CHƯƠNG 31

Phần [1]

Uống cạn ngụm dược cuối cùng, Bích Lạc buông chén xuống, nhìn Mạnh Thiên Dương – người từ nãy đến giờ vẫn một mực yên lặng ngồi bên cạnh y: “… Hắn đi rồi sao? Ta cũng phải quay về sơn cốc…”

Mạnh Thiên Dương lẳng lặng đứng lên, lấy vài kiện áo lông cừu thật dày xếp vào trong bao quần áo. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi mới kéo tay Bích Lạc nói: “Đi nào, ta tiễn ngươi ra ngoài —”

“Mạnh Thiên Dương? … Bích Lạc có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Mạnh Thiên Dương sẽ không đồng ý, y đã nghĩ cần phí lời một phen, vậy mà hắn lại không ngăn cản.

“… Nếu ngươi không muốn ở chỗ này, ta cứ tiếp tục níu giữ cũng chỉ là phí công, không phải sao?”

Mạnh Thiên Dương khổ sở cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Bích Lạc một lần rồi lập tức thu hồi. Đỡ y ra khỏi phòng, đi về hướng xe ngựa trong viện.

“Ngươi thích thanh tịnh, ta cũng sẽ không tiếp tục đến quấy rối ngươi nữa. Nhưng ngươi cần phải uống thuốc, ta sẽ bảo Vân Thương đưa tới đúng hạn, thiếu vật gì ngươi cứ bảo hắn là được.” Hắn buồn bã, vuốt ve xương cổ tay gầy mảnh của Bích Lạc: “Nếu ta tìm được Phong Kinh Lôi, sẽ tức khắc dẫn hắn đến sơn cốc chữa trị cho ngươi. Nhưng mà ngươi, cũng phải tự bảo trọng…”

“Ta đã biết…” Bích Lạc cúi đầu, khẽ khép hai mắt lại — Ở chung lâu ngày, y mới phát hiện thì ra Mạnh Thiên Dương vốn lãnh huyết vô tình hóa ra cũng có mặt ôn nhu như vậy, cũng là thứ mà bốn năm qua y vẫn luôn khao khát. Chỉ tiếc, lúc hắn nguyện ý vì y thể hiện, thì đã quá muộn…

“Bích Lạc!” Trên cổ tay đột nhiên gia tăng thêm một chút lực đạo khiến Bích Lạc giật mình hoàn hồn, giương mắt nhìn Mạnh Thiên Dương, khuôn mặt hắn lúc này hàm chứa hối hận cùng bất đắc dĩ — cùng là bộ dáng tuấn nhã năm nào tại Túy Mộng các, cùng là dung nhan đã cướp đi tâm hồn y, khiến y không oán không hối mà chạy theo một nam tử xa lạ, từ đó, cái gì cũng đã thay đổi, cũng không còn có thể quay về như trước… Năm ấy, y chỉ mới mười lăm tuổi đi…

Trên đôi môi tái nhợt chợt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, Bích Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của Mạnh Thiên Dương, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”

Màn xe được vén xuống, Vân Thương hướng Mạnh Thiên Dương khom người hành lễ, sau đó nhảy lên điều khiển xe ngựa, bánh xe lộc cộc lăn, chậm rãi chạy ra khỏi tiểu viện. Mạnh Thiên Dương đứng bất động nhìn xe ngựa đi xa.

Tuy không nhìn, nhưng ta biết, ta đang ly khai ngươi càng ngày càng xa, như vậy cũng tốt rồi, lúc ta chết đi, ngươi cũng sẽ không quá mức thống khổ… Bởi vì ta là người rõ ràng hơn ai khác, bởi vì ta đã từng tận mắt chứng kiến người ta yêu thương tan biến trước mặt ta, đó là cảm giác thống khổ đến nhường nào… Bích Lạc ho nhẹ dựa vào tấm đệm phía sau, mệt mỏi nhắm chặt hai mắt — Lần từ biệt này, có thể sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa…

Sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, còn có, Long Diễn Diệu…

Tay theo thói quen mà sờ lên ngực, nhưng lại không tìm thấy túi vải nho nhỏ kia, nhẫn ngọc đã nhờ Mạnh Thiên Dương trả lại cho Long Diễn Diệu.

Bích Lạc che miệng, hai vai không khống chế được mà run rẩy — Long Diễn Diệu, ta cũng không muốn làm như vậy. Nhưng ta, thực sự không muốn cùng ngươi quay về kinh, để ngươi nhìn thấy ta chết đi, ta không muốn khiến ngươi tiếp tục vì ta mà thống khổ…

Long Diễn Diệu…

Thanh âm nghẹn ngào, nức nở dường như có lại dường như không, phút chốc liền bị tiếng bánh xe nghiền nát.

……………………………………………..

Ánh mặt trời ấm áp lướt qua mặt, rất dịu dàng. Bích Lạc nhấc tay lau mồ hôi hai bên thái dương, cẩn thận trồng đám hoa hồng cuối cùng, tỉ mỉ đấp đất lên phía trên, sau đó mới đứng thẳng người thở hổn hển. Hai gò má hiện lên một chút ủng hồng, đôi mắt lấp lánh dường như đang mỉm cười nhìn mảnh vườn trổ đầy nụ trước mắt, chẳng mấy chốc sẽ nở thành hoa.

Thời gian thấm thoát, từ sau khi y trở về sơn cốc cũng đã mười bảy mười tám ngày, Mạnh Thiên Dương quả nhiên không đến quấy rầy, chỉ có Vân Thương vẫn thường xuyên mang đan dược, y phục cùng rau củ dầu mỡ đường muối tới. Sáng nay, lại đưa đến hơn mười chậu hoa hồng để y giải sầu. Bích Lạc vừa mừng vừa sợ, Vân Thương vừa đi liền nhanh chóng đem hoa trồng xuống xung quanh nhà tranh, bận rộn một hồi. Lúc này ngắm nhìn nụ hoa đỏ thắm cùng chòi non xanh mơn mởn trước mắt, lòng không khỏi cảm thấy dạt dào.

Y ngồi trên bãi cỏ, nhìn căn phòng nhỏ tràn đầy màu sắc rực rỡ trước mắt vừa hài lòng vừa đắc ý, đột nhiên lớn tiếng ho khan, nửa ngày sau mới ngừng. Nhìn tơ máu dính trên lòng bàn tay, Bích Lạc cười cười lắc đầu, dùng lá cây lau đi vết máu, ngay cả dược cũng lười quay về phòng uống — dược này y uống đã nhiều lần, nhưng cũng không cảm thấy khá hơn được chút nào. Mấy ngày gần đây, số lần y ho ra máu càng lúc càng nhiều, thân thể cũng từ từ suy nhược, hôm qua lúc đang giặt quần áo bên cạnh suối không ngờ lại bị ngất đi…

Là đại nạn đang giáng xuống đầu sao? Nét tươi cười dần dần biến mất, Bích Lạc gối hai tay ra sau đầu, nhẹ nhàng nằm xuống bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, những áng mây đang ung dung di chuyển, y chầm chậm nhắm mắt lại — mệt mỏi quá…

Ta biết, với thân thể của ta ngày hôm nay, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt mới đúng, căn bản không thể tiếp tục đi chăm sóc hoa cỏ. Thế nhưng, nếu không tìm được chuyện để làm, bảo ta làm sao sống nổi trong sơn cốc thanh tịnh nhưng vô cùng tịch mịch?!

Cũng chỉ có liên tục bận rộn, ta mới không rảnh đi nhớ lại quá khứ…

Bất tri bất giác, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra một tia cười đạm nhạt, chua chát, mi mắt, chầm chậm cau chặt lại —

Bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, trước mặt bị bóng tối bao phủ, là mây đã che khuất ánh mặt trời sao?

Bích Lạc vẫn không mở mắt ra, chỉ thoáng nghiêng người, tiếp tục chợp mắt, y thực sự quá mệt mỏi rồi…

Mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên cỏ, khuôn mặt lộ ra nét diễm lệ như ngày xưa, cảm giác như đã trải qua rất lâu rất lâu rồi …

Tim đập nhanh và loạn nhịp, nam tử hoa phục đầu đội kim quan im lặng không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh Bích Lạc, tựa hồ sợ đánh thức y. Hai tròng mắt tinh tế đảo qua trên người Bích Lạc, mang theo yêu thương nói không nên lời — Bích Lạc, gầy đi nhiều quá…

Ánh mắt lướt qua hai gò má trơn bóng, rồi đột nhiên ngưng trệ, nam tử ngây người một hồi, khó tin mà dùng tay vuốt ve, vết sẹo xấu xí trước đây biến đâu mất rồi?

Cảm giác ngứa ngấy đem Bích Lạc từ trong mê man kéo trở lại, y hé mắt ra, đột nhiên ngây người.

Long Diễn Diệu!!!

Ta đang nằm mơ phải không ? Ngươi sao lại có thể xuất hiện trước mắt ta? — Hai mắt y nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn quên mất phải chuyển động.

“… Bích Lạc…”

Long Diễn Diệu hoảng sợ nhìn cặp mắt trong suốt trước mắt, con ngươi kia đang phản chiếu lại thân ảnh của hắn —

“Ngươi, ngươi có thể nhìn thấy ta? Bích Lạc! Có thể nhìn thấy ta sao?!”

Trong lòng Long Diễn Diệu mừng như điên, còn chưa kịp đợi y trả lời, hắn hét lớn kéo Bích Lạc đang ngây người ôm vào lòng, đôi môi cuồng nhiệt như vũ bão điểm xuống mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt Bích Lạc, cuối cùng hôn lên mi mắt đang run rẩy của y, chậm chầm vuốt ve, không muốn rời đi.

“Đừng rời xa ta nữa, Bích Lạc…” Long Diễn Diệu gắt gao ôm chặt thân thể gầy mảnh vào lòng, hận không thể đem y tiến vào hòa làm một với chính mình: “Ta nhớ ngươi, nhớ đến vô cùng đau khổ, vô cùng đau khổ…” Ngươi có biết, lúc ta cầm theo hai mảnh ngọc kia quay về kinh, dọc đường đi ta so với cái xác không hồn cũng không khác là bao. Ta làm sao có thể chịu đựng được khi suốt đời không thể thấy hình dáng của ngươi, không nghe được thanh âm của ngươi?! Thống khổ kiểu này dường như muốn đem tâm của ta xé làm hai nửa, ta làm sao có thể chịu được?!

Ta không chịu nổi! Càng đến gần kinh thành, ta lại càng không thể chịu nổi! Vì vậy, ta một mình trở lại Thiên Sơn… Ta đoán, ngươi nhất định vẫn chưa đi xa. Ngươi lúc đó, nhất định bởi vì vẫn còn đang giận ta, mới không chịu gặp ta. Quả nhiên, ta đi theo người của Phong Nhã lâu tìm được sơn cốc này, tìm được ngươi!

“Bích Lạc, là ta sai rồi, ta không nên không tin ngươi, không nên bẻ đứt nhẫn ngọc, ngươi đừng giận ta nữa có được không…”

Hắn lại tìm tới bờ môi mềm mại, một lần nữa đặt lên đó một nụ hôn, cảm giác quen thuộc, ngọt ngào đến nỗi làm hắn phải chìm đắm, say mê: “Đừng giận ta nữa! Đừng rời khỏi ta! Bích Lạc, ta biết trước đây ta đã làm sai rất nhiều chuyện, chọc ngươi tức giận, ngươi muốn dằn vặt ta thế nào, nghiêm phạt ta thế nào cũng đều có thể, nhưng ngươi đừng không để ý đến ta, đừng rời khỏi ta…”

Để cùng ngươi ở một chỗ, cái gì ta cũng có thể buông bỏ, ta cái gì cũng đều có thể làm, chỉ xin ngươi đừng rời khỏi ta, Bích Lạc!

“Bích Lạc, Bích Lạc, Bích Lạc…”

Thanh âm mê loạn lúc đầu dần dần biến mất, nhưng vẫn mang theo vô hạn yêu thương đến không thể nói nên lời, không ngừng gọi lên cái tên vẫn ngày ngày đêm đêm quanh quẩn trong đầu, Long Diễn Diệu gắt gao ôm lấy Bích Lạc, tựa như sợ chỉ cần buông tay, người trong lòng sẽ đột nhiên biến mất không dấu vết.

Cái ôm chặt đến mức giữa hai người không còn khe hở, hơi thở nóng rực theo từng cái hôn dồn dập của nam tử bao phủ toàn thân y. Bích Lạc cảm thấy thời gian dường như đã trôi qua cả mấy thế hệ, y hoảng sợ, nhìn không thấy cũng nghe không được tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ thấy trước mắt là một con ngươi tràn ngập tình ý. Dần dần, ngay cả đôi mắt kia cũng trở nên không thật, cái gì cũng đều nhìn không rõ nữa…

Không ngờ ngươi lại quay về tìm ta, lúc ta trả lại nhẫn ngọc đã nói những lời ân đoạt nghĩa tuyệt, ngươi cư nhiên còn có thể đến tìm ta!

Ngươi cư nhiên trở lại bên cạnh ta! …

“Long… Diễn Diệu… a ách…”

Tất cả tiếng gọi đều bị nghẹn ngào trụ lại trong cổ họng, Bích Lạc bỗng nhiên tóm chặt y phục sau lưng của Long Diễn Diệu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống y phục, ẩm ướt cả một vùng.

“Bích Lạc, đừng khóc, đừng khóc…” Long Diễn Diệu có chút luống cuống giúp Bích Lạc lau nước mắt trên khuôn mặt, nhưng nước mắt chảy ngày càng nhiều. Bích Lạc ngẩng đầu, Long Diễn Diệu thân mật hôn lên những giọt lệ đang chảy xuống: “Sau này ta sẽ không bao giờ chọc ngươi tức giận nữa, đừng khóc, Bích Lạc…”

“A… ôi…” Tiếng nức nở phiêu tán trong gió, nước mắt thấm vào khóe môi tiến vào trong miệng, thống khổ không nói thành lời — Ta sao có thể khóc? Ngươi quay về tìm ta, ta vốn nên cười mới phải, vốn nên vui vẻ mới phải. Nhưng mà ta, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội bị ngươi chọc cho tức giận nữa rồi… Ta, sắp chết rồi…

Tại sao ngươi còn đến tìm ta? Ngươi thế nào lại ngu ngốc như vậy a? Long Diễn Diệu…

Lòng ngực tựa như bị tiêm nhọn đâm vào, cổ họng đột nhiên cảm thấy một trận ngọt liệm, máu sắp trào ra khỏi khoang miệng —

Tuyệt đối không thể để Long Diễn Diệu phát hiện!

Bích Lạc dùng hết khí lực cố gắng kéo cổ Long Diễn Diệu xuống, áp đầu hắn vào hõm vai của chính mình, y che miệng, dòng chất lỏng nóng bỏng, tanh nồng nhất thời tràn ra đầy lòng bàn tay —

“Bích Lạc?!” Long Diễn Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Bích Lạc hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Bích Lạc lặng lẽ dùng bụi cỏ phía sau người hắn lau đi máu trên bàn tay, y cắn môi thật mạnh, đôi môi vốn tái nhợt nhất thời liền đỏ mọng trở lại, Bích Lạc quay đầu, gương mặt loang lổ đầy nước mắt lộ ra một bộ dáng tươi cười: “Không có gì! Ta chỉ là đang rất vui thôi…”

Nụ cười quyến rũ, rung động lòng người, không biết đã bao nhiêu ngày đêm hắn không được nhìn thấy? … Long Diễn Diệu si ngốc ngắm nhìn, nhất thời đã quên hết ngôn ngữ, đã quên suy nghĩ…

“Long Diễn Diệu, ôm ta quay về trong phòng a.” Bích Lạc cười ôm lấy cổ của hắn, dúi đầu vào lòng ngực dày rộng của hắn, cực lực áp chế trận ho khan đang muốn bạo phát khỏi ngực.

Ta không muốn cho ngươi biết bệnh của ta, ta không muốn trước khi chết nhìn thấy ngươi vì ta mà thống khổ.

Cho nên, cho phép ta lại được lừa dối ngươi một lần. Lần này, cũng là lần cuối cùng…

Xin đừng trách ta, Long Diễn Diệu…

……………………………………………..

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?” Đem Bích Lạc vào trong nhà tranh, đặt y nằm xuống cái giường nhỏ được ghép lại từ vài tấm gỗ đơn giản, Long Diễn Diệu giúp y đắp chăn, hắn ngồi ở mép giường chăm chú đánh giá cách bày trí thô sơ trong phòng, vì đã quen với cuộc sống xa hoa lãng phí trong hoàng cung, nhất thời liền cảm thấy cực kỳ khó chịu — Bích Lạc, sao có thể ở nơi này? Hơn nữa, ngay cả một tên hạ nhân theo hầu cũng không có.

“Ở đây, rất thanh tịnh… Chỉ sợ ngươi không quen.”

Long Diễn Diệu ngoài dự kiến lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, Bích Lạc không khỏi mỉm cười, kéo tay hắn sang, đôi tay thon dài mạnh mẽ, cũng là đôi tay nắm giữ hết thẩy sinh tử của mọi người trong thiên hạ. Sóng mắt dịu dàng nhìn chủ nhân của nó từ đầu đến đuôi, thật lâu mới dừng lại — Ngươi là thiên tử cao quý, thật sự có thể buông bỏ cuộc sống đế vương xa hoa quyền quý, ở sơn cốc buồn tẻ, nhàm chán này cùng ta sống qua ngày sao? Tuy ngươi đã từng nói muốn ly khai kinh thành, cùng ta tìm một chỗ sống hết cuộc đời này, nhưng ngươi thật sự nguyện ý vứt bỏ đế vị sao? Hay là phải nói, ngươi đến đây để đưa ta quay về kinh? …

Cho dù lúc này ngươi một lòng muốn lưu lại, nhưng có hay không một ngày nào đó, ngươi sẽ không chịu nổi sự tịch mịch trong cốc, sẽ oán hận ta, hận ta làm liên lụy đến ngươi?

“… Ngươi muốn lưu lại sao? Long Diễn Diệu…”

“Trước kia, ta muốn đón ngươi trở lại kinh thành, dù sao ngươi cũng là Yến đế —” Vẻ mặt Bích Lạc lộ ra một chút ưu thương làm tâm Long Diễn Diệu đau đớn một trận, hắn cầm lấy ngón tay nhỏ gầy của y, thở dài nói: “Ta cũng không nghĩ ngươi lại ủy khuất chính mình ở một nơi hoang vu, vắng vẻ như vậy.. Bất quá, nếu ngươi thích, ta tất nhiên sẽ ở lại đây cùng ngươi.” Nhìn hai hàng lệ đang chảy ra khỏi khóe mắt Bích Lạc, Long Diễn Diệu khẽ cười nói: “Ta đã sớm biết, kiếp này của ta nhất định sẽ thua trong tay tiểu yêu tinh nhà ngươi…”

Từ lúc ta bắt đầu yêu ngươi, ta tựa như một thiếu niên vô tri vô giác lần đầu tiên trải nghiệm tình cảm, bị mất hết phương hướng, bị ngươi xoay vòng vòng. Ta từng hận ngươi, cũng hận chính bản thân mình. Nhưng hôm nay, ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ, cái gì cũng đều không muốn nữa…

Tuy rằng ta rất muốn ngươi theo ta cùng chủ quản thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận. Nhưng nếu ngươi yêu thích cuộc sống thanh tịnh, không tranh không đoạt, ta cũng sẽ yêu thích sơn cốc này. Chỉ vì, có ngươi ở bên cạnh ta, bất luận nơi nào cũng sẽ trở thành thế ngoại đào nguyên.

Thế ngoại đào nguyên: bồng lai tiên cảnh.

Long Diễn Diệu cúi người, hôn lên đôi mắt trong veo của y: “Ai kêu ta đi yêu thương tiểu yêu tinh nhà ngươi làm gì? A…”

Tiếng cười thuần hậu, trầm thấp, nụ hôn ôn nhu đến khiến người ta muốn khóc… Bích Lạc nhẹ nhàng cúi đầu, đem áo gối lau đi lệ trên khóe mắt: “Ngươi đi rồi, triều đình làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ chứ sao.”

Đôi môi Long Diễn Diệu trượt một đường dài trên cánh mũi của y, cuối cùng dừng lại trên đôi môi y khẽ cọ cọ, bởi vậy nên thanh âm của hắn có chút hàm hồ: “Còn có tiểu hoàng tử, để hắn làm hoàng đế từ trong nôi đi. Cùng lắm thì ta quay về kinh một lần, chọn thêm mấy người đại thần nhiếp chính. Dù sao binh phù ở trong tay ta, đám ngoại thần kia cũng không dám lỗ mãng —”

“Tiểu hoàng tử còn sống?” Bích Lạc sửng sốt, nhớ ngày đó Mạnh Thiên Dương nói tiểu hoàng tử đã lâu chưa xuất hiện, hắn còn nói đã bị Long Diễn Diệu hạ độc thủ: “Ta nghe đồn sau khi ngươi đăng cơ, tiểu hoàng tử chưa bao giờ lộ diện, ta còn tưởng…”

“Ngươi nghĩ ta giết nó? Sao có thể? Hắn là cốt nhục duy nhất còn lại của hoàng huynh ta, ta lại đang thống trị thiên hạ, giết nó làm cái gì? Chỉ là sau khi Thụy Đình mất, tiểu gia hỏa kia suốt ngày khóc rống liên tục, ai cũng dỗ không được nó, gặp người lạ càng khóc đến lợi hại, nên ta mới đưa nó vào trong nội cung, nơi đó có ít người.” Long Diễn Diệu càng nói, hai hàng lông mày càng cau chặt — Ngày ấy, hắn khó khăn lắm mới có được chút hào hứng, ôm tiểu hoàng tử muốn dỗ nó cười, vậy mà lại bị nó tiểu cho ướt cả người, khiến hắn vừa tức vừa giận, nhưng cũng không thể phát cáu với nó. Bất quá, chuyện này hắn không muốn cho Bích Lạc biết.

Sợ Bích Lạc tiếp tục hỏi, Long Diễn Diệu liền cướp lấy đôi môi mềm mại của y: “Chuyện nhỏ này, ngươi không cần để ý tới. Nhưng còn mắt của ngươi, làm sao hồi phục? Còn có vết thương trên mặt ngươi?”

Đầu ngón tay lướt nhẹ trên gò má của Bích Lạc, vuốt ve đôi mắt so với ngày trước càng trong trẻo hơn: “May mà mắt của ngươi tốt rồi, nếu không, ta thực hận không thể khoét hai mắt chính mình đem trả lại cho ngươi…” Cảm giác được thân thể Bích Lạc run lên, Long Diễn Diệu đau khổ cười: “Có đôi khi ngẫm lại, ta thấy mình rất ngu dốt, có mắt không tròng, thực sự không xứng để ngươi thích như vậy, Bích Lạc…”

Tiếng than thở hàm chứa hối tiếc vô hạn quanh quẩn trong phòng: “Nếu không phải Quân Vô Song nói tất cả cho ta biết, ta có lẽ còn đang hoài nghi ngươi, không tin ngươi. Ta sao có thể ngu xuẩn như vậy? Bích Lạc, thực sự xin lỗi, xin lỗi… cho ta một cơ hội nữa được không, để ta lưu lại đây, bồi thường cả đời cho ngươi.”

Đôi mắt chua xót, Bích Lạc hít một hơi, nuốt xuống cổ máu tanh đang dâng lên trong cổ họng, vén chăn bước xuống giường.

“Bích Lạc?” Long Diễn Diệu khó hiểu đứng lên theo y: “Ngươi muốn làm gì, để ta giúp ngươi là được.”

Bích Lạc dừng lại bên cạnh bếp, cuốn ống tay áo lên, mỉm cười nói: “Vậy giúp ta ra sau nhà lấy thêm củi đến đây, ngươi cũng đã đói bụng rồi a, ta làm cơm xào trứng cho ngươi ăn.”

Long Diễn Diệu đáp lại một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng hắn biến mất khỏi góc quẹo sau nhà, Bích Lạc ngồi xổm xuống đất, dùng kìm sắt gắp củi ngày hôm qua vẫn còn lưu lại vào trong bếp lò, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ, nhưng dần dần chuyển thành thê lương — ta chỉ sợ không thể cho ngươi cơ hội này, Long Diễn Diệu… Ta sống không được tới ngày cùng ngươi bạc đầu…

Trong đầu đột nhiên choáng váng, một tiếng ho phát ra, máu tươi liền nhiễm đỏ vạt áo màu ngọc bích, đỏ đến chói mắt.

Bích Lạc nhắm mắt thở gấp vài lần, xé góc áo dính máu xuống, ném vào trong bếp.

Phần [2]

Bát cơm xào trứng vàng óng, thơm phưng phức được bưng lên trên bàn, Long Diễn Diệu sớm đã ngồi một bên nhìn đến chảy nước bọt, nâng đũa dùng thử hai miếng, hắn cảm thấy mỹ thực trong thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, hắn đã ăn cả ba bát lớn, mà vẫn còn muốn ăn nữa. Thấy Bích Lạc mỉm cười nhìn mình, Long Diễn Diệu có chút xấu hổ buông bát xuống: “Trước đây ta không biết, thì ra trứng xào chung với cơm lại ngon như vậy. Bích Lạc, trù nghệ của ngươi so với ngự trù trong cung tốt hơn nhiều.”

Trù nghệ: tài năng làm bếp.

Ngự trù: đầu bếp trong cung.

Không ngờ Long Diễn Diệu từ trước đến nay khí khái bức người cũng sẽ có lúc tham ăn giống như tiểu hài tử… Bích Lạc kinh ngạc mở to mắt, nhịn không được cười khúc khích, vươn tay lấy xuống hạt cơm còn đang dính bên khóe miệng hắn, thở dài nói: “Tại ngươi đói bụng nên mới thấy ngon, loại thức ăn tầm thường này, ăn vài lần ngươi sẽ cảm thấy chán ghét thôi —”

“Sẽ không!” Long Diễn Diệu nắm lấy ngón tay Bích Lạc ngậm vào miệng, nhẹ nhàng liếm hạt cơm nuốt xuống bụng: “Chỉ cần là cơm ngươi làm, ta ăn cả đời cũng không sao, huống chi mùi vị ngon như vậy. A, ta còn muốn ngươi mỗi ngày đều làm cơm xào trứng cho ta ăn a, ha ha…”

Tiếng cười sảng khoái dường như phát ra từ sâu trong nội tâm của hắn, khiến ngực Bích Lạc đau đến co quắp lại, hai mắt không nhịn được mà nhắm chặt lại. Bên ngoài, ánh hoàng hôn chầm chậm đi qua song cửa, màu vàng nhạt bao phủ khắp phòng rõ ràng là rất ấm áp, nhưng trong tâm y lại là một mảnh băng lãnh…

Đôi tay ấm áp vuốt ve trên khuôn mặt, Bích Lạc mở mắt ra, đối diện là con ngươi đen láy ẩn chứa lo âu.

“… Ngươi lại đang nghĩ ngợi chuyện gì?” Long Diễn Diệu nhìn Bích Lạc một lúc lâu rồi mới cúi đầu sát lại, nhẹ nhàng cọ cọ trên gương mặt nhẵn nhụi có chút lạnh giá của Bích Lạc, cười nói: “Ngoan, không được tưởng tượng lung tung, nếu không ta sẽ đánh vào mông ngươi, ha ha.”

Nụ cười đầy vẻ trêu tức nhưng cũng mang theo vô hạn yêu thương hệt như ngày trước… Còn có hơi thở nóng rực tiến vào chớp mũi cũng mê người hệt như ngày nào… Nhưng giờ lại có thêm mùi vị cơm xào trứng thoang thoảng xung quanh…

Bích Lạc chậm rãi nở nụ cười, đôi môi của hắn hãy còn vì dính dầu mỡ mà trở nên bóng loáng, y vươn tay vuốt ve, một tiếng ngâm nga nhẹ nhàng phát ra như trong dự đoán.

“Chỉ cần ngươi thích, nhất định mỗi ngày ta đều làm cho ngươi ăn…”

Đúng vậy, chỉ cần ngươi thích, chỉ cần ngươi vui vẻ, cái gì ta cũng nguyện ý làm.

Tuy rằng, ta không có cách nào làm cơm xào trứng cả đời cho ngươi, nhưng chỉ cần ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ làm cho ngươi ngày đó. Là thật đó, không có lừa ngươi.

“… Ta không lừa ngươi, Long Diễn Diệu…”

Nụ hôn dần dần sâu sắc hơn, đầu lưỡi tinh xảo lướt qua khe hở giữa hai hàm răng, tìm tới cái lưỡi mềm mại nóng bỏng của y, cùng nhau dây dưa —

Lúc này, ta đột nhiên nghĩ, bất kể cái gì cũng đều không còn quan trọng nữa. Khi nào ta chết? Sau khi ta chết ngươi sẽ bi thương như thế nào? Qua bao lâu ngươi mới có thể quên ta? … Tất cả những chuyện trong tương lai, ta đều không muốn nghĩ tới nữa. Bởi vì con người sống trên đời, cái không thể nhìn thấu được chính là tương lai.

Ta không muốn tiếp tục vì cái tương lai không thể nhìn thấu kia mà phiền não, chỉ cần có thể làm cho người trước mắt hạnh phúc, vậy cũng đủ rồi.

Chỉ cần ngươi hạnh phúc, Long Diễn Diệu…

……………………………………………..

 

“Ân a…a… Ha a…” Trong phòng phát ra thanh âm khàn khàn ám muội, hai người nằm trên giường, khiến cho chiếc giường vốn đã nhỏ càng thêm chật chội chen chúc. Ván giường không chịu nổi mà rung động kịch liệt, liên tục phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng đều bị tiếng thở gấp cùng rên rỉ che lấp mất.

Bích Lạc ngẩng cao đầu lộ ra cái cổ có vô số hồng ngân, y phải liên tục hít khí mới có thể khiến chính mình bảo trì thanh tỉnh, thuận theo tiết tấu đong đưa không ngừng nghỉ của nam tử phía trên. Mái tóc dài đen nhánh đã bị mồ hôi của y cùng Long Diễn Diệu ngấm vào, thấm lên gối, họa thành vô số vệt thuỷ ấn. Đệm chăn dưới thân đều đã sớm thấm ướt, mồ hôi cùng dịch thể của hai người hòa lẫn vào nhau.

Hồng ngân: dấu hôn.

Thủy ấn: nói chung là vệt nước. (mà để vệt nước nghe ko hay =)))))

Đã không còn cảm thấy đau nhức, thứ duy nhất cảm nhận được là sự tiến nhập dường như vĩnh viễn cũng không dừng lại. Cuồng nhiệt, lần sau so với lần trước càng xâm nhập sâu hơn, phảng phất như muốn đem cả người hắn tiến vào trong cơ thể y… Cả người Long Diễn Diệu nóng hừng hực tựa như cả thể xác và tâm hồn đều đang bị thiêu rụi…

Nếu như có thể, ta thật sự muốn bị tình cảm mãnh liệt của ngươi đốt thành tro tàn, không cần phải tỉnh lại nữa!

Mi mắt nhẹ nhàng buông xuống…

“… Bích Lạc…”

“Bích Lạc, Bích Lạc…”

Ai đang gọi? Là ai đang gọi ta? Thanh âm hô hoán không dứt bên tai, khiến thần trí sắp bị phiêu tán một lần nữa quay về thân thể, y nặng nề mở hai mắt, lọt vào trong mắt vẫn là đôi ưng mâu tràn đầy tình ý kia, lộ ra một chút áy náy cùng yêu thương vô hạn.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!” Lúc phát hiện Bích Lạc đột nhiên ngất đi thì tâm của hắn tựa như rơi xuống vực thẳm, Long Diễn Diệu gắt gao ôm y vào lòng, kéo cái chăn bị đá rớt xuống giường lên che lại thân thể trần trụi của hai người, hắn lau mồ hôi trên mặt Bích Lạc, xúc cảm dưới da lành lạnh…

“Xin lỗi, ta cứ luôn không khống chế được chính mình.”

Long Diễn Diệu ảo não nhéo đùi y, dục vọng nhẫn nại nhiều ngày chưa được thỏa mãn vẫn đang kêu gào, khiến toàn thân hắn nóng rực đến khó chịu. Nhưng Bích Lạc, bị hắn dày vò mệt muốn chết rồi a…

“Ta không phải cố ý…” Long Diễn Diệu áy náy nói, tâm nhưng lại cực kỳ lo sợ: Không để ý đến cảm thụ của y như vậy, sẽ không lại chọc y nổi giận chứ? Dù sao, hắn cũng vừa trải nghiệm qua, loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu…

Không nghe tiếng đáp lại, Long Diễn Diệu cúi đầu càng thêm thấp, hắn bỗng nắm chặt quyền giống như đã hạ quyết tâm, một bên ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Nếu ngươi tức giận, vậy, vậy cứ đối xử với ta giống như lần trước cũng được…” Hắn mạnh bạo nói, nhưng nhớ tới đau đớn tê tâm liệt phế ngày hôm đó, thanh âm không khỏi càng ngày càng nhẹ xuống, ánh mắt do dự, cũng không dám tiếp tục nhìn Bích Lạc, mặt xấu hổ đến trướng đỏ.

Tê tâm liệt phế: Tim phổi đều bị tê liệt.

“Khụ, khụ, ngươi a… a…” Bích Lạc nãy giờ vẫn cố nén khó chịu ở ngực, cuối cùng cũng nhịn không được buồn cười ho một trận. Dùng tay xoa nhẹ lên cánh tay đang căng thẳng của Long Diễn Diệu, dưới ánh trăng mờ ảo, da thịt được tô điểm một màu nhàn nhạt…

“Ta lúc đó thực sự là giận đến điên rồi, mới có thể làm ra chuyện như vậy, khụ.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy điểm hồng nhạt trên cánh tay, nơi đó, đã từng bị y điên cuồng cắn xé, Long Diễn Diệu ngày ấy phải nói là rất thê thảm, máu chảy đầy người…

“Xin lỗi…” Y vùi đầu thật sâu vào ngực Long Diễn Diệu: “Thực sự xin lỗi…”

— Ta sao có thể đối xử với ngươi như vậy! Đem tất cả phẫn nộ của bản thân mình trút hết lên người ngươi, kỳ thực, ngươi cũng không hề có lỗi.

Ngươi bất quá chỉ vì quá yêu thương ta mà thôi…

Vài giọt lệ dính lên lòng ngực, Long Diễn Diệu kinh ngạc nâng mặt Bích Lạc lên, thở dài: “Ngươi sao phải xin lỗi?” Hắn thở hắt ra, cười khổ: “Là ta hạ lệnh đánh Mai Sơn, hại chết Yến Nam Quy, còn lăng nhục ngươi, ngươi hận ta, muốn trả thù ta, một chút cũng không sai. A, ta còn phát điên mà đào mộ, hủy xác của hắn, cho dù ngươi vĩnh viễn không tha thứ cho ta, cũng là ta tự làm tự chịu —” Thân thể hắn hơi run rẩy một chút, đột nhiên ra sức ôm chặt Bích Lạc: “Ngươi thực sự không còn trách ta sao? Ta hại ngươi mất đi hắn…”

Đôi mắt hàm chứa lo lắng cùng mong đợi nhìn y chăm chú, Bích Lạc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt ưu thương, lắc đầu: “Thật ra, không trách được ngươi…” Ngay cả không có mệnh lệnh của ngươi, Yến Nam Quy cũng sẽ tự tìm cái chết… Chuyện này kỳ thực, ta đã sớm rõ ràng, nhưng lại không tình nguyện thừa nhận. Đơn giản vì ta không cam lòng…

“… Hắn, là phụ thân của ta…”

Long Diễn Diệu kinh ngạc, hai mắt trừng lớn: “Cái gì?”

Bích Lạc mệt mỏi nhắm mắt: “Ngươi chắc hẳn không ngờ tới, ta cư nhiên đi thích phụ thân của mình. Ta —”

“… Đừng nói nữa…” Nhẹ nhàng che miệng Bích Lạc lại, hai tay Long Diễn Diệu không ngừng run rẩy — Vào những lúc không có hắn, Bích Lạc đến tột cùng đã gặp bao nhiêu chuyện thê thảm? “… Chuyện của quá khứ, không nên nhắc lại nữa, Bích Lạc…”

Nếu không nhắc đến, sợ rằng từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Bích Lạc cười cười kéo tay Long Diễn Diệu, tại khuỷu tay hắn tìm một vị trí thích hợp rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn: “Nghe ta nói hết có được hay không? Có rất nhiều chuyện ta vẫn luôn giấu trong lòng, rất khó chịu… Ngươi để ta nói ra đi…”

“Nói đi, ta đang nghe.”

Long Diễn Diệu ôm chặt thân thể nhỏ gầy vào lòng, im lặng không lên tiếng. Ánh trăng như nước, chầm chậm rọi xuống cái gối thêu tuyết trắng, rồi chiếu đến mái tóc đen, mãi cho đến lúc biến mất…

Trời, bỗng nhiên chuyển sáng. Gió sớm thổi vào trong phòng, mang theo cảm giác mát lạnh.

Bích Lạc nói nói rồi lại cười cười, cả đêm đều kể những chuyện vụn vặt, từ lúc nhỏ nói đến Túy Mộng các, từ Phong Nhã lâu nói đến Lăng Tiêu thành, từ Miêu Cương nói đến kinh thành… Cuối cùng cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, thân thể co lại nép vào lòng Long Diễn Diệu, hưởng thụ sự ấm áp của hắn.

Long Diễn Diệu vẫn nằm bất động ôm lấy Bích Lạc, chờ đến khi nghe thấy hơi thở trầm ổn của y truyền đến, hắn mới chậm rãi đứng dậy, cẩn thận xuống giường, lại thay Bích Lạc đắp chăn thật tốt. Động tác nhẹ tới cực điểm, không tí mảy may nào ảnh hưởng đến người đang ngủ trên giường. Hắn chỉnh lại y phục gọn gàng, nhìn Bích Lạc thật lâu — Bích Lạc diễm lệ, mê người, nhưng thân thế lại trải qua nhiều tang thương, đau khổ… Ngươi như vậy, bảo ta làm sao có thể buông tay? Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay! Thật may mắn vì đã quay lại tìm ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ hối hận cả đời, nhất định…

Nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên trán y, Long Diễn Diệu mỉm cười, nụ cười mang theo vô hạn thương yêu.

……………………………………………..

 

Mùi khói tràn ngập trong gian nhà tranh, Long Diễn Diệu trừng mắt nhìn làn khói xanh liên tục bốc lên từ trong nồi, còn có cái thứ đã bị cháy đen ở bên trong, không khỏi luống cuống chân tay. Vốn muốn bắt chước Bích Lạc làm món cơm xào trứng giống hôm qua để làm chút điểm tâm sáng cho hai người, đợi khi Bích Lạc tỉnh dậy, dỗ y cười một chút. Vậy mà xuống bếp so với ra trận giết địch còn khó hơn gấp trăm lần, trứng gà bị hắn bóp nát hết sáu cái, rau củ không cẩn thận bị hắn thái nát, cuối cùng ngay cả tướng mạo của hắn cũng không khác màu than cốc là bao.

Phải làm sao bây giờ? Long Diễn Diệu lúng túng múc một gáo nước to đổ vào trong cái nồi đang cháy xèo xèo, bất thình lình, khói bay lên cuồn cuộn, hắn nhịn không được ho mấy tiếng, cay đến nỗi suýt nữa chảy nước mắt.

“A… Khụ khụ…”

Bích Lạc đang ngủ bị đánh thức, thấy trong phòng xảy ra hỏa hoạn. Sau khi ho mãnh liệt một trận, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người đang chật vật trong làn khói dày đặc, không khỏi mở to mắt: “Ngươi đây là đang làm cái gì a?”

“Ta… muốn ăn cơm xào trứng…” Giống như một hài tử đang làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, Long Diễn Diệu nhìn Bích Lạc, ấp a ấp úng trả lời.

“Ngươi, khụ…” Bích Lạc vội vàng khoác áo xuống giường, khói bụi bay vào trong cổ họng, ***g ngực vốn đang khó chịu càng thêm đau đớn, y che miệng, cố sức ngăn chặn dòng nhiệt ấm nóng đang muốn lao ra khỏi miệng, mở tung cửa sổ: “Vậy sao ngươi không gọi ta thức dậy? Ngươi đâu có biết nấu —”

“Ta muốn để ngươi ngủ thêm một giấc! Hơn nữa, ta cũng muốn ngươi nếm thử cơm do ta làm…” Thanh âm của Long Diễn Diệu rất nhỏ, rất ủy khuất.

Bóng lưng nhỏ gầy đột nhiên khựng lại, khóe mắt Bích Lạc đột nhiên hiện lên một chút sương mờ, y gắt gao che miệng lại.

“Bích Lạc? Ngươi lại giận?” Long Diễn Diệu vén tóc, có chút hoảng hốt, lúng túng nói: “Sau này ta sẽ không bao giờ nấu ăn nữa, được không? Nhưng mà, ta thật sự không muốn để một mình ngươi làm tất cả mọi chuyện —”

Long Diễn Diệu… Hai vai Bích Lạc khẽ run, y hít một hơi thật dài, nhưng vẫn cứ ấn chặt môi.

“Ta dọn dẹp trong phòng, còn cái nồi này, ngươi cầm đến bên suối rửa đi.”

Long Diễn Diệu thành thành thật thật mà xách cái nồi ra khe suối nhỏ bên ngoài phòng. Bích Lạc ho hai tiếng, hạ bàn tay đang che miệng xuống, đã đỏ sẫm một mảnh.

Đầu rất choáng, ngực, đau quá…

Bỗng nhiên có một cỗ đau đớn kịch liệt từ ngực xông thẳng lên cổ họng. Bích lạc vô lực quỳ xuống mép giường, ho liền một mạch, máu tươi trong miệng liên tục chảy ra, nhiễm đỏ cái gối tuyết trắng dưới thân.

Thật khó chịu, tựa như tim phổi đều bị lôi ra ngoài…

Qua một hồi, cơn ho cuối cùng cũng giảm xuống, nhưng cổ họng vẫn bỏng rát như trước. Bích Lạc thở hổn hển, vùng người đứng lên. Bỗng nhiên xoang mũi nóng lên, máu từng giọt từng giọt mà rơi xuống, khí lực toàn thân cũng theo đó mà biến mất.

Sẽ không phải bởi vì đổ máu mà chết chứ? Bích Lạc che miệng mũi, cúi đầu cười — Nghĩ không ra, ngày này cư nhiên tới nhanh như vậy! Nhưng ta, cũng đã không còn gì tiếc nuối…

Cẩn thận lau sạch sẽ mọi vết máu, đem cái gối giấu vào trong chăn, Bích Lạc quay sang hướng gương đồng, dùng lược chải mái tóc dài đang tán loạn.

Thiếu niên trong gương vẫn xinh đẹp như trước…

Nhưng mà môi, tựa hồ quá mức tái nhợt rồi. Bích Lạc thả cây lược xuống, đến gần bếp lấy bột ớt hòa vào nước, vẽ lên hai cánh môi. Nhìn thấy đôi môi trong gương đã trở nên hồng nuận, y mới thỏa mãn nở nụ cười, vừa vuốt tóc, vừa chậm rãi đi ra ngoài.

Bên ngoài, ánh mặt trời rất ấm áp…

Loài chim không biết tên đang hót líu lo sải cánh bay lượn. Đóa hồng xinh đẹp lay động trong gió.

Bên dòng suối, Long Diễn Diệu đang ngồi chồm hổm chăm chú tẩy rửa cái nồi. Mái tóc rối tung xõa dài trên lưng, theo cử động của hắn mà đong đưa, tựa như có sinh mệnh…

Rất muốn, vĩnh viễn yên lặng mà nhìn hắn như vậy…

Cảm giác được đường nhìn chăm chú từ phía sau, Long Diễn Diệu ngừng tay, xoay người lại.

“Sắp rửa xong rồi! Đợi một chút, ta vẫn muốn ngươi dạy ta làm cơm xào trứng, ta không tin nấu không được, ha ha…”

Bích Lạc cũng nhàn nhạt cười, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, vén tóc của hắn lên —

“… Tóc của ngươi còn chưa có chải, để ta giúp ngươi…”

Bích Lạc buộc cao tóc của Long Diễn Diệu ra sau tai, đột nhiên nổi lên ý muốn đùa hắn, liền ngậm lấy vành tai hắn cắn một cái.

“A —”

Bị tấn công bất ngờ, Long Diễn Diệu thở gấp một tiếng, ném cái nồi sang một bên, mạnh mẽ ôm lấy Bích Lạc, giả vờ cả giận nói: “Tiểu yêu tinh nhà ngươi, có phải muốn bị ta đánh mông không? Hắc…” Hắn sờ soạng cái mông vểnh bên dưới y phục, vẻ mặt có chút mờ ám: “Chờ đến tối xem ta giáo huấn ngươi như thế nào… A ha ha…” Long Diễn Diệu búng mũi Bích Lạc một cái, cười đến cực kỳ đen tối.

Bích Lạc thầm phỉ nhổ một ngụm, tiếp tục ngồi phía sau hắn, giúp hắn chải lại mấy sợi tóc còn đang lộn xộn.

Y chải rất chậm rãi.

Cây lược gỗ lướt qua từng sợi tóc đen, phát ra thanh âm sột soạt.

Là tiếng gió đang thổi? Là tiếng cây cỏ đang lay động? Hay là tiếng nước đang lưu chuyển? … Ta đã không thể phân biệt rõ nữa rồi. Ta chỉ nghe thấy, tiếng tim đập của ngươi, dồn dập, hữu lực.

Cho dù cái gì cũng không nghe được, nhưng ta vẫn còn nghe được tiếng tim đập của ngươi…

Trời tối quá, là mây đen đột nhiên kéo tới che lấp vầng thái dương sao? Không phải, ta tại sao lại cảm thấy thân thể rất lạnh, rất lạnh… Trời cũng rất tối, cái gì cũng nhìn không thấy, trước mắt chỉ là một mảnh đen như mực. Là tóc của ngươi sao? …

Hẳn là vậy rồi… Ta vẫn luôn mong muốn, có thể nghe thấy tiếng tim đập của ngươi, ở phía sau ngươi, vì ngươi chải tóc… Vĩnh viễn đều giúp ngươi chải tóc, vĩnh viễn cũng không muốn ngừng…

Nói ta ngốc, nói ta khờ, đều có thể. Nhưng ta, không muốn ngừng lại…

Yếu ớt ngã lên trên tấm lưng dày rộng của Long Diễn Diệu, cây lược gỗ đang cắm trên tóc, nhẹ nhàng, chậm rãi, rơi xuống, rơi xuống…

“Bích Lạc?”

Động tác trên đầu càng ngày càng nhẹ làm Long Diễn Diệu vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lập tức lắc đầu cười trừ, tối hôm qua Bích Lạc bị hắn lăn qua lăn lại đến nửa đêm, sáng sớm lại không được ngủ nhiều, chắc là mệt mỏi, cứ để y nghỉ ngơi đi a.

Long Diễn Diệu đập đập cái nồi vào đầu gối, cười hì hì, hắn phải nhanh chóng học được cách làm cơm, đem Bích Lạc dưỡng mập một chút. Bích Lạc đêm qua gầy trơ cả xương, ôm vào khiến hắn yêu thương không ngớt.

Phía sau đột nhiên nặng hơn một chút, bàn tay đang nắm lược buông lỏng xuống, Bích Lạc cũng không còn động tĩnh nào, đại khái là quá mệt mỏi nên ngủ rồi đi… Long Diễn Diệu xoay tay, kéo Bích Lạc qua, cười nói: “Ta ôm ngươi trở lại giường ngủ a? Bích —”

Mái tóc dài buông xuống hai bên vai, càng làm tôn thêm khuôn mặt trắng như tuyết của y, mi mắt nhắm lại, từ lông mi kéo dài xuống cánh mũi hiện lên một đường mờ ảo, giống như nước mắt, khóe môi lại hơi cong lên, tạo thành nụ cười đẹp tựa như đóa quỳnh.

Chầm chậm, nụ cười cũng ngưng đọng lại.

“… Bích… Bích Lạc? …”

Dáng tươi cười của Long Diễn Diệu biến mất, trong con ngươi đen lộ ra một chút cuồng loạn khó tin, không nháy mắt nhìn y chằm chằm —

Tại sao cánh mũi của ngươi không cử động?! Tại sao không nghe được tiếng tim đập của ngươi?!

Tay run lên, duỗi tới cánh mũi của Bích Lạc —

Da thịt vẫn còn ấm áp, nhưng hô hấp đã không còn.

Ngay cả một chút, cũng không có.

Bích… Lạc…

“A — — —”

Từ sâu trong linh hồn bật ra tiếng gào thét tuyệt vọng chấn động cả vùng sơn cốc. Bích Lạc vẫn cười đến quyến rũ, nhưng không hề mở mắt.

“Ngươi không được ngủ! Ngươi hôm qua mới đáp ứng ta, mỗi ngày đều làm cơm xào trứng cho ta ăn! Ngươi còn chưa có dạy ta phải làm như thế nào a! Ngươi sao có thể ngủ như vậy? Bích Lạc! Tỉnh lại cho ta! Ngươi tỉnh lại cho ta!”

Hung hăng lắc thân thể vốn đã không còn phản ứng trong tay, Long Diễn Diệu đỏ mắt: “Là chính miệng ngươi đã đáp ứng ta! Ngươi nói không gạt ta! Ngươi sao lại không giữ lời? A? Ngươi nói a! Nói đi — a— —”

Mái tóc dài bị hắn lắc lư đến xõa tung khắp mọi nơi, nhưng người, vẫn cứ mỉm cười như trước, không nói gì.

“… Ngươi đã nói sẽ không gạt ta, Bích Lạc, Bích Lạc…” Tiếng gào thét cuối cùng cũng nhỏ xuống. Không có bất luận lời nào đáp lại, Long Diễn Diệu nhẹ nhàng đem Bích Lạc tựa vào ngực hắn, vuốt ve mái tóc của y. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đã dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi tại sao, lại muốn gạt ta? …”

Nước mắt, vô thanh vô tức chảy xuống, rơi lên khóe mắt, khóe môi Bích Lạc.

Tại sao phải lừa gạt ta? Bích Lạc…

“Chúng ta cùng ly khai kinh thành, đi tìm một nơi thanh tịnh để sống, có được hay không? Ta vĩnh viễn sẽ cùng ngươi ở một chỗ, sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ta, a —”

“Chỉ cần ngươi thích, ta nhất định mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn…”

“… Ta không lừa ngươi, Long Diễn Diệu…”

— Rốt cuộc, ngươi vẫn là dối gạt ta! Cứ như vậy, vô thanh vô thức mà rời khỏi ta!

Cứ như vậy, bỏ ta lại một mình mà đi.

“Bích Lạc…”

Hết thẩy mọi thứ trước mắt đều nhìn không rõ nữa, chỉ thấy nụ cười tươi đẹp tựa quỳnh hoa kia cùng nước mắt vương bên khóe môi —

Ta trở về tìm ngươi, là muốn cùng ngươi bạc đầu tới già! Không phải vì nhìn ngươi ở trước mặt ta chết đi a! …

Ta không muốn ngươi chết! Bích Lạc…

Nước mắt, dường như cứ tuôn chảy không ngừng, thấm ướt cả hai khuôn mặt.



“Thất thiếu gia?!” Một tiếng kêu sợ hãi đột ngột vang lên, Vân Thương kinh hãi nhìn chằm chằm nam tử xa lạ đang khóc lóc thảm thiết bên dòng suối, còn có Bích Lạc không hề cử động bên cạnh. Tay hắn run lên, lọ thuốc liền rơi xuống đất.

Mỗi ngày đến cốc đưa đồ ăn, hắn đều thấy Bích Lạc ho ra máu càng lúc càng nhiều, tự nhiên cũng hiểu được rõ ràng dược mà thầy thuốc kê đơn hoàn toàn vô dụng, nhưng Bích Lạc sợ lâu chủ lo lắng, nên toàn bộ dược đều nhận lấy, còn dặn dò hắn không được tiết lộ tình hình của y cho lâu chủ. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng lẽ Bích Lạc đã chết?!

Vân Thương nghiêng người phóng lên ngựa, chạy nhanh như bay về Phong Nhã lâu, phải nhanh chóng nói cho lâu chủ biết.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, Long Diễn Diệu phảng phất như không thấy hắn, chỉ ôm chặt Bích Lạc, mặc cho nước mắt chảy xuống. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play