“Tiểu Phi, là ta sai rồi, ta sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, tha thứ cho ta, trở về bên cạnh ta có được không?”
Ta chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, đành chỉ có thể không nhúc nhích để Tĩnh tùy ý ôm như vậy.
Tĩnh để ta trở về, Hách Ngọc làm sao bây giờ? Không phải mỗi ngày Tĩnh đều ở cùng một chỗ với gã sao? Ta đây trở về được coi là gì, nói không chừng mấy ngày nữa lại bị đuổi đến nơi nào…
Thấy ta không nói gì, Tĩnh buông tay ra, đối mặt giải thích với ta, “Tiểu Phi, không phải ta thực sự muốn đuổi ngươi đi, ta sợ có người sẽ hại ngươi, cho nên mới cố ý điều ngươi đi, Tiểu Phi, ngươi phải tin ta!”
Là thế phải không? Nhưng ngươi có tình nhân xinh đẹp như vậy rồi, ta đây là tên tiểu tư vừa ngốc vừa ngây ngô, ngươi còn để ta ở trong lòng sao?
Nghĩ đến những lời Hách Ngọc nói kia, nghĩ đến một màn thân thiết trong thư phòng, nghĩ đến đôi tay ôm ta này mỗi ngày đều ôm người khác…
Đầu đột nhiên ngâm ngẩm đau, ta cố sức lắc lắc đầu, Tĩnh vội hỏi, “Lại đau đầu sao? Có đau lắm không?”
“Không sao, chỉ là hơi nhức.”
“Mau nằm xuống.”
Tĩnh nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, động tác của hắn rất dịu dàng, giống như ta là con búp bê tùy tiện chạm một cái cũng có thể vỡ nát, vì sao chỉ bị bệnh một hồi, tất cả dường như lại quay trở về.
Nhìn đôi mắt ôn nhu hướng về phía ta, ta liền mê muội, không phân rõ ai mới là Tĩnh thật, lại càng không rõ ý hắn nói.
Thấy ta mở to hai mắt, Tĩnh mỉm cười dùng ngón tay mềm mại vẽ một vòng trên mặt ta, loại tiếp xúc da thịt tê tê dại dại này khiến tâm ta cũng ngứa ngáy theo.
“Tiểu Phi, Tiểu Phi của ta…”
Tĩnh không chán ghét ta nữa sao?
“Tiểu Phi, bụng còn đau không?”
Ta lắc đầu.
Tĩnh hơi cau mày, rơi vào trầm tư, ta nhịn không được muốn sờ mặt hắn một cái, nhưng tay vừa nâng lên, lại liền thu về, Tĩnh trở tay nắm lấy tay ta hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không sao.”
Tĩnh kéo tay ta áp lên mặt hắn nói, “Ta rất nhớ Tiểu Phi, Tiểu Phi có nhớ ta không?”
Ta hẳn là rất nhớ Tĩnh, nhưng mấy ngày nay quá mệt nhọc, khiến ta căn bản không nhàn rỗi cũng không đủ *** lực nhớ hắn, vì vậy ta không biết nên gật đầu hay lắc đầu, cứ ngây ngẩn nhìn hắn.
Ánh mắt Tĩnh nhìn chăm chú ta tối sầm xuống, hắn lập tức cười nói, “Tiểu Phi có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?”
Trong lòng vẫn có chút buồn bực không muốn ăn uống gì, ta lắc đầu nói, “Không đói, ta chỉ có chút mệt.”
“Vậy ngủ tiếp một chút đi, ta bồi Tiểu Phi.”
Không biết có phải khí tức của Tĩnh có tác dụng định thần, ta nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Đã lâu không ngủ thư thái như vậy, chờ khi tỉnh lại lần nữa đã là hoàng hôn, ta cảm thấy khá hơn nhiều, Tĩnh không ở đây, nhưng Huỳnh Tuyết bưng rất nhiều thức ăn và điểm tâm qua, nàng nói cho ta biết buổi tối Tĩnh có tiệc mời, nên nàng tới phục vụ ta ăn cơm chiều, thái độ nói chuyện của Huỳnh Tuyết ôn hòa rất nhiều, điều nàm làm cho ta có chút không thích ứng.
“Nhớ rồi, ta sẽ chiếu cố thật tốt bảo bối của ngươi.”
Sau khi Tiểu Lục uống xong rượu trái cây lâu không được nếm, liền lừ đừ bò về ổ nhỏ của nó ngủ, nhưng vì ta ngủ quá nhiều, nên nằm trên giường ngay cả một chút buồn ngủ cũng không có.
Đến khuya Tĩnh mới về, lúc hắn cởi áo khoác kéo theo một cỗ hơi rượu, mà hắn vừa lên giường liền ôm lấy ta, động tác khiến ta có chút phản cảm, vừa nghĩ tới mỗi ngày hắn cùng Hách Ngọc ở một chỗ, mà động tác cũng giống như dùng trên người Hách Ngọc, ta liền liều mạng muốn đẩy người đang đè lên mình này ra.
Nhưng đôi tay kia căn bản không quan tâm đến ý nguyện của ta, vẫn không ngừng điên cuồng sờ soạng, chân của hắn kẹp chặt ta dưới thân, nhiệt tình hôn, môi của ta bị cắn đến đau.
Ta nhớ Tĩnh trước đây không như thế, hắn sẽ đối với ta rất dịu dàng, rất ôn nhu, không giống như bây giờ, chỉ toàn đối đãi thô bạo, mà ta không cách nào đẩy ra, bởi vì hắn là chủ tử của ta.
Trước mắt hiện ra nhãn thần vô cùng giễu cợt của Hách Ngọc, gã nói không sai, ta chẳng qua chỉ là nam sủng dùng để phát tiết dục vọng, cho nên mới được ở lại chỗ này, chờ Tĩnh chán ghét, ta lại phải lăn trở về ổ cỏ bẩn thỉu kia.
Ta từ từ nhắm hai mắt, mặc cho Tĩnh tiếp tục, nhưng đôi tay không ngừng di chuyển kia ngừng lại, toàn bộ động tác điên cuồng cũng dừng lại, ta mở mắt ra, xuyên qua ánh trăng, Tĩnh đang dùng ánh mắt hốt hoảng nhìn ta chằm chằm, ngón tay của hắn luồn vào tóc ta, thấp giọng gọi, “Tiểu Phi, Tiểu Phi…”
Ta chọc Tĩnh mất hứng sao? Ta ngồi dậy, bắt đầu cởi quần áo, nút áo đều bị Tĩnh cởi rồi, nên ta chỉ tụt tay áo xuống, áo dễ dàng rơi ra, ta đang muốn tháo thắt lưng, thân thể nhoáng một cái, liền bị Tĩnh ôm vào ngực.
“Tiểu Phi, đừng như vậy, Tiểu Phi…”
Đầu ta được Tĩnh gắt gao giữ chặt trước ngực, hai tay hắn ở sau lưng ta dùng sức vuốt ve, “Xin lỗi, Tiểu Phi, chúng ta đã lâu không ở cùng một chỗ, ta nhất thời không nhịn được, không phải ta cố ý muốn tổn thương ngươi…”
Ta không bị thương a, loại chuyện này trước đây cũng thường làm, ta không cảm thấy có gì không ổn.
“Tĩnh, ta không sao.”
Tĩnh nhặt quần áo lên, giúp ta mặc vào, sau đó kéo ta cùng nằm xuống, đầu ta gối lên ngực Tĩnh, cảm giác hô hấp trầm ổn của hắn.
“Tiểu Phi đang trách ta sao?”
Ta không trả lời.
Đương nhiên ta trách hắn, một chốc đem ta sủng đến tận trời, một chốc lại vô tình đẩy ta ra, còn có tên Hách Ngọc công tử kia, nhưng ta lại không nỡ trách hắn, bất luận Tĩnh làm gì với ta, ta biết ta đều rất yêu hắn.
Cả một đêm, chúng ta đều không nói nữa, cứ lẳng lặng dựa sát vào nhau.
Ta không biết mình ngủ lúc nào, sau đó, một loại cảm giác kỳ quái khiến ta khó chịu, ta nỗ lực lắc đầu, mở hai mắt ra, một người đang đứng trước giường, gã lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, trên khuôn mặt kiều mị lộ ra thần sắc oán độc.
Hách Ngọc?
Không đợi ta kêu thanh tiếng, một đôi tay hữu lực liền hung hăng kẹp chặt cổ ta, ta hoảng sợ nhìn gã, rất muốn đẩy đôi tay đang chặn lại hô hấp của ta, nhưng toàn thân mềm nhũn, không nâng nổi một chút khí lực.
Sao ta lại biến thành bộ dạng như vậy?
Tiếng cười ác ý cùng khí lực trên tay theo nhau dồn tới.
“Ta đã sớm muốn giết ngươi, tên ngu ngốc như ngươi, sớm đáng chết!”
Ta cực lực muốn thoát khỏi kìm kẹp thống khổ, không thể hô hấp khiến ngực ta vô cùng đau đớn, “Vì…cái gì?”
“Không phải ngươi chết thì chính là ta chết, cho nên ngươi chết đi được rồi!…”
Tên điên này!
Hách Ngọc cười gằn nói, “Đừng hy vọng có người tới cứu ngươi, bọn họ đều ở tiền viện rồi, con rắn nhỏ kia của ngươi bây giờ là con rắn chết rồi…”
Cái gì? Tiểu Lục xảy ra chuyện rồi? Chết tiệt, gã lại dám động vào Tiểu Lục!
Tức giận lập tức xông tới, cảm giác một cỗ lực lượng từ trong cơ thể đột nhiên tăng lên, ta giơ tay lên vung tới, trong tiếng kêu sợ hãi của Hách Ngọc, cả người gã đụng về phía sau, ngã ra gian ngoài, gã tiếp tục tuôn ra tiếng hét thảm, ta ngồi dậy, thấy Hách Ngọc giãy dụa quằn quại trên mặt đất, sắc mặt gã trở nên bầm đen, con ngươi kịch liệt lồi ra phía ngoài, bắn ra ánh mắt tuyệt vọng kinh khủng.
Cùng lúc đó, cửa phòng được mở ra, Tĩnh lao nhanh đến, hắn tiến tới ôm chặt lấy ta kêu lên, “Tiểu Phi? Tiểu Phi…”
Sau khi Hách Ngọc phát ra vài tiếng thét thê thảm chói tai, rốt cuộc tê liệt ngã xuống mặt đất bất động, Liễu đại ca đuổi theo vào dùng chân đá gã một cái, hời hợt nói, “Đã chết, độc Tiểu Lục quả nhiên lợi hại.”
Khí tức Tĩnh khiến tức giận lúc đầu của ta dần dần bình ổn xuống, hai tay lại không tự chủ được đẩy hắn ra.
“Tiểu Phi!”
Chán ghét tiếp xúc thân thể với bất cứ kẻ nào, cho dù hắn là Tĩnh!
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, ngay sau đó tiếng gọi kinh ngạc của Tĩnh khiến ta phục hồi *** thần lại, ta ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc này, trong lúc nhất thời có loại cảm giác ngỡ ngàng.
Hết chapter 88
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT