Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.

Thiên hạ nào có người đẹp như thế?

Chỉ là, vì sao cảm giác khuôn mặt kia ta tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào?…

Mơ cả đêm khiến đầu ta mơ hồ choáng váng, thấy sắc mặt ta không tốt, dường như Tiểu Thanh có chút bận tâm, nhưng sau khi nghe nguyên nhân là do nằm mơ, y lập tức khinh thường nói, “Đúng vậy, ngủ quen giường lớn, giường gỗ nhỏ cứng cứng tự nhiên ngủ không được thoải mái, này, ngươi làm gì? Làm cái gì nhéo mặt ta?”

“Ta muốn xem xem bộ dạng hiện tại của ngươi có phải là vừa dịch dung ra không?”

“Ngươi ngốc sao? Hình dáng của ta ngươi đã sớm biết, ta dịch dung làm cái gì?”

Hử, nếu Tiểu Thanh không dịch dung, vậy không phải là người trong mộng của ta kia, nhưng người kia rốt cuộc là ai? Vì sao cũng gọi là Sát Nhân Vô Xá?

Lúc ăn điểm, ta vừa bưng bát lên, liền cảm thấy dưới chân mềm mềm ngứa ngứa, cúi đầu nhìn, lại là Tiểu Lục tiểu gia hỏa kia, không nghĩ nó nhanh như vậy đã tìm tới ta.

Ta vui vẻ cầm Tiểu Lục lên, mà Tiểu Thanh khi nhìn thấy nó thì nhất thời đổi sắc mặt.

“Cẩn thận, là rắn độc!”

Mắt thấy Tiểu Thanh có xu hướng xuất thủ, ta cuống quýt đem Tiểu Lục chuyển qua bên kia nói, “Tiểu Thanh, ngươi đừng sợ, nó tên là Tiểu Lục, là bạn tốt của ta, ngươi xem có phải nó rất đáng yêu không? Răng độc của nó đã bị rút hết, sẽ không tùy tiện cắn loạn người.”

Lo Tiểu Thanh sợ, ta không dám nói cho y biết thật sự chọc giận tiểu gia hỏa này, nó cũng sẽ cắn người.

Ta đưa Tiểu Lục tới trước mặt Tiểu Thanh, thấy Tiểu Lục bất an giãy dụa, ta vội vàng vỗ vỗ đầu nó, “Tiểu Thanh là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời hắn biết không?”

Tiểu Lục nhất thời cúi đầu xuống, tùy ý Tiểu Thanh cầm nó qua.

Tiểu Thanh gần như dùng ánh mắt thấy quái vật nhìn ta, “Trời ơi, sao ngươi có thể khiến xà vương nói gì nghe nấy với ngươi?”

Ta ngượng ngùng chun chun mũi, “Tiểu Thanh, nếu ngươi có gì ngon cho nó ăn, nó cũng sẽ đối với ngươi nói gì nghe nấy.”

Quả nhiên, Tiểu Thanh đút đậu hũ hoa thơm thơm cho Tiểu Lục, con rắn nhỏ đang theo ta này liền chính thức biến mất, quy về dưới trướng Tiểu Thanh, thế cho nên Tiểu Thanh hoảng sợ nói với ta, y chưa từng thấy qua xà vương thích mỹ thực như vậy, kỳ thực ta cũng kỳ quái, rắn không phải đều ăn chuột kiến linh *** sao? Vì sao Tiểu Lục nhà ta hoàn toàn không có hứng thú với những thứ ấy?

Sau khi ăn xong, Tiểu Thanh lại giúp ta làm một dịch dung đơn giản, chỉ thời gian một chén trà, ta liền biến thành một tiểu quái vật mặt rỗ. Tiểu Thanh nói ta dù sao cũng đang là tù phạm lẩn trốn, vì lý do an toàn, tốt hơn vẫn cứ nên dịch dung.

Cứ như vậy, ta liền chính thức ở lại cửa hàng bán đậu hũ hoa, bình thường sáng sớm chúng ta bán đậu hũ hoa và bánh nướng, sau đó Tiểu Thanh liền đóng cửa tự mình đi ra ngoài, để ta một mình ở nhà, y nói cho ta biết dưới giường trong phòng ngủ có hầm, nếu có nguy hiểm, để cho ta lập tức trốn vào, ta xem thần sắc y nghiêm túc, ngực rất không an tâm, nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Đậu hũ hoa Tiểu Thanh làm rất ngon, đáng tiếc tới ăn cũng không có nhiều người, láng giềng xung quanh cũng đều đóng kín cửa, một bộ dạng sống cẩn thận, so với cảnh tượng náo nhiệt rộn ràng thời gian trước, hiện tại dường như vắng lặng hơn nhiều, còn không thì có quan binh đi qua đi lại, ta ngẫu nhiên nghe được khách tới ăn điểm tâm nhỏ giọng nói rằng, sợ rằng trong thành sẽ có đại loạn, vẫn nên sớm rời khỏi mới ổn.

Có đại loạn, Tĩnh có thể gặp nguy hiểm hay không?

Ý niệm này đột nhiên xuất hiện làm ta giật cả mình, thì ra hận ta nói không nhiều bằng yêu, nỗi hận ta nói trong lúc tức giận cũng bao hàm vô số lưu luyến và yêu thương, nhất là qua rất nhiều ngày nay, sau khi bình tĩnh lại, ta càng nghĩ chuyện ngày đó quá mức kỳ lạ, ta không nên nói như vậy với Tĩnh, chí ít ta cũng nên cho hắn một cơ hội giải thích.

“Tiểu Thanh, ngươi thành thật nói cho ta biết, trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải liên quan tới Tĩnh không?”

Một hôm sau bữa cơm chiều, ta rốt cuộc không nhịn được hỏi ra miệng, Tiểu Thanh sau khi nghe xong, thản nhiên nhìn ta một cái nói, “Ta nghĩ ngươi vẫn có thể chịu được không hỏi cơ, xem ra ngươi thủy chung cũng không bỏ được hắn a.”

“Ta chỉ hiếu kỳ mỗi ngày ngươi đều đi làm gì? Vì sao luôn luôn để ta trông nhà?”

Tiểu Thanh lặng yên một hồi mới nói, “Thành Vương làm phản, lại bị Nghị vương mang binh đàn áp, hắn bây giờ bị giam lỏng trong phủ, Như Phi và Mộ Dung đô ti bởi vì cùng Thành Vương lui tới thân thiết, lúc này cũng tràn ngập nguy cơ rồi, Tiểu Phi, ngươi cứ yên tâm, những người hại ngươi hiện tại tự thân đều khó bảo toàn, sẽ không gây bất lợi cho ngươi, Như Phi đã bị Hoàng thượng tuyên hồi cung, quan phủ đang thanh trừ dư đảng tạo phản khắp nơi, vì vậy trong thành mới đề phòng nghiêm ngặt như thế.”

Lại nói Nghị Vương cũng chẳng phải người tốt lành gì, hắn thật tâm bình loạn sao? Nói không chừng cũng muốn nhân cơ hội khởi binh tạo phản đi?

Nhớ tới gương mặt Thành Vương kiệt ngạo bất tuân và Nghị Vương lạnh lùng bi ai, trong lòng ta liền bắt đầu thấp thỏm, ta nắm tay Tiểu Thanh nòi, “Tiểu Thanh, ngươi sẽ không hại Tĩnh đúng không?”

“Sẽ không, ta tuy rằng không phải hiệp sĩ gì, nhưng ngày trước Mộ Dung Tĩnh tha ta một mạng, ta sao lại có thể làm khó hắn?”

Vậy là tốt rồi, võ công của Tiểu Thanh và Khuất Chiến cao như nhau, nếu như bọn họ liên kết cùng đối phó Tĩnh, vậy nguy rồi.

“Khuất Chiến kia đâu?”

“Võ công Mộ Dung Tĩnh không kém, Khuất chiến đánh với hắn, chưa chắc có thể chiếm tiện nghi… Tiểu Phi, ngươi thật sự lo lắng cho Mộ Dung Tĩnh vậy sao? Ngươi nói nếu như hắn gặp nguy hiểm, ngươi sẽ thế nào?”

Lời nói của Tiểu Thanh còn có hàm ý khác, điều này làm ta lập tức cảnh giác, “Có phải Tĩnh xảy ra chuyện không?”

Tiểu Thanh thản nhiên nói, “Hắn không sao, chỉ là ta muốn cho ngươi hiểu, lúc trước ngươi quyết định chạy đi, nên triệt để buông tay những quá vãng kia, nếu như không bỏ xuống được, liền đi tìm hắn đi, ngươi ở nơi này nóng ruột nóng gan căn bản không có ý nghĩa gì.”

“Ta…”

“Tiểu Phi, ngươi không giống ta, ngươi không phải con cờ trong tay người khác, ngươi có thể tự quyết định vận mệnh của mình, ngươi có ngu hơn nữa cũng nên hiểu, có vài thứ, mất đi sẽ không tìm về được nữa…”

“Ta mới không thiếu!”

Ta quẳng lại những lời này liền chạy vào sân, dùng ống tay áo lau đi nước mắt không nhịn được đang chảy xuống, ta không dám nói ra tâm sự của mình với Tiểu Thanh.

Mấy ngày nay ta lúc nào cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, càng ngày càng chân thực, càng ngày càng rõ ràng, mỗi lần đều là hình ảnh đứt quãng, nhưng luôn luôn xuất hiện cùng một người ─ người đẹp đến phi thường nhưng chưa từng lộ ra vẻ mặt tươi cười kia.

Ta biết mình yêu Tĩnh, hắn đến cùng yêu hay không yêu ta, hại ta hay không hại ta đều đã không còn quan trọng nữa, ta chỉ muốn né tránh hắn, trong lòng dường như mơ hồ cảm thấy, ta cách Tĩnh càng xa, có lẽ đối với hắn lại càng an toàn.

Tiểu Thanh vẫn đi sớm về trễ như trước, mỗi lần y trở về, sắc mặt đều rất không tốt, thậm chí cũng không nói một câu nào, chỉ luôn ngồi phía trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ra cái sân trống rỗng bên ngoài, ta không hỏi y nguyên nhân, bởi vì ta cảm thấy dù có hỏi, Tiểu Thanh cũng nhất định không nói gì.

“Nghị Vương bị tước binh quyền rồi.”

Buổi sáng một ngày, Tiểu Thanh đột nhiên thốt ra một câu như vậy, y như có điều suy nghĩ nói, “Chúng ta đều coi thường Mộ Dung Tĩnh rồi, lợi dụng Nghị Vương dẹp loạn, sau đó lại thu hồi binh quyền của y, thì ra hắn mới là chim sẻ sau cùng, có điều hắn làm có chút nóng vội, rất có thể sẽ khiến cho Nghị Vương không còn đường lui mà chó cùng dứt giậu, không nghĩ tới, Mộ Dung Tĩnh không phải là người không nhẫn nhịn được…”

Nghe Tiểu Thanh nói, chắc là nói Tĩnh không có việc gì, chỉ cần hắn không sao, vậy so với cái gì cũng tốt.

Tối hôm đó, Tiểu Thanh cũng vẫn chưa trở lại, một mình ta ăn cơm tối, ngẩn ngơ đối diện ánh nến trước mặt, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người vội vã đi đến.

Trực giác nói cho ta biết đây không phải là Tiểu Thanh, ta quay đầu lại, liền thấy một người không nghĩ đến đứng trước mặt ta.

Tô Nguyệt Trần!

“Ngươi…”

Phong phạm luôn luôn ưu nhã tự ngạo của Tô Nguyệt Trần biến mất không thấy đâu, trong thần tình hắn lộ ra mệt mỏi không nói nên lời, mà đôi mắt phượng xinh đẹp khi nhìn đến ta lập tức bắn ra ánh sáng khác thường, hắn tiến tới kéo ta nói, “Đi theo ta!”

“Đi đâu? Buông ra!”

Không biết tại sao Tô Nguyệt Trần tìm tới nơi này, ta kinh hoảng lùi về phái sau, lại thấy Tiểu Thanh theo sát đi tới.

“Tiểu Thanh!”

Nhất định là Tiểu Thanh đi báo tin, ngay cả y cũng gạt ta.

Ta tức giận liếc mắt trừng Tiểu Thanh, đã bị Liễu đại ca theo vào chặn ngang tầm mắt, ta thấy tay hắn lộ liễu khoác lên hông Tiểu Thanh, mà trên mặt Tiểu Thanh mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không có ý đẩy hắn ra.

Hai người bọn họ không phải là thù nhân thủy hỏa bất dung sao? Quan hệ lúc nào lại trở nên tốt như vậy?

Hết chapter 93

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play