CHƯƠNG 1

“Đùng” một tiếng, đám gỗ trong chậu than bùng cháy mãnh liệt. Ngọn lửa xanh ngùn ngụt bốc lên, trên vách tường in bóng hình ảnh ba người đang chiến đấu hỗn loạn.

“Hay lắm —” tử y nam nhân nhanh chóng vươn tay, rút ra vài cây ngân châm đâm vào sau cổ của thiếu niên ở cách đó không xa, từng đường tơ máu thuận thế chảy xuống một cách chậm rãi. Màu xanh thẫm kỳ dị rơi trên bờ cổ trắng nõn của thiếu niên trông đặc biệt chói mắt.

Khẽ nhấc tay lau mồ hôi, tử y nam nhân quay sang một trung niên văn sĩ đang yên lặng đứng bên cạnh, cười đắc ý: “Thế nào? Yến Nam Quy, ta đã nói không cần đến một canh giờ, ta có thể tự mình giải á huyệt bị phong kín của y, khiến cho y có thể nói chuyện bình thường, ngươi lại cứ khăng khăng không tin, muốn đánh cược với ta. Ha ha…”. Hắn vỗ vào vai thiếu niên: “Này, ngươi nói gì đi, để họ Yến kia biết một chút bản lĩnh của Tử Minh ta —”.

Môi thiếu niên khẽ động, nhưng vẫn chưa kịp lên tiếng thì khóe mắt Yến Nam Quy đã dần cau lại: “Bản lĩnh của thiếu chủ đúng là làm cho ta phải thán phục, nếu ta đã thua cuộc, vậy cơm nước trong một tháng này của ngươi liền do ta tự mình bồi lấy vậy”.

Tử Minh liền chấp hai tay, cười nói: “Hay lắm, hay lắm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi khổ ải, ta mà tự mình nấu thì thế nào cơm cũng cháy xém, rau cũng nát vụn hết cả. Hắc hắc…” Nghĩ đến trù nghệ tinh xảo của Yến Nam Quy, tâm tình hắn cũng trở nên tốt hơn, quay đầu nhìn thiếu niên dung mạo diễm lệ đang đứng dưới ánh lửa mờ ảo: “Đúng rồi, ta còn chưa biết ngươi tên là gì? Haa…, Mà đã đem ngươi từ Phong Nhã Lâu về tới Miêu Cương rồi”.

Khuôn mặt diễm lệ thoáng bối rối, thiếu niên chăm chú nhìn ngọn lửa bất định đang cháy sáng, chậm rãi mở miệng, vì mấy tháng chưa hề nói chuyện nên thanh âm hơi đình trệ.

“Ta…, tên của ta sao? …”

Khóe miệng hơi lộ ra bộ dáng tươi cười có chút méo mó, suy nghĩ lại giống như đã thuận theo ngọn lửa, tùy ý bay lượn, nhảy múa —

………………………..

“… Y tên gì?” Nam tử mặc một thân sam y thêu hoa lụa mỹ lệ đang dựa trên tháp trúc tinh xảo, thấp giọng hỏi đôi phu phụ nhà quê hiền lành nhút nhát trước mặt, đôi tay thanh tú nhỏ nhắn, móng tay tô điểm nước sơn màu chu sa diễm lệ, trong tay là quyển sách phong lưu tình ái, bàn tay còn lại đang vuốt ve trên khuôn mặt trắng noãn, anh tuấn của tiểu nam hài: “Chín tuổi à? Haa…, nhìn không ra các ngươi cũng có thể sinh được một nhi tử xinh xắn đến thế này… ” hắn chợt ngồi dậy mím môi cười khẽ.

Nam hài mở to đôi mắt, trong đồng tử là một tia hắc bạch phân minh, cho tới bây giờ cũng chẳng nghĩ ra, làm sao một người nam tử lại có thể cười đến mức quyến rũ như vậy, đôi phu phụ nọ lại càng nhìn đến không chớp mắt, mất nửa ngày mới nhớ tới phải trả lời, lắp bắp nói: “Các, Các chủ, hắn sinh ra vào mùa thu, gọi là Tiểu Thu Nhi…”

Nam tử nhíu nhíu mày, lộ rõ vẻ mặt không vừa ý, nhưng lại nghĩ đến cặp phu phụ nông gia quê mùa này còn có thể đặt ra cái tên nào đó hay ho hơn sao, không gọi A Miêu, A Cẩu đã là rất tốt rồi. Miễn cưỡng nhấc đầu vai lên một cái: “Ta ở Túy Mộng Các này buôn bán cái gì, các ngươi cũng nên hiểu rõ, thế nhưng nếu muốn rõ ràng, sau khi đề tên vào khế bán thân, thì hắn với các ngươi sẽ không còn nửa điểm liên hệ, ta không muốn thấy sau này có người tới đây khóc trời gọi đất đòi nhi tử”.

Cúi đầu, phu phụ hai người đồng thanh nhiều lần nói không dám, nam tử giơ tay xua đi, gọi tùy tùng ở phía sau mang phu phụ hai người đi đến trướng phòng nhận ngân lượng.

Tiểu Thu Nhi cắn môi, vẫn đứng trong phòng không hề nhút nhích, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chăm chú về hướng bóng lưng song thân đang rời đi, mãi cho đến lúc không còn nhìn thấy nữa. Y yên lặng hạ tầm mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét thâm trầm, hời hợt hơn so với những hài đồng cùng tuổi, y biết rõ, y sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại song thân hai người nữa, y cũng không thể chào tạm biệt các huynh đệ tỷ muội xanh xao vàng vọt vì thiếu ăn một lần cuối. Bất quá, ngân lượng bán y có thể giúp họ sống được một năm tốt đẹp.

Hơi thoáng kinh ngạc khi nhìn vào đôi mắt của nam hài, dù thế nào cũng không giống như những đứa trẻ trước đây, vừa khóc vừa nháo. Nam tử nhẹ nhàng nâng cằm y lên, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn y, chầm chậm thở dài: “Thật là một đứa ngốc…”

Tiểu Thu Nhi khó hiểu nhìn hắn, nam tử bộ dạng uể oải nằm xuống, nhặt quyển sách lên —

“… Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Lưỡng xử mang mang giai bất kiến… Haa, đã như vậy rồi, sinh tử hai bờ cách biệt, còn có thể gặp lại sao? Thiên hạ thế nào lại có nhiều người si ngốc như thế? …” Sóng mắt lưu chuyển nhìn về hướng Tiểu Thu Nhi, hắn đột nhiên cười: “Từ nay về sau, ngươi liền gọi là Bích Lạc đi —”

“Bích Lạc?”

“Cây văn trúc ở bệ cửa sổ kia có màu xanh ngọc bích, khi nó lay động sẽ phát ra tiếng Lạc…” Nam tử biết y không biết chữ, liền mỉm cười giải thích: “Bích Lạc là chỉ bầu trời —”

“Bầu trời?” Tiểu Thu Nhi vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa nói: “Bầu trời không phải màu ngọc bích, cũng sẽ không lay động, vì cái gì lại gọi là Bích Lạc?”

Nam tử lười biếng ngồi dậy: “Việc thế gian vốn có nhiều giải thích mơ hồ, hà cớ gì phải đòi hỏi mọi thứ rõ ràng? Ngươi sau này ít cố chấp một chút, thì có thể vui sướng nhiều một chút…”

Tiểu Thu Nhi bị hắn ôm lấy, nói nhiều điều khiến y cảm thấy mơ hồ: “Nhớ kỹ, ở nơi này của ta, ngươi có thể sống mơ mơ màng màng, nhưng tuyệt đối không thể si tình…”

“… Ta nghe không hiểu…”

Đuôi mắt xao động phát ra nhu tình mị hoặc, nam tử không chút vết tích mà cởi ra y phục của Tiểu Thu Nhi, một mặt cười nhẹ: “Ta sẽ dạy cho ngươi một chút… có cái gì không rõ ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến hỏi ta… Ta là Hoàng Tuyền, Lệ Hoàng Tuyền”.



“Aa —– a ân —–” Tiếng khóc la vang vọng khắp trong phòng.

Thân thể nhỏ gầy trắng nõn dưới thân nam tử đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn chảy đầy từng dòng nước mắt.

Chế trụ cánh mông nhỏ nhắn của y, hai tay hắn đem đùi y tách dần ra, nam tử tận lực làm chậm lại tốc độ, tại nụ hoa non mềm chậm rãi ra vào, trên khuôn mặt mỹ lệ nhiễm một tầng dục vọng càng yêu mị động nhân đến nói không nên lời, nhưng ánh mắt lại phi thường bình tĩnh —

“Thả lỏng một chút, ngươi sẽ không quá đau đớn như vậy… Từ từ rồi sẽ quen thôi…”

“Đừng chỉ biết khóc, phải học cách cười, mới có thể làm cho khách nhân vui vẻ… Cũng để chính mình ít đau đớn một chút…”

Hoàng Tuyền hờ hững cười, nhưng lại không che đậy được đôi mắt chán chường, khinh mạn không chứa đựng bất luận thứ gì, ngón tay xinh đẹp lật lên mái tóc đen của Tiểu Thu Nhi đang bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm: “Cười a…”

Thân thể dường như đã mệt mỏi rã rời, một chút máu bắn dây ra trên giường, Tiểu Thu Nhi đau đến không nói được gì, nhưng vẫn cố lộ ra vẻ tươi cười — Có đúng hay không nếu ta cười, thì sẽ không thống khổ như thế? …

Chăm chú nhìn nụ cười gượng ép đó, Hoàng Tuyền trầm lặng thở dài tựa như thanh âm từ nơi xa xôi truyền đến: “Đúng, nhất định phải cười, chỉ khi ở một mình thì mới có thể khóc, hiểu chưa? Bích Lạc…”

………………..

“Bích Lạc đâu? Ta chờ hắn đã hai canh giờ rồi, sao còn chưa thấy người đâu, muốn ra vẻ với bản công tử chắc? Ta phi! Gọi hắn đến đây…” Nam tử một thân đầy sẹo xấu xí, vênh mặt hướng về phía người quản gia nọ hét to.

“Hồ công tử, ngài đừng nóng giận, tiểu nhân đã phái người thúc giục y rồi, ngài cứ uống trước một chén trà để thuận khí đi ạ…” Quản gia khuôn mặt hồ hởi không ngừng chấp tay thi lễ, ngoài mặt cười ha ha, trong bụng cũng đã đem nam tử béo phệ trước mặt này mắng chửi qua một lần: Ngươi ỷ mình có cha là Tri phủ đại nhân, suốt ngày đến Túy Mộng Các tìm hoa vấn liễu thì cũng được đi, cư nhiên lại còn chẳng bao giờ trả lấy một phân ngân lượng, nếu không phải Các chủ đã phân phó ta không được hành động thiếu suy nghĩ, ta đã đuổi ngươi ra khỏi đây từ lâu.

Hồ công tử thở phì phì, nâng chung trà lên uống một ngụm, chẳng mấy chốc đã ném nó xuống mặt đất, căm ghét nói: “Trà gì khó uống muốn chết, thối rữa như thế này mà cũng dám lừa bản công tử uống…”

Nước trà bắn tung tóe trên mặt đất, mọi người xung quanh đều cố lánh ra xa một chút. Hắn không để ý hành động của mình vô lại đến mức nào, vẫn đỉnh đạc mà ngồi, thấy mọi người tránh hết ra một bên, càng tỏ vẻ cực kỳ đắc ý, mấy tên nha đinh phía sau vội vàng thay hắn quạt và lau mồ hôi.

“Đây chính là hương hồn trà đến từ Nguyệt quốc, giá tám lượng bạc một cân, cộng thêm cái chén sứ mà ngài đập bể, Hồ công tử, ngài phải nhớ kỹ bồi thường tiền a —”.

Tiếng cười chế giễu thanh thúy vừa cất lên, một thân ảnh mặc sam y màu ngọc bích đang chậm rãi bước xuống lầu các, mái tóc dài đen như mực rối tung được buộc ở thắt lưng, khuôn mặt diễm lệ trắng như tuyết, thấp thoáng lộ ra dáng vẻ một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khóe môi khẽ nở một tia cười quyến rũ, nhưng lại ẩn giấu nét giả dối, làn thu thủy uyển chuyển nhìn về phía vị Hồ công tử nọ.

Bị đôi mắt mị hoặc như thế nhìn, xương cốt toàn thân của Hồ công tử ngay lập tức như chịu không thấu, hắn lập tức bật người đứng dậy, trơ mặt ra, giơ tay ôm lấy thắt lưng của thiếu niên sam y ngọc bích: “Đương nhiên phải đền, phải đền chứ —”.

Thiếu niên nhẹ nhàng tránh né một chút, mỉm cười vươn tay: “Lấy ra”.

Hồ công tử ôm hụt vào khoảng không, tâm tình chợt trở nên khó chịu, nghe vậy liền ngẩn ngơ: “Cái gì?”

“Bạc a, tính luôn cả chén trà hết thảy là mười hai lượng, trước tiên lấy ra đi, miễn cho Hồ công tử ngài là quý nhân hay quên chuyện”. Bích Lạc dịu dàng cười nhưng đáy mắt lại hàm chứa vẻ nhạo báng, chế giễu, y đã sớm nghe nói thời gian gần đây tên họ Hồ này luôn ăn không trả tiền, xuất môn cũng không đem theo ngân lượng, thật muốn xem hắn kết thúc việc này như thế nào.

“Bích Lạc ngươi, —” Hồ công tử mặt đã béo, trướng lên lại càng giống lợn hơn, những người xung quanh vừa nghe thấy một màn như vậy đều là bộ dạng muốn cười lại không dám cười, hắn thẹn quá thành giận, dùng sức vỗ bàn: “Ngươi rõ ràng cố ý giỡn cợt bản công tử, ngươi có biết cha ta là ai hay không —”

Bích Lạc mím môi cười một cái, đáp lời hắn: “Ta chỉ biết làm vỡ đồ đạc của người khác đương nhiên phải bồi thường, Aaa, Hồ công tử, chẳng lẽ ngài thân không mang bạc mà đến nơi này tìm hoan mua vui sao? Ai nha, làm khó cho ngài rồi”. Đôi mi đen láy, dài mảnh chợt nhíu một cái, y giả làm bộ dạng thở dài, móc ra tấm ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn: “Hì hì, hoàn hảo ta có mang theo một chút ngân lượng trong người, không bằng trước hết cho Hồ công tử ngài mượn để đi trướng phòng bồi thường tiền vậy, ngày sau trả lại cho ta cũng không muộn a…”

Hồ công tử người đầy thịt mỡ tức giận đến run rẩy không ngừng, muốn cho Bích Lạc một cái bạt tay. Nụ cười trên mặt Bích Lạc trầm xuống, y giáng một cái tát thật mạnh vào trước mặt hắn, khuôn mặt Hồ công tử vốn đã đầy đặn nay lại còn bị sưng lên, làm cho ngay cả con mắt cũng không thấy đâu, hắn chỉ vào trước mặt Bích Lạc rống to: “Ngươi, con mẹ nó, thằng nhãi ranh, dám đánh ta —”

Bích Lạc gạt tay hắn xuống, trong mắt y chợt lóe lên một chút tối tăm, nhưng lại một lần nữa lộ ra bộ dáng tươi cười đầy quyến rũ: “Chúng ta thân phận là gì, không cần làm phiền Hồ công tử ngươi tới nhắc nhở, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, lần tới đến tìm vui phải nhớ mang theo ngân lượng a, Haha, Túy Mộng Các cũng không muốn cho ngươi nợ đâu, ngươi nếu không có tiền thì đừng có đến tự làm mất thể diện của mình, tránh để lộ ra ngoài, ngay chả cha ngươi cũng không có mặt mũi mà nhìn người khác —”

“A Ha haa, nói hay lắm…” Tiếng nói vừa vang lên, mọi người đang đem Hồ công tử cùng Hồ phủ chửi rủa một trận huyên náo liền im bặt, nhao nhao quay đầu nhìn lại, không biết từ bao giờ tại góc phía Đông trong sảnh phòng tụ tập một đám hán tử khôi y (áo xám), mỗi người thân hình đều là nhanh nhẹn dũng mãnh, vẻ mặt cung kính quây quanh một nam tử cẩm y tuấn nhã.

“Ngươi là có ý gì? Dám chê cười bản công tử, không muốn sống nữa?” Hồ công tử nghiến răng nghiến lợi tiến về phía vị nam tử đang cười đến vân đạm phong khinh nọ.

Trên khuôn mặt tuấn nhã bỗng nhiên thoáng qua một chút trầm mặc, nam tử khẽ mỉm cười, trong nháy mắt chỉ tay vào một người khôi y bên trái: “Vân Thương, tên nhãi này ồn ào quá mức, mau kêu hắn chớ quấy nhiễu bầu không khí nơi này”.

Gật đầu một cái, Vân Thương nhún vai nhảy lên phía trước, hàn quang chợt lóe, bất thình lình trước mặt mọi người huyết vũ bắn tung tóe khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra được phân nửa, Hồ công tử đã bị chém thành hai đoạn.

Mọi người chưa bao giờ gặp qua tình cảnh đáng sợ thế này, lập tức thét chói tai, chen chúc nhau chạy về phía cửa, có mấy kẻ nhát gan còn chưa ra tới cửa đã bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh, mấy tên gia đinh thấy tình thế không ổn cũng đồng loạt chạy theo, chỉ trong khoảnh khắc sảnh phòng liền không còn được mấy người.

Mùi máu tanh xông thẳng vào mũi, Bích Lạc che miệng lại lùi về phía sau từng bước, nhìn chằm chằm vào người nam tử đang cười đến tuấn nhã kia, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y tuyệt đối không tin người này chỉ cười một cái liền có thể đoạt đi mạng người. Kinh hãi qua đi, không hiểu sao y lại sinh ra một chút ái mộ —

Ánh mắt liếc qua khuôn mặt diễm lệ của thiếu niên, nam tử cảm thấy thật hứng thú mà nhếch mi một cái: “Ngươi thế nào không trốn? Ha Ha, không sợ ta giết ngươi sao?”

Bích Lạc vô thức lắc đầu, y nhìn bộ dáng tươi cười tao nhã của nam tử đến không chớp mắt —

Nụ cười ôn hòa, nhưng đồng thời cũng vô tình, tàn nhẫn, có thể đùa giỡn sự sống và cái chết trong lòng bàn tay, đây là một nam tử như thế … Bỗng nhiên một trận run rẩy truyền khắp toàn thân Bích Lạc, trong chớp mắt máu dường như sôi trào — Đúng, y chính là muốn được giống như vậy, có thể thoải mái làm chuyện y muốn làm, có thể giết kẻ mà y căm hận, không cần phải miễn cưỡng tươi cười vui vẻ, không cần phải nịnh hót kẻ làm y cảm thấy chán ghét, buồn nôn.

Đôi mắt sáng như làn thu thủy đang mê muội dừng trên người nam tử, lại vô pháp di chuyển tầm nhìn.

Nam tử cúi đầu cười hai tiếng, di chuyển đến trước mặt Bích Lạc, xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của y: “Ha ha, ngươi cũng có hứng thú… thích nhìn ta đến vậy sao?” Hắn cúi đầu, chiếm lấy cánh môi hồng nhuận, non nớt.

Hơi thở cuồng nhiệt như thiêu đốt chui vào trong miệng, Bích Lạc hai mắt vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh liền kề sát vào tiếp xúc, thân thể y sớm đã quen với mùi vị ***, đầu lưỡi chủ động luồn vào trong miệng nam tử, mặc cho hắn liếm mút. Mùi cơ thể nam tử tràn ngập vào miệng vào mũi y, nhưng không làm y căm ghét và buồn nôn như dĩ vãng — y giống hệt như hài đồng ngây ngô, vô tri ngày đó khi cùng Lệ Hoàng Tuyền lần đầu đụng chạm, người trước mắt là người thứ nhất trong suốt sáu năm qua không làm y cảm thấy chán ghét.

Lại một lần nữa mút lấy đầu lưỡi trơn nhẵn tinh tế, nam tử buông ra bờ môi bị hôn đến sưng tấy, cười nói: “Quả nhiên có chút thú vị, Aa, ngươi gọi là Bích Lạc sao? Thảo nào danh tiếng của Túy Mộng Các lại lan xa đến như thế, ha ha ha…” Ngẩng đầu cười lớn, hắn nhìn về phía nam tử mỹ lệ đang đứng ở phía cuối lầu các: “Nếu Mạnh mỗ không nhìn lầm, các hạ hẳn là chủ nhân của nơi đây – Lệ Hoàng Tuyền, thật thất lễ rồi”.

Đưa tay khẽ vén tóc, ánh mắt đảo qua thi thể trên mặt đất, nét mặt Lệ Hoàng Tuyền vẫn mỹ lệ như trước nhưng lại nổi lên một chút bất đắc dĩ: “Vị Mạnh công tử này, người ngươi giết là con trai độc nhất của Tri phủ đại nhân, việc này liên lụy đến Túy Mộng Các của ta”.

“Ha ha, ta Mạnh Thiên Dương đã nhiều lần được nghe, người của Hoàng Tuyền Lộ vô cùng tài giỏi, rốt cuộc lại sợ quan phủ đến thế sao? Thật là buồn cười —”

Sóng mắt quyến rũ bất thình lình nổi lên một chút trầm mặc, sắc nhọn như mũi tên, mạnh mẽ bắn về phía nam tử tuấn nhã, Lệ Hoàng Tuyền mặt đầy hàn ý: “Mạnh Thiên Dương, không ngờ tin tức của ngươi chính xác và nhanh nhẹn như vậy, chỉ là Hoàng Tuyền Lộ ta cùng Phong Nhã Lâu của ngươi xưa nay vốn không liên quan, ngươi tới chỗ này làm cái gì?” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play