến quán ăn mà không uống rượu thì còn ý nghĩa gì". Nói xong, cô rót rượu vào hai chiếc chén, đưa một chén cho Vu Dương, sau đó nhìn Khương Ninh, bảo: "Cậu mua chai nước uống đi".
Khương Ninh không quan tâm đến câu nói móc của cô. Cô đang định đưa tay lấy chén rượu của Vu Dương thì bị anh né trước một bước.
Cô quay sang dùng ánh mắt im lặng dò hỏi, Vu Dương chuyển chiếc chén ra xa, nói: "Nghe lời cô ấy đi".
Từ Giai Tú buồn cười, tay vỗ vào bàn một cái: "Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Nghe lời mình, đi mua đồ uống đi".
"Để tôi đi". Vu Dương đứng dậy đi ra ngoài quán.
"Anh ấy được đấy". Từ Giai Tú huých cùi chỏ vào Khương Ninh.
"Ừ".
"Mỗi tội hơi ít nói một chút. Nhưng không sao. Lát nữa mình tiếp mấy chai cho anh ấy, đến lúc đấy không nói cũng phải nói".
Từ Giai Tú vừa nói xong, Vu Dương cầm chai nước trái cây đi về, anh ngồi xuống đưa cho Khương Ninh.
Từ Giai Tú chăm chú nhìn Khương Ninh. Cô bưng chén lên giơ trước mặt Vu
Dương: "Vu Dương, Khương Ninh ấy, từ nhỏ đã lớn lên cùng em, sau này
phiền anh chăm sóc cô ấy nhiều một chút".
"Được". Vu Dương giơ chén rượu chạm một cái.
Kế tiếp, Từ Giai Tú bắt đầu kể chuyện Khương Ninh ngày xưa cho Vu Dương
nghe. Mới đầu còn ăn nhiều, sau chủ yếu là uống. Từ Giai Tú uống một
chén, Vu Dương liền uống một chén. Từ Giai Tú lắc lư đầu giơ ngón cái về phía anh.
Từ Giai Tú đang định mở chai tiếp, Khương Ninh thấy cô là lạ, vươn tay túm lấy chai rượu, thấp giọng nói: "Đừng uống nữa".
Từ Giai Tú không chịu: "Ây dà, Khương Ninh, cậu sao thế? Không uống rượu còn cấm người khác không được uống. Sao cậu có thể vô lý như vậy. Vu
Dương, anh thấy có đúng không?".
Khương Ninh cúi đầu đếm rượu trong thùng. Hai người Vu Dương và Từ Giai Tú đã uống gần hết thùng rượu.
Vu Dương tửu lượng tốt, uống nhiều rượu như vậy, ngoại trừ bụng căng
trướng thì không có chỗ nào là không thoải mái. Ngược lại, Từ Giai Tú
say rồi, ánh mắt ngà ngà, nói chuyện cũng không lưu loát.
Khương Ninh đặt chỗ rượu thừa vào trong thùng: "Cậu uống nhiều quá rồi"
"Ây dà, hôm nay vui mà". Từ Giai Tú chống đầu cười: "Cậu nghĩ mình là cậu, một chén là say á?".
Từ Giai Tú xua tay: "Không cần, nhà mình không xa, tự về được".
Tuy Từ Giai Tú nói vậy nhưng Khương Ninh vẫn lo lắng, đi theo cô ấy. Vu Dương gửi xe ở chỗ người quen, vội vàng đi cùng.
"Mình nói hai người buồn cười thật đấy. Sao cứ đi theo mình thế?". Từ Giai Tú quay lại, nhìn Khương Ninh và Vu Dương trêu chọc.
Khương Ninh nhìn Từ Giai Tú lảo đảo, lại gần giữ người cô ấy: "Nhìn đường đi".
"Con đường này từ nhỏ đến lớn, nhắm mắt cũng có thể đi".
Nhà Từ Giai Tú rất gần thị trấn, đi chừng mười phút đã tới. Khương Ninh bảo Vu Dương chờ ở cửa, còn cô đỡ Từ Giai Tú vào nhà.
"Khương Ninh, mình cho cậu biết một chuyện". Từ Giai Tú túm lấy Khương Ninh, thì thầm vào tai cô.
Khương Ninh vừa đỡ cô ấy vào trong nhà, vừa hỏi: "Gì vậy?".
"Ngô Phong, con mẹ nó là tên khốn kiếp". Từ Giai Tú cất cao giọng.
Lỗ tai Khương Ninh bị chọc thủng, kêu ong ong một tiếng. Cô nhìn Từ Giai Tú, cô ấy nói xong lẩm bẩm một mình, Khương Ninh nghe không rõ, đang
định mở miệng hỏi liền thấy một người từ trong phòng đi ra.
"Từ Giai Tú, ôi, sao lại thế này?".
Khương Ninh trông thấy, cất tiếng chào: "Dì ạ".
Bà Từ nhìn Khương Ninh, nhận ra: "Tiểu Ninh à...Từ Giai Tú sao vậy? Vừa
về đến nhà đã la lối". Bà hít hà: "Con bé say rượu sao?".
"Vâng ạ".
Bà Từ đỡ Từ Giai Tú từ tay Khương Ninh: "Con bé này, mai vẫn phải đi làm mà uống nhiều rượu vậy".
Khương Ninh đỡ Từ Giai Tú về phòng nằm. Sau khi thấy cô ấy trở mình ngủ
say, nghĩ Vu Dương vẫn đang đứng ngoài chờ, cô liền chào tạm biệt bà Từ.
Sau khi đi ra, Khương Ninh cùng Vu Dương đi dọc đường cũ về trong trấn. Cô đứng ở cửa quán ăn chờ anh lấy xe.
Nghe thấy tiếng còi, cô đến bên Vu Dương, hỏi anh: "Anh vẫn chạy xe được à?".
"Được".
"Uống rượu lái xe không an toàn".
"Anh không say".
"Lúc em nói em không say, anh hình như không tin?".
"...".
Khương Ninh nhìn anh cau mày, dáng dấp không thể phản bác, cô cảm thấy
thú vị, đang định ngồi lên phía sau thì thấy một cô gái ăn mặc mát mẻ,
trang điểm đậm, dẫm trên đôi giày cao gót uốn éo đi về phía họ.
"Anh giai, hôm nay vẫn chở khách sao không chở em?".
Khương Ninh cúi xuống quét mắt nhìn mấy ngón chân sơn đỏ chót, đến bộ
ngực gần như phơi cả ra ngoài của cô ta. Cô tiếp tục lướt thẳng đến đôi
môi tô đỏ thẫm của cô ta mới thu hồi cái nhìn dò xét, bình tĩnh quay
sang phía Vu Dương
Vu Dương bắt gặp vẻ điềm tĩnh không gợn sóng của cô, trong lòng căng thẳng, nói với cô gái kia: "Hôm nay tôi không đón khách".
Cô gái đong đưa, cất cao giọng: "Ây dà, sao lại không đón khách? Hình
như mấy hôm rồi em không gặp anhNhư vậy đi, anh cứ xem em như khách hàng quen, hôm nay chở em một chuyến trước đi".
Khương Ninh đứng bên nhìn, Vu Dương lo cô suy nghĩ nhiều nhưng lại không biết xử lý tình huống này như thế nào, chỉ biết trả lời cộc cằn: "Không được".
"Này, anh không được nói với người thuê mướn như vậy. Dù sao em cũng đi
xe của anh bao nhiêu lần rồi". Cô gái uốn éo tiến lên trước một bước,
vươn tay ra như muốn đặt lên đầu xe của Vu Dương.
"Xin lỗi. Hôm nay anh ấy quả thật không thể chở cô được". Khương Ninh
dựa người vào Vu Dương, phủ tay mình lên tay anh. Sau khi thấy cô gái
kia trố mắt nhìn, cô nhếch môi nói: "Anh ấy nói rồi đấy, hôm nay anh ấy
phải hoàn thành giao dịch với tôi".
Một câu nói lập lờ nước đôi, nghe rất đỗi bình thường nhưng dễ khiến người ta liên tưởng.
"Hừm, tôi kinh doanh bao lâu nay, đây là lần đầu tiên bị đứt đoạn như
vậy". Cô gái ngước mắt hỏi Vu Dương: "Cô ấy nói thật đấy à?".
Vu Dương đâm lao phải theo lao, chỉ có thể gật đầu.
Ánh mắt cô gái do dự nhìn hai người một hồi: "Bình thường trông anh
giống Liễu Hạ Huệ, nhìn không ra đấy, hóa ra miệng lưỡi cũng giỏi gớm".
Khương Ninh cười tươi tắn: "Rau xanh củ cải, mỗi người một sở thích".
Cuối cùng, cô gái cũng trừng mắt nhìn họ, quay người lắc mông bỏ đi hướng khác.
Khóe môi Khương Ninh kéo căng, cô định rời tay mình khỏi tay Vu Dương thì bị anh lật ngược giữ lại.
Cô nhìn anh, giọng điệu anh vội vã hiếm thấy: "Anh không biết cô ấy".
"Nhưng cô ấy biết anh".
"Cô ấy từng hai lần thuê xe của anh".
"Hai lần được coi là khách quen rồi. Em đây chẳng phải là khách hàng VIP hả?".
"Ừ".
Vu Dương trả lời không hề do dự, ngược lại, Khương Ninh thoáng sửng sốt. Cô nói tiếp: "Hội viên của anh dễ làm quá nhỉ?".
Vu Dương không biết phải giải thích như thế nào, đành mải miết nắm tay cô không buông.
Khương Ninh vỗ vỗ mu bàn tay anh: "Nới lỏng nào".
Vu Dương không buông, ngược lại càng xiết chặt hơn.
Khương Ninh mỉm cười, hỏi anh: "Anh vẫn muốn đưa em về đấy chứ?".
Vu Dương khẽ nới tay: "Em...".
"Đừng nói nhiều nữa, đi thôi...".
Vu Dương nhẹ nhàng thở ra.
"Kiểu người như cô ấy...".
"Không thích".
Khương Ninh nhìn anh sâu xa:"Anh từng cân nhắc chưa?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT