Đã cuối mùa thu. Cuối thu ở Trung Nguyên chỉ là có chút nóng nực, nhưng ở nơi biên quan vạn mộc khô linh, hàn phong lăng liệt này, lại biểu thị cho những ngày trời đông giá rét sắp tới.

Cảnh hai quân đối chọi đã là chuyện mấy tháng trước. Nay ngoại lỗ quy hàng xưng thần tử, đã lui ra quan ngoại. Quan binh đóng quân cũng chỉ lưu lại trấn thủ trong thành, hai bên đều rút khỏi đường biên giới. So với bầu không khí náo nhiệt sôi nổi trong thành vừa rồi, ở đây có vẻ tiêu điều hơn rất nhiều, thậm chí xung quanh vẫn còn lưu lại vết tích trận chiến.

“Bên đó, chính là bên đó, là nơi Mộ Dung quân sư rút kiếm chém đứt dây dẫn lửa của hỏa dược.”Tiểu binh chỉ vào một nơi xa xa gồ ghề nói.

Doanh trướng đã được gỡ bỏ, nếu không có tiểu binh chỉ dẫn, Mộ Dung Trí chắc chắn sẽ không chú ý tới nơi đầy những cái hố nông sâu này, chắc hẳn là vết hỏa dược nổ còn lưu lại. A Viễn hi sinh ở đây sao?

“Uất Trì tướng quân nói Liên châu hỏa dược rất lợi hại, nếu không phải Mộ Dung quân sư kịp thời cắt đứt dây dẫn của hỏa dược, có lẽ tất cả mọi người đều khó tránh khỏi tai kiếp…”

Cắt đứt dòng luyên thuyên của tiểu binh, Mộ Dung Trí hỏi: “Ngươi có nhìn rõ tình cảnh khi ấy không?”

Tiểu binh hơi lắc lắc đầu.

“Đó là chuyện xảy ra trong nháy mắt, ai cũng không thấy rõ. Ta chỉ nghe được vài tiếng nổ vang. Bất quá nếu như muốn hỏi gì nên tìm Lê đại phu, hắn chắc sẽ biết rõ ràng.

Đó là một kết quả đã sớm đoán được từ trước.

Trước khi đi Mộ Dung Trí có từng nhờ Mộ Dung Tĩnh hỏi thăm Uất Trì Phong tình hình khi ấy, Uất Trì Phong cũng giải thích không rõ ràng. Vì lúc đó hắn cũng đứng khá xa Mộ Dung Viễn, mà sự tình đột nhiên phát sinh, hắn vừa chạy qua, đã thấy Mộ Dung Viễn ngã trong vũng máu. Người duy nhất nhìn rõ sự tình cũng chỉ có Lê Đình Vãn.

“Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Nếu nơi biên cương kia không có đáp án ngươi cần, cũng đừng ngại qua Lạc Nhật cốc hỏi sư huynh ta một chút xem sao.”

Nhớ tới lời Hình Phi nói lúc tiễn y rời kinh, Mộ Dung Trí không khỏi đưa mắt nhìn vào vùng đất bằng phẳng xa xa kia, đồng bằng rộng lớn mênh mông bát ngát, tiếng bão cát vi vu lại càng khiến sự huy hoàng và thê lương này càng thêm vẻ phong trần, đem một đoạn chiến sự kia cùng hình dáng phiêu diêu theo gió kia vùi lấp trong bãi cát vàng.

Ở nơi này y đã thấy được cảnh tượng mình muốn. Tiếp theo đó, sẽ đi Lạc Nhật cốc tìm Lê Đình Vãn, hỏi hắn một số chuyện ở biên cương của Mộ Dung Viễn.

Lạc Nhật cốc…

Lạc Nhật cốc nằm trong một thung lũng bốn phía núi vây quanh ở Giang Nam. Đường lên núi gập gềnh đầy vách đá dựng đứng, ngọn núi cao hiểm trở. Vào trong cốc, lại bốn mùa như xuân, là một chốn bồng lai tiên cảnh với nhiều loại hoa rực rỡ.

Mộ Dung Trí dựa theo địa đồ Hình Phi đưa cho tiến vào Lạc Nhật cốc. Cửa vào có hơi nhỏ, nhưng đến khi bước vào, liền đến một nơi thoáng đãng rộng rãi, sau đó đi theo một đường mòn mà người ngoài không biết, xuyên qua thác nước, liền có thể thuận lợi vào cốc.

Mộ Dung Trí cưỡi ngựa vào cốc, chỉ đi được nửa đường đành bỏ ngựa đi bộ. Trong cốc có nhiều loại hoa rực rỡ, con suối róc rách, sợi mây xanh mướt quấn quanh cây cổ thụ treo lơ lửng trên con suối, ngẫu nhiên lại có vài con chim bay qua, lưu lại một chuỗi thanh âm trong trẻo vang vọng trong cốc. So với biên cương quanh năm bão cát, nơi đây quả thực là thiên đường nhân gian cách xa trần tục.

Thế nhưng Mộ Dung Trí hoàn toàn không hề có chút hứng thú nào với cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp động lòng người này. Y đeo trên lưng tro cốt của Mộ Dung Viễn một đường chạy đến biên quan gió lạnh, lại quay lại đến Lạc Nhật cốc. Cả chặng đường dài không hề nghỉ ngơi khiến y uể oải không chịu nổi, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời tái nhợt do bị bão cát tập kích. Dưới tình huống ấy, sợ là mỹ cảnh thiên đường cũng không khiến y hứng thú nổi.

Bỏ ngựa đi bộ vốn là do bất đắc dĩ. Dưới cốc tuy rằng thoáng đãng rộng rãi, không khác gì chốn bồng lai. Nhưng đoạn đường vào cốc, cũng có đường mòn quanh co. Cả quãng đường như vậy với Mộ Dung Trí bình thường mà nói vốn là chuyện nhỏ, nhưng bôn ba mấy ngày trời, cộng thêm tâm tình chán nản muộn phiền, khiến thể lực y thực sự đã hết chống đỡ nổi. Y cảm thấy đầu có chút đau nhức, cước bộ cũng bắt đầu nhẹ hẫng đi.

Con suối xa xa dưới ánh mặt trời giữa trợ lộ ra quang mang xán lạn. Mộ Dung Trí không nhịn được liếm liếm đôi môi có chút nứt nẻ, giờ mới nhớ ra đã một ngày y không uống chút nước nào.

Một đường đến đây, Mộ Dung Trí hoàn toàn không chút lưu ý đến việc ăn ở, trong lòng y chỉ nghĩ một điều, là mau tìm được Lê Đình Vãn, nghe hắn kể lại chuyện có liên quan đến Mộ Dung Viễn, sau đó trở về kinh an táng tro cốt Mộ Dung Viễn thật tốt. Vì hắn viết bi minh[1], đây là việc duy nhất y có thể làm cho A Viễn.

Mộ Dung Trí bước tới bên dòng nước, ngồi xuống dùng tay vốc vài ngụm. Nước suốt trong veo mát lạnh từ miệng chảy đến tim, đến tỳ, khiến thần trí có chút hỗn độn của Mộ Dung Trí dần thanh tỉnh.

Trên đường hoa nở càng nhiều, xung quanh không ngừng phát ra hương hoa khiến Mộ Dung Trí có chút choáng váng. Y rùng mình, dù là mệt nhọc đến đâu, cũng không có khả năng uể oải đến mức này. Y lo lắng nhiều quá, đã quên y thuật hay độc thuật của Lê Đình Vãn đều là đệ nhất thiên hạ. Hương khí này nồng nặc quá mức, quyết không phải hương hoa bình thường…

Nhưng Mộ Dung Trí cũng không còn cơ hội suy nghĩ thêm, đã loạng choạng ngã xuống đất. Hương hoa ngào ngạt triền miên khiến thần trí y càng ngày càng xa, cuối cùng trống rỗng.

Thân thể bỗng cảm thấy ấm áp, cảm thấy có người ôm lấy y. Đó là một cảm giác rất quen thuộc, như hơn nửa năm trước, có người đã cứu y ra khỏi hồ nước lạnh băng như vậy, ôm y vào lòng, sưởi ấm cho y.

Là A Viễn…

Nhìn người nằm trên giường thần trí mông lung, Lê Đình Vãn cười nói: “Tam ca ngươi đến đây sớm hơn ta tưởng. Lúc ta nhận được bồ câu đưa tin của Hình Phi, còn tưởng ít nhất phải mấy ngày nữa y mới đến được đây.”

Người ngồi trên chiếc xe lăn cạnh giường kia không nói gì. Hắn dùng tay di chuyện hai bánh xe, đi ra ngoài. Lê Đình Vãn thấy thế, liền bước lên túm lấy cái ghế.

“Ngươi không ở đây cùng y sao? Chờ y tỉnh lại thấy ngươi ở bên, nhất định sẽ rất cảm động, sau đó ngươi còn có thể nhân cơ hội…”

“Dược Quán tử, ngươi thật nhiều chuyện!”

Mộ Dung Viễn không di chuyển xe, chỉ đơn giản dừng lại, thản nhiên nói. “Ta còn chưa sắc xong thuốc. Ngươi thật vất vả mới hái về được, cũng không muốn để cháy mất đúng không?”

“Sắc thuốc để ta làm. Ngươi ở đây cùng tam ca ngươi đi.”

Lê Đình Vãn không do dự nói, rồi đem cái xe Mộ Dung Viễn đang ngồi đẩy lại bên giường. Người kia hành động không tiện, đành để hắn tùy ý an bài.

Nghe tiếng bước chân của Lê Đình Vãn xa dần, Mộ Dung Viễn liền đưa ánh mắt về phía người đang còn mê man trên giường.

Hình như là đang mơ thấy ác mộng, hai hàng lông mi dài của y khẽ động, đôi môi vì quá khô nứt có chút trắng bệch phát ra vài tiếng rên rỉ khe khẽ. Mộ Dung Viễn rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên trán Mộ Dung Trí, rồi đưa hai ngón tay đặt giữa lông mày, nhẹ nhàng xoa xoa.

Là do quá mệt nhọc sao? Từ kinh thành một đường chạy tới biên cương, rồi lại quay lại đến Lạc Nhật cốc, chỉ dùng hết có nửa tháng. Trên đường tam ca căn bản không chịu nghỉ ngơi đi?

Tuấn nhan từ trước đến nay luôn nghiêm túc, giờ lại đầy uể oải cùng cô đơn. Như một đứa trẻ co người lại ngủ say, nói là hôn mê, không bằng nói là đang ngủ. Cũng chỉ có lúc này, y mới không để lộ ra gương mặt lạnh lùng thường nhật, làm bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc này.

Mộ Dung Viễn còn nhớ, Mộ Dung Trí trước đây không giống như vậy. Nhưng không nhớ từ bao giờ, nụ cười trên gương mặt ấy càng ngày càng ít, càng ngày càng lãnh đạm. Tựa như trái tim y, lạnh đến nỗi không thể tan chảy nữa rồi.




[1] Bi minh: Bài tế được khắc trên bia mộ người chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play