Tô Nguyệt Trần nói với ta, “Đi với ta gặp Tĩnh Nhi!”
“Ta…”
Không đợi ta trả lời, Tô Nguyệt Trần lại nói, “Ngươi có thể không gặp hắn, ta cũng không muốn cho các ngươi gặp lại nhau! Ta chỉ muốn nửa bát máu của ngươi, sau đó ta quyết sẽ không để Tĩnh Nhi xuất hiện trước mặt ngươi!”
“Nửa bát máu?…” Ta nghi ngờ lặp lại.
Ta không rõ ý của Tô Nguyệt Trần, nhưng kinh hoàng không rõ lập tức liền dâng lên.
“Tĩnh đâu? Hắn ở đâu? Có phải hắn xảy ra chuyện không?”
Không ai trả lời câu hỏi của ta, ta bước lên phía trước túm lấy Tiểu Thanh, nhưng lập tức bị Liễu đại ca đưa tay chắn lại, mà ta cũng bị Tô Nguyệt Trần kéo sang một bên, hắn lạnh lùng nói, “Ngươi còn quan tâm tới hắn à? Không phải ngươi nói ngươi hận hắn, không muốn gặp lại hắn sao?”
“Không phải, không phải, nói cho ta biết, Tĩnh rốt cuộc làm sao vậy?”
Thái độ của Tô Nguyệt Trần càng ngày càng làm ta kinh hoảng, ta chợt đẩy hắn ra khỏi cửa, chạy nhanh ra ngoài.
Ta biết Tĩnh nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không hắn quyết không thể không đến, mà Tô Nguyệt Trần cũng sẽ không thất thố như vậy.
Ta một đường chạy trở về Trích Tinh Lâu, thẳng đến phòng ngủ của Tĩnh, vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy tiếng Huỳnh Tuyết, nàng vừa nhìn thấy ta, khuôn mặt tươi cười lập tức nổi lên một tầng băng lạnh, nàng đưa tay cản ta lại, kéo ta đẩy ra cửa.
“Ngươi đi ra ngoài! Nguyệt Trần công tử, ngươi chỉ cần lấy máu của hắn là được rồi, sao còn mang hắn tới đây, còn ngại hắn hại công tử chưa đủ sao?!”
Tiểu Thanh đuổi theo tới lập tức phản bác, “Gặp Tiểu Phi hay không không do ngươi quyết định!”
“Ta mặc kệ, Tô đại ca, dẫn hắn ra ngoài đi!”
“Huỳnh Tuyết, ngươi bình tĩnh một chút đi.”
Không để ý tới bọn họ tranh cãi, ta liều mạng đẩy Huỳnh Tuyết đang ngăn cản ra, lao vào trong phòng.
Dưới màn trướng, hai mắt Tĩnh hơi khép, nằm thẳng trên giường, khuôn mặt hắn tái nhợt gầy gò khiến tâm ta chợt co rút, ta vội vàng chạy tới, thấy hắn dường như đang ngủ say, thế nhưng sắc mặt trắng bệch, môi còn lộ ra bầm đen.
“Tĩnh làm sao vậy? Hắn bị bệnh sao?”
Ta nắm lấy Huỳnh Tuyết vừa theo vào vội vàng hỏi, Huỳnh Tuyết lại hất tay ta ra, tức giận nói, “Chúng ta đi ra ngoài nói, ngươi đừng ở chỗ này làm phiền công tử.”
“Nhưng Tĩnh…”
Ta không yên lòng nhìn Tĩnh còn đang ngủ say, người cũng đã bị Huỳnh Tuyết lôi ra gian ngoài, nàng đưa ta đến một gian sương phòng bên cạnh nói, “Đừng nói nhảm, trước lấy máu cứu công tử.”
“Có phải Tĩnh trúng độc không? Chỉ có máu của ta mới có thể giải độc?”
“Ngươi còn dám nói, đều là ngươi hại công tử trúng độc, trách không được xà vương nghe lời sai bảo của ngươi như vậy, thì ra ngươi cũng là loài rắn, hàm răng còn mang độc!”
Thấy biểu tình của ta càng thêm lẫn lộn, Tiểu Thanh bước lên phía trước giải thích, “Tiểu Phi, mấy ngày hôm trước không phải ngươi từng cắn Mộ Dung Tĩnh sao? Hắn hình như chính vì vậy mới trúng độc.”
Ta cắn Tĩnh sao?
Tinh thần hoảng hốt, mang máng nhớ lại hình như chính mình cắn Tĩnh, thế nhưng ký ức lại rất mơ hồ, ta lúc đó như phát điên, không nhớ được mình đã làm những gì.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lấy máu!”
Huỳnh Tuyết vừa hét lớn một tiếng, Tiểu Thanh giận dữ nói, “Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Cũng không phải Tiểu Phi cố ý.”
“Ta trách lầm hắn sao? Nếu như công tử có chuyện gì, ta không phải chỉ hung dữ đơn giản như vậy.”
Tô Nguyệt Trần đã sai người cầm ngân đao, băng gạc và bát tới, hắn để ta ngồi xuống, dùng ngân đao cắt một vết trên cổ tay ta, nhìn máu tươi chảy từng giọt vào trong bát, ta liền có chút hoảng hốt.
Liễu đại ca nói, “Tiểu Phi, ngươi không cần lo lắng, Mộ Dung vừa hôn mê không lâu, có máu của ngươi giải độc, hắn sẽ tỉnh lại rất nhanh.”
“Hắn lo lắng cái gì? Hắn ước gì công tử xảy ra chuyện!”
Lời nói phẫn hận của Huỳnh Tuyết đập vào lòng ta, thì ra ta hại Tĩnh trúng độc, nhưng không phải ta cố ý, ta không biết răng mình có độc…
Đợi máu chảy được hơn phân nửa bát, Huỳnh Tuyết vội vàng cầm tới giúp Tĩnh uống, ta đợi Tô Nguyệt Trần giúp ta băng bó vết thương, cũng muốn cùng đi qua, nhưng vừa mới đứng dậy, trước mắt chợt hoa lên, lại ngã ngồi xuống ghế, Tiểu Thanh vỗ bả vai ta an ủi nói, “Mộ Dung Tĩnh không sao đâu, đừng lo lắng.”
“Tiểu Thanh, ta muốn nhìn Tĩnh một chút…”
“Không cần!”
Tô Nguyệt Trần sai người mang tới một xấp giấy đưa tới trước mặt ta, ta xem không hiểu chữ viết bên trên, vội vàng nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nói, “Đây là ngân phiếu và khế ước bán thân của ngươi.”
“Không sai, ngươi nhận lấy, từ nay về sau liền tự do, muốn đi đâu cũng được, ngươi cũng không cần lo lắng Tĩnh Nhi sẽ hại ngươi nữa, ta nghĩ không có ngươi ở đây, Tĩnh Nhi sẽ sống tốt hơn…”
“Không muốn!”
Là ta hại Tĩnh thành như vậy, sao ta có thể rời khỏi vào lúc này? Ta thấy Huỳnh Tuyết đi vào phòng, vội vàng chạy tới trước hỏi, “Tĩnh thế nào?”
“Công tử còn đang mê man, có điều sẽ không có chuyện gì.”
“Huỳnh Tuyết, xin lỗi, đừng đuổi ta đi có được không? Ta muốn lưu lại chăm sóc Tĩnh…”
“Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi đi xin lỗi công tử ấy, hắn yêu thương ngươi như vậy, quan tâm ngươi, vì ngươi mà trở mặt với mấy người nương nương, nhưng ngươi còn hoài nghi hắn muốn hại ngươi, Tiểu Phi, ngươi thật không có lương tâm, ngươi đã quên lúc trước ngươi suýt chút nữa bị người ta đánh chết, ai là ngươi cứu ngươi từ quỷ môn quan?… Nếu ngươi hoài nghi hắn, liền rời đi được rồi, đi thật xa vào, không bao giờ phải lo lắng có người hại ngươi…”
Cho tới bây giờ cũng chưa được thấy Huỳnh Tuyết khóc lóc lớn đến vậy, ta ngẩn người ra đó, tâm lại bắt đầu đau từng chút một, nếu nói hận, chỉ là nhất thời tức giận nói ra, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hận Tĩnh, mấy ngay nay ta nhớ hắn biết bao nhiêu.
Tiểu Thanh kéo ta ngồi xuống, y nói với Tô Nguyệt Trần, “Muốn Tiểu Phi đi hay ở, chờ Mộ Dung Tĩnh quyết định đi, dù ngươi là cậu của hắn, cũng không có quyền quyết định vận mệnh của hắn.”
Tô Nguyệt Trần tức giận nói, “Chuyện gì cũng chờ hắn quyết định? Lần này hắn nhất định muốn chết, hắn biết rõ Tiểu Phi ở đâu, lại không đi tìm y, thậm chí ngay cả chuyện trúng độc cũng không nói ra, nếu không phải hắn đột nhiên ngất xỉu, mọi người đến bây giờ còn chẳng hay biết gì, Tĩnh Nhi trước đây không ngu ngốc như vậy, hắn sao lại yêu Tiểu Phi như tên ngốc thế?!”
Thì ra Tĩnh vẫn luôn biết ta ở đâu, nhưng sao hắn không đi tìm ta? Ta kinh hoảng nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh thở dài nói, “Là ta báo cho Mộ Dung Tĩnh biết, ta cho là hắn sẽ lập tức đi tìm ngươi, ai ngờ hắn chỉ bảo ta chiếu cố ngươi thật tốt, mà lúc đó chính ngươi cũng nói không muốn gặp hắn, vì vậy ta liền không nói chuyện này nữa.”
Tĩnh không muốn khiến ta cho rằng hắn lấy lòng ta chỉ vì xin ta giải dược ư? Hắn không muốn ta lại hoài nghi hắn, vì vậy hắn thà kiên cường chống đỡ…
Tĩnh, xin lỗi!
“Huỳnh Tuyết, ta đã không sao rồi, thuốc bổ này thì ngươi miễn đi.”
“Không được, Tô đại ca nói ngươi vẫn vận công ép độc, thân thể tổn hao quá lớn, nhất định phải uống nhiều loại thuốc mới được, ta nấu lâu như vậy, sao công tử có thể không uống?”
“Ai, Hoán Hoa thích nhất chuyện bé xé ra to, sao ngươi cũng tin hắn?”
“Ta không tin Tô đại ca thì tin ai? Công tử trúng độc nhiều ngày như vậy cũng không nói ra nửa câu với chúng ta, công tử nghĩ rằng ta còn có thể tin người nữa sao? Công tử có biết mọi người lo lắng thế nào không? Người cứ chờ trở về dập đầu thỉnh tội với Nguyệt Trần công tử đi.”
“Lần này là ta sai, đừng tức giận nữa được không?”
Lúc này ta đang đứng ở bên ngoài phòng ngủ, nghe Tĩnh nói chuyện với Huỳnh Tuyết, thanh âm của hắn vẫn ôn hòa thanh nhã như vậy, khiến tâm ta thả xuống.
Từ khi Tĩnh tỉnh lại ta vẫn đứng ở chỗ này, không dám vào nhìn hắn, ta nghĩ hiện tại Tĩnh cần nhất là nghỉ ngơi, chứ không phải là gặp ta.
Thấy Huỳnh Tuyết đi ra, ta vội vàng bước nhanh theo sau, thấp giọng nói, “Khí sắc Tĩnh khá hơn chưa? Hắn có muốn ăn cái gì không? Ta đi chuẩn bị…”
“Được rồi, có ta đây, ngươi thật sự lo lắng, vì sao không vào xem?”
Khẩu khí của Huỳnh Tuyết ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc đầu, nhưng ta vẫn cúi đầu hỏi, “Ta nghĩ hiện tại Tĩnh không muốn gặp nhất chính là ta…”
Lời này vừa thốt ra, nước mắt ta nhịn không được lại bắt đầu tràn ra, ta dùng tay áo lau nước mắt nói, “Ta vừa ngốc lại không hiểu chuyện, còn tùy hứng, Tĩnh nhất định ghét ta, ta không muốn chọc hắn mất hứng…”
Một cái khăn tay đưa tới trước mặt ta, ta nhận lấy lau nước mắt.
“Cảm tạ… Tĩnh!…”
Ta đưa khăn trả lại mới phát hiện Huỳnh Tuyết đã đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh ta là Tĩnh, sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, chỉ mặc một kiện áo đơn, gió nhẹ khe khẽ cuốn tay áo hắn bay lên, khiến thân thể vốn cao lớn của hắn nhìn qua rất gầy gò.
Hết chapter 94
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT