Lâm Thục Ý cùng Trần Phóng đi ra cửa phòng, Thẩm lão gia tử còn chưa đi, vẫn ngồi ở phía dưới, thần sắc không tốt cho lắm, cho nên hai người đều nhìn về phía Thẩm Phục, không phải đã nói ok rồi sao? Làm sao vẫn còn bộ dạng sinh khí thế kia.
Thẩm Phục nhún vai, cũng không nói lời nào, cũng không thể nói hắn vừa nói dối Thẩm lão gia, nói hắn cùng Lâm Thục Ý đã xảy ra quan hệ.
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút vừa nhìn về phía Trần Phóng, không quản như thế nào, hiện tại cậu không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, dù sao đây cũng là việc nhà của Thẩm Phục.
Nhưng không chờ cậu nói cái gì, Trần Phóng liền cao hứng vỗ vai cậu.
“Đi xuống cùng lão gia tâm sự đi…”
Nói đến một nửa mới nhớ tới căn bản không nên nói với Lâm Thục Ý những lời này, hiện tại ngay cả chuyện Thẩm Phục yêu thích cậu ấy cũng không biết, nhất định sẽ không hiểu hắn nói gì.
Lâm Thục Ý quả nhiên không giải thích được? Cậu cùng Thẩm lão gia? Có cái gì để nói chuyện?
Thẩm Phục xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, rốt cục cảm thấy chuyện này có chút không khống chế được.
Trần Phóng đang giúp hắn tác hợp cùng Lâm Thục Ý, nhưng Lâm Thục Ý lại một lòng cho là hắn yêu thích Trần Phóng.
...
Thẩm Phục trong lòng cũng nghĩ hôm nay là ngày đen đủi.
Hắn lúc trước tại sao lại ham muốn nhất thời, thời điểm Lâm Thục Ý nói hắn yêu thích Trần Phóng, tại sao hắn lại không phản bác chứ, quả thực là gậy ông đập lưng ông mà, nếu biết vậy thì chẳng làm cho rồi.
May mà Trần Phóng cùng Lâm Thục Ý đều không nói gì thêm, Thẩm lão gia từ lúc bị phản bác cho đến giờ đã khôi phục lại bình tĩnh, ở phía dưới trung khí mười phần lên tiếng.
“Còn không mau mau cút xuống dưới đây.”
Trần Phóng sợ hết hồn, Lâm Thục Ý ngược lại không có vấn đề gì, chính là trực giác mách bảo bắt đầu quay người trở về phòng, dù sao... chuyện này có mắc mớ gì đến cậu đâu...
Thẩm Phục
“…”
Thẩm lão gia vừa nhìn thấy phản ứng của Lâm Thục Ý còn tưởng cậu bị dọa, ông nguyên bản là muốn rống Thẩm Phục, không ngờ lại hù đến Lâm Thục Ý, Thẩm lão gia mặt đỏ bừng lên, suy nghĩ hồi lâu, trên mặt vẫn là thần sắc nhu hòa, âm thanh cũng nhỏ hơn nhiều, hướng bọn họ nói một câu,
"Cái kia... Lâm Thục Ý xuống dưới... Ông có lời muốn nói với cháu."
Lâm Thục Ý mặt đầy nghi ngờ quay đầu lại, Thẩm Phục liền đứng ở phía sau cậu, còn vỗ vỗ vai cậu.
"Đi đi, có thể ông nội tôi có chuyện gì đó muốn nói với cậu."
Trần Phóng gương mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Thục Ý đến bây giờ cũng không biết Thẩm Phục yêu thích cậu ta, còn chưa xác định quan hệ, đã muốn gặp gia trưởng, quả thực là khó diễn tả bằng lời, huống chi không chắc Thẩm lão gia sẽ nói ra những lời không nên nói, vì vậy Thẩm Phục đại khái sẽ đau đầu muốn chết.
Tuy rằng không hiểu ra sao Thẩm lão gia tìm cậu làm cái gì, bất quá Lâm Thục Ý vẫn nghe lời đi xuống lầu.
Thấy Lâm Thục Ý xuống, Thẩm lão gia liền thở phào nhẹ nhõm, hướng Thẩm Phục cùng Trần Phóng phất tay, ra hiệu bọn họ đi vào phòng đi, ông muốn một mình nói chuyện với Lâm Thục Ý.
Thẩm Phục cùng Trần Phóng hiểu ý cùng đi vào phòng.
"Cậu tại sao không trực tiếp nói với Lâm Thục Ý cậu yêu thích cậu ta, hiện tại nếu từ trong miệng Thẩm lão gia nói ra chẳng phải bết bát hơn à?”
Trần Phóng nghi hoặc không rõ.
Thẩm Phục không nói lời nào, bất quá hắn làm như vậy cũng đã tính toán sơ qua Lâm Thục Ý người kia mặc dù đơn giản tùy ý, trên thực tế cứng nhắc muốn chết, lúc trước hắn làm qua nhiều hành động ám chỉ như vậy, cậu ta đều xem không hiểu, bởi vậy có thể thấy cậu ấy căn bản không yêu thích đàn ông, muốn bẻ cong thẳng nam cái cần nhất chính là kiên trì,nếu như vừa bắt đầu liền nói cho cậu biết người hắn thích là cậu, đại khái thì Thẩm Phục hoàn toàn không thể đem cậu ấy tới nơi này.
Nhưng giờ còn có một việc, cần thiết cùng Trần Phóng giải thích một chút, hắn còn biết Trần Phóng nghe xong nhất định nổi giận lôi đình.
“Trần Phóng, tớ có chuyện muốn nói với cậu…”
Thẩm Phục câu lên khóe miệng, ngữ khí lại thoáng do dự khiến Trần Phóng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác lạnh sống lưng, hắn do dự không biết mình có nên nghe hay không, cuối cùng cảm thấy đưa đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cùng chết…
“Cậu nói đi, tớ nghe.”
Thẩm Phục chậm rãi nói
"... Lâm Thục Ý cho là người tớ thích là cậu, tớ cũng chấp nhận điều đó..."
Trần Phóng mắt tối sầm lại, đang muốn mổ bụng tự sát đồng thời nghĩ làm sao có thể khiến Thẩm Phục cùng hắn đồng quy vu tận.
"Cho nên nói cách khác cậu đem oan ức cho tớ lĩnh lấy..."
Nếu như Lâm Thục Ý cùng Thẩm lão tiên sinh nói cái gì, như vậy hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Dù sao lấy nhân phẩm của Thẩm lão gia mà nói, cũng sẽ không làm cái gì với Lâm Thục Ý, nhưng đổi lại là Trần Phóng thì không xác định...
Trong đại sảnh, Lâm Thục Ý ngồi đối diện Thẩm lão gia Thẩm lão gia uống trà, cậu
liền tự mình rót một cốc nước lọc, sau đó hỏi Thẩm lão gia.
"Ông Thẩm, xin hỏi còn có chuyện gì?"
Gọi ai không gọi lại đi gọi cậu? Có lời thị phi gì muốn nói với cậu sao? cậu cũng không thể hiểu đâu.
Thẩm lão gia kỳ thực lúc trước cũng không nghiêm túc đánh giá Lâm Thục Ý, dù sao ông căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ đáp ứng chuyện này, nhưng Thẩm Phục dĩ nhiên cái gì cũng đã làm...
Thẩm lão gia, ở cái tuổi đó, cho nên trong xương cốt vẫn là con người truyền thống, ở trong lòng ông nếu đã làm gì ra chuyện gì tự nhiên cũng phải chịu trách nhiệm, cái này cũng giải thích tại sao Thẩm Phục lại bị dậy dỗ nghiêm ngặt, đến bây giờ ngay cả một người bạn gái cũng không có, mặc dù cũng là trước đây không lâu ông mới biết, Thẩm Phục không thích phụ nữ.
Thẩm lão gia vẫn luôn không có để ý đến Lâm Thục Ý, hiện tại hai người ngồi mặt đối mặt, Thẩm lão gia liền từ trên xuống dưới, 360 độ không một góc chết đem Lâm Thục Ý quan sát kỹ càng, sau đó không thể không thừa nhận, cho dù ông xem như là có kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, Lâm Thục Ý cũng là đứa trẻ trưởng thành khiến người ta hài lòng, đều nói mặt đẹp sinh hảo cảm, bởi vậy có thể thấy được Lâm Thục Ý không phải người tạm bợ.
Có thể yêu thích, nhưng biến thành cháu dâu ông, cũng làm cho Thẩm lão gia không tiếp thu được
Bất quá bây giờ, Thẩm lão gia có chấp nhận hay không thì vẫn phải đồng ý, Thẩm lão gia liền cắn răng nghiến lợi, ông ngang dọc thương trường nhiều năm như vậy, kết quả bị cháu trai của mình sắp đặt một đao tiền trảm hậu tấu.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Thẩm lão gia một chút cũng không có biểu hiện ra ở trên mặt, dù sao trong lòng Thẩm lão gia đây đều lỗi của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý chỉ là người bị hại...
"Người bị hại" Lâm Thục Ý vẻ mặt khó hiểu, trong mắt cũng vặn vẹo không khỏi kinh hoảng luống cuống, vì vậy Thẩm lão gia đem thần sắc trên mặt thả nhu hòa hơn, cơ hồ ngay cả Thẩm Phục từ trước tới nay chưa từng gặp qua bộ dạng này.
Thẩm lão gia nói
"Ông đã nghĩ xong, ông tuy rằng không tính là đồng ý, bất quá bây giờ cũng không muốn bảo thủ giữ ý kiến nữa."
Mặc dù tâm lý ông đã đồng ý, nhưng vì vấn đề mặt mũi vẫn là muốn để ý.
Kết quả Lâm Thục Ý không cảm kích chút nào càng không giải thích được.
Những câu nói này, cần phải nói với Trần Phóng mới đúng, Lâm Thục Ý trong đầu chuyển động thật nhanh, sau đó tự cho mình cái kết luận, bởi vì Thẩm Phục vẫn không có cùng Trần Phóng nói, cho nên chuyện này Thẩm lão gia cũng không thể trực tiếp nói với Trần Phóng, vì vậy mới nói qua cậu để cậu truyền đạt lại ý của ông.
Lâm Thục Ý có thể nghĩ tới lý do cũng chỉ có bao nhiêu thôi, vì vậy cậu cũng cười híp mắt cong cong ánh mắt, thay Trần Phóng nói cám ơn,
"Cảm ơn, ông đã rộng lượng cháu đã biết rồi, cháu sẽ cùng anh ấy truyền đạt ý của ông "
Lâm Thục Ý nói là Trần Phóng, Thẩm lão gia lại cho là cậu nói Thẩm Phục, Thẩm lão gia cuối cùng cũng được Lâm Thục Ý an ủi, đứa nhỏ này cũng coi như là người thông minh.
Rõ ràng chính là nước đổ đầu vịt, hai người họ nói chuyện đến cuối cùng lại như kỳ tích đạt thành nhận thức chung, bọn họ cùng nhìn nhau nở nụ cười, Thẩm lão gia còn tán thưởng vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý mặc dù đối với hai người sau đó rất không coi trọng, thế nhưng đứa bé này không thể chán ghét được a.
Sau đó Thẩn lão gia liền đem hai người còn lại gọi đến, thần sắc sung sướng bày tỏ chuyện này viên mãn thành công, trước khi rời đi còn bảo Thẩm Phục đem người mang về nhà chơi một chút.
Trần Phóng trợn mắt ngoác mồm, sau đó choàng lấy cáng tay Thẩm Phục.
"Không nhìn ra, lão gia nói chuyện với Lâm Thục Ý xong liền quyết định thật nhanh.”
Thẩm Phục cũng híp mắt.
"Tớ làm sao càng ngày càng có một loại cảm giác nhặt được bảo vật nhỉ?!”
Lâm Thục Ý đưa Thẩm lão gia ra cửa, quay đầu lại xem Thẩm Phục, một mặt thần sắc “tôi giúp anh đại ân thế nhưng không lời nào cám ơn hết” sau đó ngay trước mặt Thẩm Phục hướng Trần Phóng đưa cho một cái ánh mắt.
Thẩm Phục cùng Trần Phóng lúc này mới đột nhiên cảm thấy không đúng, xem bộ dạng Lâm Thục Ý vẫn là cái gì cũng không biết, cậu ấy đến tột cùng cùng Thẩm lão gia nói chuyện gì? Thẩm lão gia hoàn hoàn toàn không có bất kỳ nghi ngờ gì sao? Đến tột cùng là làm sao?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc khiếp sợ của hai người Lâm Thục Ý đầy mặt không giải thích được đi lên lầu, giúp người ta một đại ân mà không có tiếng cảm ơn nào, nếu muốn cảm ơn thì mua phần KFC gia đình cho cậu đi, vừa vặn cậu xem quảng cáo thấy được, thèm vô cùng.
Thẩm Phục cùng Trần Phóng nhìn nhau, rốt cục xác định, Lâm Thục Ý nhất định là người tối manh.
Thẩm lão gia giận đùng đùng đi, lại mang mặt đầy hài lòng trở về, người nhà họ Thẩm đều biểu thị rất kinh ngạc.
Dù sao chuyện này của Thẩm Phục, toàn bộ Thẩm gia không ai không biết cũng không ai không hiểu, cha mẹ Thẩm Phục đều là người hiện đại, tư tưởng cũng không bảo thủ, đặc biệt là vì chuyện Thẩm Phục bị Thẩm lão gia ra sức đánh một phen, cũng không thay đổi được gì, sau đó hai người bọn họ tâm lý kỳ thực đã thay đổi. Nhưng lại không biết phải làm gì, chuyện trong nhà đều do Thẩm lão gia định đoạt, nếu Thẩm Phục không qua được cửa ải này, ai đồng ý cũng đều vô dụng, lần này Thẩm lão gia đi ra ngoài, mọi người một nửa lo lắng, một nửa mong đợi.
Lo lắng Thẩm Phục lại giống như lần trước, bị Thẩm lão gia đánh, mong đợi Thẩm Phục có thể hay không hoàn mỹ đem Thẩm lão gia thuyết phục.
Bất quá mọi người nhất trí cảm thấy lấy tính cách của Thẩm lão gia mà nói, loại thứ nhất tính khả thi nhiều hơn so với loại thứ hai, cha mẹ Thẩm Phục nhớ con, nhưng cũng hoàn toàn hết cách rồi, dù sao ngay cả cha Thẩm Phục không làm hài lòng Thẩm lão gia cũng bị đánh chứ đừng nói là Thẩm Phục. Mặc dù lương tâm mà nói Thẩm lão gia chưa từng cam lòng muốn đánh Thẩm Phục, lần đó là lần duy nhất, cho nên mọi người mới không hi vọng gì nhiều, dù sao từ nhỏ đến lớn Thẩm Phục đều được cưng chiều, lần kia bị đánh như vậy cũng phải hạ quyết tâm rất lớn, thử hỏi còn có cái gì có thể thay đổi được Thẩm lão gia.
Nhưng kết quả...
Nhìn thấy Thẩm lão gia một người rạng rỡ trở lại, phía sau cũng không có cái vật thể gì bị đánh đến cha mẹ cũng nhìn không rõ... Chuyện này quả thật không khoa học!!
Mẹ Thẩm tò mò vừa định đến gần hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy Thẩm lão gia nói như vậy,
"Mẹ Thẩm Phục, hai ngày nữa gọi điện cho Tiểu Phục gọi nó trở về đi, nhà thì có mà còn sang nhà người khác ở còn ra cái thể thống gì.”
Suy nghĩ một chút liền bù đắp một câu.
"Gọi cả đứa trẻ kia nữa."
Cuối cùng lúc đi gần lại, nói tiếp một câu.
“Đừng nói với Tiểu Phục là cha bảo con gọi.”
Mẹ Thẩm một mặt như thấy quỷ đáp lại, đối với “con dâu” tương lai này quả thực tò mò muốn chết.
Hết chương 50.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT