“Rốt cuộc đây là chuyện gì? Vì sao ngươi phải hạ độc?!”
Trái với nhàn tĩnh đạm nhã thường ngày, Mộ Dung Tĩnh như dã thú phát cuồng, căm giận nhìn Liễu Hâm Phong.
Không nghĩ tới đưa trà đến là Tiểu Phi, nhìn gương mặt trong nháy mắt thất sắc, tâm Mộ Dung Tĩnh liền nhói đau, vì vậy đem điểm tâm hài tử thích nhất cho y, mong y có thể vui vẻ, nhưng lúc nhìn đến tay cầm điểm tâm liều mạng ép mình ăn kia, hắn liền hối hận, sao hắn lại cho rằng Tiểu Phi khi nhìn thấy hắn cùng người khác thân thiết còn có thể vui vẻ ăn điểm tâm, hắn lại có thể coi người hắn thích trở thành đứa ngốc chỉ biết ăn!
Mới vừa rồi nhìn gương mặt Tiểu Phi vì đau đớn mà nhăn thành một đoàn, hắn hầu như phát điên không thể kiềm chế, hắn tình nguyện người trúng độc kia là hắn, cũng không muốn nhìn người mình thích chịu tội như vậy, mà Tiểu Phi lúc này lại lẳng lặng nằm trên giường hắn, ngay cả hô hấp cũng suy yếu như con mèo nhỏ.
Không nghĩ rằng điểm tâm sẽ có độc, càng không nghĩ tới hạ độc chính là Liễu Hâm Phong, hắn chính là bằng hữu tín nhiệm nhất, Mộ Dung Tĩnh không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy.
Sắc mặt Liễu Hâm Phong lại rất lạnh nhạt, “Ta chỉ hạ dược, ta cũng không hạ độc!”
“Vậy thì có gì khác nhau?!”
“Đương nhiên không giống, ta hạ chỉ là mê dược khiến Tiểu Phi tạm thời mê man, hơn nữa dược tính cũng không phát tác nhanh như vậy, ta thấy có người đưa điểm tâm tới, liền tiện tay hạ dược vào Phượng vĩ tô, đĩa chỉ có một khối Phượng vĩ tô, ta biết ngươi nhất định sẽ đưa cho Tiểu Phi…”
“Là mê dược gì? Tại sao muốn hạ mê dược?”
Tô Hoán Hoa giữ chặt Mộ Dung Tĩnh đang kích động không thôi nói, “Ngươi tỉnh táo lại một chút, Tiểu Phi không sao rồi, các ngươi bình tĩnh nói cho rõ chuyện.”
Mộ Dung Tĩnh cười khổ nói, “Ta có thể bình tĩnh sao? Ngươi có thấy vừa rồi Tiểu Phi có bao nhiêu đau đớn không? Ta hận không thể đem kẻ hạ độc bằm thây vạn đoạn!”
Liễu Hâm Phong cười lạnh nói, “Hỏi ta hạ mê dược gì? Ta cho ngươi biết, là dược khiến Tiểu Phi quên đi ký ức, sau khi ăn xong, hắn sẽ dần dần quên những chuyện trước kia, cuối cùng quên hết không còn lại gì!”
Mộ Dung Tĩnh không dám tin nhìn hắn, “Ngươi… ngươi điên rồi, tại sao muốn làm như vậy?”
“Ta tại sao muốn làm như vậy?” Liễu Hâm Phong cười nhạt, “Ta đã đáp ứng Tiểu Thanh, nếu Tiểu Phi ở chỗ này tốt thì không sao, nếu như hắn không được vui vẻ, ta liền dẫn hắn dời đi, dẫn hắn tới nơi có thể khiến hắn vui vẻ.”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Tĩnh liền một quyền đánh tới, “Tiểu Phi là của ta, ta thương hắn, ta không thể thiếu hắn, ngươi dựa vào cái gì muốn dẫn hắn đi? Ngươi lại dám làm như thế!…”
Liễu Hâm Phong không tránh nắm đấm được vung tới, hắn bị nặng nề đánh ra thật xa, Mộ Dung Tĩnh còn định đánh tiếp, bị Tô Hoán Hoa một bên gắt gao ngăn cản.
Liễu Hâm Phong đứng thẳng người cười lạnh nói, “Ngươi thương hắn? Như ngươi cũng xứng nói lời yêu? Ngươi đối xử với hài tử này thế nào, đơn giản chỉ là hắn vì Tiểu Thanh cầu tình, ngươi liền không chút lưu tình bỏ lại hắn, thậm chí muốn đem hắn tặng cho người khác, cái này cũng chưa tính, nam sủng ngươi nuôi lại khi dễ Tiểu Phi thế nào, ngươi cũng coi như không thấy? Hài tử này bảo vệ ngươi ngay cả mệnh cũng không cần, nhưng ngươi coi hắn là gì, lúc thích thì liền trêu chọc hắn một chút, không thích, liền coi như giày rách mà một cước đạp ra, hắn là một con người, không phải con chó! Không phải nam sủng gọi liền tới, đuổi liền đi của ngươi!!”
Mô Dung Tĩnh bình tĩnh trở lại, hắn lạnh lùng nhìn về Huỳnh Tuyết đứng yên ở một bên trầm mặc không nói, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Huỳnh Tuyết bị lãnh ý bức nhân của Mộ Dung Tĩnh làm cho hoảng sợ lùi qua một bên, lắp bắp nói, “Ngày đó, Hách Ngọc công tử tới tìm Tiểu Phi gây phiền phức, hắn còn đánh Tiểu Phi, chẳng qua hắn cũng không chiếm tiện nghi, ta thấy Tiểu Phi không gặp nguy hiểm, liền không ra, ta không dám nói với công tử, là sợ công tử đau lòng.”
Thấy cái tát giáng về phía mình, Huỳnh Tuyết sợ đến nhắm mắt lại, Mộ Dung Tĩnh lại tức giận vung tay sang một bên, hết cách nói, “Huỳnh Tuyết, ta không muốn Tiểu Phi chịu một chút thương tổn nào, vì vậy ta mới tạm thời điều hắn đi, ta muốn ngươi chiếu cố hắn cho tốt, ngươi đáp ứng ta thế nào?!”
Hắn lại nghiêm túc nói với Liễu Hâm Phong, “Ta chưa từng muốn đá Tiểu Phi đi, ta càng không thể tặng hắn cho người khác, ta sợ hắn ở bên cạnh ta sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới cố ý điều hắn đi, Hách Ngọc là do nương nương đưa tới, nàng có mục đích gì không cần nói cũng biết, ta sủng ái hắn chính là muốn dời đi sự chú ý của mọi người, người khác không rõ, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi cũng không hiểu sao?”
Liễu Hâm Phong lắc đầu, cười khổ nói, “Không phải ta không rõ, chỉ là không hiểu, nếu quả thật ngươi thích một người, thế nào cam lòng để hắn rời đi, ngươi luôn miệng nói sợ hắn bị thương tổn, ngươi có biết không, người thương tổn hắn sâu sắc nhất chính là ngươi! Ngươi còn nhớ không, lần đầu chúng ta gặp đứa bé này, hắn là một người lanh lợi vui vẻ đến cỡ nào, thế nhưng ngươi nhìn hắn hiện tại một chút đang là cái dạng gì, hắn cười so với khóc còn khó coi hơn! Mộ Dung Tĩnh, đây là ngươi nói yêu sao?!”
Tay Mộ Dung Tĩnh vô lực xoa trán, hắn biết Liễu Hâm Phong nói không sai, lúc Tiểu Phi co quắp ngã vào trong ngực hắn, hắn liền không thể hối hận thêm nữa, hắn cho rằng dùng phương pháp như vậy có thể khiến hài tử tránh được thương tổn, không ngờ lại khiến hắn tổn thương quá nặng.
Chỉ nghe Liễu Hâm Phong lạnh lùng nói, “Ta đã cho Tiểu Phi uống giải dược, rất nhanh thì hắn sẽ tỉnh lại, ngoài ra, dược của ta sẽ không khiến người có bất kỳ đau đớn nào, ngươi vẫn nên điều tra cho rõ nguyên nhân khác đi.”
Tô Hoán Hoa vội hỏi, “Vậy mê dược của ngươi có ảnh hưởng đến Tiểu Phi không?”
“Ta không biết, vốn uống xong giải dược sẽ không có việc gì, nhưng trong cơ thể hắn còn những thứ độc khác, hai loại dược tính tương kích, ta không biết sẽ gặp phải kết quả gì, có điều biết đâu quên đi đối với Tiểu Phi mà nói sẽ tốt hơn…”
“Tại sao muốn làm việc vì Tiểu Thanh? Ngươi thả y đi, hiện tại lại giúp đỡ y, ngươi rốt cuộc có tâm tư gì?”
Đối với vấn đề của Tô Hoán Hoa, Liễu Hâm Phong cười một tiếng đáp lại, “Không có tâm tư gì, chỉ là ta yêu y mà thôi…”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta thương y, cho dù y căn bản coi thường tình yêu của ta, nhưng việc y muốn ta làm, ta liền liều mạng cũng sẽ làm!” Liễu Hâm Phong nói xong, yên lặng xoay người đi ra ngoài, để lại ba người sững sờ tại chỗ sau lưng.
Mộ Dung Tĩnh thở dài, nói với Huỳnh Tuyết, “Lập tức đi trù phòng tra một chút.”
Huỳnh Tuyết nhận lệnh đi, Tô Hoán Hoa cũng lắc đầu đi ra ngoài, “Một người đã như thế, hai người cũng như vậy, tất cả mọi người điên rồi…”
Huỳnh Tuyết trở lại rất nhanh, nàng mang đến một đáp án rất đơn giản, điểm tâm trù phòng có độc, người hạ độc để che giấu tai mắt người khác, dùng độc dược mãn tính, mấy ngày sau mới có thể phát tác, vì vậy người làm việc ở trù phòng hẳn là không hề ngoại lệ tất cả đều trúng độc, có thể dễ dàng thuận lợi như vậy, rất hiển nhiên, người này làm việc ngay tại trù phòng, Mộ Dung Tĩnh sau khi nghe xong lạnh lùng nói, “Để Hâm Phong đi hỏi đi, đối phó với kẻ hạ độc, hắn rất có thủ đoạn.”
Sai Huỳnh Tuyết đi, Mộ Dung Tĩnh đi vào buồng trong, hắn ngồi bên giường, ôm người còn đang mê man vào ngực, đưa tay đặt lên bụng y chậm rãi xoa, chân khí theo lòng bàn tay truyền vào cơ thể Tiểu Phi, y phát ra một tiếng rên rỉ, đôi mi thanh tú lại nhíu chặt.
Liễu Hâm Phong đáng chết này, không phải hắn đã cho Tiểu Phi uống giải dược sao? Vì sao y còn không tỉnh lại?
Rất hy vọng Tiểu Phi có thể lập tức tỉnh lại, nhưng lại lo lắng y tỉnh dậy sẽ xảy ra chuyện bản thân không yên lòng, Mộ Dung Tĩnh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng kéo hài tử ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo của y.
Xin lỗi, Tiểu Phi, là ta tự cho mình thông minh mà hại ngươi, đừng quên ta, phải vĩnh viễn nhớ ta, nhớ ta là người ngươi yêu nhất.
Đau đớn hành hạ người đều biến mất, cái loại đau đớn đáng sợ này so với bị roi quất còn khiến người khó có thể chịu được, đau đến mức khiến ta có thể cho rằng mình lập tức có thể chết đi, ta cử động một chút, cảm giác trên bụng mình có bàn tau nhẹ nhàng xoa nắn, dịu dàng như vậy, khiến ta không nhịn được hừ nhẹ.
Động tác của bàn tay đặt trên bụng hơi chậm lại, kinh hỉ không rõ trong giọng nói ôn hòa trước sau như một của Tĩnh, “Tiểu Phi, ngươi đã tỉnh chưa?”
Kỳ thực ta đã sớm tỉnh, bởi vì bọn họ thật ầm ĩ, muốn bất tỉnh cũng không được, chỉ là không có sức mở mắt mà thôi, trong đó kể ra tiếng của Tĩnh là lớn nhất, hắn bình thường là một người rất ổn trọng, sao lại trở nên khác thường như vậy?
Ta nghe không hiểu lắm bọn họ ầm ĩ cái gì, cũng không muốn mở mắt, nếu như mở mắt ra, Tĩnh sẽ biến mất thì sao? Cái ôm này thật ấm áp, ấm áp khiến ta không muốn rời đi.
Trên gương mặt mát lạnh, hình như có giọt nước rơi xuống, đôi môi của ta bị nhẹ nhàng cắn mút, lời nói mê man của Tĩnh truyền vào tai, “Ngươi cái đứa nhỏ này, còn định đem ta dằn vặt tới khi nào? Lập tức tỉnh lại cho ta!”
Ta bị hắn cắn có điểm không thở nổi, ho khan một tiếng, mở mắt.
Tĩnh kinh ngạc nhìn ta, vành mắt của hắn có chút đỏ, lẽ nào giọt nước vừa rồi là…
Sao lại thế? Không phải ta đã bị đá đi sao? Nếu không đột nhiên té xỉu, sao lại nằm ở chỗ này?
“Tĩnh…”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta cũng biết mình sai rồi, vội vàng tránh khỏi cái ôm của Tĩnh nói, “Nhị công tử, ta lập tức đi làm việc ngay, ta sẽ không lười biếng, ta đây liền đi…”
Không cho ta cơ hội nói xong, Tĩnh liền ôm chặt ta vào ngực, chúng ta kề thật sát như vậy, khiến ta có thể cảm thấy rõ ràng thân thể hắn đang phát run, ngay sau đó, chỗ gáy ta hình như có chất lỏng ẩm ướt nhỏ xuống.
“Cảm tạ trời đất, ngươi còn nhớ ta, ngươi còn nhớ rõ ta!”
Ta đương nhiên sẽ nhớ ngươi, ta yêu ngươi như thế, làm sao quên ngươi được?
Hết chapter 87
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT