Lễ
đón năm mới đối với Thu Thiên mà nói, tuy rằng không tung tăng và hưng
phấn như trước đây, nhưng một năm này, bởi vì trong cuộc sống có thêm
một người cho nên có hơi khác với ngày xưa.
Những ngày như thế giống như tất cả đều đổi mới thay cũ.
Khắp nơi đều là không khí vui mừng đón tết, trong tiểu khu giăng đèn kết
hoa, bởi vì đón năm mới, cả năm chỉ có mấy ngày cho nên mọi người trong
thành phố cũng có thể đốt pháo hoa, pháo dây.
Thu Thiên tỉnh lại
trong một hồi pháo nổ, vào phòng khách chúc ông nội và ba buổi sáng tốt
lành, lại chạy vào thăm hỏi mẹ đang làm bữa sáng ở trong bếp, sau đó
nhanh chóng chạy về phòng, bật máy tính lên QQ.
Trên diễn đàn
không có mấy người online nhưng cô vẫn lần lượt gởi lời chúc mừng năm
mới cho mọi người trong nhóm, đang muốn logout, suy nghĩ một chút vẫn
nhấn vào ảnh đại diện của ai kia, nhắn riêng cho anh một tin.
Thu Thiên: “Năm mới vui vẻ.”
Viết xong mấy chữ này, Thu Thiên cảm thấy nhắn như vậy hơi đơn giản, nhưng nhất thời lại không biết nên viết cái gì.
Không trách được, mọi người thường nói, người đang yêu sẽ trở nên không giống chính mình nữa.
Giang Thu Thiên của trước kia, lúc nào sẽ vì một tin nhắn mà suy tư hồi lâu,
chứ đừng nói là vì muốn gặp chàng trai nào đó mà dối cha dối mẹ.
Thu Thiên vừa chống cằm vừa nghĩ xem nên nói thêm gì đó thì mẹ Giang lại gõ cửa phòng con gái làm cho Thu Thiên giật mình.
“Mẹ, sao không gõ cửa thế?” Thu Thiên vội vàng tắt QQ, quay đầu lại nhìn mẹ mình.
Mẹ Giang liếc Thu Thiên một cái, lùi về cửa phòng làm bộ gõ cửa, sau đó ló đầu vào, nói: “Ăn sáng thôi!” Thật là, gọi con gái mình ra ăn sáng còn
phải gõ cửa nữa chứ?
Thu Thiên tự biết đuối lý, chờ sau khi mẹ
rời đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn máy vi tính. Xem ra,
trong tết, không thể lên QQ nữa, nếu không lúc nào cũng có thể bị bại
lộ.
Ngộ nhỡ bị mẹ biết, cô đã yêu qua mạng hơn nữa còn dời đến hiện thực, sẽ bị bóp chết trong trứng nước thì làm sao bây giờ?
Coi như mẹ không muốn bóp chết đi nữa nhưng nếu như mẹ biết cô đi học mà
còn yêu đương, mẹ nhất thời kích động tự mình chạy đến khảo sát chàng
trai nào đó thì làm sao đây?
Cho dù là loại nào cũng không phải là điều cô muốn thấy.
Vì vậy, Thu Thiên âm thầm hạ quyết tâm, ngày Valentine nhất định phải hết
sức cẩn thận, ở gần tiểu khu thì quá nguy hiểm, đến lúc đó cố gắng một,
hai tiếng, chạy xa một chút thôi.
Lúc Kỷ Tri Viễn thấy tin nhắn trên QQ, đã là một giờ sau.
Mặc dù chỉ là bốn chữ đơn giản, còn có icon cô bé đáng yêu đang đỏ mặt nhưng cũng đủ để cho tâm trạng của anh tốt cả ngày.
Vẫn kéo dài đến khi ăn xong cơm tất niên, đoán chừng cô sẽ có thời gian, anh mới gửi tin nhắn tới cho cô.
Thu Thiên nhận được tin nhắn, đang muốn nhắn lại, nhưng gõ từng chữ từng
chữ trước mặt ông nội và ba mẹ hình như rất kỳ quái. Vì vậy giả bộ nói
muốn đi tắm trước, cầm điện thoại di động chạy tới phòng tắm.
Chỉ nhắn bốn chữ: “Em ăn xong rồi.”
Điện thoại của chàng trai nào đó reo lên.
Thu Thiên im lặng nhìn điện thoại di động mấy giây, nghiêng tai lắng nghe,
dường như người lớn đang ở phòng khách xem TV rất vui vẻ, xác định không đi qua đây, cô mới nhấn nút nghe.
Cũng may bản thân đã sớm có dự cảm mà đi vào phòng tắm, nếu vẫn còn ngồi ở trên sofa trong phòng
khách, anh gọi điện thoại tới, tuyệt đối sẽ bị lộ tẩy.
Nghĩ đến
vừa rồi ở trên bàn cơm, khi ông nội nhắc tới bốn chữ ‘con trai nhà họ
Kỷ’ thì hai mắt mẹ sáng lên, cô liền không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh
trên trán.
May mắn ông nội chỉ là nhẹ nhàng nói qua, hiền lành nhìn cô cười, cũng không trả lời nghi vấn của mẹ.
Nghĩ tới đây, trái tim nhỏ của Thu Thiên liền đập nhanh hơn.
“Đang làm gì đó?” Giọng nói của chàng trai nào đó có chút lười biếng, nghe vào trong tai thật hấp dẫn.
Thu Thiên không khỏi sửng sốt một chút, sau đó thì thào nói: “Đang tắm...”
“Vậy sao?” Chàng trai nào đó rất bình tĩnh nhìn lướt qua bức ảnh chụp chung
đặt trước bài, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút xấu hổ của cô gái nào đó, cổ họng căng thẳng.
Thu Thiên cũng cảm thấy lời nói của mình
không ổn, muốn vớt vát nên nhanh chóng thêm vào một câu: “Không cho nghĩ bậy, em không cởi quần áo!”
...... Vô số con quạ đen hoa lệ bay qua
Bạn học Giang Thu Thiên, bổ cứu thất bại.
Cô nói những lời này, khiến cho người ta không muốn nghĩ loạn cũng không được.
Cảm thấy mình nói bậy, Thu Thiên đành phải nhắm mắt hít một hơi thật sâu sau đó mở mắt ra.
Chàng trai nào đó vừa bất đắc dĩ vừa hơi buồn cười vỗ trán, giống như muốn
nhanh chóng xua đi hình ảnh nào đó ở trong đầu, rốt cuộc vẫn không nhịn
được mà cười ra tiếng.
Anh cười, Thu Thiên liền thẹn quá hóa giận.
Không phải chỉ nói sai một câu thôi sao, cũng không biết nhìn xem là vì ai mà cô phải chạy vào phòng tắm hả!
“Kỷ Tri Viễn!” Cô khẽ hô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Kỷ Tri Viễn thong thả lên tiếng trả lời: “Anh đây.”
“Em ở phòng khách, không tiện nhận điện thoại...” Thu Thiên nói xong, tiếng nói nhỏ lại, mà chàng trai nào đó lại yên tĩnh lắng nghe hô hấp nhè nhẹ của cô, gương mặt nhu hòa.
Xem ra, nếu muốn chuyện tình cảm bí mật này nhanh chóng bị phơi bày, anh vẫn phải cố gắng mới được.
Vì vậy, chàng trai nào đó bắt đầu thay đổi tư thế, duỗi đôi chân thoan dài dựa vào cạnh bàn, nhàn nhã hỏi cô: “Bất tiện như thế nào, anh cũng đã
gặp qua ông nội rồi mà.”
Ý của anh là, anh đã gặp qua người lớn
rồi, dù sao cũng đã được người lớn chứng thực thân phận người thân hợp
lệ, cô hoàn toàn có thể thoải mái mà làm.
Thu Thiên nghẹn họng,
đúng thế, ông nội muốn tác hợp cô và Tri Viễn, nói như vậy, có lẽ đã
nhân lúc cô vắng nhà mà nói cho ba cô. Dù sao lời nói của ông nội cũng
đồng nghĩa với thánh chỉ mà.
Ngộ nhỡ, sau khi ba mẹ già biết được liền kéo anh vô nhà, quan sát cô và anh “Trao đổi tình cảm” như thế nào thì sao?
Nghĩ tới đây, Thu Thiên run một cái, kiên quyết bày tỏ: “Nhưng anh chưa từng gặp qua mẹ em.”
Ý cô là sau khi ra mắt mẹ cô, anh sẽ hối hận. Không bằng trước tiên cứ
yêu khiêm tốn một chút để tránh bị mẹ già nhiệt tình của cô hù dọa.
Lại bị chàng trai nào đó hiểu thành ý khác.Thì ra là nếu muốn để cho cô có thể quang minh chính đại ở trước mặt ba mẹ
cùng anh yêu đương, nhất định phải gặp mẹ cô trước sao?
Trong đôi mắt đen của chàng trai nào đó hiện lên vẻ nghiêm túc, là anh sơ sót, dù sao cô cũng là con gái, sẽ suy nghĩ khá nhiều, anh nên cân nhắc đến
tình cảnh của cô.
Vì vậy anh mềm giọng nói: “Ngày mai anh phải trực tiếp đến thăm mẹ vợ hả?”
Thu Thiên vội vàng xuatay: “Không cần, không cần.” Nói được một nửa, mới phát hiện không đúng.
Vừa rồi anh gọi mẹ mình là gì vậy? Mẹ vợ ư?
Tay Thu Thiên để giữa không trung, hóa đá thật lâu. Xưng hô này...Cũng quá nhiệt tình đi chứ.
Thấy Thu Thiên không nói gì, chàng trai nào đó càng nhiệt tình bổ sung thêm một câu: “Hay là đến thăm vào ngày khác hả?”
Thu Thiên xấu hổ vo vo vạt áo, đáp: “Vốn đâu phải là vấn đề này.”
“Vậy là vấn đề gì?” Chàng trai nào đó kiên nhẫn thỉnh giáo.
Cô gái nào đó lại nói quanh co hồi lâu, cũng không có ý định nói thẳng ra.
Nhưng cũng không thể không nói, ngộ nhỡ anh thật sự đến nhà chào hỏi thì làm
sao bây giờ, lúc anh xin cô dành cho anh một tiếng vào ngày lễ tình
nhân, cô cũng đã nói cho anh biết địa chỉ nhà cô rồi.
Mặc dù
không có nói cặn kẽ là căn nhà nào, nhưng trong tiểu khu chỉ toàn những
căn biệt thự nhỏ hai tầng, huống chi trước cửa nhà cô còn treo một bảng
nhỏ có chữ Giang, muốn tìm được cô cũng không khó.
Vì vậy cô đành phải cố gắng uyển chuyển nói cho anh biết: “Nếu mẹ em bị người ta gọi là mẹ vợ nhất định bà sẽ bị dọa đấy.”
Thực tế là cô nói quá rồi. Mẹ già sẽ không bị hù dọa nhưng sẽ cực kì kích
động, sau đó sẽ gặng hỏi anh này nọ, rồi sau đó, đoán chừng chuyện cô và anh ở trong trò chơi kia cũng bị mẹ moi ra.
Cho dù là mẹ cô nhưng cũng không phải không biết xấu hổ quá đi chứ.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ hai cái, mẹ Giang ở ngoài cửa gọi cô: “Con gái, con có tắm hay không hả?”
Thu Thiên vội vàng che điện thoại di động nói: “Con đang tắm!”
“Đang tắm?” Mẹ Giang rất không tin tưởng hừ một tiếng: “Ngay cả tiếng nước chảy mẹ cũng không nghe thấy, con tắm bằng cái gì?”
Giọng nói của mẹ không nhỏ, Thu Thiên vì muốn tránh tầm mắt của mẹ nên mới cố ý chạy vào trong phòng tắm, lúc này nghe mẹ nói như thế, vì vậy vô cùng lưu loát đáp một câu: “Con tắm khô!”
Đầu tiên là mẹ sửng sốt một chút, sau đó cười hì hì: “Chớ ba hoa, tắm nhanh lên rồi ra ngoài chuẩn
bị xem tiết mục cuối năm!” Còn nói là tắm, đứa con gái này càng ngày
càng tinh quái, lại nói, thật đúng là có phong phạm ngày xưa của bà.
Nghe tiếng dép của mẹ từ từ đi xa, Thu Thiên khẽ thở phào một cái, lại đặt di động lên tai.
“Vừa rồi mẹ em ở ngoài cửa, cho nên em nói với bà mấy câu.”
Chàng trai nào đó lên tiếng, bày tỏ anh biết cô và mẹ cô đang nói chuyện.
Thu Thiên rất tự nhiên hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”
Kỷ Tri Viễn rất tốt bụng nhắc nhở cô: “Tắm rửa.”
Cạc cạc, bầy quạ đen bay qua lần nữa.
Ai hỏi anh là cô cùng mẹ nói đến đâu rồi, cái cô hỏi chính là cô và anh mới vừa nói đến đâu.
Thu Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Quần áo có thể giặt chứ em có thể giặt sao.” Cô và mẹ đang đùa thôi.
Tay phải chàng trai nào đó cầm cây bút máy lên thưởng thức, khóe môi hơi
nhếch, giống như lơ đãng hỏi: “Không tắm cái đó, vậy muốn phải tắm như
thế nào đây?”
Rõ ràng là vấn đề rất nhàm chán, thế nhưng anh lại
nghiêm túc thảo luận cùng cô, hơn nữa giọng nói càng trầm thấp đầy
truyền cảm, càng giống như đang thôi miên cô gái nào đó.
Bạn học Thu Thiên à, cứ như vậy, bất tri bất giác nhảy vào trong cái hố mà anh đã đào.
Cô bị nghẹn họng một chút, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra nói:
“Tắm rửa như bình thường vậy, nên tắm như thế nào thì tắm như thế đó...”
Nói xong, cảm thấy rất không đúng, cực kì không đúng rồi.
Nội dung cuộc nói chuyện điện thoại này của bọn họ dường như có chút kỳ quái thì phải?
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, thật sự không phải là kỳ quái, thật
ra thì có một từ rất đúng để khái quát biểu hiện vừa rồi của bọn họ, đó
chính là...Tán tỉnh.
Được rồi, Thu Thiên vẫn rất đơn thuần, căn bản không suy nghĩ nhiều về phương diện kia.
Về phần chàng trai nào đó, có phải vì cô gái nào đó rất có lực hấp dẫn mà
tà ác nghĩ tới phương diện nào đó hay không, vậy thì không thể nào biết
rồi.
Vì vậy, Thu Thiên quyết định nhanh chóng cúp điện thoại, nếu mẹ trở lại một lần nữa thì sớm muộn gì cũng bại lộ.
“Cái đó, em không thèm nghe anh nói nữa, em phải tắm nhanh thôi.”
Qua chừng mấy giây, cô mới nghe thấy tiếng nói chế nhạo của ai kia, từ từ nói: “Cùng nhau tắm đi.”
...... Phản ứng lại, Thu Thiên vừa giận vừa xấu hổ quát khẽ trong di động: “Kỷ Tri Viễn!”
Đổi lại là tiếng cười trầm thấp kéo dài của chàng trai nào đó.
“Trêu đùa em như vậy thú vị lắm sao?” Thu Thiên cố ý giả bộ cắn răng nghiến lợi nói.
Ai kia nghe cô nói như vậy liền ngừng cười, đáp: “Có một số người, nếu ham mê phương diện này nọ của người nào đó thì sẽ không muốn từ bỏ.”
Dừng lại mấy giây, anh nói từng chữ: “Thu Thiên, em phải làm quen đi.”
Trong đôi mắt đen thâm thúy, giờ phút này đang nhu hòa mà lại kiên định nhìn
thẳng vào người yêu xuất trần của mình trong bức ảnh.
Anh để bút máy trong tay xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua hình bóng ôn nhu của người trong tấm hình.
Thu Thiên là cô gái thanh khiết, thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý tứ của Kỷ Tri Viễn đây. Chỉ là, cô có hơi lúng túng, không phải vì muốn cự tuyệt, mà hoàn toàn là vì cô không hề chán ghét lời trêu chọc của
anh.
Anh nói, cô phải làm quen. Có phải muốn chứng tỏ, anh đang
ra ám hiệu với cô, thời gian bọn họ ở bên nhau sẽ rất lâu, rất lâu, rất
lâu phải không?
Đêm giao thừa, 30 tết, ngoài cửa sổ đã có người
bắt đầu đốt pháo hoa, tiếng reo vui mừng vang dội bên tai. Mà cô, Giang
Thu Thiên, lại chỉ có thể nghe thấy chàng trai đầu tiên xâm nhập vào
cuộc sống của mình, nói chuyện trong điện thoại.
“Thu Thiên, năm mới vui vẻ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT