Con người thì luôn cố chấp với những thứ không thuộc về mình, còn về trân bảo luôn ở bên cạnh thì lại xem như không thấy, cho đến khi mất đi mới biết cái gì gọi là đau đớn tận xương tủy, cái gì gọi là hối hận.
Hàn Hiểu mặt trầm như nước đang ngồi trên xe huyền phù vùn vụt bay đi, cậu vừa mới chính mắt nhìn thấy Akasi lên phi thuyền chiến đấu của quân đoàn Doris, tuy Akasi lại an ủi cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng trong lòng Hàn Hiểu hiểu rõ, đây là một ván bài, lấy tính mạng và tương lai của các con làm tiền cược.
Xe huyền phù đang chạy băng băng trên đường quay về thành Doris, ánh sáng Mặt trời chói lọi ở bên ngoài, trong khi đó không khí trong xe lại vô cùng nặng nề, giống như ngày đông của mấy tháng trước vẫn còn, Hàn Hiểu rũ mí mắt, trong lòng không ngừng suy nghĩ, bây giờ cậu đã chắc chắn cuộc chiến tranh giữa vương quốc Akes và Đế quốc Landis hoàn toàn chỉ là cạm bẫy, nhưng cho dù biết chỉ là một âm mưu, Akasi và cậu cũng không thể trốn tránh được.
Hàn Hiểu xoay đầu nhìn chim hót hoa tươi ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng liền hạ quyết định.
Đợi!
Đợi không được, thì lấy mạng đổi mạng!
Nếu như bọn họ đã không quan tâm tới tương lai, thì linh hồn ngoài hành tinh như cậu còn thay họ lo lắng cái gì nữa, A! Cái chết của cậu có thể kéo toàn bộ quý tộc bồi táng theo, không thiệt chút nào!
Nhưng tất cả mọi chuyện đều phải phải có chuyện nên làm trước, đó chính là phải sắp xếp an toàn cho mấy đứa nhỏ, một khi cậu và Akasi chết đi thì mọi tai nạn đều sẽ giáng xuống đầu mấy đứa nhỏ, điều này cậu không thể nào chấp nhận được.
Xe huyền phù từ từ chạy chậm lại, họ sắp tới nơi, trong phạm vi của thành Doris tốc độ xe không cần phải nhanh, cuối cùng xe cũng dừng lại, cửa xe tự động mở ra, Hàn Hiểu dời ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, sắp xếp lại ý nghĩ của mình, mọi thứ đều phải đợi một cái chiến thắng sau cùng.
Cậu xuống xe, nhìn thấy Lukenaer và Claudius đang đứng đợi ở trước cổng thành Doris, gương mặt phiền muộn của Hàn Hiểu từ từ nở nụ cười,
“Vốn dĩ em cho rằng mình đã rất nhanh rồi, không ngờ hai người còn nhanh hơn em, nhưng mà chạy nhanh không phải là thói quen tốt!”
Claudius nghe vậy liền liếc đôi mắt đầy phòng tình quyến rĩ của mình, nói: “Phu nhân, người nhầm rồi, cái loại chuyện không chút đẹp đẽ nào như chạy vượt quá tốc độ, bọn anh từ trước giờ chưa từng làm.”
“Đúng vậy!” Lukenaer phóng khoáng ở bên cạnh cũng cố làm ra vẻ tự nhiên giơ tay lên, “Bọn anh trước giờ đều dùng chiến hạm để chạy nhanh thôi!”
Hàn Hiểu bị hai kẻ dở hơi này chọc cho bật cười, sau đó cậu liền thu lại nụ cười, đôi mắt sâu xa như có lời muốn nói,
“Hai ngườicố ý đợi em ở đây nhất định là có chuyện, nhưng mà đúng lúc em cũng có chuyện kiếm hai người.”
Nghe vậy, Lukenaer và Claudius không những không cảm thấy kì lạ, mà vẻ mặt còn tỏ vẻ đã sớm biết.
“Phu nhân, anh chỉ có thể cảm thán, Akasi và người đúng là tâm linh tương thông, gần đây em cứ tâm sự trùng trùng, hôm qua, Akasi liền bào bọn anh về sớm một bước để đợi em, đoán chừng hôm nay em sẽ có chuyện nói với bọn anh.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Bé dễ thương, bộ dáng có chuyện muốn nói của em bây giờ, cũng không uổng công bọn anh bọn anh lái hai chiếc chiến hạm bay trở về, nói thật, anh chưa từng lái chiến hạm bay đoạn đường nào ngắn như vậy, thật không có cảm giác gì cả!” Vừa mới mở máy thì phải tắt máy rồi, không có cảm giác bay lượn trong không trung gì cả.
Hàn Hiểu sửng sốt một chút, Akasi đã hiểu cậu tới vậy sao!? Giống như mọi suy nghĩ của cậu đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén đó, vậy Akasi…..vẫn luôn biết…… tâm tư và lợi dụng của cậu!?
Nghĩ tới đây Hàn Hiểu không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hướng quân bộ, trên cái nền màu xanh nhìn không tới đó, dường như cậu lại nhìn thấy được người đàn ông anh tuấn tôn quý bất phàm, yên lặng mà bảo vệ bên cậu.
Trái tim Hàn Hiểu bắt đầu run rẩy!
Cậu có thể mơ tưởng những thứ không thực tế sao, ông trời luôn bất công với cậu cuối cùng cũng chiếu cố tới cậu rồi, trái tim cô đơn lại thận trọng trong ngực cậu thật sự có thể giao cho người đàn ông đã vì tương lai của bọn họ mà không chút do dự nào xông tới chiến trường, trái tim của cậu từ đây có thể tìm được chốn về, co thể tin tưởng không ….!
Hàn Hiểu nhìn bầu trời xanh thẳm ở phương xa, ánh mặt trời buổi sáng đang tỏa ra nhưng tia nắng sắc vàng rực rỡ, nụ cười do cậu ép buộc mình nặn ra cuối cùng cũng từ từ nhu hòa lại.
Một lúc sau, Hàn Hiểu thu lại ánh mắt mình, đôi con ngươi màu tím vẫn nặng nề như vậy, nhưng nụ cười nơi khóe miệng của cậu lại mang theo một chút thư thái mà ngay cả cậu cũng không nhận ra,
“Tuy ánh Mặt trời mùa xuân chiếu lên người vô cùng ấm áp thoải mái, nhưng chiếu lâu rồi cũng không tránh khỏi có chút nhức đầu, trong thành có pha bình trà ngon, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, hai người thấy sao!”
“Ý kiến hay!” Hai người đồng thanh trả lời.
Đế đô, Viện trưởng lão, trong phòng làm việc của Reichet, Reichet thân là Viện trưởng lão mới đang vùi đầu phê chuẩn những tài liệu quan trong trong tay.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, anh ngẩng đầu,
“Mời vào!”
Được cho phép, thư kí trưởng Farid đi vào, đóng cửa phòng làm việc, bước nhanh tới bàn của Reichet, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, hai con đường một sáng một tối mà chúng ta phái đi đã bị Morley trưởng lão chặn lại, nhưng người thật sự được điều đi thì đã thành công bí mật thảo luận với hoàng thất vương quốc Akes, mọi thứ đều rất thuận lợi!”
Reichet hài lòng gật đầu,
“Farid, hôm nay quân bộ Doris bắt đầu xuất phát rồi, đúng không!?”
“Đúng vậy đại nhân, sáng hôm nay, Công tước Akasi đã dẫn 500.000 quân hạm bay tới tinh hệ Crecy.” Farid cung kính trả lời,
“Ừ!” Reichet thở dài, “Công tước lần này rời đi, chỗ của phu nhân Hàn Hiểu chỉ sợ không còn được yên bình nữa, Farid, phái thêm người bảo vệ xung quanh thành Doris, có chút động tĩnh gì lập tức hồi báo!”
“Vâng!”
Farid hành lễ rồi khom người rời khỏi, cả văn phòng chỉ còn lại một mình Reichet, nhất thời nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống.
Anh nhìn tài liệu đã được phê chuẩn một nửa của mình, cả người lạnh lẽo giống như đang ngồi trong sông băng vạn năm không đổi, vẻ mặt thâm độc đó, khiến người ta nhìn mà run rẩy!
Anh đã chuẩ bị trước hai con đường, cho dù thành hay bại, Edward· Morley, ông ta nhất định phải chịu sự trừng phạt cho hành vi của mình, cho dù cái giá đó là mạng của mình, anh cũng không hối hận!
Đồng thời, trong phủ đệ gia tộc Adams ở ngoại ô Đế đô, Reykus đang ngồi trong cái đình nhỏ trong hoa viên của mình cùng với gia thần của mình, thưởng thức vẻ đẹp của vạn vật.
Anh lười nhác ngồi bên cạnh cái bàn trong đình nhỏ, giơ cao li rượu nhỏ trong tay, ngăn chặn trước đôi mắt màu hổ phách của mình, xuyên qua chất lỏng trong suốt của rượu, nhìn thấu được một thế giới bị máu tươi thấm ướt.
“Bechette, ngươi nói xem, mấy năm nay có phải ta quá lười biếng uể oải rồi không, ngay cả ta cũng không biết, đồ của gia tộc Adams khi nào thì đổi tên thành Morley rồi!”
“Đại nhân….!”
Bechette đang đứng thằng tắp ở một bên cảm thấy không còn gì để nói, không có ai hiểu tình hình thực tế của gia tộc Adams lúc này hơn anh ta.
Reykus để ly rượu trong tay xuống, thế giới màu đỏ liền rời khỏi ánh mắt của anh ta,
“Bechette, ta là một người ích kỉ, cho nên ta đã có chọn lựa của mình.”
Anh bỏ li rượu lên trên bàn trước mặt mình, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lần nữa, lãnh khốc tuyệt tình, áp đảo lòng người.
Có một số thứ đã định trước là sẽ mất đi, vậy thì mắc gì mà anh phải tốn hết tâm sức để bảo vệ, không đáng!
“Bechette, Adams mãi mãi vẫn chỉ là Adams, nếu như họ đã đổi tên thành Morley, vậy thì để bọn họ biến mất khỏi gia tộc Adams đi!” Trong giọng nói nhàn nhạt còn mang theo nồng đậm sát khí, khóe miệng đầy hung ác.
Bechette ở đối diện nghe vậy, ánh mắt bắn ra xung quanh, cả người đứng thẳng dậy, cao giọng trả lời:
“Vâng! Đại nhân, Bechette vĩnh viễn đi theo phía sau ngài!”
Ba ngày sau, vợ chồng nữ Công tước Helios và vợ chồng Công tước Arthur mang theo hạm đội thị vệ của mình đi tới thành Doris, Hàn Hiểu nhìn bọn trẻ cực kì không tình nguyện phải chia ra để lên phi thuyền của hai nhà thông gia tương lai.
Chỉ cần vợ chồng cậu xảy ra chuyện gì, hai đại gia tộc này sẽ bảo vệ tụi nhỏ, bí mật đưa bọn nhỏ rời khỏi Đế đô Landis.
Trước khi lên thuyền, Hàn Hiểu cẩn thận dặn dò Lance và Hera lớn tuổi nhất, chăm sóc tốt cho chính bản thân mình, chăm sóc các em cho thật tốt, sau đó nhịn đau làm như không thấy cánh tay đang cố gắng vươn về phía cậu của ba bảo bảo chưa đầy một tuổi đang kêu gào khóc lóc, bắt tiểu Rege đã khóc ướt hết lồng ngực cậu, đặt lên vai Lance.
Cậu an ủi sờ bộ lông dài ngày càng mềm mại bóng loáng của tiểu Rege, hạ thấp giọng, ôn hòa mà không nỡ nói: “Tiểu Rege, trừ Lance và Hera, con chính là anh trai lớn nhất, phải bảo vệ thật tốt em trai em gái, biết không!”
Tiểu Rege đứng thẳng người lên, vừa rơi nước mắt, gương mặt đầy nghiêm trọng “Ô” một tiếng, trong đầu Hàn Hiểu truyền tới giọng nói trẻ con đầy đau thương.
“Mẹ, người phải nhanh tới đón tụi con, tụi con sẽ luôn đợi mẹ và cha tới đón tụi con về nhà!”
Nhất thời, Hàn Hiểu đau lòng khôn xiết, cậu chỉ có thể vuốt nhẹ cái đầu đầy lông xù của Rege, không ngừng đảm bảo với cậu bé,
“Nhất định! Tiểu Rege, cha mẹ sẽ nhanh chóng tới đón các con, mẹ hứa với con!”
“Mẹ!”
Lance luôn không thích nói chuyện, trong lòng ôm Angela, yên lặng đứng trước mặt Hàn Hiểu, trên gương mặt non nớt lại có nét thanh thục và chững chạc vượt xa độ tuổi của mình.
“Con tin mọi người sẽ thắng, cha sẽ không thua đâu, cha nhất định sẽ khải hoàn trở về!”
“Không sai, chúng ta sẽ không thua, không lâu sau cha và mẹ sẽ đích thân tới gia tộc Helios và gia tộc Arthur đón tụi con về nhà!” Hera cũng nói đầy kiên định.
Hàn Hiểu cười gật đầu, vì lời hứa với các con mà tăng thêm một tầng đảm bảo, sau đó cậu hôn lên mặt từng đứa nhỏ, rồi nhìn tụi nó đi vào phi thuyền.
“Phu nhân!”
Lúc này Lukenaer và Claudius cũng đi tới bên cạnh cậu,
“Bọn anh cũng phải đi rồi.” Claudius nhẹ giọng nói, trên gương mặt tuyệt mỹ thiếu đi mấy phần phách lối, lại nhiều thêm khí thế dũng cảm của người đàn ông chân chính.
Hàn Hiểu chỉ nở nụ cười, “Mọi thứ phải cẩn thận!”
Lukenaer nhìn Hàn Hiểu nửa ngày, muốn nói lại thôi, chần chừ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể thở dài, theo Claudius đi lên phi thuyền.
“Phu nhân!”
Ở trạm phi thuyền Doris tràn ngập cảm giác đau thương khi li biệt, quản gia Abigail đứng phía sau Hàn Hiểu cũng mang theo mấy phần chua xót nói:
“Người nên cùng họ rời đi mới phải!”
Hàn Hiểu nhìn bầu trời trống không, vẻ mặt đầy bình tĩnh mà lại dửng dưng,
“Chú Abigail, con không thể đi, người ở Đế đô sẽ không cho phép con rời đi, mục tiêu của Morley trưởng lão là con và Akasi, bọn nhỏ chỉ là phần thưởng sau khi ông ta thành công, chỉ cần con còn ở lại thành Doris, thì ông ta mới nhịn cho bọn nhỏ rời đi, trong mắt ông ta, chỉ cần gia tộc Dois ngã xuống, con và bọn nhỏ đều là cá nằm trên thớt, chạy cũng chạy không thoát!”
Nói tới cuối cùng, vẻ mặt Hàn Hiểu đầy châm chọc.
Người mà xem mình là thần, nhất định sẽ bị thần vứt bỏ, cậu đợi cái ngày mà Edward· Morley rớt đài, cho dù lúc nhìn thấy cái ngày đó cậu chỉ còn là một linh hồn.
Nhưng Hàn Hiểu cũng không chắc chắn Viện trưởng lão sẽ không ra tay với bọn nhỏ đã đi xa, cho nên cậu muốn nữ Công tước Helios và Công tước Arthur tự mình tới đón bọn nhỏ, nếu như bọn họ dám động thủ, trước không nói tới có cướp được người hay không, hành vi này, chắc chắn không còn là vấn đề đánh vào mặt mũi quân bộ Landis nữa, tới lúc đó, cho dù Morley trưởng lão có thành công, mất đi Hàn Hiểu và Akasi, có thể quân bộ chính là người đầu tiên sẽ phản lại bọn họ, dù sao khi đó quân bộ cũng có lí do để phát điên.
Nội loạn trong Đế đô Landis, không phải là thứ mà người luôn thích khống chế mọi thứ như Morley trưởng lão thích nhìn thấy.
Nghĩ tới đây một tia lãnh ý liền lóe lên trong mắt Hàn Hiểu, nụ cười giễu cợt càng lúc càng thâm trầm.
Sau khi đứng được một lát, cậu xoay người đối diện với quản gia Abigail vẫn luôn mang vẻ mặt đầy đau lòng, cố làm ra vẻ ung dung cười nói: “Chú Abigail, chúng ta về đi! Con có mấy công thức nấu ăn cần đưa cho nhà bếp, như hôm nay cũng tốt, không có người giành ăn với con!”
Ở tinh hệ Crecy xa xôi, trong vũ trụ mênh mông, hàng ngàn ngôi sao đang dùng chính sinh mạng của mình để tỏa sáng cho vùng trời của nó, thêm chút ánh sáng chói lọi cho thế giới đen tối này.
Akasi đang đứng trước màn hình video đối ngoại trong phi thuyền, đang nghe Jassmine đứng sau lưng báo cáo tin tức từ tinh cầu Landis.
“Do phu nhân có yêu cầu, nên nữ Công tước Helios và Công tước Arthur đã tự mình tự thành Doris đón các thiếu gia và tiểu thư, Công tước, tôi thấy phu nhân hình như định….”
Akasi giơ một tay lên, Jassmine liền dừng lại,
“Jassmine, năm đó sau khi mẹ ta ngoài ý muốn qua đời, cha ta bỏ đi trách nhiệm trên người và đứa con chưa thành niên là ta, cùng mẹ ta rời đi, trước giờ ta chưa từng trách ông, ngươi có biết tại sao không!”
“Cái này…….!” Gương mặt của Jassmine có một chút khó xử, chuyện trong nhà của chủ nhân sao cô có thể tự tiện đoán bậy được.
Akasi lại không cần cô trả lời, chậm rãi nói: “Đó là bởi vì ta giống cha ta, là người có tính cách ích kỉ tự cao nhưng lại rất cố chấp, thế giới không có mẹ ta, đối với cha ta mà nói quả thật quá đau đớn, quá trống rỗng, ta cũng vậy,” Nói xong anh quay đầu lại, trong đôi con ngươi xinh đẹp là sự lạnh lùng tàn khốc, “Cho nên cho dù có chết ta cũng phải kéo theo em ấy đi cùng ta, địa ngục không có em ấy, ta sợ mình sẽ không nhịn được mà hủy diệt hết!”
Nghe được đáp án, Jassmine đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt nhanh chóng phát sáng, sùng bái cuồng nhiệt ở trong đáy mắt sắp phun trào ra,
“Công tước, người là người đàn ông chân chính trong giới quý tộc chúng ta, trong tương lai tôi nhất định phải tìm một người chồng giống như ngài!”
Akasi xoay đầu tiếp tục nhìn ánh sao bên ngoài, một ngôi sao băng thật dài đang lướt qua mắt anh, khóe miệng của anh từ từ cong lên.
Nếu như anh đã hãm sâu vào trong cái vực sâu cùa tình yêu này, vậy thì Hàn Hiểu, bà xã của anh, em cũng phải nhảy theo vào, cùng anh trầm luân trong thế giới đó!
Sau khi tiễn mấy đứa nhỏ, Hàn Hiểu nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, ngoài mặt thì không có thay đổi gì, nhưng chỉ có mình cậu biết, lo âu và bất an càng ngày càng lớn lên trong lòng cậu, mỗi ngày đều dằn vặt cậu không ngừng, nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng.
Người đàn ông đó trước giờ chưa từng đánh trận chiến mà mình không nắm chắc.
Cứ cách một quãng thời gian thì đại thần Sheila lại tới báo cáo với Hàn Hiểu tin tức mới nhất từ tiền tuyến, Reichet và Reykus không biết là vô tình hay hữu ý mà có khi lại truyền một ít tin tức về chiến sự tới cho cậu biết, cho dù như vậy, mỗi ngày Hàn Hiểu đều ngồi trước màn hình tivi, đổi nhiều kênh khác nhau, xem đi xem lại những tin tức mà mình đã biết.
Ngoài tiền tuyến liên tục truyền tin chiến thắng trở về, nhưng bất an trong lòng Hàn Hiểu không hề giảm đi nửa phần, mà dự cảm có chuyện chẳng lành càng ngày càng mãnh liệt, lớn tới nỗi làm cho cậu có cảm giác như là hồi quang phản chiếu trước khi chết.
Cuối cùng có một ngày, Sheila và quản gia Abigail cùng tới trước mặt Hàn Hiểu.
Sheila cau mày, đôi môi xinh đẹp mím thật chặt, gương mặt tê liệt luôn khiến Hàn Hiểu cảm thấy bất đắc dĩ, lúc này lại giống như muốn nói điều gì đó, ngón tay cầm tờ giấy mỏng trắng bệch cả lên, quản gia Abigail bên cạnh cũng là vẻ mặt thống khổ và đau thương.
Trái tim Hàn Hiểu đập một nhịp, nhất thời cậu giống như rơi vào đáy cốc, lẽ nào tiền tuyến có chuyện gì rồi!?
Cậu từ trên ghế ngồi dậy, vội vàng đưa tay ra: “Akasi xảy ra chuyện gì sao? Đưa tình báo cho ta!”
“Phu nhân…..!” Sheila do dự, không biết nên nói như thế nào, nhưng cô vẫn nắm chặt tờ giấy ở trong tay không buông.
Hàn Hiểu không quản nhiều như vậy, cậu bước hai bước tới trước mặt Sheila, giựt lấy tờ giấy trong tay cô, nhưng Sheila nắm chặt quá, nhất thời Hàn Hiểu không thể rút được tờ giấy trong tay cô.
“Ta ra lệnh cho ngươi, bỏ tay ra!” Hàn Hiểu đè lại cổ họng, trong giọng nói bất giác mang theo tia giận.
Sheila là quân nhân, quân nhân có trách nhiệm phục tùng mệnh, cho nên cuối cùng cô cũng buông tay ra.
Hàn Hiểu nhanh chóng mở tờ giấy ra xem, “Chiến hạm của Công tước Akasi · Doris đã mất tích ở khu vực lân cận tinh cầu Amir thuộc tinh hệ Crecy!”
Hàn Hiểu nắm chặt tờ giấy trong tay đầy run rẩy, cậu không tin những gì trên giấy viết là sự thật!
“Cả chiến hạm đều mất tích, làm sao có thể!?” Cho dù có thua, thì cũng phải còn hài cốt chứ!
“Tôi nghi trong chiến hạm của Công tước có nội gián, mà thân phận của tên nội gián này rất cao!” Sheila trầm mặt nói.
Hàn Hiểu nắm chặt tờ giấy trong tay, cả người đứng hình ở đó, một nỗi sợ hãi chưa từng có chạy khắp cả người cậu, không phải là nỗi sợ vận mệnh tàn khốc có thể sẽ gặp phải trong tương lai, mà là mất đi Akasi, tương lai đáng sợ không còn có thể gặp được anh lại nữa khiến cậu phát run.
Người đàn ông đó giống như không khí, lúc ở bên mình thì không hề để ý, tới khi mất đi rồi mới phát hiện hít thở khó khăn tới nhường nào!
Lúc này cậu mới bừng tỉnh phát hiện cái chồi non mà cậu đã tự tay bóp chết từ nhiều năm trước, bất tri bất giác đã nảy mầm mọc rễ trong lòng cậu, đã phát triển thành một cây cao che tán cả bầu trời từ lâu rồi, người đàn ông đó sàm sỡ cậu, hiểu rõ cậu, cưng chiều cậu, đối tốt với cậu, không biết từ lúc nào đã đi vào trong lòng cậu rồi, trở thành chất dinh dưỡng cho cây của cậu, cũng trói chặt luôn trái tim của cậu!
Mà tòa thành kiên cố trong lòng cậu đã bị ngọn cây chọc phá, tường thành thì đã sụp đổi dưới rễ cây từ lâu rồi, cây chiếm hết trái tim cậu, nhổ cây đi cũng chính là lấy đi tim của cậu, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa rồi!
Trái tim này sớm đã có nơi thuộc về, chỉ là cậu phát hiện quá trễ mà thôi!
Hai kiếp bốn mươi mấy năm của cậu đều chưa từng khủng hoảng và sợ hãi như vậy, trong lúc bất giác thì hạnh phúc đã vuột khỏi bàn tay cậu, ông trời lại kể một câu chuyện cười không buồn cười chút nào!
Báo ứng, đây có phải là báo ứng khi cậu cứ vô liêm sỉ mà lợi dụng Akasi không!
Trước giờ Hàn Hiểu cũng không phải là con người kiên cường gì, đối với cái chủ nghĩa gì mà đàn ông đổ máu không đổ lệ mà nói thì cậu luôn xem thường, đau rơi nước mắt là phản ứng sinh lí, có gì sai đâu, chỉ là lần này, rõ ràng lục phủ ngũ tạng của cậu giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào!
Sắc mặt cậu trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào nội dung trong tờ giấy, cơ thể lạnh lẽo giống như bị ngâm trong nước đá ở Bắc cực vậy, cứng ngắc không thể động đậy!
“Phu nhân….!” Quản gia Abigail đứng ở một bên không nhìn nổi nữa, nhưng ông vừa mới lên tiếng thì đã bị Hàn Hiểu cắt ngang.
“Chỉ là mất tích mà thôi, không thấy xác, thi thể, thì vẫn có thể Akasi còn sống, chỉ cần anh ấy còn sống, chúng ta sẽ có hi vọng, con tin anh ấy sẽ chiến thắng trở về bên cạnh chúng ta, chúng ta phải ở trong thành Doris đợi anh ấy! Cho nên mọi người không cần lo lắng cho con, anh ấy…..!”
Nói tới đây, vẻ mặt của Hàn Hiểu liền trở nên dịu dàng,
“Anh ấy nói bảo con đợi anh ấy, anh ấy không nỡ rời xa con!”
Nói xong vừa xoay người, buông tay ra, để mặc cho tờ giấy trong tay rơi trên mặt đất, rồi như du hồn rời khỏi phòng khách.
Sheila sửng sốt, liền đi theo, để lại một mình quản gia Abigail, thở dài nhặt tờ giấy lên, vò nó, rồi bỏ vào trong túi áo, sau đó cũng rời đi.
Chủ nhân mất tích cuộc sống vẫn phải tiếp tục! Chỉ là Công tước….., ai! Ông già rồi không lo được nhiều nữa! Quản gia Abigail vừa đi vừa nghĩ.
Rất nhanh sau đó, gia tộc Arthur nằm gần tinh hệ Crecy tiếp nhận nhiệm vụ chưa hoàn thành của gia tộc Doris, mang theo chiến hạm bay tới tiền tuyến, tin chiến thắng vẫn truyền tới từng cái một.
Hàn Hiểu ngồi trước màn hình tivi cười lạnh, ngoại trừ cái lần mất tích của chiến hạm Akasi ra, cái nước này chưa thắng được một lần, không thua thì chạy, sức chiến đấu như vậy mà cũng dám khiêu chiến với quân đội hùng mạnh mà nổi tiếng của Đế quốc Landis, nói trong đó không có mờ ám gì, đánh chết cậu cũng không tin, càng huống hồ với tình trạng bây giờ, đánh lâu như vậy mà cũng chưa đánh xong, xem ra ở bên phía Akasi, Morley trưởng lão cũng không có chắc chắn!
Chính vào lúc này, trong kênh tin tức truyền tới tin,
“Dựa vào một nguồn tin đáng tin cậy, hài cốt phi thuyền của Công tước Akasi• Doris đã được phát hiện ở gần tinh cầu Callas cách tinh cầu Amir thuộc tinh hệ Akes không xa, xung quanh chiến hạm còn rải rác không ít thi cốt của những chiến hạm nhỏ….”
Sau đó trên tivi xuất hiện video, cả người Hàn Hiểu ngốc ngây tại chỗ!
“Phu nhân, người đừng để bị lừa, đây là một âm mưu, chúng ta không nhận được tin tức!” Sheila ở bên cạnh vẫn dùng gương mặt tê liệt, hiếm có lần nói được một câu dài hơn mười chữ!
Hàn Hiểu lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ sở đầy thê lương: “Ta biết, nhưng chiếc chiến hạm đó ta đã từng thấy qua, hai tháng trước chính mắt ta đã nhìn thấy Akasi đi lên đó!”
Điểm này Sheila không có cách nào phản bác lại.
“Vẫn may,” Hàn Hiểu nhẹ giọng nói tiếp, “Vẫn may bọn họ chưa phát hiện ra thi thể nào, có nghĩa là chúng chưa bắt được Akasi, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, không phải sao!”
Nhìn nụ cười còn khó coi hơn cả khóc trên gương mặt Hàn Hiểu, Sheila lựa chọn im lặng ngồi bên với cậu, cũng không nói thêm một câu, an ủi người khác từ trước giờ đều không phải sở trường của cô.
Thời gian cứ từng chút từng chút một trôi qua, nhìn qua thì tưởng Hàn Hiểu vẫn như trước, cái gì cũng không làm chỉ đợi Akasi quay về, chỉ là bây giờ cậu rất ưa thích mảnh đất trống trong vườn hoa, cho dựng một cây dù che nắng, phía dưới dù thì để một cái ghế nằm, một mình cậu nằm trên ghế ngẩn người nhìn bầu trời, một lần ngồi ngây ngốc thì ngồi cả buổi chiều, cả người bắt đầu ốm dần đi, mọi người trong thành Doris nhìn thấy ở trong mắt đau ở trong tim, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào!
Một buổi sáng sớm, Hàn Hiểu tỉnh lại ở trên giường, trực giác sờ vào bên cạnh mình, cảm giác lạnh lẽo làm cậu lập tức tỉnh lại từ trong cơn mờ mịt, nhìn vào tay mình, bắt đắc dĩ cười khổ, đã bao nhiêu ngày rồi, cậu vẫn không đổi được thói quen này.
Vén chăn lên, xuống giường rửa mặt, sau đó đến phòng thay đồ đổi một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà. Nhìn thân hình gầy gò tiều tụy ở trong gương, đột nhiên cậu nghĩ tới câu nói “Áo quần rộng dần nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy mà hao gầy tiều tụy” (CÂU NÀY LẤY Ở TRÊN GOOGLE, KHÔNG PHẢI MÌNH DỊCH), văn hóa của Hoa Hạ thật sự rất bác học uyên thâm, nhìn đi! Nói hay quá mà!
Hàn Hiểu cười tự giễu, xoay người rời khỏi phòng thay đồ.
Mở cửa phòng ngủ, Sheila đang đứng trước cửa, trong thần sắc nghiêm túc còn mang theo một sự không đành lòng!
“Có phải tiền tuyến có tin gì không!”
Sheila không trả lời.
“Cô không giấu được đâu, nói đi!” Xấu nhất cũng như thế, cậu bị đả kích quen rồi.
Nghe thấy Hàn Hiểu dường như rất bình tĩnh, chân mày Sheila càng nhăn hơn, nhưng cô biết, Hàn Hiểu nói không sai, tin tức này sẽ nhanh chóng được phát trên tivi ở toàn Landis,
“Vương quốc Akes gửi thưa hòa đàm với Đế quốc Landis, chiến tranh sẽ nhanh chóng kết thúc!”
Vừa dứt lời, không khí hành lang bên ngoài phòng ngủ liền trầm xuống, Hàn Hiểu đứng ở trước cửa, không động đậy, ánh mắt rũ xuống che giấu đi tâm trạng của mình.
Tuy cậu sớm đã có chuẩn bị tâm lí, nhưng vừa nghe tin liền không nhịn được mà ngừng thở, nỗi đau đớn và hối hận liền trào ra khắp cả người cậu.
Sớm biết sẽ như vậy không phải sao! Nhưng cậu vẫn không cam tâm! Cậu còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn nhiều lời chưa nói, anh ấy cứ như vậy mà ra đi sao!
Sau đó rất lâu, Hàn Hiểu ngẩng đầu lên, ý chí kiên định trong đôi mắt giống như ánh nắng chiều xinh đẹp đầy thê lương đang nhuộm đỏ cả bầu trời.
“Sheila, ta đã có quyết định, cho dù ta biết phía trước có thể là cạm bẫy to lớn đang đợi ta nhảy vào, nhưng ta vẫn quyết định……..”
Trong phủ đệ của Morley trưởng lão ở Đế đô, phu nhân Margaret đang ở trong nhà thu những bông hoa tươi đẹp vừa mới hái từ trong vườn vào, dự định sẽ cắm vào bình hoa mà cô đã chuẩn bị, lúc này máy truyền tin trên bàn liền vang lên.
Phu nhân Margaret vừa nhìn, là Reykard, cô để bó hoa trong tay xuống, mở máy truyền tin.
“Reykard, có chuyện gì sao!” Phu nhân Margaret nhàn nhạt nói.
“Aiya! Là chị dâu Margaret à! Cũng không có gì, em nghe nói Edward tìm em, mấy ngày nay em hơi bận, cho nên không có thời gian tới gặp anh ấy, hôm nay anh ấy có ở nhà không? Không đi Viện trưởng lão à!?”
“Ở nhà, nhưng mà chị không đảm bảo một lát nữa anh ấy không đi ra ngoài.” Phu nhân margaret ôn hòa nói.
“Vậy thì được rồi, khoảng nửa tiếng nữa em sẽ tới, cám ơn chị, chị dâu Margaret!”
“Không cần đâu!”
Cúp máy truyền tin, vẻ mặt ôn hòa của phu nhân Margaret cũng biến mất.
Reykard đang làm những gì, Margaret rõ hơn ai hết, nếu cậu ấy thật sự muốn tìm Morley, cần gì phải hỏi cô hành tung của Morley chứ!?
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt trong trẻo mà ôn hòa của mình, cầm cây kéo lên lại, tiếp tục công việc mà cô vẫn chưa làm xong lúc nãy, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra vậy.
Nửa tiếng sau, Reykus đi tới phủ đệ của Morley trưởng lão, trực tiếp đi tới trước phòng làm việc của Morley trưởng lão, nhấc chân lên, một chân đạp lên cánh cửa phòng làm việc, “Rầm” một tiếng, cửa liền bị đạp mở ra, mấy tia điện trên khóa cửa không nhìn thấy được xẹt qua, sau một tiếng “choang” nho nhỏ, liền kết thúc công việc cả đời của nó.
Reykus bình tĩnh đi vào, lúc đi ngang qua cái cửa, dùng chân móc lên một cái, cái cửa liền “Rầm” một tiếng đóng lại, chỉ là do cái khóa cửa đã bị hư, lúc đóng lại bị bắn ngược trở ra, lưu lại mấy đường nhỏ.
“Reykus, bây giờ em sa đọa tới mức ngay cả lễ phép căn bản cũng không có sao!” Morley trưởng lão đang vùi đầu trong công việc, đầu cũng không thèm ngẩng lên, hiển nhiên đã quen với cái thói phách lối vô lễ của thằng em nhà mình rồi.
“So với người bán đứng đất nước mình như anh, tôi thấy mình đã rất lễ phép rồi.” Reykus nhíu mày giễu cợt nói.
Morley ngẩng đầu lên, sắc mặt bắt đầu kéo căng ra, nhưng không có trả lời.
“Nói đi, em kiếm anh có chuyện gì, bây giờ anh rất bận!” Reykus hoàn toàn coi thường cái mặt thối của Morley, đi tới trước bàn làm việc của Morley trưởng lão, nghiêng người dựa vào bàn, đầy bỡn cợt hỏi.
“Bận!? Anh bận cái gì? Bận làm nội gián à!?” Nhắc tới cái này, Morley tức cả một bụng.
“Nội gián? Haha! Edward, bọn chúng mang họ Adams hay là Morley, anh càng rõ hơn tôi chứ!” Reykus mặt đầy hài hước hỏi.
Đối với việc Reykus vén lên gốc gác của gia tộc Adams, Morley không nói gì, nhiều năm rồi, ông ta vẫn rất hiểu đứa em trai này của mình,
“Reykus, chúng ta là anh em!”
“Cho nên …..anh liền có thể tha hồ lợi dụng đứa em trai là tôi đây, tôi nói có đúng không!” Reykus đứng thẳng người, ánh mắt đầy giễu cợt, nhưng giọng nói thì lại vô cùng bình tĩnh.
Morley nghe vậy khóe mắt bất giác nhướng lên, những chuyện mà ông ta làm trong suốt nhiều năm nay, đứa em trai thông minh này của ông vẫn luôn biết rõ ở trong lòng, nhưng trước giờ chưa từng nói rõ mọi chuyện ở trước mặt như vậy, nhất thời có một sự lo lắng khó hiểu, trộn lẫn với lửa giận không biết từ đâu bốc lên đầu ông,
“Em càng nói càng quá đáng rồi, họa mà em gây ra cho anh trong mấy năm nay còn ít à!”
“Haha….!”
Reykard ôm bụng cười lớn lên, cười tới nỗi không gập thẳng người lên được.
Gây họa? Những tai họa mà anh gây ra có cái nào tổn thương qua ông ta chưa, chỉ là mấy thứ vụn vặt, còn ông ta lại làm ra những chuyện không thể nói ra với người khác, có cái nào mà không phải do tộc trưởng gia tộc Adams là anh giúp ông ta dọn dẹp.
Bỏ mặc anh một mình gây dựng thế lực trong gia tộc Adams, bỏ mặc anh mỗi lần bị người ta tính toán, bây giờ ông ta còn dám nói lời như vậy, quả nhiên là anh trai tốt của anh!
“Em cười cái gì!”
Nhìn thấy Reykard như vậy, giọng điệu Morley bất giác càng thêm nghiêm khắc, Reykard bây giờ làm ông ta cảm nhận vài tia nguy hiểm khó hiểu.
Reykard cười đủ rồi, đứng thẳng người, những tia lạnh đang chạy trong đôi mắt thâm thúy của anh, trong ánh mắt nhìn người thân duy nhất trước mặt mình của anh không còn gì ngoại trừ sự lạnh lùng.
“Tôi đang cười cái gì? Tôi đang cười anh ngốc, mưu kế đã dùng qua một lần, vậy mà anh còn dám dùng lần hai, anh cho rằng Akasi giống cái tên Thiếu tá Cornel không có bối cảnh gì sau lưng sao?”
Cornel chính là vị hôn phu đã chết trên chiến trường trước khi cưới của phu nhân Margaret.
“Đó là chuyện của ta, không cần cậu lo!”
“Vậy sao! Thật sự không cần tôi lo sao? Năm đó nếu không phải tôi che giấu chứng cứ giúp anh, xóa đi những dấu vết mà anh đã để lại, anh sẽ giống như bây giờ là người đứng đầu Viện trưởng lão sao? Hừ! Người vợ xinh đẹp, đứa con trai đáng yêu…., Edward, lời này của anh thật sự làm tôi rất thất vọng!”
Reykard cười nhạt, giá lạnh cùng châm chọc trong ánh mắt làm cho Morley trưởng lão đang đứng trên sự tức giận cũng bình tĩnh lại, nói thật trước mặt Reykard, ông ta cũng không phải lần một lần hai lãnh giáo cái miệng độc địa của đứa em trai này, nhưng lần này làm ông có cảm giác có gì đó không giống trước nữa rồi.
Reykard nói không sai, kế hoạch của ông đã tới thời khác mấu chốt, không chấp nhận được dù chỉ là một sai sót nhỏ, cho nên ông ta cần gia tộc Adams, bởi vì giống như năm đó, cả kế hoạch vẫn còn một vài sơ hở ông không xử lí được, nhưng lại là sở trường của Reykard.
Morley hít sâu một hơi, bỏ xuống tài liệu mà ông vẫn còn nắm chặt trong tay, mệt mỏi nhéo sống mũi, bất đắc dĩ nói: “Reykard, chúng ta thật sự phải nói chuyện như thế này sao! Chúng ta là huyết mạch duy nhất, là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này.”
“Đúng vậy! Chính bởi vì chúng ta là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này, cho nên mới làm cho người ta càng lạnh tâm!” Reykard than nhẹ, trong giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ với sự thay đổi khôn lường này.
Nghe vậy Morley trưởng lão sửng sốt, Reykard như thế này quả thật rất xa lạ với ông ta, xa lạ tới nỗi làm trong lòng ông dâng lên một nỗi bất an, giống như có thứ gì rất quan trọng đang từ từ biến mất khỏi ông, mà lần biến hóa này làm cho sự không cam lòng được chất chứa trong ông suốt nhiều năm nay càng dâng cao hơn, ông không thể không dùng giọng nói nghiêm nghị để đè xuống cái nỗi bực bội này,
“Reykard ·Adams, em có biết em đang nói cái gì không hả!”
Reykard chỉ lẳng lặng nhìn người anh trai lớn hơn mình 30.000 tuổi, không có hận cũng không có yêu, cuộc sống lúc nhỏ vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu anh, thời gian vừa tươi đẹp lại vui vẻ đó……, nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi, chỉ còn mình anh cố chấp với quá khứ.
Ai! Nên buông bỏ thôi!
“Edward, lần này thật sự không được nữa rồi, em không thể, cũng không giúp nỗi anh nữa.”
Con ngươi Morley co rút lại, sự bình tĩnh bị xé toạt ra, ông ta “Bịch” một tiếng đứng dậy,
“Cậu có ý gì, cậu đã làm cái gì?”
“Tôi không có làm gì cả, Edward, êm đềm nhiều năm nay đã làm anh quá tự kiêu tự đại rồi, nắm quyền sinh sát của quá nhiều người, đã làm anh quên mất, anh dù sao cũng chỉ là một con người mà thôi!”
“Cậu…..! Akasi không có bị bắt, Adams đưa cho ta tin tình báo giả!” Morley trưởng lão từ trong những lời này nghe ra được tin tức đáng sợ, mặt ông ta liền biến sắc.
“Ha……..!” Reykard cười ra tiếng, “Gần đây tôi vẫn luôn thanh lí môn hộ, làm gì có thời gian lo chuyện của anh, Edward, cái sai lớn nhất mà anh đã phạm phải chính là, một bên thì anh tán thưởng tài hoa của Reichet, một bên thì anh lại coi thường năng lực của cậu ta, đã định trước là anh sẽ phải trả giá cho điều này rồi.”
Mái tóc dài của Morley không gió mà bay, gân xanh trên trán co rút lại, con ngươi nghiêm nghị nhìn về gương mặt luôn bình tĩnh của Reykard mà phun ra mấy chữ,
“Cậu……cậu rõ ràng đã biết, vậy mà cậu dám……”
“Để mặc sao!” Morley trưởng lão còn chưa nói xong, Reykard liền chặn lời ông ta, “Không sai, tôi chính là đã để mặc họ, nhưng cái này ai bảo do anh không tuân thủ lời hứa với tôi, anh đã hứa với tôi sẽ không tổn thương Angela!”
“Ta chưa bao giờ gây hại với Angela • Doris!” Morley giống như phun từ trong kẽ răng ra mấy chữ này.
Reykard thì lại hướng mặt lên trời cười ra tiếng, “Anh chưa từng tổn thương con bé sao? Để con bé còn chưa tròn tuổi đã mất đi cha mẹ, trở thành một cô nhi bị người người xem thường, còn không gọi là tổn thương à? Anh làm con bé từ một thiên kim đại quý tộc tôn quý, trở thành công cụ cho người khác ăn hiếp, đây mà không gọi là tổn thương? Anh trai thân mến của em, phải biết rằng giấy không gói được lửa, sẽ có một ngày con bé biết hết mọi chuyện, tới lúc đó liền sống không bằng chết, đây chính là cái mà anh gọi là không tổn thương sao!?”
“Ta làm như vậy hoàn toàn là vì tương lai của quý tộc Landis!” Morley trưởng lão thở hổn hển gào thét giải thích.
“Vậy sao!?” Reykard cười nhạt, vươn tay mở máy lưu hình ảnh trên bàn làm việc của Morley trưởng lão, hình ảnh ba chiều giữa Margaret và Iriss đang đứng cạnh nhau liền hiện ra,
“Edward, người anh hận nhất trên đời này là ai? Ha, có lẽ chính là người đàn ông cho dù đã chết vẫn chiếm lấy trái tim của Margaret phải không! Tôi rất khâm phục anh, mỗi ngày đều đối diện với gương mặt tương tự với người mình hận, mà vẫn phải tỏ ra là một người cha vĩ đại từ ái, mệt mỏi biết bao! Rõ ràng trong lòng hận chỉ muốn xé rách cái khuôn mặt đó, vậy mà ngày nào cũng phải sắm vai một người cha yêu con như mạng, rõ ràng trong lòng tràn đầy đố kị, không cam lòng và tranh chấp, nhưng anh vẫn phải trở thành người cha chân chính cho đứa nhỏ có mối thù giết cha với mình, bởi vì quý tộc đã hết hi vọng, mất đi đứa nhỏ này, anh liền mất đi quyền truyền thừa gia tộc Morley, nhưng giờ khác rồi, anh đã có thêm hi vọng, nhưng huyết thống của gia tộc Doris quả thật quá cao quý, cao qúy tới nỗi anh không giành được miếng nào, cùng với liên hôn giữa Doris và các đại gia tộc, thực lực càng ngày càng mạnh, thì cách anh càng ngày càng xa, cho nên anh gấp lên rồi, giống như năm đó khi anh biết Margaret mang thai, hơn nữa lại sắp kết hôn…..”
“Đủ rồi! đủ rồi!” Morley trưởng lão trước mặt đột nhiên tức giận đánh gãy lời của Reykard, điên cuồng quét hết mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, trên gương mặt đan xen giữa sự không cam lòng và phẫn nộ, cả gương mặt vặn vẹo dữ tợn như ác quỷ,
“Đủ rồi, không sai, là ta đã phát động chiến tranh, giết chết tình địch, là ta bán đứng Landis, bán đứng quý tộc, nhưng mà vì để có được người ta yêu, vì truyền thừa gia tộc Morley, ta làm gì sai?”
“Không sai, em thấy anh không sai chút nào!” Reykard đan chéo hai tay lại, cười đầy vô tư, “Chúng ta là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, trong cơ thể chảy cùng một dòng máu, cho nên chúng ta giống nhau, vì người mình yêu đều có thể bán đứng tất cả, lấy tâm so tâm, Edward, anh nhất định sẽ không trách em, đúng không!”
“Ngươi……” đối với lời nói không biết xấu hổ của Reykus, Morley trưởng lão bị tức tới không còn lời nào để nói,
“Reykus, sao ngươi lại trở nên thế này, chuyện này rõ ràng không liên quan tới ngươi, thậm chí ngươi còn có thể cưới Angela · Doris về nhà, sao ngươi lại đối với ta như vậy!”
“Tại sao à!? Tại sao anh vẫn chưa biết sao?” Reykus thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt lúc này toàn là mỉa mai châm chọc thì bây giờ chứa đầy sự âm u,
“Anh trai thân yêu của tôi, không chỉ mình anh hiểu tôi, tôi cũng rất hiểu rõ anh, kế hoạch của anh thật sự vô cùng hoàn mỹ không có khuyết điểm sao! Ha, trong mắt của tôi thì cũng như năm đó toàn là sơ hở, anh biết Margaret mang thai, đứa nhỏ cần một người cha, nhưng anh không biết cho dù có như vậy, Margaret cũng không chắc sẽ đồng ý cho anh làm cha đứa bé, cho nên anh đành bất đắc dĩ lộ ra một ít sơ hở cho Margaret, để cô tra rõ chân tướng mà gả cho anh, nhưng khuyết điểm của của việc làm như vậy chính là anh chỉ có được người của cô nhưng không có được trái tim cô, bởi vì, cô ấy luôn chỉ có nghi ngờ với anh, lần này cũng vậy, anh cho rằng giam cầm Akasi, để cậu ta trờ thành tên hoạt tử nhân không có ý thức, chỉ có thể cung cấp tinh tử (có lẽ là tinh trùng), lại dùng đứa nhỏ uy hiếp phu nhân Hàn Hiểu, liền có thể biến vợ chồng hai người họ thành công cụ của anh, nhưng anh có nghĩ tới, nếu đứa nhỏ không uy hiếp được phu nhân Hàn Hiểu thì sẽ thế nào!? Anh trai thân mến của tôi, anh nói cho tôi biết, anh sẽ làm thế nào!?”
Gương mặt phẫn nộ âm trầm của Molrey trưởng lão nhìn Reykus, đè thấp giọng, hung ác nói: “Không có khả năng đó, tên tiện dân đó xem đứa nhỏ còn quan trọng hơn chính bản thân mình.”
Reykus lại cười lớn lên, “Haha, xem anh tự cho mình đúng kìa, anh thật sự hiểu rõ tên tiểu tiện dân trong miệng mình sao! Trong mắt tôi, cậu ta còn nhìn xa trông rộng hơn nhiều người, cậu ta vừa chết, chỉ sợ sẽ kéo toàn bộ Landis vào địa ngục, cuộc mua bán này rất có lợi, không phải sao! Đặc biệt là sau khi cậu ta chết đi, trong tình huống rất nhiều thế lực nghiêng về phía cậu ta, anh thật sự có thể khống chế được những đứa nhỏ của cậu ta sao!”
Morley im lặng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt của ông ta thì luôn ẩn nhẫn chịu đựng,
“Anh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Edward, nếu như thật sự tới trường hợp đó, anh tính làm sao?” Sau đó Reykus lắc đầu, “Hay là để tôi thay anh trả lời đi! Anh sẽ dùng mấy đứa nhỏ của gia tộc Doris để lấy lòng khống chế xã hội thượng lưu Doris, anh sẽ biến chúng thành công cụ sinh dục cho quý tộc Doris, để duy trì sự vận hành của toàn bộ Đế quốc Landis, thậm chí anh còn tính để Angela sinh ra người thừa kế cho gia tộc Morley, bởi vì anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, anh xem thường dị nhân, cho rằng bọn họ có chỗ thiếu hụt, mà con gái lớn của gia tộc Doris từng bị người ta hạ độc, tự nhiên sẽ không thích hợp, vậy thì chỉ còn lại một mình Angela, đương nhiên anh cũng không muốn chờ đợi nữa, bởi vì bây giờ huyết thống của mấy đứa nhỏ này là cao quý nhất, anh trai thân mến, tôi nói có đúng không!”
Đối diện với gương mặt giễu cợt khinh bỉ của Reykus, sắc mặt Morley trắng xanh liên tục, nhưng không bác bỏ được một câu,
“Cho dù như vậy, ngươi liền đẩy anh trai duy nhất của mình vào chỗ chết sao!”
“Hết cách rồi, ai bảo chúng ta quá giống nhau, vì người mình yêu có thể làm hết mọi chuyện, cho nên bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là anh em nữa, Adams và Morley mỗi người một ngả, giữa chúng ta cắt hết mọi quan hệ, từ đây về sau chúng ta là kẻ thù!”
Reykus lui về sau mấy bước, xoay người đi về phía cửa, hoàn toàn không nhìn tới gương mặt kinh ngạc mà đầy giận dữ của Morley trưởng lão ở phía sau, lúc đi tới cửa, anh quay đầu cười, “Là kẻ thù, trước khi đi, tôi tặng anh một món quà.”
Nói xong anh kéo mạnh cửa, phu nhân Margaret và con trai của cô Iriss đang đứng trước cửa.
“Margaret, chị đã có được đáp án mà bấy lâu nay chị vẫn luôn truy tìm, chị được tự do rồi.” Nói xong, Reykus bước nhanh rời khỏi phủ đệ Morley.
Phu nhân Margaret nhìn Morley đang đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đầy thờ ơ, chỉ là hai nắm tay thật chắc đã tiết lộ lửa giận trong lòng cô.
“Edward· Morley, anh chính là người đã hại chết Cornel sao!”
Morley trưởng lão bình tĩnh nhìn người vợ mà mình yêu nhất không trả lời.
“Tôi muốn chính miệng anh nói cho tôi biết, co phải là anh không?”Giọng nói của phu nhân Margaret vẫn bình tĩnh, chỉ là âm cuối của cô mang theo chút run rẩy.
Morley trưởng lão ngửa mặt lên trời nhắm hai mắt, mọi thứ đã không còn có thể che giấu được nữa rồi, lúc mở mắt ra ông nở nụ cười khổ, nói: “Là anh!”
Margaret có được đáp án, mím chặt môi, sau đó xoay người rời khỏi.
Iriss ở bên cạnh thất vọng mà đầy phức tạp nhìn Morley, cũng đi theo mẹ mình.
Trong phòng làm việc trống rỗng chỉ còn một mình Morley trưởng lão đứng ngẩn trước bàn làm việc, cả người ông mềm nhũn, ngã ngồi lên trên ghế.
Mọi thứ đều không thể vãn hồi được nữa, đều kết thúc cả rồi!
Ông chán nản mất hết sức lực, đột nhiên sắc mặt ông đột biến,
Không, không, ông không thua, mọi thứ còn cứu được, chỉ cần ông có thể nắm được cơ hội cuối cùng này, vậy thì mọi thứ vẫn còn có hi vọng, đây là cơ hội duy nhất của ông, ông quyết không bỏ cuộc, nghĩ tới đây, gương mặt ông liền có một nụ cười đầy quỷ dị.
Ta sẽ không thua, Reykus, cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ không thua cuộc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT