Mộ Dung Trí ngẩn người nhìn cây quạt trong tay. Vài giọt máu trên mặt chiếc quạt giấy đã đỏ thẫm lại, như vài điểm chu sa lơ đãng vẩy lên. Mộ Dung Trí nhìn nó, lại bất giác nhớ tới thân ảnh tuyệt nhiên rời đi đêm đó của Mộ Dung Viễn.
Y không biết mình đã ngẩn người đến lần thứ mấy rồi nữa. Hình như cây quạt giấy này có một ma lực vô song, có thể hấp hết thần trí của y từng chút một.
Chiếc quạt từng bị Mộ Dung Trí vứt bỏ, nhưng lại được y nhặt về. Nguyên nhân là gì, y cũng không biết. Có lẽ do cây quạt này theo chủ nhân đã rất lâu, cũng đã nhiễm khí chất tà ác quái dị của người nọ. Cho nên dù là vật chết, cũng có thể dễ dàng nằm lấy cảm giác cùng suy nghĩ của người ta.
Trục xuất Mộ Dung Viễn chỉ là nhất thời tức giận, qua rồi trong lòng Mộ Dung Trí cũng có chút hối hận. Mà khi y nghe nói Mộ Dung Viễn vì vậy mà theo quân xuất chinh, liền bắt đầu lo lắng thấp thỏm. Y biết Mộ Dung Viễn bình thường tiêu dao hưởng lạc đã quen, khí hậu nơi biên cương chiến trường thê thảm ác liệt không phải loại thiếu gia hưởng thụ nhuyễn hương noãn trướng như hắn có thể chịu được.
Tuy là với một người đã bị trục xuất khỏi nhà, hai bàn tay trắng mà nói, nếu có thể lập công nơi chiến trường, sau khi về kinh còn có thể có một chức quan nho nhỏ nào đó. Nhưng chinh chiến cát hung khó dò, không ai có thể biết được sẽ có chuyện gì phát sinh…
Mộ Dung Trí biết mình đang sợ hãi, nhưng nguyên nhân sợ hãi y lại không dám nói ra, thậm chí cả nghĩ đến cũng không dám. Mộ Dung Viễn rời đi bao lâu, y liền bất an bấy lâu. Y biết mình đang lo lắng cho sự an nguy của người kia, nhưng vì sao phải lo lắng, ngay cả chính Mộ Dung Trí cũng không rõ.
Khi y biết được tin Mộ Dung Viễn xuất chinh cũng là lúc hắn đã rời khỏi kinh thành, Mộ Dung Trí đã khiếp sợ đến nỗi lập tức đến Trích Tinh lâu tìm Mộ Dung Tĩnh hỏi cho rõ ràng.
Buổi sáng hôm ấy, vầng thái dương đầu đông vừa mới lên cao, những bông tuyết long lanh như muốn tan chảy, xung quanh đều tràn ngập cảm giác lạnh lẽo của buổi sớm mai. Mộ Dung Trí mới đến đại sảnh, đã thấy Hình Phi từ xa đi tới. Mấy ngày hôm trước tuyết rơi nhiều, băng tuyết phủ lên mặt đất tầng tầng lớp lớp, nhưng Hình Phi lại bước chân trần trên tuyết, như thể tuyết lạnh lẽo cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì đến hắn.
Hình Phi hiển nhiên cũng thấy Mộ Dung Trí, bèn hướng y thi lễ một chút, sau đó dừng lại cách đó không xa, bắt đầu thưởng thức cảnh tuyết trắng ngập tràn không gian.
