Sương sớm bao phủ, mưa phùn mù mịt, toàn Nguyên hồ đều chìm trong vẻ u nhã của dương liễu xuân thì. Trên hồ một con thuyền con nhẹ lướt, đầu thuyền treo một chiếc cần câu, người câu lại tựa vào mui thuyền phẩm thanh trà, chờ cá đớp mồi.

“Làm việc phải chuyên tâm, ngươi chỉ lo câu cá, trận cờ này cũng sắp thua rồi.”

Mộ Dung Trí ngồi dưới mui thuyền, đưa tay đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Suỵt, đừng dọa cá chạy. Chờ câu được cá chép to, về nhà ta nấu canh cá cho ngươi uống.”

“Hừ, ngươi câu từ sáng sớm, nhưng ngay cả một bóng cá cũng chưa thấy…”

Mộ Dung Trí phì cười một tiếng, lập tức có một cánh tay vòng quanh eo, liền bị Mộ Dung Viễn kéo vào lòng. Bàn cờ ở giữa hai người cũng đổ xuống mặt thuyền, các quân cờ đen trắng đều văng hết ra xung quanh.

“Tam ca, ngươi hư rồi, trước đây ngươi chưa từng cười nhạo người khác mà. Ngươi xem, cờ đổ, không phải không còn thắng thua nữa sao?”

Mộ Dung Viễn vừa nói, vừa ghé môi bên vành tai đối phương cắn một cái, người trong lòng lập tức run lên, đẩy hắn ra, giận dữ nói: “Ở ngoài tiết chế một chút cho ta. Tiểu Thành còn ở gần đây…”

“Sương mù dày đặc như vậy, ai thấy được chứ?”

Thấy Mộ Dung Viễn thản nhiên đáp lời như vậy, Mộ Dung Trí lại hối hận mình nhất thời nhẹ dạ.

Nói cái gì mà lấy thuyền du hồ, tiện thể thả câu, bất quá chỉ là ý tại ngôn ngoại. Đừng nói đến câu cá chép nấu canh, đậu hũ từ sáng sớm hắn đã ăn không ít, nhưng ngay cả đuôi cá cũng chưa thấy.

Mộ Dung Viễn tuy nói vậy, nhưng vẫn buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu chuyên tâm thả câu.

Xa xa có một chiếc thuyền lá nho nhỏ khác, tuy dáng dấp trên thuyền lờ mờ không rõ, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng Tiểu Thành kêu lên. Nghe thanh âm hưng phấn như vậy, chắc là câu được cá rồi.

“Nếu bại dưới tay Tiểu Thành thì thật sự sẽ rất mất mặt a.” Mộ Dung Viễn cười nói.

Hắn vốn muốn cùng Mộ Dung Trí thả câu lúc ban mai, nhất định có thể tăng thêm vài phần tình thú. Ai ngờ Tiểu Thành cũng ồn ào đòi đi cùng. Để có thể ở một mình với Mộ Dung Trí, hắn mới cố ý đưa ra đề nghị thi câu cá với Tiểu Thành, vậy nên nàng liền kéo Tiểu Đậu và Tiểu Lục Tử lên thuyền khác. Hai tiểu tử kia đều sống trên thuyền từ nhỏ, câu cá vốn là sở trường, xem ra cuộc thi này họ thua chắc rồi.

Khó thấy được bộ dáng chăm chú của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí liền ngồi xuống bên hắn. Hai người ngồi cạnh nhau, ngắm nhìn mặt hồ lặng sóng.

Từ khi chân chính ở bên Mộ Dung Viễn, y mới phát hiện ra điểm hơn người của người này. Mộ Dung Viễn có thể vừa tự châm tự ẩm nhẹ nhàng vui vẻ, ngón tay kia lại di chuyển dễ dàng, gẩy mấy hạt châu trên bàn tính giòn tan. Thấy chồng sổ sách hỗn độn vào tay hắn liền được tính toán rõ rõ ràng ràng, Mộ Dung Trí liền cảm thấy mình kém cỏi…

Thì ra bộ dáng hỗn cật hỗn hát từ nhỏ đến lớn của Mộ Dung Viễn đều là cố ý biểu hiện ra. Nếu phụ thân biết tiểu nhi tử của mình thông minh như vậy, chỉ sợ cũng không giao hết gia nghiệp vào tay y. Có hắn bên người, Mộ Dung Trí càng ngày càng cảm thấy mình ỷ lại vào hắn, thậm chí còn thích ỷ lại hắn. Họ giống như cá với nước, không có cá, nước vẫn là nước, nhưng nếu không có nước, cá không thể sống được.

Y không muốn làm cá, y muốn làm nước, đem Mộ Dung Viễn khóa lại trong hồ nước chỉ có một mình hắn cả đời…

“Ngươi hình như không sợ nước nữa rồi.”

Đang im lặng, Mộ Dung Viễn đột nhiên thốt ra. Mộ Dung Trí lấy lại tinh thần, sửng sốt một hồi mới nói: “Đúng a, từ sau lần nhảy xuống nước cứu ngươi, ta không còn sợ nữa rồi.”

“Ha ha ha, Tam ca, lần trước ngươi cũng tính là cứu người sao? Nhìn sao cũng giống tự sát… ối…”

Bên hông đau nhói, Mộ Dung Trí hung dữ véo một cái. Bất quá véo xong, y lại lui vào cạnh Mộ Dung Viễn, dựa đầu lên vai hắn.

Tuy rằng thường bị trêu chọc, nhưng Mộ Dung Trí vẫn thích dựa vào đối phương như vậy. Hai người yêu nhau nếu có thể bên nhau trọng đời, còn cầu gì nữa đây?

“Đang nghĩ gì vậy?”

Nghe Mộ Dung Viễn hỏi, Mộ Dung Trí chỉ cười, hỏi ngược lại: “Có từng hận không?”

Hận y trước đây vô tình lạnh lùng, hận y không chịu tin tưởng, không chút lưu tình đuổi đi?

Mộ Dung Viễn than thở: “Có a.”

Cảm giác thân thể đang dựa vào mình thoáng run rẩy, hắn lại cười nói: “Bất quá không phải hận ngươi, là hận chính ta. Vì sao trong mắt chỉ có ngươi, vì sao không thể quên ngươi?”

“Như vậy, có từng oán không?”

“Sao lại không oán? Nghĩ xem, Mộ Dung Viễn ta thông minh một đời, tại sao lại bị một cái khóa bé xíu khóa chặt chứ? Phụ thân cũng thật keo kiệt, hạ lễ sinh nhật tặng cho nhi tử mình thích nhất cũng không nỡ đánh một cái khóa thật to, như vậy tối thiểu ta cũng còn có chút cảm giác thành tựu…”

A Viễn này, mình đang nghiêm túc hỏi, hắn lại chỉ biết nói mấy câu trêu cười, toàn mấy câu không đứng đắn.

Mộ Dung Trí đang định cho Mộ Dung Viễn một đòn, tay người kia bỗng run lên, hắn kêu: “Cá mắc câu rồi!”

Chỉ thấy cần câu thoáng trầm một chút, rồi rung mạnh. Mộ Dung Trí vội vàng nắm lấy cần câu giúp Mộ Dung Viễn, không ngờ cần nặng quá mức, cư nhiên không kéo nổi, đang kéo, cần câu vốn nặng nề đột nhiên nhẹ bẫng, dây câu đứt ra. Mặt hồ gợn lên vài ngọn sóng, liền có một con cá chép rất to bay vọt lên, rồi lại rơi vào dưới hồ, còn bắn một ít nước hồ lên người hai huynh đệ họ.

Mộ Dung Viễn sửng sốt một lát, lập tức liền cười ha ha.

“Thật đáng tiếc, cá chép lớn như vậy lại để chạy mất…”

Thuyền nhỏ lay động mạnh vài cái. Sợ Mộ Dung Trí sợ, Mộ Dung Viễn vội vàng đỡ lấy eo y. Hai người vừa đứng vững, đã thấy con thuyền lá xa xa chèo lại gần, Tiểu Thành đứng trước mũi thuyền kêu lên: “Tam ca, tứ ca, chúng ta câu được ba con chép vàng rồi, các ngươi thì sao?”

Tiểu Đậu chèo thuyền như bay, trong chớp mắt đã đến cạnh thuyền họ. Tiểu Thành nhảy lên thuyền, thấy sọt cá trống trơn, thất vọng nói: “Một con cũng không câu được, hình như Thủy Long Vương hôm nay không chiếu cố các ngươi rồi nha.”

“Không, ta câu được một con cá rất lớn.”

Nghe Mộ Dung Trí nói vậy, Tiểu Thành lập tức nhìn xung quanh. “Cá lớn? Ở đâu?”

Mộ Dung Trí mỉm cười.

“Dùng kim tỏa làm mồi, dùng thời gian làm tuyến, con cá kia sẽ không thể thoát được.”

Tiểu Thành nhíu mày, dường như không hiểu lời Mộ Dung Trí.

Mộ Dung Viễn chỉ nhướn mày nở nụ cười.

“Đó là tại con cá kia quá ngốc, thấy mồi câu đã muốn đớp, kết quả bị người ta vững vàng câu đến lòng bàn tay.”

Mộ Dung Trí lắc đầu. Y nhìn từng gợn sóng như tỏa sáng trên mặt hồ, chậm rãi nói: “Không, phải nói là người thả câu quá may mắn. Hắn không ngờ lơ đãng buông cần, lại câu được hạnh phúc cả đời.”

– TOÀN VĂN HOÀN –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play