Đi ra ngoài một chút? Còn không phải là đi dạo kỹ viện du hoa thuyền? Mất công y còn muốn mang hết sinh ý cho Mộ Dung Viễn xử lý, ai ngời giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Còn nói cái gì yêu y muốn ở bên y, bất quá cũng là mấy từ vô vị góp vui lấy lệ mà thôi.
“Công tử, không bằng tiểu nhân cũng đi tìm thử xem?”
Tiểu Đâu cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) hỏi một câu. Thực tế là do hắn thấy sắc mặt Mộ Dung Trí càng ngày càng âm trầm, ước gì mình cũng có thể nhanh chóng rời đi.
Mộ Dung Trí còn chưa trả lời, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiểu Lục Tử chạy đến, cung kính thi lễ với Mộ Dung Trí rồi nói: “Bẩm công tử, ta tìm được Tứ công tử rồi. Ngài ấy ban đầu đến Ngưng Hương Các, sau đó lại đi Lục Châu Phường. Ta rất vất vả mới gặp được ngài ấy, nhưng Tứ công tử nói mình có việc bận, chờ xử lý xong sẽ trở về, bảo ta không cần chờ…”
Phách!
Chiếc bút lông trong tay Mộ Dung Trí đứt thành hai đoạn. Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Đậu không hẹn mà lui về phía sau một bước. Tên ngốc cũng nhìn ra tâm tình chủ tử của họ giờ hiện rất tồi tệ. Họ chỉ không hiểu, ngày trước Tứ công tử cũng lưu liên hoa tùng như vậy, cũng không thấy chủ tử tức giận như thế.
Tiểu Đậu thấy gió xoay chiều, vội vàng nói: “Công tử, có phải người cần Tứ công tử giúp việc không ạ, ta đi mời hắn về…”
“Không cần, các ngươi lui xuống đi.”
Nghe được ra vẻ mệt mỏi trong câu nói của y, Tiểu Đậu cũng không dám nói gì thêm. Hắn thi lễ một cái, liền lôi Tiểu Lục Tử lui ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Mộ Dung Trí buông tay, để hai đoạn bút rơi xuống bàn. Y nhắm hai mắt lại, tiếng thở dài buông xuông cứ thế thoát ra.
Bận việc, chờ xử lý xong sẽ trở về…
Mộ Dung Viễn đúng là tinh lực tràn đầy a. Tối hôm qua mây mưa cùng y như vậy, hôm nay lại đi tìm nữ nhân khác, còn đường hoàng nhắn, xong việc sẽ trở về. Hắn coi đây là đâu? Coi y là cái gì?!
Sớm nên biết mấy lời hứa hẹn với y đều chỉ là muốn dỗ y hài lòng, tăng tình thú mới thuận miệng nói ra mà thôi. Ve vãn tìm thú vui vốn là trò sở trường của Mộ Dung Viễn, mất công y coi là thật, cho rằng người kia thực sự sẽ tiếp tục ở bên y như thế.
Mấy ngày nay y đã mắt nhắm mắt mở giả vời không để ý đến vài hành động quá phận của Mộ Dung Viễn rồi, không ngờ đối phương càng được thể lấn tới. Chuyện đã thành như hiện tại, y cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Chạng vạng Mộ Dung Viễn về tới nhà liền đến thẳng thư phòng. Hắn nghĩ thời gian một ngày, cơn giận của Mộ Dung Trí hẳn cũng tiêu rồi, liền gọi Tiểu Đậu hầu hạ bên ngoài.
“Lát nữa tiểu nhị Bích Hà Phong sẽ đưa vịt nướng và điểm tâm đến, ngươi đi nhìn một chút, đến bữa tối thì bưng lên.”
Tiểu Đậu lĩnh mệnh liền chạy đi nhanh như chớp. Mộ Dung Viễn lúc này mới tiến vào, thấy Mộ Dung Trí đang vùi đầu làm việc, chẳng quan tâm đến việc mình tiến vào, không khỏi cười nói: “Tam ca, không phải ngươi lại ngồi cả ngày ở đây đó chứ?”
Hắn tiến lên ôm eo Mộ Dung Trí, thấp giọng cười nói: “Hôm qua ngươi nhiệt tình như vậy, thắt lưng còn đau đúng không? Ngồi cả ngày sẽ rất mệt, ta xoa bóp giúp ngươi…”
Hương thơm phả vào mặt khiến lòng Mộ Dung Trí lạnh dần. Y biết đó là mùi son phấn của nữ tử. Tình nhân của y ở nơi như vậy một ngày, khi trở về còn trêu đùa y như không có việc gì.
“Ta khỏe lắm.”
Mộ Dung Trí lạnh lùng đẩy bàn tay vương tới. “Ta còn phải làm việc, ngươi không có việc gì thì ra ngoài đi!”
“Làm việc?”
Mộ Dung Viễn chuyển mắt, nhìn hai chồng sổ sách trên bàn, không khỏi cười nói: “Ngươi thực sự đang làm việc sao? Hình như hồi sáng cũng còn bằng này, bây giờ vẫn y nguyên a.”
Thấy Mộ Dung Trí trầm mặc không nói gì, hắn lại hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không? Khó chịu thì đi nghỉ đi, việc này để ta làm là được.”
Sắc mặt Mộ Dung Trí rất xấu, khiến Mộ Dung Viễn bắt đầu lo lắng. Hắn xoa xoa bàn tay Mộ Dung Trí, phát hiện ra cư nhiên lạnh như băng, liền không nói thêm lời nào, tiến đến bế Mộ Dung Trí lên, đưa y vào chiếc giường chuyên để nghỉ ngơi ở buồng trong.
“Buông ta ra!”
Không ngờ Mộ Dung Viễn đột nhiên động thủ, Mộ Dung Trí dùng khuỷu tay huých hắn một cái. Mộ Dung Viễn bị y đánh thoáng chau mày, nhưng vẫn nhịn đau ôm y đặt lên giường, sau đó ngồi bên vòng tay qua, kéo Mộ Dung Trí vào lòng.
“Thân thể sao lại lạnh như vậy? Khó chịu sao không gọi đại phu?”
Không để ý đến câu hỏi của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí quay mặt đi, thản nhiên nói. “Đưa kim tỏa cho ta.”
“Cái gì?”
Đồng tử Mộ Dung Viễn đột nhiên nheo lại. Hắn vừa bước vào đã thấy Mộ Dung Trí hơi kì lạ, mà mấy lời ngoài ý muốn này càng làm hắn không đoán nổi, ngay cả bàn tay muốn vuốt ve y cũng bị Mộ Dung Trí đẩy ra.
“Ngươi luôn nói ta dùng kim tỏa khóa ngươi lại, vậy đem trả cho ta là được rồi. Sau này ngươi muốn làm cái gì, thích làm cái gì, cứ tùy ý mà làm, không cần phải nhìn sắc mặt ta nữa. Ngươi hiệp kĩ cũng được, ve vãn hạ nhân cũng tốt, không quan hệ gì đến ta…”
Y quản mãi cũng mệt mỏi, miễn cưỡng khóa hắn bên người, lại khiến cả hai đều khó chịu, vậy sao không buông tay, để dễ dàng tự tại?
“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?!”
Nghe thấy thanh âm hơi tức giận của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí ngẩng đầu định đáp lời, không ngờ đôi môi ấm áp của đối phương liền tiến tới, hôn lên môi y. Nhuyễn lưỡi bá đạo cũng theo đó chui vào trong miệng y. Bị đầu lưỡi mềm mềm khiêu khích, cơn giận của Mộ Dung Trí cũng yếu đi. Y thở dốc hé miệng ra, tuy nhuyễn lưỡi du đãng bừa bãi trong miệng mình.
Dường như đã quen sự chăm sóc của người này. Rõ ràng đã hạ quyết tâm không dây dưa với hắn nữa, nhưng quyết định vốn không kiên quyết này dưới sự âu yếm của đối phương lại tiêu biến không còn một mảnh. Mộ Dung Trí khép hờ hai mắt, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng này. Một lúc sao, y mới nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài vô lực.
“Tam ca, ta biết ngay là để ngươi ở nhà một mình, ngươi lại suy nghĩ linh tinh. Sáng nay ngươi cũng không chịu nghe ta giải thích đã đuổi ta ra ngoài. Ta đâu có ve vãn hạ nhân, là tỳ nữ kia không cẩn thận làm đổ chén trà nóng, ta đưa khăn tay bên người cho nàng, hài tử đó chưa quen mặt mới kinh hoảng từ chối. Chủ tử bảo vệ hạ nhân ta đây không được gì thì thôi, còn bị ngươi trách mắng, còn thêm vài tội danh vô căn cứ đổ lên đầu, ta oan thật a…”
Ai biết hỗn đản này nói thật hay không, dù sao lúc đó y cũng không có mặt, dĩ nhiên hắn muốn ba hoa chích chòe gì cũng được rồi. Tuy là nói vậy, lửa giận vốn có cũng dần dịu xuống.
“Vậy là ta vu oan cho ngươi? Vậy một thân hương phấn này là gì? Tiểu tư của ngươi đến gọi ngươi cũng không chịu về… Nữ tử bên Lục Châu Phường kia nếu thực sự đặt trong lòng, liền mua về là được, cũng đỡ mỗi ngày chạy qua chạy lại khổ cực.”
Y rất muốn trách cứ Mộ Dung Viễn một trận, rồi chuyển về phòng cũ của mình, không ở bên hắn nữa. Nhưng lời nói đến miệng lại thành một ý khác. Lời này nghe sao giống như tình nhân đang ghen.
Nghe xong câu này, trên mặt Mộ Dung Viễn lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc tột độ, nhưng lập tức liền phá lên cười.
“Ca ca tốt của ta, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Ngươi không phải cho là ta tới đó làm loại chuyện này chứ?”
“Ngươi làm gì ta không có hứng biết!”
Thấy Mộ Dung Trí lại khôi phục bộ dạng lạnh như băng bình thường, Mộ Dung Viễn vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn không nói gì, chỉ trực tiếp áp Mộ Dung Trí lên giường, đôi môi mềm mại lại đè xuống, hôn sâu một đợt nữa.
“Hỗn đản, buông ra…”
Đã sớm biết bản lĩnh phẫn trư ăn lão hổ của Mộ Dung Viễn, cho dù đấu thật y cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa nụ hôn ngọt ngào thật sự khiến người ta động tâm, vì vậy Mộ Dung Trí không thể làm gì khác hơn là tùy ý để người này làm bừa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT