Editor: Dung Cảnh

Beta: Thố Lạt + lamnguyetminh

Ngày 14 tháng 2 đầu năm là ngày lễ tình nhân.

Cô, Giang Thu Thiên, từ trước đến nay chưa bao giờ đón lễ tình nhân.

Tuy trước kia từng có một vài chàng trai mời cô cùng đón lễ tình nhân, ví dụ như ăn cơm dạo phố gì gì đó, nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối.

Lý do rất đơn giản: Trong ngày lễ này, đồng ý ra ngoài với người khác giới, ý nghĩa đương nhiên khác biệt.

Lễ tình nhân mà, làm sao có thể ra ngoài với một người không phải là người trong lòng mình chứ?

Cũng bởi vì cô chưa bao giờ ra ngoài với người khác giới, cho nên đêm qua mới có thể xấu hổ, mất ngủ như thế.

Đêm 30 tiếng pháo nổ đêm muộn dần ngớt đi, rất nhiều người đã tiến vào giấc ngủ, cô vẫn còn đang nhớ tới lời nói của Kỷ Tri Viễn: “Gặp nhau vào lễ tình nhân ngày mai.”

Lễ tình nhân, anh sẽ mang hoa tặng cô sao?

Hay là…....Cô nên chuẩn bị socola cho anh?

Suy nghĩ ngổn ngang, Thu Thiên rất cạn lời mà túm gối đầu che trên mặt mình, không nghĩ không nghĩ nữa, đi ngủ!

Hậu quả của việc suy nghĩ quá nhiều chính là: có thể sáng hôm sau mi rời giường, sẽ phát hiện ra người trong gương trông giống như quốc bảo.

Mẹ Giang nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thiên có quầng thâm mắt, lập tức lấy đồ có hiệu quả dưỡng mắt nhanh chóng vừa mua ra, nói: “Con bé này, nhanh đắp lên đi.” Đón năm mới mà vành mắt đen thế kia thì còn ra bộ dạng gì nữa.

Thu Thiên cực kì nghe lời cầm lấy ngoan ngoãn đắp lên, không hổ là có hiệu quả nhanh, 15 phút sau đúng là đã tốt hơn nhiều rồi.

Tuy là ngày đầu năm nhưng vẫn có người tới chúc tết, ban ngày bận rộn, nháy mắt đã tới chạng vạng.

Lúc này, bạn học Giang Thu Thiên đang nghịch ngịch di động lần thứ N, liếc di động lần thứ N, đổi âm báo tin nhắn của ba Giang trở thành âm báo tin nhắn đến của mình lần thứ N.

Cô gái họ Giang nào đó cho rằng mình biểu hiện cực kỳ tự nhiên, nhưng không nghĩ đến quá mức tự nhiên sẽ trở thành hành động không bình thường, đã sớm khiến cho ba Giang cũng là người ba thân yêu của cô chú ý.

Sau khi ăn tối xong, chừng 7giờ gì đó, rốt cuộc tin nhắn của chàng trai nào đó cũng tới.

Một câu rất đơn giản: Anh ở ngoài cửa nhà em.

Phụt…... Thu Thiên uống nhầm cốc trà mà định bưng lên cho ba Giang còn chưa nói, suýt chút nữa còn gội đầu miễn phí cho ba Giang.

Anh, anh, anh, anh nói đến là đến sao, cũng không nhắn tin trước cho cô, thật là đột ngột.

Thu Thiên kinh hoảng chưa lấy lại tinh thần, vừa cầm ly nước vừa nhìn di động, hoàn toàn không chú ý mình đã phun đến chỗ ba rồi.

“Con nhóc này, con làm sao thế hả?” Mẹ Giang đau lòng lập tức rút giấy ăn lau mặt cho ba Giang.

Thu Thiên cẩn thận chớp chớp mắt, cô để di động xuống, đáp: “Con phải đi chúc tết bạn học đây ạ.”

Mẹ Giang không thèm quay đầu, tiếp tục dịu dàng lau mặt cho ba Giang: “Đi đi, đi đi.”

Thu Thiên vẫn đứng bất động, mẹ Giang đành phải quay đầu hỏi cô: “Còn muốn nói gì sao?”

Đột nhiên cô gái nào đó cong môi hồng lên, khóe mắt cũng cong lên cười ngọt ngào, đáp: “Mẹ à, con có thể ở lại nhà bạn học khoảng một tiếng không?”

“Không được!” Mẹ Giang từ chối không thương tiếc: “Năm mới rồi đến nhà người ta ân cần hỏi thăm một chút rồi nhanh chóng về nhà.” Còn ở lại thêm một tiếng làm gì?

Đáng thương nhất vẫn là ba Giang, vừa rồi mẹ Giang hơi kích động, tay hơi dùng sức, gương mặt ba Giang liền đỏ ửng.

Thu Thiên lập tức cực kì thất vọng, ba Giang nhìn thấy mẹ Giang muốn bộc phát liền nhanh chóng dùng ánh mắt ý bảo con gái tranh thủ đi đi.

Vì thế Thu Thiên nhanh chóng chạy về phòng, cầm áo khoác dài màu đỏ tới đầu gối mẹ vừa mua cho, nhanh chóng chuồn ra phòng khách.

Mẹ Giang lườm ba Giang một cái: “Bánh ngọt cũng chưa cầm, con bé cầm cái túi kia làm cái gì?”

Ba Giang vẫn đang cười hiền lành, nhưng lại phát hiện lúc nãy ông vừa cầm cái túi đơn vị phát cho, hình như ít đi mấy bộ đồ giữ ấm của đàn ông, lầm bầm nói: “Hôm nay hình như là lễ tình nhân đấy.”

Cũng đúng thôi, lễ tình nhân nên con gái nhà mình mới gấp gáp chạy ra ngoài như thế.

Thu Thiên sốt ruột đi gặp chàng trai nào đó cho nên không phát hiện ba mình đã nhìn thấu chút tâm tư nhỏ đó của con gái.

Nói đùa chứ, anh đã đứng ngoài cửa nhà mình rồi, cô còn có tâm tư mà nghĩ đến cái khác sao?

Nhanh chóng mặc áo khoác vào, bàn tay lại vuốt vuốt tóc, vỗ vỗ mặt, lúc này mới mở cửa ra.

Nhưng kỳ quái là… Trước cửa nhà không có ai mà…

Thu Thiên đóng cửa đi lên trước hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó, nhìn sang bên phải, một bóng dáng thon dài cao thẳng đang dựa người vào tường nhà cô.

Tuy trời đã tối nhưng thỉnh thoảng xung quanh vẫn có nhà nổ pháo, còn có đèn màu trong tiểu khu cho nên có thể thấy rõ được khuôn mặt anh.

Gương mặt vốn đã anh tuấn đến hoàn mỹ nhưng dưới ánh đèn nhiều màu chiếu xuống, lại càng cực kì tao nhã, khí chất lỗi lạc.

Trái tim Thu Thiên không nhịn được mà đập rộn ràng, vì thế đứng im tại chỗ không biết làm sao.

Anh mỉm cười bước tới, đến lúc nhìn thấy cần cổ tuyết trắng của cô lộ ra khỏi chiếc áo khoác màu đỏ, ánh mắt hơi thâm trầm.

“Sao lại không mang khăn quàng cổ?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Quên mất.” Thu Thiên sửng sốt, lập tức rụt cổ, vừa rồi đi quá nhanh mà quên lấy khăn quàng.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó vây quanh cổ cô, Kỷ Tri Viễn cầm lấy chiếc khăn quàng cổ dài màu trắng của mình cẩn thận quàng lên cho cô.

Chiều cao của hai người vốn đã chênh nhau một cái đầu, lúc anh quàng khăn cho cô, tầm mắt cô chỉ có thể nhìn thấy tấm bảng trước ngực trên áo khoác của anh. Lúc này, cô mới cảm nhận được hóa ra có một sự khác biệt rất lớn trong đó.

Lồng ngực của anh cực kì rộng rãi, cánh tay của anh rất rắn chắc, ngón tay đẹp đẽ thon dài đang quàng khăn cổ cho cô.

Trên người anh truyền đến mùi hương nam tính nhạt nhạt…

Cô còn đang hoảng hốt suy nghĩ, ngay cả cô cũng không hiểu rõ vì sao anh lại muốn làm thế, thì chàng trai nào đó đã chỉnh sửa xong khăn quàng cổ cho cô, còn vén vài sợi tóc rối loạn trên trán cô ra sau tai.

Chiếc khăn quàng cổ dài màu trắng nhẹ nhàng vây quanh cô, trên đó còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, trên khăn quàng cổ có mùi hương thơm mát dễ ngửi, Thu Thiên chỉ cảm thấy dần ấm lên.

Thu Thiên như con nai con ra sức rụt cổ vào trong chiếc khăn, lộ ra đôi mắt, cứ thế nhìn anh.

Sau đó, hàm dưới của chàng trai nào đó hơi giật nhẹ, anh đột nhiên quay đầu không biết nhìn đi đâu.

Lúc Thu Thiên đang nghi hoặc nhìn theo anh mắt của anh, xem anh đang nhìn gì thì anh đã quay đầu lại.

“Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền vươn bàn tay lớn của anh ra, tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Dù sao chỗ này cũng là cửa nhà cô, anh không ngại để ba mẹ Thu Thiên nhìn thấy anh mà chỉ sợ cô gái này không có cách nào tiếp nhận tiến độ nhanh như vậy.

Có anh nhắc nhở, đầu óc Thu Thiên mới được gõ tỉnh.

Cô lại ở trước cửa nhà mình cùng anh......Ngẩn người nhìn nhau, nhận thức này → phát hiện này khiến cho cô nhanh chóng quan sát xung quanh, sau đó đảo khách thành chủ lôi kéo bàn tay anh từ từ đi, cho đến khi xác nhận đã đến nơi an toàn mới dừng lại.

Thu Thiên ra sức vỗ vỗ ngực, lúc này mới ổn định hơi thở.

Lại thấy đôi con ngươi đen thầm trầm của chàng trai nào đó đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy hồi hộp.

Vì thế không tự chủ giải thích: “Nếu mẹ em nhìn thấy có thể sẽ không cho em ra ngoài.” Vừa rồi mẹ mà tức giận lên thì kết quả đó tuyệt đối sẽ xảy ra.

Anh nhướng mày, giống như đang hỏi đó là ý gì hả.

Thu Thiên mỉm cười, nói: “Đây là quà Valentine.”

Người nào đó nhanh chóng quét mắt nhìn bên ngoài cái hộp in năm chữ to: “Rau muối tương Lục Hợp…”

Lục Hợp: tên vùng đất ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

Tặng dưa muối làm quà Valentien sao?

“Rau muối tương?” Thu Thiên không tin mà lấy hộp quà trong tay anh lên nhìn, sau đó trợn tròn mắt.

Thật sự là rau muối tương.

Cô nhớ rõ là, giữa trưa cô đã lấy ra một bộ đồ giữ nhiệt kiểu dáng trẻ tuổi nhất mà ba cầm từ đơn vị về cơ mà.

Sao nháy mắt lại trở thành rau muối tương rồi?

Vậy chỉ có thể nói là lúc nãy quá gấp…...Cô liền lấy nhầm rồi.

Chỉ có một chữ ‘quẫn’, nó còn xuất hiện nhiều lần, cũng quá xấu hổ rồi.

Thu Thiên vô tội nhìn Kỷ Tri Viễn.

Người nào đó không hổ là từng trải qua sự đời, vẻ mặt cực kì ung dung cầm hộp quà, cười đến quyến rũ: “Quà tình nhân này còn mới lạ hơn tắm rửa.”

….

Trong lòng Thu Thiên vốn còn có chút áy náy, trong nháy mắt không còn nữa.

Anh không trêu chọc cô thì tâm tình anh không vui sướng được hả?

Vốn muốn phản bác lại hai câu nhưng nghĩ tới lời nói như ma chú của anh vào tối qua, đối với cô thành nghiện, cô có nói như thế nào thì vẫn không nói lại được.

Nói cũng không phải mà không nói cũng không phải, chỉ có thể vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt với anh.

Nhìn vào đôi mắt còn sáng hơn so với ngọc, tâm tình của ai kia cực tốt. Dù như thế nào, cô nhóc này vẫn nhớ chuẩn bị quà cho anh, đương nhiên là anh vui mừng rồi.

“Đi thôi, xe của anh đỗ ở đằng trước rồi.” Chàng trai nào đó kéo tay cô muốn dẫn cô đi về phía trước.

Thu Thiên hơi kinh ngạc, hỏi: “Anh biết lái xe sao?”

Chàng trai đáp lại bằng vẻ mặt đương nhiên rồi, từ kỳ nghỉ hè năm nhất anh đã thi lấy bằng lái, trừ khi có việc cần nếu không anh vẫn đi lại bằng phương tiện giao thông.

Trong khu nhà nào cũng có gara riêng, đương nhiên anh sẽ không ngốc đến nỗi dừng xe trước cửa nhà Thu Thiên, anh đậu xe ở phía trước một dãy nhà, dù sao cũng chỉ đậu một lúc mà thôi, sẽ không bị ai đuổi đi.

Chiếc xe Buick đậu ở đó, anh mở cửa xe giúp cô, nói: “Lên đi.”

Cảnh tượng này giống như chỉ có thể thấy trên TV thôi.

Lúc trước khi Thu Thiên xem TV, mỗi lần nhìn thấy nam chính lịch sự mở cửa xe cho nữ chính, cô liền cảm thấy lãng mạn không tả nỗi. Nhưng mà hiện tại, sao cô lại có cảm giác căng thẳng vậy?

Suốt đoạn đường, Thu Thiên đều ngồi nghiêm chỉnh, thình thoảng sẽ nhìn anh một chút sau đó vội vàng dời tầm mắt.

Anh đã sớm thấy hết nét mặt của cô qua kính chiếu hậu, liền mỉm cười nói: “Không nên khẩn trương.”

Xe quẹo vào một con phố cách nhà cô không xa, bên trong có mấy nhà hàng, ngoài cửa đều treo biển làm ăn, hơn nữa, có vẻ như là khá đông khách.

Đến trước cửa một nhà hàng, anh dừng xe xong mới quay đầu nhìn cô: “Đến nơi rồi.”

Nhà hàng này ước chừng chứa được hai, ba mươi người, trang trí đơn giản nhưng cực kì ấm áp, trên tường dán đủ tranh chân dung lớn có kí tên. Cuối nhà hàng có một sân khấu nhỏ nhưng không hề chuyên nghiệp, trên đó cũng chỉ có một cây đàn điện tử và một cái microphone mà thôi.

Dù như thế, Thu Thiên vẫn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.

“Xin chào, là anh Kỷ hẹn trước bàn số 5 sao?” Một cậu thanh niên trẻ tuổi đeo tạp dề phim hoạt hình đang xác nhận số điện thoại với chàng trai nào đó, sau khi xác nhận xong mới cầm số bàn lễ phép mời bọn họ ngồi xuống.

Thu Thiên hạ mí mắt, hàng mi dài hơi rung rung như đang nghĩ cái gì đó, một lúc sau, cô mới ngẩng lên nhìn anh: “Anh tìm kiếm trên Baidu hả?”

Nhà hàng nhỏ như vậy cũng phải hẹn trước, cô chưa bao giờ đón lễ tình nhân cũng biết được ở thời điểm này, muốn tìm được một nhà hàng là khó như thế nào. Huống hồ còn muốn không khí lãng mạn, trần nhà treo đầy bóng bay.

Bàn tay Kỷ Tri Viễn đang lật menu đột nhiên dừng lại, anh nhìn cô, đáp: “Không có, không tra Baidu.”

Bởi vì thời gian của cô không nhiều, chỉ có một tiếng mà anh không biết một tiếng này nên đưa cô đi đâu. Những chỗ Baidu đưa ra đều cách nhà cô khá xa, chỉ sợ chưa tới nơi đã phải về rồi.

Đúng lúc anh đang rơi vào đường cùng thì Thanh Sơn gọi điện thoại tới, anh vờ như lơ đãng hỏi: “Ngày mùng một còn nhà hàng nào buôn bán không?”

Thanh Sơn là ai chứ, luôn lấy điều Kỷ Tri Viễn cần làm nhu cầu của mình.

Vì thế Thanh Sơn vỗ ngực bảo đảm với ai kia: “Yên tâm đi, Kỷ Tri Viễn, lát nữa anh sẽ hỏi giúp cậu, cậu nói xem cậu muốn hỏi tiểu khu nào, ở chỗ nào?”

Người đàn ông nào đó nghĩ nghĩ rồi nói: “Ở gần khu XX, nơi thích hợp cho hai người cùng ăn bánh ngọt.”

Thanh Sơn nghe xong cực kì bình tĩnh cúp máy, Kỷ Tri Viễn vừa tắt máy thì lập tức gọi N cuộc điện thoại cho quần chúng nam: “Ha ha ha ha, tin tức độc nhất vô nhị, Kỷ Tri Viễn và Thu Thiên cùng nhau đón lễ tình nhân, các anh em biết chỗ nào tốt không được giấu đâu đấy.”

Tuy Thanh Sơn hơi rộng miệng, lắm chuyện một chút, nhưng cuối cùng vẫn giúp Kỷ Tri Viễn tìm được chỗ.

“Kỷ Tri Viễn này, đây chính là chỗ mà chị em con nhà dì Hai bạn của em họ tôi đã đặt, tặng cho cậu đấy!”

Nếu đổi lại là người bình thường đã bị lời của Thanh Sơn làm cho u mê rồi.

Chàng trai nào đó bình tĩnh nghe anh ta nói xong, sau đó mới trịnh trọng nói: “Thay tôi cảm ơn lòng tốt của người ta.”

Thanh Sơn cực kì kích động, trực tiếp gọi điện đi kích thích Tiêu Sái: “Cậu ghen tỵ với anh không? Anh tìm cho Kỷ Tri Viễn một nhà hàng tình nhân đấy.”

Đương nhiên Tiêu Sái không phục, lập tức gọi điện cho chàng trai nào đó, nhiệt tình bày tỏ cậu ta cũng có thể cúc cung tận tụy như lão nhị, người trước ngã xuống người sau tiến lên…Song, toàn bị chàng trai nào đó cự tuyệt.

May mà Tiêu Sái không biết số điện thoại của Thu Thiên, nếu không chiếc di động đó cũng đừng mong có lúc nhàn rỗi.

Sau khi xác nhận xong chỗ này, anh qua xem trước, xác định nơi này gần nhà Thu Thiên, lúc này mới yên tâm.

Tuy rằng, đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị một chuyện nào đó cho một cô gái.

Anh tự biết có nhiều chỗ không đủ nhưng anh có phương thức biểu đạt của mình, hy vọng có thể khiến cô cảm thấy ngày hôm nay mình không giống như vậy.

Lúc nhân viên phục vụ đeo tạp dề hoạt hình đẩy một xe toàn những chiếc bánh ngọt nhỏ vào, lại cắm thêm ngọn nến ở giữa mà nhà hàng tặng cho.

Dưới ánh nến lập lòe, gương mặt anh tuấn của anh cười với cô: “Kỷ niệm lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play