Hai chân hắn đứng giữa tuyết, sáng long lanh như bạch ngọc, khuôn mặt tuyệt thế dung nhan dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ điềm tĩnh nhu hòa, cũng không mang theo chút tiếu ý nào. Bạch y như hòa vào tuyết trắng, quyện vào nhau, như một pho tượng bằng băng tuyệt mĩ. Thoáng nhìn qua, lại cảm thấy còn trắng hơn cả tuyết, lạnh hơn cả băng giá.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Trí cùng Hình Phi gặp mặt trực tiếp. Lúc Hình Phi thành thân với Mộ Dung Tĩnh, Mộ Dung Trí chỉ tham dự cho có lễ, lúc Hình Phi gỡ khăn voan, y đã rút lui rồi, hơn nữa rất lâu sau đó, không biết là đang lảng tránh hay chỉ là lơ đãng đơn thuần, hai người vẫn chưa từng gặp mặt.
Dung nhan có thể dẫn người ta xuống địa ngục này, cũng không khiến Mộ Dung Trí có nửa điểm rung động. Vì hắn không phải Tiểu Phi, không phải là hài tử ngốc ngốc, đơn giản nhưng khiến người ta động lòng mà y thích. Khuôn mặt này đẹp đến cực điểm, nhưng cũng lạnh lẽo đến cực điểm, chỉ khiến y có cảm giác là một ảo ảnh có thể tiêu thất bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Trí đã từng cho là có thể dùng hết sinh mệnh để yêu Tiểu Phi, nhưng mấy tháng trôi qua, hài tử thích xấu hổ mà lạc quan kia đã có chút phai mờ trong lòng y. Bởi vì y chợt nhận ra đó chỉ là một hình bóng hư ảo, hơn nữa cho dù hình bóng ấy thật sự tồn tại, cũng sẽ không vì y mà dừng lại.
Đang ngây ngẩn, lại có một tiếng bước chân truyền đến. Mộ Dung Trí nhìn nhị ca Mộ Dung Tĩnh cầm một đôi hài vội vã chạy đến, gương mặt luôn bình thản lại hiện ra chút hờn giận. Mà thấy sắc mặt Mộ Dung Tĩnh như vậy, Hình Phi lén le lưỡi cười, như đang nói gì đó. Mộ Dung Tĩnh không phản ứng gì, chỉ là bình tĩnh xách hài qua, khom lưng đi hộ hắn.
Hình Phi nghe lời giơ chân lên, để Mộ Dung Tĩnh giúp hắn xuyên hài, nụ cười nở trên môi, xán lạn đẹp đẽ mà như ẩn thêm chút bướng bỉnh. Khi hắn kéo áo Mộ Dung Tĩnh thì thầm gì đó, trong nháy mắt Mộ Dung Trí đột nhiên có cảm giác vừa lo sợ vừa nghi hoặc. Y cảm thấy người đang đứng kia chính là Tiểu Phi, nụ cười hối lỗi sau khi đùa dai khiến người ta thương tiếc kia chẳng phải là hành động Tiểu Phi trước đây thường làm sao?
Thì ra từ trước đến nay Tiểu Phi chưa từng biến mất, hắn chỉ tồn tại trong lòng nhị ca, cũng chỉ có trước mặt nhị ca, Hình Phi mới có thể tự nhiên, để nụ cười làm tan băng tuyết ấy duy chỉ vì người đó mà hiện diện…
Lần bái phỏng kia không có thu hoạch gì. Nếu nói có, đó chính là khiến Mộ Dung Trí hiểu ra một điều, tình cảm dành cho Tiểu Phi, y nên buông tha hết thảy rồi, nói cách khác, nên quên đi thôi. Kì thực đôi khi quên đi cũng không có gì khó khăn. Khi một người vì chuyện khác mà phiền não không ngừng, thì người đó tự nhiên sẽ quên đi những chuyện không hề trọng yếu với mình.
Mộ Dung Tĩnh vẫn không nói nhiều chuyện về Mộ Dung Viễn với y, chỉ là vài lời khuyên giải cùng an ủi, rồi bảo Mộ Dung Viễn có viết về một lá thư, cũng không nguy hiểm đến trùng phong hãm trận[1], với một người đã quen hưởng thụ mà nói, kinh nghiệm lần này rất tốt cho tương lai của hắn.
Nhưng, thực sự là vậy sao?
Cho dù Mộ Dung Tĩnh có an ủi thế nào, Mộ Dung Trí vẫn không khỏi lo lắng, trái lại càng thêm nghi ngờ. Y mơ hồ cảm thấy trong những lời của Mộ Dung Tĩnh dường như ẩn chứa một số điều không nói ra, mà chuyện xảy ra sau đó càng khiến y chứng thực được ý nghĩ đó.
Một tháng trước, Lương lão bản buôn bán vải vóc đột nhiên tìm đến y, yêu cầu tăng giá mỗi thất bố về sau lên một lượng bạc so với trước kia. Mộ Dung Trí đương nhiên cự tuyệt. Buôn bán vải luôn là nguồn thu tiền tài lớn nhất của Mộ Dung gia, lúc y tiếp nhận gia sản đến nay, các gia thương có quan hệ buôn bán với y chưa bao giờ có yêu cầu tăng giá.
Cho nên Mộ Dung Trí không chỉ không đồng ý, còn hỏi lại nguyên nhân. Lương lão bản bị ép buộc, lúc này mới xấu hổ giải thích, nói quan hệ buôn bán vải vóc với Mộ Dung phủ, mỗi thất bố vẫn luôn bán thấp hơn trong giới hai lượng bạc. Gã thấy nhiều năm sinh ý lui tới, lúc này mới dám tăng lên một lượng.
Thấy Mộ Dung Trí không hiểu, Lương lão bản mới do dự nói ra, chênh lệch hai lượng kia kì thực đều do Mộ Dung Viễn chi ra, giờ Mộ Dung Viễn sung quân xuất chinh, không biết bao giờ mới trở về. Mà buôn bán cũng không thể bớt nhiều như thế, lúc này mới mặt dày đến xin tăng giá.
Lúc tiễn Lương lão bảo đi rồi, Mộ Dung Trí lập tức mời lão bản các cửa hàng buôn vải vóc đến, hỏi lại một hồi, y mới phát hiện ra ý của mọi người đều giống nhau.
Thì ra không phải người ta thấy y nhiều năm quan hệ mới cung cấp giá thấp, mà do Mộ Dung Viễn vẫn lén giúp y thanh toán chênh lệch trong đó, nói cách khác, số bạc Mộ Dung Viễn đổ vào buôn bán vải cũng phải đến hơn mười vạn lượng.
Y biết bình thường Mộ Dung Viễn cũng thỉnh thoảng đụng đến việc buôn bán vải vóc, nhưng không thể so với việc hơi tí là đổ mấy vạn lượng bạc vào sinh ý của Mộ Dung phủ, hơn nữa bình thường hắn cả ngày quyến luyến hoa nhai liễu hạng[2], cho dù có nhiều tiền, chỉ sợ cũng đổ hết vào cái vại không đáy kia. Hơn mười vạn lượng bạc này, Mộ Dung Viễn rốt cuộc lấy đâu ra? Một mặt muốn đoạt lấy sinh ý của y, một mặt lại lén lút giúp đỡ y, người kia rốt cuộc là đang nghĩ gì?!
Mộ Dung Trí vừa nghi hoặc mà cũng đầy phẫn uất.
Tại sao lại giúp y? Cho dù không có Mộ Dung Viễn, y cũng có thể làm tốt việc sinh ý, dù giá vải cao hơn hai lượng, cũng không phải là không bù lại được, chỉ là lãi ít hơn một chút. Y thà rằng kiếm được ít hơn, cũng không muốn người kia giúp đỡ!
Mộ Dung Trí không dám đi thăm dò thêm sinh ý bên lương thực, tiền trang kia nữa. Y sợ chính mình sẽ lại phát hiện thêm một số chuyện mình không muốn biết. Y phải đợi người kia trở về, đích thân hỏi hắn tại sao phải làm như vậy!
Cho nên A Viễn, ngươi nhất định phải nhanh trở về!
Mộ Dung Trí cố kìm lại tâm tình bất an, xoa lên chiếc quạt giấy mà nghĩ như vậy.