“Đau đau đau đau…”

Mộ Dung Viễn gần như là nghiến răng nghiến lợi gào lên, nhưng bàn tay đang giữ lấy vết thương trên tay hắn cũng không vì thế mà dịu dàng hơn, ngược lại càng ra sức giữ chặt, chủ nhân đôi mắt tím trong thanh cũng rất ôn nhu nhìn hắn cười nói: “Lão tứ, hiện tại ta đang chữa bệnh, không phải giết người. Ta van ngươi đừng có kêu gào như giết lợn được không?”

“Giết lợn cũng hạ thủ ôn nhu hơn ngươi!”

Mộ Dung Viễn oán hận nói, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt có chút hả hê của Lê Đình Vãn, hắn không khỏi nở nụ cười.

“Dược Quán Tử, lấy việc công trả thù tư cũng không hề gì, nhưng ta van ngươi đừng có biểu hiện rõ ràng như thế được không? Không phải chỉ là đưa ngươi đến biên quan làm đại phu trong quân ngũ thôi sao? Chuyện tốt như vậy nguời ta cầu còn không được, chờ lập công trạng, nói không chừng lúc về triều đình còn phong ngươi một chức ngự y nào đó và vân vân, chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông rồi sao? Đến lúc đó sợ ngươi cảm ơn ta còn không kịp nha.”

“Ta cám ơn ngươi?!”

Lê Đình Vãn hung ác đánh một cái lên cánh tay bao băng gạc của Mộ Dung Viễn, đến khi thỏa mãn nhìn vẻ mặt nhe răng trợn mắt của đối phương, mới nhảy dựng lên hét lớn. “Lão tứ hỗn đản, Lê Đình Vãn ta quen biết ngươi, là việc không may nhất trên đời, không có ngươi, làm sao có chuyện bị chỉ đích danh đến vạn lý phong sa[1] chịu tội? Ngự y? Ta phi! Cái phong hào bạch cấp kia ta chẳng thèm! Ta vốn chẳng cần phong hào, lấy y thuật của ta, danh tự vẫn có thể lưu danh muôn đời…”

“Lưu danh muôn đời phần lớn đều dùng với người đã chết, Dược Quán Tử, trung khí[2] của ngươi sung mãn như thế, phỏng chừng sống thêm bảy tám mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Từ này dùng với ngươi bây giờ có hơi sớm.”

Một câu khoa trương của Mộ Dung Viễn đã khiến Lê Đình Vãn tức đến tiền hậu loạn khiêu, gương mặt xinh đẹp tức đến đỏ bừng cả lên, đang suy nghĩ tìm lời phản bác, bỗng thấy bạch y chợt lóe ngoài cửa, một mỹ nhân còn đang ngái ngủ tiến đến, đôi mi thanh tú nhăn nhíu giận dữ trừng mắt nhìn hai người nói. “Mới sáng ra các ngươi đã ầm ĩ cái gì? Muốn cãi nhau ra ngoài lâu mà cãi!”

Người này chính là tình nhân của Mộ Dung Tĩnh, nhị ca của Mộ Dung Viễn – Hình Phi, cũng là sư đệ của Lê Đình Vãn. Vừa thấy hắn xuất hiện, Lê Đình Vãn như người ngã xuống nước vớ được rơm rạ, phi đến phía trước, hét lớn. “Hình Phi, ngươi đến đúng lúc lắm, dù thế nào ta cũng không muốn đến biên quan, mà lão tứ cứ quấn lấy ta không tha, ngươi mau đối phó hắn giúp ta!”

Mộ Dung Viễn tiến lên hành lễ, cười nói, “Bái kiến nhị tẩu.”

Hình Phi không để ý đến Lê Đình Vãn đang nổi phong ba, chỉ liếc qua Mộ Dung Viễn, thản nhiên nói: “Xưng hô thuận miệng thật nhỉ, ta nghe nói ngươi bị thương, không nghĩ tới còn có tinh thần thế. Xem ra một chiêu kiếm đó còn chưa đủ nặng, không bằng ta giúp ngươi một chút nhé?…”

Mộ Dung Viễn nghe vậy, sợ đến mức rụt lui về phía sau, cười nói. “Hình Phi, nửa đêm ta bị người ta đuổi ra khỏi phủ, đã rất thảm rồi, vốn chi là Trích Tinh lâu có thần y, có thể giúp ta thượng dược, khiến vết thương mau lành, ai biết tên Dược Quán Tử này cư nhiên ném đá xuống giếng, ngươi cũng đừng nhảy vào giúp vui nữa, một gậy đả lạc thủy cẩu[3] được không? Ta không muốn biên quan chiến trường còn chưa đến, khắp thân đã bị thương, trước khi ra trận đã bị thương, cũng không phải điềm báo tốt.”

Hình Phi nhìn thần sắc bình chân như vại của Mộ Dung Viễn, trong lòng đã có chút bội phục khí phách của người này.

Sáng nay vừa nghe Mộ Dung Tĩnh kể lại, Mộ Dung Trí cư nhiên lấy việc luận võ định thắng thua giữa đêm khuya đuổi Mộ Dung Viễn ra khỏi Lạc Diệp Sơn trang, con người xui xẻo này mang theo thương tích chạy đến Trích Tinh lâu tìm nơi tá túc. Lúc đó hắn đã ngủ, Mộ Dung Tĩnh cũng không muốn kinh động hắn, chỉ mời đại phu trong phủ băng bó vết thương qua loa cho Mộ Dung Viễn, rồi chuẩn bị một gian phòng cho hắn ở.

Luận võ địch không lại, lại bị anh em đuổi ra khỏi sơn trang ngay trước mặt trưởng bối, Hình Phi vốn tưởng Mộ Dung Viễn chí ít cũng có một chút uể oải không vui, không nghĩ tới vừa sáng sớm hắn đã chọc sư huynh tức đến liên tục giậm chân, thần sắc vẫn một vẻ ung dung tự tại, tựa như không hề bận tâm đến việc bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả nụ cười tà nịnh vốn có cũng không chút thay đổi đến nửa điểm đột biến.

Con người này rốt cuộc là chuyện gì cũng không để ý? Hay là việc gì cũng giữ trong lòng không biểu hiện ra?

Ngay cả Hình Phi cũng thấy Mộ Dung Trí lần này quá tuyệt tình. Người kia đến tột cùng đang lo lắng chuyện gì? Chỉ sợ y còn chưa biết chuyện cách đó không lâu Mộ Dung Viễn đã qua Bộ binh tự tiến cử, nguyện vì Uất Trì Phong tướng quân đang giao chiến với lệ tộc nơi quan ải làm trướng tiền văn thư, sắp theo đoàn quân xuất phát, mà Lê Đình Vãn cũng bị hắn lừa theo. Vốn là do hai người đánh cược, mà bên thua đương nhiên là Lê Đình Vãn.

Không biết Hình Phi đang nghĩ gì, Lê Đình Vãn vẫn đứng bên hô to gọi nhỏ.

“Ta mặc kệ, ta không muốn đi lên phía Bắc! Ta sợ nhất đi bộ, sợ nhất bão cát, sợ nhất suốt ngày phải làm việc! Hình Phi, không bằng ngươi đi thay ta, ta biết ngươi thích nhất loại cảm giác trì mã tung hoành nơi phương Bắc, hơn nữa y thuật của ngươi cũng không tệ, không, là phi thường tốt, tuyệt đối tốt, đại đại tốt…”

Không để ý tới Lê Đình Vãn vẻ mặt nịnh hót của Lê Đình Vãn, Hình Phi chỉ một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh phân phó. “Lạc Vũ, hành trang của Lê tiên sinh hình như còn chưa thu thập, ngươi đi hỗ trợ xem, cái gì nên xếp thì xếp vào, đừng làm lỡ hành trình.”

Lạc Vũ lĩnh mệnh đi ra, mặc kệ Lê Đình Vãn vẫn đang gương mắt đơ người ở phía sau. Thấy vẻ mặt không cam lòng của y, Mộ Dung Viễn phốc một tiếng phá ra cười, hắn nghiêng người dựa vào ghế, lười biếng nói. “Dám cược phải dám nhận thua, đường đường là thần y như ngươi sao đổ phẩm[4] kém vậy?”

“Ai nói thần y thì đổ phẩm nhất định phải tốt? Ta còn chưa nói đến chuyện ngươi cố ý gài bẫy để ta nhảy xuống, ta không tin con xúc xắc đó là của nhà ngươi, lắc kiểu gì cũng là ngươi thắng.”

Nghe đến đó, Hình Phi thoáng nhíu màu, nhịn không được cắt ngang lời Lê Đình Vãn.

“Sư huynh, đổ phẩm kém cũng không sao, nhưng đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh[5], lời đã nói ra sao có thể coi như trò đùa? Ngươi có phải muốn lão nhân gia sư phụ mất mặt hết không?”

Hình Phi vừa nhắc đến hai chữ sư phụ, Lê Đình Vãn quả nhiên ngoan ngoãn đứng lên, khẽ cắn môi nói. “Được rồi được rồi, ta chịu thua. Ta cùng tên lão tứ hỗn đản này đến  biên cương còn không được sao?”

Y giậm chân nghênh ngang bước đi, oán thán đầy bụng vẫn còn truyền tới theo cơn gió.

“Làm người thật sự không nên ban phát thiện tâm, từ thật xa đến kinh thành để cứu người, không nghĩ đến vừa tới Trích Tinh lâu, liền không thoát ra nổi nữa. Hảo tửu mỹ nhân cũng chẳng có bao nhiêu, tại sao chuyện khổ cực đều bắt ta cáng đáng? Năm đó sao ta ngốc vậy chứ, theo sư phụ học y thuật làm cái gì?…”

Nghe mấy lời bực tức này dần tiêu thất, Hình Phi mới hướng mắt về phía vẻ mặt tươi cười của Mộ Dung Viễn, lạnh lùng hỏi. “Sư huynh ta cũng đáp ứng cùng ngươi đi phương Bắc rồi, chuyện ngươi gian lận khiến hắn đánh bạc thua tính thế nào đây?!”

Nghe xong mấy lời này, vẻ mặt người kia liền hợp tình hợp lý.

“Đánh cược dĩ nhiên phải có thắng có thua, là tại vận khí Dược Quán tử không tốt, sao lại trách ta?”

Vừa nói xong đã bị Hình Phi lớn tiếng đàn áp. “Đừng để ta nói một câu hai lần!”

Dù hỏa lò trong phòng cháy phừng phừng, Mộ Dung Viễn vẫn không kìm được lạnh run một trận, hắn nghĩ nếu tiếp tục cù nhây cù nha, chú băng của Hình Phi không chừng sẽ không khách khí mà án lên chính người hắn.

“Được rồi được rồi, ta nói thật, đúng là ta có dự mưu, nhưng ta cũng không bắt ép Dược Quán tử đánh cược a, đánh bạc không gian lận, vậy đổ phường[6] khắp thiên hạ chẳng phải sập tiệm? Huống chi ta bất quá chỉ để hắn đến chiến trường làm đại phu quân y vài tháng thôi, cũng không phải chuyện gì xấu. Biên cương khốc nghiệt lạnh lẽo, quân đội bên ta không chịu lạnh được như người Lệ tộc, chiến sự đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng, cho nên đương nhiên sẽ có tổn thương nghiêm trọng gì đó, có thần y như Dược Quán tử cống hiến trên mặt trận như vậy, không khác gì hổ mọc thêm cánh. Nhưng ngươi cũng biết tính tình sư huynh ngươi, nếu trực tiếp cầu hắn, hắn tất nhiên sẽ không đồng ý.”

Hình Phi im lặng.

Mộ Dung viễn nói không sai, thủ lĩnh Lệ tộc vốn câu kêt với Nghị vương, mưu toan nội ứng ngoại hợp khởi sự tạo phản. Lúc này dù Nghị vương binh bại thân vong, dư đảng cũng đã bị thanh trừ, nhưng hổ lang chi tâm[7] như nhau, càng khó dẹp loạn. Lệ tộc dù không có ý thôn tính nuốt cả Trung Nguyên, nhưng đánh một trận nơi biên cảnh cũng không thể tránh được. Y thuật của Lê Đình Vãn rất tốt, nếu có thể cống hiến vì quân đội, trận đánh này tất có kết quả tốt gấp bội.

Thật không nghĩ tới Mộ Dung Viễn bình thường tiêu dao tự tại, cũng có vài phần kiến giải[8] với chuyện đại sự.

Hình Phi liếc Mộ Dung Viễn. “Mục đích?!”

Mộ Dung Viễn nheo mắt, cười nói. “Mục đích? Mục đích của ai?”

Hắn thấy dung nhan thanh tú của Hình Phi nhất thời trầm xuống, liền vội vàng nói. “Hiểu rồi hiểu rồi, ngươi hỏi mục đích của ta đúng không? Rất đơn giản a, vì ta cũng sợ chết thôi. Nếu có thần y ở cạnh, chẳng phải sinh mệnh của ta có bảo đảm rồi sao?”

Nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Mộ Dung Viễn, Hình Phi không hỏi thêm gì nữa. Nếu một người không muốn nói thật, vậy có hỏi cũng vô dụng.

Nếu Mộ Dung Viễn thật sự sợ chết như hắn nói, cần gì phải tự xung quân, đến nơi biên cảnh khốc nghiệt lạnh lẽo thử tài năng một lần? Hình Phi cũng không cho là người này đã chán ghét phồn hoa kinh thành, đi tìm loại kích thích khác.




[1] Vạn lý phong sa: Bão cát nghìn dặm xa xôi J

[2] Trung khí: Đông y, chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể.

[3] Đả lạc thùy cẩu: đánh rắn dập đầu – nhổ cỏ tận gốc – Truy đuổi tiêu diệt đến cùng không chút thương xót.

[4] Đổ phẩm: khả năng đánh bạc.

[5] Nhất ngôn cửu đỉnh: Một lời nói nặng tựa ngàn cân.

[6] Đổ phường: Sòng bạc~

[7] Hổ lang chi tâm: tâm như hổ báo.

[8] Kiến giải: lý giải, hiểu rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play