Quả nhiên giống như là Trần Phóng nói, sáng sớm ngày thứ ba, Thẩm lão gia đã tìm tới cửa.
Chuông cửa nhấn vang động trời, Cô Chu đang quét dọn phòng khách bị dọa sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi ra phía ngoài mở cửa.
Thẩm lão gia đứng ở trước cửa bảo hộ, tay chống gậy, khí thế hùng hổ, đi phía sau là một người tài xế.
Cô Chu nhanh chóng mở cửa gọi Thẩm lão gia tiến vào, sau đó rất cung kính chào hỏi,
"Thẩm lão gia, ngài làm sao đến? Là tới tìm Thẩm thiếu gia sao?"
Trầm lão gia tử tuy rằng đầy mặt đều viết “ tôi không cao, tôi rất tức giận” nhưng vẫn là không phát tác ra với cô Chu, nhăn mặt, miễn cưỡng hướng bà kéo kéo khóe miệng, sau đó "Ừ" một tiếng, nói.
"Cái kia cháu trai tôi... Thẩm Phục nó ở đâu?"
Cô Chu không biết chuyện gì xảy ra, khiến Thẩm lão gia thoạt nhìn tức giận như vậy, chỉ có thể nhanh chóng đi vào trong, dẫn đường cho lão gia.
"Thẩm thiếu gia còn chưa dậy, để tôi đi gọi cậu ấy."
Thẩm lão gia không nói lời nào, đi tới cửa trước mặt mới hỏi cô Chu
"Ngoại trừ Thẩm Phục, nơi này còn có người khác đúng không?"
Cô Chu vừa mới bắt đầu còn chưa kịp phản ứng, cuối cùng mới nhớ tới hẳn là đang nói Lâm Thục Ý, liền nói.
"Có, Thẩm thiếu gia còn mang theo một người bạn đến đây, cậu ấy cũng đang ở trong phòng ngủ.”
Thẩm lão gia tử mặt đều đen,
"Bọn họ ngủ cùng nhau?"
Cô Chu kinh hãi, nghĩ đến buổi tối ngày hôm ấy thấy tình cảnh đó, đột nhiên phản ứng lại, Thẩm lão gia đây không phải là tới bắt người chứ? Thấy lão gia sắc mặt khó coi vội vã xua tay
"Không có không có, bọn họ mỗi người một phòng, không ở cùng một chỗ."
Thẩm lão gia lúc này mới cảm thấy đến phản ứng của chính mình có chút quá khích, thu hồi biểu tình trên mặt biểu, không nói một lời tiếp tục nghiêm mặt.
Mới vừa mở cửa đi vào, liền thấy Trần Phóng ngáp một cái từ trên cầu thang xuống dưới, vừa đi vừa hỏi
"Ai tới, sớm như vậy..."
Lời còn chưa nói hết, liền thấy Thẩm lão gia theo đuôi Chu Thẩm tiến vào, miệng đang ngáp cũng lập tức cứng lại, Trần Phóng theo bản năng sửa sang lại áo ngủ của mình một chút, cảm thấy chính mình vạn phần thất thố, sau đó đi xuống quy quy củ củ cùng Thẩm lão gia chào hỏi.
"Thẩm lão gia tử, ông làm sao lại đến ạ?”
Thẩm lão gia cùng ông nội Trần Phóng là bạn cũ, hai người quan hệ vô cùng tốt, cho nên Thẩm Phục cùng Trần Phóng mới có thể làm thanh mai trúc mã.
Thẩm lão gia nguyên bản chỉ có một bộ mặt không hề cảm xúc, giờ khắc này nhìn thấy, kẻ cầm đầu đem Thẩm Phục giấu đi, sắc mặt cũng không khó coi như vậy, cũng không có làm khó dễ nhiều, nhìn Trần Phóng liếc mắt một cái, nghiêm mặt nói.
"Ông đến tìm thằng nhãi con kia!"
Thẩm Phục bị ông nội mình gọi là thằng nhãi con, chuyện này khiến Trần Phóng rất muốn cười, bất quá bây giờ hiển nhiên không phải lúc để cười, Thẩm lão gia đã tìm tới cửa rồi, chờ sau đó sẽ đem Thẩm Phục nháo một trận, khẳng định không phải lúc để cười, huống chi Lâm Thục Ý vẫn còn ở nơi này, nếu lão gia dưới cơn nóng giận khiến Lâm Thục Ý bị thương, Thẩm Phục sẽ điên mất.
Hiện tại việc cấp bách là kéo dài thời gian, kiếm người mật báo cho Thẩm Phục, làm cho hắn nghĩ biện pháp sớm một chút
Trần Phóng nghĩ tới đây chớp mắt một cái.
"Ông Thẩm, sớm như vậy đã tới rồi nhất định chưa ăn sáng đi, để cô Chu làm cho ông đồ ăn được không ạ.”
Thẩm lão gia liếc mắt nhìn hắn, một mặt “tôi còn không biết cậu nghĩ cái gì chắc” biểu tình cự tuyệt.
"Trước khi tới đã ông đã ăn rồi."
Thẩm lão gia lúc còn trẻ cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, huống chi chính mình so với ông ấy còn kém mười mấy năm kinh nghiệm, Trần Phóng cảm thấy được áp lực như núi to đè nặng, lại không thể để lão gia cứ như vậy đi lên tìm người, chỉ có thể cứng đầu lại tới.
"Vậy nếu không ngồi xuống uống chén nước ạ, cháu chỗ này hai ngày trước mới có người đưa tới trà ngon, Thẩm lão gia tử không phải thích nhất là trà sao ạ?"
Thẩm lão gia tử xì một tiếng,
"Ông buổi sáng không uống trà!"
Trần Phóng cảm thấy người của Thẩm gia quả thực một người so với một người đều khó đối phó, cố tình giờ khắc này hắn không làm còn không được, hắn trêu ai ghẹo ai cơ chứ?
Trần Phóng há há mồm còn muốn nói gì, lại bị Thẩm lão gia nhấc tay đánh gãy,
"Được, chớ cùng ông kéo dài thời gian, cháu đang suy nghĩ gì ông còn có thể không biết sao, cháu cũng đừng nghĩ đi gọi thằng nhãi con kia, ông tự mình đi."
Nói xong, không để ý đến Trần Phóng nữa tự đi lên lầu, Trần Phóng còn muốn theo sau, người tài xế bên cạnh liền đi tới.
"Trần thiếu gia, cậu cũng đừng lên."
Được rồi, còn bị giữ một tay nữa.
Trần Phóng chỉ có thể đứng một chỗ, mong Thẩm Phục tự cầu phúc.
Lầu hai phòng khách rất nhiều, Thẩm lão gia lên rồi quan sát một chút, cuối cùng đi vào phòng hướng gần bên trong, Trần Phóng vừa nhìn liền cuống lên.
"Lão gia! Đi nhầm, đó là phòng Lâm Thục Ý!"
Cơ mà đã chậm, Thẩm lão gia đang chuẩn bị mở cửa, thì Lâm Thục Ý cũng mở cửa đi ra, vì thế liền đụng vào nhau, mặt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Thục Ý
“…..”
Thẩm lão gia tử
“…..”
Trần Phóng kêu rên che mặt, thực sự là sợ sẽ gặp điều gì đó.
Bất quá cũng may Thẩm Phục không phải con heo, trong nhà động tĩnh lớn như vậy, hắn cũng tỉnh rồi, mở cửa liền thấy bên ngoài một màn quỷ dị này, sửng sốt hai giây đồng hồ sau, Thẩm Phục đi tới đem Lâm Thục Ý mang vào trong lồng ngực lui một bước, cười híp mắt cùng Thẩm lão gia tử chào hỏi
"Ông nội, sớm!"
Cách xa như vậy, Lâm Thục Ý vẫn có thể nghe Thẩm lão gia nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên bản còn đang nghi ngờ người này là ai Lâm Thục Ý lại nghe Thẩm Phục gọi một tiếng như thế, cái gì nên hiểu đều hiểu, đây chính là người đã đánh Thẩm Phục cả người thương tổn, “Thẩm lão gia” quả thật là trăm nghe không bằng một thấy, vừa nhìn đã biết là người lợi hại.
Lâm Thục Ý lập tức cung cung kính kính lễ lễ phép cùng Thẩm lão gia chào hỏi, còn đưa tay ra.
"Chào ông Thẩm."
Thẩm lão gia mặt đều đen, biểu tình ở ngoài hoàn toàn không giống Lâm Thục Ý, tức giận trong bụng muốn phát ra cũng không được, muốn giữ lại cũng không xong, đem tâm trạng nín lại, cuối cùng bình tĩnh đưa tay ra.
“Chào cậu.”
Thẩm Phục nhẫn cười nhịn đến bụng đều đau.
Lâm Thục Ý không giải thích được, thắng một trận còn không biết, tiếp tục khuếch ra chiêu lớn.
"Ông là tới tìm Thẩm Phục ạ? Có chuyện gì hai người nói đi, cháu đi trước."
Thẩm Phục không nhịn được kêu rên hai tiếng, bị Thẩm lão gia tử liếc một mắt sắc như dao, ngoan ngoãn nghiêm túc trở về.
"Cậu đi xuống trước đi, tôi cùng ông nội nói chuyện một chút."
Lâm Thục Ý gật gật đầu, một mặt biểu tình “tôi ủng hô anh, anh cố gắng lên” vỗ vỗ vai Thẩm Phục, lại nhìn sang Trần Phóng, ra hiệu hắn “ngàn vạn lần phải cố gắng lên, tình yêu vô địch.”
Lần này Thẩm Phục mặt cũng đen.
Lâm Thục Ý lẹt xẹt dép lê đi xuống, còn có tâm tình nói với cô Chu.
"Cô Chu cháu muốn ăn bánh mì chiên bơ đậu phộng.”
Cậu ở chỗ này hai ngày cảm thấy được cái lò nướng kia quả thực quá hữu dụng, bất kể làm bánh ngọt hay là nướng thịt, nhanh chóng lại cấp tốc, chờ cậu trở về cần phải mua một cái, sau đó học làm một chút bánh ngọt, bất kể là bánh mì hay bánh kem, hay là cái gì khác, cậu đều rất yêu thích.
Cô Chu bị hành động này của Lâm Thục Ý làm cho có chút ngốc, đến lúc nào rồi, Thẩm lão gia đều đã tìm tới cửa, Lâm thiếu gia còn có tâm tình ăn bánh mì nướng bơ đậu phộng? Chờ chút nữa Thẩm lão gia tử muốn nổi giận với cậu ấy... xem ra Lâm thiếu gia này so với cô tưởng tượng lợi hại hơn nhiều.
Bất quá đến cùng cô cũng không quản, trong lòng cô chuyện bát quái cũng chỉ có thể giữ lại, đáp một tiếng đi nhà bếp làm bánh mì chiên bơ đậu phộng.
Trần Phóng thấy Lâm Thục Ý nói xong cũng lẹt xẹt dép lê đi lên lầu, đi ngang qua Thẩm lão gia còn đắp thêm một dao.
“Cháu lên phòng xem ti vi ạ, Thẩm Phục anh cùng lão gia từ từ nói”
Lại quay đầu nói với Trần Phóng.
“Anh cùng tôi đi xem ti vi đi.”
Trần Phóng muốn thổ huyết ngã xuống đất.
Trong mắt Thẩm lão gia chuyện này nhất định là như vậy: “Lâm Thục Ý không để ông vào trong mắt, Lâm Thục Ý không nghĩ phản ứng ông, đồng thời còn dư tinh thần, trào phúng ông, cuối cùng ông cảm thấy chính mình cùng Lâm Thục Ý mới là một phe.”
Quả nhiên, Trần Phóng nhìn Thẩm lão gia tử một chút, mặt ông ấy đều đen có thể so với đáy nồi rồi, Lâm Thục Ý sắp chết quả nhiên còn kéo thêm mình chịu tội thay, một tay kéo tốt đến mức chuốc thù oán luôn.
Nhưng kỳ thực Lâm Thục Ý ý tứ là như vậy: “Tôi không quấy rầy các người, tôi trở về phòng xem ti vi, trước khi đi tôi đem Trần Phóng giúp anh mang đi. Anh nhanh chóng cùng ông nói, tranh thủ sớm ngày tu thành chính quả."
Hắn làm sao cảm thấy được Lâm Thục Ý là “tiểu bạch” được nhỉ, phải là “phúc hắc ngầm” mới đúng chứ
Đợi đến Lâm Thục Ý cùng Trần Phóng đều vào phòng, coi Chu tiến vào nhà bếp, Thẩm lão gia mới mặt tối sầm lại hừ lạnh.
"Cháu giải thích cẩn thận cho ông, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”
Thẩm Phục khôi phục thành nguyên bản bộ dạng cười tủm tỉm, hai tay đút túi,
"Chính là ông thấy rồi đó ạ. Ông nội hi vọng là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm lão gia liên tục bị khiêu khích, tức giận hung hăng đập gậy xuống đất
"Mày cái thằng nhóc con thực sự là cánh cứng rồi, không chỉ mày không đem ông để ở trong mắt, ngay cả cậu nhóc kia cũng dám không đem ông để ở trong mắt!!"
Thẩm Phục cảm thấy được chuyện này thật sự phải giải thích cẩn thận, dù sao nếu như ông nội thật sự đối với Lâm Thục Ý không có hảo cảm, phiền toái đều là chính mình, vì vậy mở miệng nói rằng.
"Ông nội, kỳ thực không phải như ông nghĩ, cậu ấy sở dĩ nói như vậy là vì cậu ấy cũng không biết cháu yêu thích cậu ấy."
Thẩm lão gia tử ngây ngẩn cả người, hai giây đồng hồ sau đó, rống to
"Cái gì! Không phải cậu ta câu dẫn mày, mà là mày hại con nhà người ta à!”
Ông còn chưa tới trình độ mắt mờ chân chậm, làm sao lại không thấy được Lâm Thục Ý căn bản cũng không lớn.
Thẩm lão gia tức giận gậy cầm trong tay đều nhấc lên, Thẩm Phục vẫn cười hì hì cũng không tránh đi, giống như lần trước bị Thẩm lão gia đánh vậy.
Thẩm lão gia tử có hai đứa cháu trai, nhưng kỳ thực nói thật Thẩm Phục làm ông đau đầu hơn, so với người làm việc có nề nếp như anh trai nó, thì Thẩm Phục lại hoàn toàn khác nhau, tính tình quái đản, nói đến càng giống như lúc ông còn trẻ.
Cho nên từ nhỏ ông rất thương Thẩm Phục, anh trai nó là người cực kỳ hiểu chuyện, cũng căn bản không cần người bận tâm, Thẩm Phục lại không giống như vậy, từ nhỏ đã biết đi chung quanh gây rắc rối sinh sự, ông cũng không ngại phiền phức giúp nó thu thập hỗn loạn, một lần cũng không có cam lòng đánh nó, một lần duy nhất chính là lần trước, lần đầu tiên đánh liền đánh ác như vậy.
Lần kia Thẩm Phục cũng giống như bây giờ, tuy rằng quỳ trước mặt ông, trên mặt một điểm hối hận sợ sệt đều không có.
Hắn nói.
"Ông nội hết cách rồi, cháu đây xu hướng tình dục là trời sinh, ông coi như đánh cháu, cháu cũng không thay đổi được."
Thẩm lão gia tử bị chọc tức, ông không tin cái gì trời sinh, Thẩm Phục lúc trước, nó thậm chí đối với đồng tính luyến ái cơ bản đều không biết rõ, đột nhiên nghe cháu trai bảo bối của chính mình là người đồng tính luyến ái, điều này làm cho ông làm sao có thể tiếp nhận.
Vào lúc này cũng giống như vậy, ông vẫn là không tiếp thu được, gậy trong tay đột nhiên nâng lên nhưng không hạ xuống, lần trước đem Thẩm Phục đánh, chính ông kỳ thực cũng hối hận vô cùng, Thẩm lão gia từ từ thả gậy xuống, nỗ lực cùng Thẩm Phục tâm sự.
"Tiểu Phục, ông nội luôn luôn thương cháu, cái gì đều tùy theo cháu, nhưng chuyện này ông nội tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, đừng nói cái gì xu hướng tình dục là trời sinh, từ xưa đến nay ông chưa từng nghe nói đàn ông không cưới phụ nữ chỉ muốn cưới đàn ông, cháu nghe lời cùng ông trở về, ông nội nhất định tìm cho cháu con gái nhà môn đăng hộ đối xứng đáng với cháu.”
Thẩm Phục thở dài, hắn làm sao không biết ông nội hắn đều là vì tốt cho hắn, cũng mặc kệ con đường này nhiều khó khăn đi, hắn nhất định phải đi đến cùng
“Ông nội, cám ơn ông, nhưng trừ cậu ấy ra ai cháu cũng không muốn."
Thẩm lão gia thật vất vả bình ổn lại, không kiên trì đến hai phút đã bị phản trở lại, vì vậy liền tức đến đỏ bừng cả mặt.
"Cháu không phải muốn cùng ông đối nghịch đấy chứ! Có phải là không nghe ông! Đàn ông có cái gì tốt, không biết sinh con cũng không biết nấu ăn!"
Thẩm Phục nghiêm trang suy nghĩ một chút.
"Sinh con hẳn là không được, bất quá cậu ấy nấu ăn rất khá."
Thẩm lão gia tức đến mức tóc đều phải dựng lên, thằng nhóc này còn nghiêm túc cùng ông thảo luận sự tình nấu ăn.
"Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, nó còn không biết cháu yêu thích nó, nói không chắc người ta căn bản cũng không yêu thích đàn ông! Cháu tốn nhiều công phu như vậy có lợi ích gì? Thời điểm người ta không đồng ý, cháu định làm thế nào, đem nó buộc bên người à.”
"Cái này ông nội cứ yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng làm cho cậu ấy thích cháu."
Thẩm lão gia rốt cục cũng bình tĩnh lại, đại khái là tương đối ôn hòa nhã nhặn cùng Thẩm Phục nói chuyện, dù sao cũng ở trong nhà người khác, Thẩm lão gia vẫn là kiêng kỵ nhiều lắm.
"Lui 10 ngàn bước, coi như cậu ấy sau đó thích cháu, cháu có bảo đảm loại yêu thích này có thể kéo dài cả đời không? Nam nữ có thể kết hôn, coi như không có tình cảm, còn có đứa con, còn có luật hôn nhân có thể gắn bó, hai cháu thì sao! Thời điểm đó đã tốn của cháu hơn nửa đời người, nếu phải chia tay đáng giá sao?”
"Nếu như đã không có tình cảm, thì dựa vào đứa con, hay giấy tờ chứng nhận, miễn cưỡng gắn bó thì cũng đâu được gì? Huống chi nếu như thời điểm đó chia tay không phải cậu ấy cũng bị tiêu tốn tuổi thanh xuân sao ạ, so với cháu thì càng quý giá hơn, rốt cuộc là ai chịu thiệt đây.”
"Cho nên ông mới bảo cháu đi trêu chọc con trai nhà người ta.”
Thẩm Phục liền suy nghĩ một chút,
"Nhưng đã trêu chọc rồi..."
Thẩm lão gia hai mắt trợn tròn xoe, đôi môi đều run rẩy, chỉ vào Thẩm Phục.
"Mày, mày không phải nói cậu ấy còn không biết mày yêu thích cậu ấy sao? Mày đã làm gì con người ta rồi hả?!!”
Thẩm Phục nguyên bản định nói chuyện này là đùa thôi, bị Trầm lão gia tử nói chuyện ngược lại nghĩ ra chủ ý, sau đó làm bộ dạng xấu hổ nói,
"Ông nội... Nên làm đều làm...!!"
Thẩm lão gia muốn thổ huyết. Tốt!...
Nhà Trần Phóng hiệu quả cách âm vô cùng tốt, cho nên tuy rằng chỉ cách một cánh cửa, cái gì không nên nghe hai người bọn họ một câu đều không nghe thấy, sau đó chờ Thẩm Phục mở cửa hướng bọn họ, làm một cái thủ thế ok, Trần Phóng và Lâm Thục Ý đều trở nên cao hứng.
Hai người bọn họ đều là do..... Thay đối phương cao hứng.
Hết chương 48.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT