CHƯƠNG 2

Sợi tóc đen nhánh không có gió cũng tự lay động, vẻ mặt tuy lười biếng nhưng đầy mỹ lệ trong nháy mắt trở nên sắc sảo bức người, sát khí vô hình làm cho nhóm hán tử áo xám nọ bị co rúm lại. Bích Lạc mở to hai mắt, giật mình nhìn một Lệ Hoàng Tuyền hoàn toàn bất đồng so với ngày xưa.

Mạnh Thiên Dương bước về phía trước từng bước một, như cũ mỉm cười: “Hoàng Tuyền Lộ từ trước đến nay là nơi buôn bán người, đương nhiên cùng Phong Nhã Lâu của ta không quan hệ. Đáng tiếc, mấy ngày trước đây ta có nghe được một tin đồn, kẻ thù không đội trời chung của cha ta ở trong triều đang định dùng một số tiền lớn thuê sát thủ, hắn tìm cao thủ của Hoàng Tuyền Lộ để ám sát cha ta. Haa, ta không thể làm gì khác hơn là tới đây, trước hết là gặp mặt, sau đó thỉnh Lệ huynh đừng tiếp nhận vụ buôn bán này, miễn cho làm tổn thương hòa khí, Ha ha…”

Mạnh Thiên Dương khách khí nói, nhưng lại lộ ra ý tứ uy hiếp dày đặc, sắc mặt Lệ Hoàng Tuyền càng thêm một tầng lạnh lẽo, chậm rãi bước xuống lầu, hắn đảo mắt qua nhóm người tùy tùng bên cạnh Mạnh Thiên Dương, bỗng chốc mỉm cười một cái: “Thế nào, người trong Phong Nhã Lâu của ngươi nhiều như thế, còn sợ không bảo hộ được lệnh tôn hay sao?” Đuôi mắt thâm thúy nhẹ vểnh lên câu dẫn ra vô hạn xinh đẹp mị hoặc, hắn che miệng khẽ cười nói: “Ngươi muốn chặn mất việc buôn bán của người khác như vậy, thật là làm khó ta—”

“Lệ huynh nói quá lời, Mạnh mỗ đâu phải người không biết điều như vậy, người mua ra bao nhiêu ngân lượng, ta đương nhiên trả gấp bội —” Ánh mắt Mạnh Thiên Dương tinh tường lướt qua vẻ mặt lạnh lùng, mỹ lệ của Lệ Hoàng Tuyền, mỉm cười: “Huống hồ, Lệ huynh tạo dựng Hoàng Tuyền Lộ này đơn giản là muốn đối phó với người kia, lẽ nào thật sự vì kiếm tiền? —”

“Câm miệng!” Lệ Hoàng Tuyền lạnh lùng quát một tiếng, sát khí trong mắt lúc ẩn lúc hiện: “Mạnh Thiên Dương, chuyện ngươi biết quá nhiều rồi đấy!”

Hắn nhẹ nhàng nhún vai một cái: “Mạnh mỗ nếu đã tìm Lệ huynh thương lượng, đương nhiên phải dò hỏi rõ ràng rồi. Bất quá Lệ huynh cứ yên tâm, Mạnh mỗ tuyệt đối không ở trước mặt người nọ nói chuyện thị phi, ha ha…”

Lệ Hoàng Tuyền chăm chú nhìn hắn cả nửa ngày, sát khí trong mắt cũng dần dần tán đi, gật đầu nói: “Như vậy là tốt rồi…” Hắn tiến đến gần thi thể của Hồ công tử bên cạnh, lạnh nhạt nhìn rồi lắc đầu: “Ngươi một đao chém hắn dễ dàng như vậy, Túy Mộng Các của ta có thể không mở cửa được nữa…”

Hắn thở hắt ra một hơi, quay đầu lại nói: “Ta đáp ứng ngươi sẽ không làm khó dễ lệnh tôn, nhưng nếu chuyện của ta có nửa điểm truyền đến tai người nọ, Hừ, Mạnh Thiên Dương, đến lúc đó đừng trách ta —”

“Ha ha, đó là chuyện riêng của Lệ huynh và người nọ, Mạnh mỗ sao có thể nhiều lời”. Mạnh Thiên Dương cười đến tao nhã.

Lệ Hoàng Tuyền liếc mắt trừng hắn một cái, rồi lại nhìn hướng về phía Bích Lạc còn đang ngẩn người, tầm mắt chăm chú chỉ trong chốc lát, thở dài nói: “Thật là một đứa ngốc, thấy người lãnh huyết vô tình như thế cũng không biết tránh đi sao? …”

Bích Lạc khẽ run lên, mi mắt rũ xuống, Mạnh Thiên Dương cười ha ha đứng lên: “Y chính là thích nhìn ta, còn có thể thế nào chứ?”

Lệ Hoàng Tuyền không nói gì, cuối cùng yếu ớt thở dài bước lên lầu, thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng truyền xuống: “Ngày mai, Túy Mộng Các này liền tiêu tan thành mây khói … Bích Lạc, ngươi nếu muốn cùng hắn rời đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể si tình…”

Bóng lưng thon dài tiêu thất phía sau lối rẽ, Bích Lạc vẫn đang suy ngẫm dư âm trong lời nói của Lệ Hoàng Tuyền, bỗng dưng một nỗi bi thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng. Vừa nhấc đầu lên đã thấy Mạnh Thiên Dương đang tràn đầy hứng thú mà nhìn y, cười nói: “Thế nào? Muốn theo ta cùng đi sao? Vậy tới đây”. Hắn phẩy tay áo một cái, đám người áo xám phía sau nghênh ngang rời đi.

Giật mình, Bích Lạc cắn chặt bờ môi đỏ mọng, bước nhanh về phía trước đuổi theo bóng người tuấn nhã nọ.

………………………..

 

“Ngươi thật đúng là một đứa ngốc, ngay cả ta là người như thế nào cũng không biết, mà đã đi theo, haa!” Mạnh Thiên Dương ném cái khăn vải ẩm ướt xuống, thân thể xích lõa mới vừa tắm gội xong dưới ánh sáng lờ mờ hiện ra màu đồng nhạt, hắn bước lên giường, ngắm thân thể gầy nhỏ trắng nõn của Bích Lạc, khóe miệng mang theo một chút nghiền ngẫm, người thiếu niên trước mắt này thật sự làm người khác phải ngạc nhiên, khi y trêu chọc tên Hồ công tử kia, vẻ mặt tinh quái, xảo quyệt đầy cay nghiệt như thế, ai ngờ y nhìn hắn thì say mê, si ngốc giống như thấy chuyện kỳ dị, hắn vậy mà cùng y một đường trở lại Phong Nhã Lâu.

Thân thể Bích Lạc vừa mềm mại lại vừa co dãn mười phần, Mạnh Thiên Dương xoa nhẹ cánh mông tròn nhỏ nhắn của y, đạm nhiên cười: “Theo ta về rồi thì chớ có hối hận, ha ha, bất quá, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi sống thư thư phục phục (yên ổn), chung quy so với sống ở Túy Mộng Các vẫn tốt hơn —”

Hối hận sao? Bích Lạc nhìn thẳng vào nam tử xa lạ nhưng gần trong gang tấc kia, khuôn mặt tuấn nhã tiêm nhiễm một tầng dục vọng mà y cực kỳ quen thuộc, nhưng không làm y có cảm giác chán ghét buồn nôn, hai tay không tự chủ được vươn tới ôm lấy cổ Mạnh Thiên Dương, đầu khẽ lay động: “Ta sẽ không hối hận, aa a —”

Không hề báo trước mà đột nhiên tiến nhập làm cho Bích Lạc ngửa đầu lên, cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ tán vụn, không ngờ nam tử tao nhã như thế này lại hành động quá thô bạo!

“Đau không? Aa, không nghĩ ra ngươi lại chặt như thế này…” Nụ cười chế nhạo cùng với khí tức nóng rực không ngừng phun vào hai bên tai Bích Lạc, Mạnh Thiên Dương nâng hông y lên cao, đem dục vọng đang căng cứng chôn càng sâu vào thân thể y, không để ý tới Bích Lạc đang cố nén thần sắc đau đớn, hắn nghĩ: Chẳng qua chỉ là một nam sủng mới mà thôi, tuy rằng so với mấy người trước đây càng kiều mị hơn, nhưng vẫn lộ ra một chút kỳ lạ.

Y thở hổn hển, mười ngón tay nắm chặt trên tấm lưng rắn chắc của nam tử, đôi mắt Bích Lạc thoáng hiện một làn hơi nước, trên khuôn mặt lại là bộ dáng tươi cười đến mị hoặc — thích xem ta cười sao?

“Ha ha, ngươi thật là hiểu được cách làm người khác vui a…”

Mạnh Thiên Dương bị nụ cười quyến rũ như vậy trêu chọc, dục vọng càng ngày càng dâng cao, cúi đầu cắn vào cánh môi ướt át tươi đẹp của y, bắt đầu điên cuồng tiến nhập.

Tiếng rên rỉ vang vọng mãi không dứt, hai chân Bích Lạc chủ động quấn chặt thắt lưng Mạnh Thiên Dương, thừa nhận mỗi một lần hắn thâm nhập vào thân thể y, xỏ xuyên qua đến tận cùng, dường như ngay cả linh hồn cũng bị xuyên thấu đến run rẩy —

Không có dơ bẩn! Không có chán ghét! Không có thống hận!

Rất đau, cũng rất khoái hoạt! Đúng vậy, từ trước tới nay không có sảng khoái đến như vậy! Ta cuối cùng cũng có thể thoải mái làm chuyện bản thân muốn làm! Ta không hối hận vì đã rời khỏi Túy Mộng Các, không hối hận theo một người xa lạ như ngươi, bởi vì đây là lần đầu tiên ta có thể dựa theo tâm ý của chính mình làm một việc, chọn một người!

Ta chờ đợi ngày này, đã lâu rồi…

……………………………………

Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi trên hai vai, Bích Lạc đi theo phía sau Vân Thương, bước vào tiểu viện.

Sau đêm hoan ái hôm đó, Mạnh Thiên Dương tựa hồ đối với y cực kỳ thỏa mãn, mỗi đêm trên đường quay về tổng đường đều ngũ cùng với y. Ở chung lâu ngày, Bích Lạc hay lén chú ý chào hỏi nhóm người tùy tùng áo xám nọ, dần dần cũng nghe được đại khái vài chuyện, Mạnh Thiên Dương là chủ nhân của Phong Nhã Lâu, được cho là bá chủ đại giang nam bắc, thảo nào thủ đoạn hành sự thật ngoan độc…

Y suy nghĩ đến xuất thần, chân đã theo Vân Thương đi tới một gian phòng trong tiểu viện, mở cửa phòng, bên trong sáng sủa sạch sẽ, cho thấy trước đó đã có người đến quét tước dọn dẹp. Vân Thương đối y nhẹ khom người một cái: “Lâu chủ đã phân phó qua, từ nay về sau Thất thiếu gia ở nơi này, nếu có thiếu thứ gì, cứ bảo tôi tớ trong nội đường đi làm là được”.

Bích Lạc gật đầu, đột nhiên sửng sốt: “Ngươi vừa mới gọi cái gì Thất thiếu gia?”

“Ở tiểu viện này vẫn còn sáu vị thiếu gia khác, lâu chủ ngại tên gọi phiền phức, mọi người đều là dùng thứ bậc để xưng hô”. Vân Thương trái lại không hề thấy phiền mà giải thích cho y: Thiếu niên xinh đẹp diễm lệ này tương đối được lâu chủ yêu thích, không thể đắc tội.

Ngây người một chút, Bích Lạc cũng không nói lời nào, Vân Thương đặt xuống một rương y phục và đồ dùng hằng ngày, thi lễ xin cáo lui.

Bích Lạc lẳng lặng ngồi ở mép giường đến nửa ngày, đứng dậy mở cái rương, bên trong đầy tơ lụa, đều là chất liệu cực kỳ thượng hạng, y thuận tay nhấc lên một bộ sam y màu ngọc bích, được cắt may thủ công vô cùng vừa vặn, thở dài, đem sam y tơ tằm ném về trong rương, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nở một nụ cười —

“… Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi được sống thư thư phục phục, chung quy so với sống ở Túy Mộng Các vẫn tốt hơn…”

  Tiếng cười chế nhạo của Mạnh Thiên Dương quanh quẩn bên tai, đôi mắt tựa làn thu thủy dường như hơi nhắm lại — ngoan ngoãn vâng lời sao? …

Thì ra còn có sáu người đang ngoan ngoãn nghe lời… Mạnh Thiên Dương…

Y bỗng nhiên mở mắt, cầm lấy gương đồng — thiếu niên kiều mỹ trong gương đang nhìn y, trong đôi mắt thu ba trong trẻo mang theo ai oán nói không nên lời, bên môi hàm chứa một chút đắng chát —

Ném gương đồng sang một bên, Bích Lạc hít một hơi thật sâu, nét mặt một lần nữa lộ ra bộ dáng tươi cười mềm mại đáng yêu: Ta sao lại khiến cho bản thân mình có loại biểu tình này? Như thế này làm sao khiến Mạnh Thiên Dương vui vẻ?

— Sáu người kia a… Nếu là tới trước khi ta đến đây, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng ta tuyệt đối muốn thành người cuối cùng, ta không muốn lúc ngươi có ta còn đem ánh mắt ném đến trên người những kẻ khác, bởi vì ngươi là người mà chính ta đã lựa chọn, ta không muốn ngươi lại thích kẻ khác.

Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, hảo hảo làm cho ngươi vui, khiến ngươi không thể thích kẻ nào khác ngoài ta!

Nhất định sẽ làm được…

………………………………………………….

Phẫn hận, đố kỵ, ánh mắt đầy ai oán… Bích Lạc đột nhiên đưa tay tới chỗ gương đồng trên mặt đất, đập vỡ tung tóe, mặt khác lại cắn vào mu bàn tay, không cho chính mình khóc thành tiếng, hai vai thế mà không ngừng run rẩy —

Tại sao có thể như vậy?! Ngươi thế nào lại đưa người mới về?!

… “Thất thiếu gia, vị này chính là Ti công tử mà lâu chủ mới mang về từ Giang Nam, trước đây ở phòng sát bên cạnh lâu chủ, ngày hôm nay chính là lần đầu tiên đến tiểu viện” …

Lời Vân Thương vừa nói giống như kim châm lại một lần nữa đâm vào hai tai, Bích Lạc cố sức cắn môi, đầu lưỡi đã mơ hồ cảm thấy vị máu tươi trào ra, y chán nản ngã ngồi trên mặt đất, cổ họng phát ra vài tiếng gọi khàn khàn, trầm thấp, dường như là khóc lại dường như là cười.

Mạnh Thiên Dương đã dẫn theo người mới trở về, sau bốn năm, rốt cuộc hắn cũng dẫn theo người khác trở về!

Bốn năm qua, ta hết thảy đều cố làm ngươi vui, vẫn như cũ vô ích sao? Bích lạc gắt gao nắm chặt tay, mới vừa rồi tại tiểu viện, ở trước mặt Ti công tử cùng vài thiếu niên khác làm ra bộ dạng bình tĩnh mạnh mẽ mà từ lâu đã không còn tồn tại, y đưa tay nhặt lên tấm gương đã bị vỡ —

Thiếu niên trong gương vẫn giống bốn năm trước quyến rũ diễm lệ như vậy, thậm chí phong tình càng dạt dào hơn ngày xưa…

— Ta thay đổi sao? Ta không ngoan ngoãn nghe lời ngươi sao? Vì cớ gì ngươi còn muốn mang kẻ khác quay về? Còn ở sách vách phòng ngươi?

Ti công tử kia! Bệnh đến hữu khí vô lực như vậy, người gầy trơ cả xương, có thể làm cho ngươi lưu tâm sao? Không phải ngươi từ xưa đến nay yêu thích mỹ mạo à (dung mạo xinh đẹp), vì sao lại thích một người bệnh nặng có bộ dáng tầm thường như vậy?

Ta không hiểu!

Chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong tấm gương đồng đã bị vỡ — dung mạo bị bóp méo đến vô cùng căm phẫn…

Ném gương xuống đất, oán hận mà giẫm lên rồi nghiền nát nó, trong lòng ngực tựa hồ có một trận hỏa nhiệt đang điên cuồng thiêu đốt —

Ta thực hận! Rõ ràng ngươi yêu cầu bất cứ thứ gì, ta đều làm được, vì sao cuối cùng lại như thế này? Vì sao ngươi có thể thích kẻ khác?

Đúng vậy, ta biết ngươi thích hắn! Ngươi đối xử với hắn không giống bất kỳ ai trong những người trước đây! Bằng không, ngươi làm thế nào có thái độ khác thường, lưu ý một người bệnh không có gì xuất chúng!

Ta đối với ngươi thật sự không cam lòng! Ta thực hận! Là ta gặp được ngươi trước, lựa chọn ngươi, hắn dựa vào cái gì đem ngươi từ bên người ta cướp đi?

Thực hận…

…………………………………………………..

“Là kẻ nào làm?” Âm thanh đầy hàn khí làm kẻ khác phải sởn gai óc, từng chữ một phát ra từ miệng của Mạnh Thiên Dương, khuôn mặt tuấn nhã giận dữ như quỷ mị, ánh mắt tràn ngập sát khí chậm rãi xẹt qua một đám thiếu niên đang sợ đến mức từ lâu trên mặt đã không còn chút máu.

Mạnh Thiên Dương toàn thân phát ra khí chất vô cùng tàn bạo, Vân Thương không chịu nổi, rùng mình một cái, trong trí nhớ của hắn, lâu chủ từ trước đến nay cho dù giết người cũng luôn tươi cười, đã bao lâu không có biểu hiện thất thố như vậy? Đều là vì người tên Ti Phi Tình mà lâu chủ mang về từ Hàng Châu kia… Thật không rõ lâu chủ vì cái gì, đối một tên thư sinh ốm yếu nhu nhược cố chấp như vậy, trong mười ngày này, vì muốn dẫn Lăng Tiêu thành chủ lãnh ngạo tuyệt luân trong lời đồn đến đây chữa bệnh cho Ti Phi Tình, lâu chủ cư nhiên cùng Mạo Lăng Tiêu liên tục khiêu khích mười đại bang phái gần đại giang nam bắc, giết người nhiều đến mức tay của Vân Thương hắn nhão cả ra. Vậy mà mới vừa quay về tổng đường, chợt nghe thầy thuốc nói Ti Phi Tình kia ở tiểu viện bị người khác bắt nạt, sau đó thổ huyết hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.

“Ta hỏi lại một lần nữa, đến tột cùng là ai làm?” Mạnh Thiên Dương chậm rãi đến gần, lạnh lẽo cười: “Không ai sao? Haa, nếu vậy ta buộc lòng phải đem hết thẩy bảy người các ngươi giết đi —”

Các thiếu niên tứ bề kinh sợ, Vân Thương toàn thân phát động lãnh khí.

“Là ta” Thiếu niên sam y màu ngọc bích bình tĩnh đến dị thường đứng dậy, đột nhiên nhìn thẳng vào Mạnh Thiên Dương, thấy trong ánh mắt hắn là hàn khí âm ngoan tới cực điểm.

Căm hận đến như vậy, nhãn thần lại tựa như thanh đao sắc bén muốn đem từng tấc thịt trên người y róc xuống… Bích Lạc hít một hơi thật dài, ngửa cần cổ trắng nõn lên trời: “Chính là ta làm, ngươi có thể giết ta…”

Y mím môi một cái, cuối cùng nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ, chính bản thân Bích Lạc cũng không dám tin tưởng, y cư nhiên còn có thể cười được như thế này! Có lẽ đúng như tam thiếu gia ngày đó đã nói, y là điên rồi.

— Ta đúng là thật sự điên rồi, thật điên rồi. Ta muốn xé nát hắn, kẻ trên người sạch sẽ không hề nhiễm một hạt bụi, muốn hắn trở nên dơ bẩn ti tiện giống như ta… Như vậy, ngươi còn có thể thích hắn sao?

Mạnh Thiên Dương, trong bốn năm qua, ngươi bất quá chỉ đem ta trở thành một món đồ chơi của ngươi mà thôi. Cũng đúng, ngươi sao có thể thích một người xuất thân đê tiện giống như ta. Nhưng là ta đối với ngươi, vẫn không muốn rời xa, ta tìm mọi cách lấy lòng ngươi, đơn giản vì ngươi là người mà ta đã chọn! Ta không muốn làm cho chính mình phải hối hận!

Ta không hối hận vì đã chọn ngươi! ta chỉ hận vì không có cách nào khiến ngươi yêu ta! …

“Giết ta đi …”

Mạnh Thiên Dương cứng đờ nhìn chằm chằm vào khóe môi đang cười quyến rũ của y, tựa hồ muốn dùng ánh mắt đem y đi lăng trì, hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, lập tức liền mở ra, lành lạnh cười nói: “Ngươi đến giờ khắc này còn có thể cười đến yêu mị như thế, Aa, thật là bản tính khó sửa, ha ha, ngươi muốn chết sao? Nào có chuyện tiện nghi như vậy?”

“Bản tính khó sửa” bốn chữ lọt vào tai, tức thì trên mặt Bích Lạc không còn chút máu, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Mạnh Thiên Dương cũng xoay người lại, lạnh giọng nói: “Vân Thương, ngươi dẫn hắn ra ngoại đường, bảo là ta thưởng cho chúng, chỉ cần lưu lại cho hắn một hơi thở, tùy bọn ngươi muốn ngoạn (chơi đùa TTTT) thế nào cũng được —”

Bích Lạc cứng đờ cả người, ngoảnh đầu nhìn bóng lưng thẳng đứng của hắn. Mạnh Thiên Dương nham hiểm cười một cái: “Ngươi không phải rất biết cách làm người khác vui vẻ sao? Ngoại đường có một trăm nam nhân, ngươi hảo hảo đến hầu hạ đi, Haa, đó là nghề sinh sống của ngươi, hẳn là ngươi phải rất thích a”.

“… Mạnh Thiên Dương…” Đầu ngón tay Bích Lạc lạnh lẽo một mảnh, run giọng nói: “Không muốn…”.

— Ta thà rằng ngươi giết ta, cũng không muốn ngươi dùng ánh mắt hèn mọn như vậy nhìn ta, không muốn nhớ lại cái loại chuyện làm cho ta cảm thấy càng thêm buồn nôn, chán ghét. Ta chính là thích ngươi, mới có thể lấy lòng ngươi, ngươi cuối cùng lại cho rằng bản tính của ta là như thế sao? …

“Ngươi giết ta đi! Vì cớ gì không giết ta?” Nhìn Mạnh Thiên Dương đang muốn rời đi, Bích Lạc đột nhiên xông về phía trước, muốn nắm lại ống tay áo của hắn, lại bị Vân Thương ngăn lại.

“Mạnh Thiên Dương… Ngươi giết ta đi, ta không muốn đến ngoại đường, ta không muốn đến ngoại đường aa…” Bích Lạc liều mình giẫy giụa, muốn vùng thoát khỏi sự kiềm chế của Vân Thương, nhưng căn bản không thể mảy may động đậy, thấy Mạnh Thiên Dương đi càng xa, tâm trạng y càng sợ hãi hét to: “Ta cầu ngươi, ta cầu ngươi giết ta đi, đừng đưa ta đến ngoại đường —”

Tiếng hét đột nhiên dừng lại, Bích Lạc kinh ngạc nhìn Mạnh Thiên Dương quay đầu, nhưng sau một khắc tâm trạng y liền mạnh mẽ chìm vào đáy cốc.

Mạnh Thiên Dương trong mắt không có đến một tia cảm tình, bình tĩnh nhìn y, không nói một lời nào.

“… Mạnh Thiên Dương, ta cầu ngươi…” Cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, cổ họng Bích Lạc khô khốc đến mức hầu như không thể phát ra tiếng: “Ta, ta không muốn… không muốn đến ngoại đường…”

Đôi mắt sáng như làn thu thủy mang theo kinh hoàng vô tận cùng chờ mong nhìn về phía người đã cùng chung sống hơn bốn năm, từng có vô số lần da thịt kề cận —

Mạnh Thiên Dương! Ngươi nói gì đi! Ta biết ngươi lãnh huyết vô tình, thế nhưng lẽ nào bốn năm qua, ngươi đối với ta ngay cả một chút tình ý cũng không có sao? Ta không tin! Ngươi chính là người ta đã chọn, sao lại có thể như thế?

Ta không tin!

Cẩm y khẽ động, nhưng là hướng về phía ngoại viện mà đi, lời nói lạnh lùng xuyên thằng vào tai: “Vân Thương, dẫn y đi đi”.

Một góc nào đó nơi đáy lòng chợt tan vỡ… y cắn môi một cái, tơ máu chảy xuống chiếc cằm trắng noãn, Bích Lạc khép mi mắt lại — Mạnh Thiên Dương… Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play