Ngày thứ tư sau đại hôn, từ tờ mờ sáng, Ngọc Lan đã bị tiếng động của các nha hoàn ma ma bên ngoài đánh thức. Bọn họ đang chuẩn bị mọi thứ cần thiết để hầu hạ nàng vào buổi sáng. Sau đó nàng và Tương Vương sẽ tiến cung để cảm tạ Hoàng ân rồi đến Vũ Văn phủ lại mặt.

Từ chiều hôm trước, khi nàng và hắn ngã bài, nàng liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Giống như có cái gì đè ở ngực không thở được. Nàng cũng cảm thấy kì lạ, nếu có thêm một người biết nàng xuyên không, thì cũng có là gì. Nhưng nàng lại để tâm người biết là Nguyên Triệt vậy hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào đây?

Hắn vẫn sẽ yêu thương nàng bởi vì nàng là A Lan của hắn, hay là hắn sẽ xem nàng là “báu vật quốc gia” mà đối đãi.

Nàng vẫn nằm ở trong chăn miên man suy nghĩ, cũng chưa gọi người vào hầu hạ. Kể từ hôm đó nàng luôn tránh mặt hắn, chỉ là khi dùng thiện bởi vì có tiểu bánh bao tham gia nên nàng không tiện tránh né. Nhưng sau khi dùng xong buổi tối, nàng liền hướng hắn nói, trong người nàng không khỏe, thỉnh hắn đi thư phòng ngủ. Hắn cũng chỉ cười khổ nói được.

Do vậy cũng không có ít tin tức bát quái nói là Tương Vương phi tân nhiệm sau cái đêm động phòng hoa chúc, buổi sáng vương gia liền gọi y nữ đến kiểm tra, sau đó vương phi bị thất sủng rồi.

Tối qua nàng nghe A La buôn chuyện chỉ có thể lắc đầu cười nhạt.

Nàng với tay lấy ipad đặt dưới gối bên cạnh, nằm nhìn chằm chằm một hồi bỗng hơi giật mình, nàng vậy mà bỏ sót chuyện này. Tuy màn hình máy tính bảng đã nứt vỡ nhưng các chức năng vẫn sử dụng được như cũ. Chỉ là nếu đọc truyện hoặc xem phim thì nhìn màn hình vỡ sẽ có chút khó chịu. Cho nên nàng cũng chỉ sẽ sử dụng để nghe nhạc mà thôi.

Bình thường nàng sẽ đặt bên dưới tấm đệm dày mà nàng nằm. Nếu A La cần thay trải giường ngày hôm đó nàng sẽ đem giấu nơi khác. Giấu tới giấu lui gần ba năm trời ở Vũ Văn phủ A La vẫn không bị phát hiện ra được bí mật của nàng. Nhưng vừa về phủ Tương Vương hai ngày, hắn lại biết rồi. Ngọc Lan thở dài, có tướng công quá cẩn thận cũng chưa chắc là việc tốt.

Nhưng mà tất cả cũng không phải điểm chính của vấn đề nàng mới phát hiện. Điểm quan trọng nhất hết thảy, chính là năng lượng của máy ipad vậy mà đã bị suy giảm rồi. Còn là suy giảm mỗi ngày một phần. Mức năng lượng hôm qua là 50%, hiện giờ được báo là 49%. Tối hôm qua nàng đã sử dụng rất nhiều chương trình để xem năng lượng có giảm nhiều hơn nữa không. Nhưng mà mặc kệ nàng xài thể nào cũng chỉ mất 1%. Nàng hôm nay phát hiện vấn đề này liền kinh ngạc không thôi. Cái này có nói lên điều gì hay không?

Nàng hiện tại thật mong chờ hôm nay đến gặp Vũ Văn Nguyệt hắn sẽ hiểu được huyền cơ trong đó. Nghĩ vậy nàng liền ngồi dậy, trước giấu đi ipad, sau đó mới gọi A La tiến vào giúp nàng sửa soạn thay y phục và trang điểm.

Hôm nay Ngọc Lan nhìn thấy cung trang màu tím giành cho vương phi, trong ngoài năm lớp. Nàng thật muốn ngất xỉu. Tuy nói là mùa đông nhưng cũng không cần mặc một lần năm lớp áo lên người chứ. Nàng nhớ đến giá y nặng nề mà nàng mặc ba ngày trước liền muốn cáo bệnh, hôm nay không muốn ra ngoài nữa.

Cát Tường ở một bên chải tóc và trang điểm sơ qua cho Ngọc Lan, thấy nàng nhăn nhó ở trong gương đồng, chỉ biết lắc đầu cười trộm. Vương phi nhà nàng tuy đã gả đi, nhưng vẫn còn tâm tính như đứa trẻ. Nếu vương phi có gì không hài lòng liền như viết chữ trên trán, nhìn vào liền biết.

Cuối cùng chạy trời không khỏi nắng, sau khi trang điểm xong, A La cung Như Ý liền tiến đến giúp Ngọc Lan mặc vào cung trang. Điều kì lạ là cung trang tuy kiểu dáng không khác mấy so với giá y của nàng, nhưng cảm giác mặc vào nhẹ nhàng hơn hẳn. Nàng không cần A La nâng đỡ vẫn có thể di chuyển nhẹ nhàng như chim yến. Phát hiện này làm cho Ngọc Lan cảm thấy một trận vui vẻ, ít ra nàng không cần như bà lão đi đến đi lui cũng cần người dìu dắt.

Sau khi sửa soạn hoàn tất, đoàn người tùy giá liền di chuyển, dẫn đầu là hai thái giám cầm phất trần đi trước, sau đó đến hai nô tì theo sau dò đường, chủ yếu để xem phía trước có trơn trượt hay không, để bảo vệ an toàn cho vương phi đi phía sau. Ngọc Lan một thân cung trang tím nhạt đi đến, bên cạnh là đại nha hoàn A La tóc cài trâm vàng, phía sau lại có hai nhị đẳng nha hoàn Như Ý Cát Tường đeo trâm bạc, sau nữa là bốn nha hoàn tam đẳng mang chuông đồng, còn một đoàn tầng tầng lớp lớp nha hoàn ma ma đi thành hai hàng theo sau tùy giá. Cả đội ngũ tính ra cũng hơn năm mươi người chậm rãi di chuyển từ Thính Trúc Viện một đường đi ra cửa lớn của Tương Vương phủ.

Nguyên Triệt hôm nay mặc trường bào màu xanh như đại dương thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Vẻ mặt như thường thấy đạo mạo nhân hậu, hắn đứng đợi ở trước cổng lớn dáng vẻ uy phong như tùng như bách. Lúc Ngọc Lan đi đến hắn mỉm cười hàm hậu nhìn nàng, cả ánh mắt cũng là tràn đầy ý cười, đưa tay về phía nàng. Bên ngoài nhìn thấy cũng cảm nhận được chân tình của Tương Vương điện hạ giành cho vương phi mới nhậm chức, chính là không đo đếm được.

Cho nên mới nói, tin tức lá cải chỉ có thể nghe nhưng không thể tin được.

Ngọc Lan nắm tay Tương Vương để hắn nâng đỡ bước lên xe ngựa.

Bên ngoài nhìn thấy xe ngựa hoa hoa lệ lệ, bên trong cũng bày trí sang trọng tinh xảo vô cùng. Khắp nơi đều là gấm phủ rèm che, trên tháp ngồi còn để bàn trà, điểm tâm cũng có một ít sách du kí và thoại bản đặt sẵn trên bàn. Nàng cầm sách nhìn sơ qua, lại đánh giá những thức ăn đặt bàn trà một lúc thì thở dài, toàn là thứ nàng thích ăn. Tướng công của nàng thật sự là một người chu đáo.

Tương Vương sau khi thấy nàng yên vị trên xe ngựa, không nói hai lời thân thủ linh hoạt gọn gàng nhảy lên tuấn mã. Sau đó giơ tay phất nhẹ, đoàn người liền rầm rầm rộ rộ di chuyển về phía Hoàng cung Đại Ngụy.

Ngọc Lan cảm giác được xe ngựa tuy đã di chuyển nhưng ngồi trong xe ngựa cũng không thấy rung lắc mấy. Nàng mới vỡ lẽ, thì ra xe ngựa cũng chia thành nhiều đẳng cấp như vậy. Giống như trước kia đi xe của Vũ Văn phủ tuy cũng rất tốt nhưng cả người cũng cứ lắc lư không ngừng. Giống như ở hiện đại mấy dịp đi Đà Lạt ngồi xe ngựa dạo bờ hồ Xuân Hương cũng cảm giác rung lắc như vậy. Nhưng xe ngựa hôm nay chạy được rất êm làm nàng hoài nghi không biết mình đã khởi hành hay chưa nữa.

Đoàn người di chuyển được khoảng nửa canh giờ, thì xe ngựa cũng chầm chậm dừng lại. Ngọc Lan thấy A La vén lên rèm che, đi vào trong thùng xe muốn giúp nàng đi ra ngoài, sẵn tiện xem xét lại búi tóc trâm cài cùng cung phục của nàng, xem có ổn thỏa hay không. A La nhìn thấy tiểu thư hôm nay búi tóc kiểu phi tiên, đầu cài trâm vàng hình chim phượng nhả châu, trên trán cũng có lác đác trân châu óng ánh tím tuôn rơi xuống từ miệng phượng hoàng, trông sống động vô cùng. Nàng mặc cung trang màu tím làm giảm bớt tình tình tiểu cô nương mà thêm vào vài phần chững chạc. Giống như chỉ sau một đêm tiểu thư nhà nàng liền thay đổi từ tiểu nha đầu lém lỉnh trở thành Vương phi cao cao tại thượng.

Ngọc Lan thấy nàng tiến vào thì hơi mỉm cười. Có trời mới biết từ lúc nàng vào ngồi trong xe ngựa, tay đã bắt đầu chảy mồ hôi, tim đập liên hồi. Hôm nay nàng còn hồi hộp hơn cả ngày nàng xuất giá nữa. Ai không biết Ngụy đế con cáo già này nắng mưa thất thường, nàng hơi sợ với tính cách nghĩ gì nói đó của nàng làm ông ta phật lòng, thì không biết có cái gì chờ đợi nàng ở phía trước nữa đây. Cha chồng có địa vị quá cao cũng làm con dâu khó hòa đồng nha.

A La dìu đỡ Ngọc Lan ra khỏi xe ngựa, ở bên ngoài Tương Vương đang cùng đại giám nói chuyện. Đại giám này là cánh tay đắc lực của Ngụy đế, ở trong cung cũng là quyền uy một cõi. Không thiếu cung phi đều phải đút lót nịnh bợ hắn như vậy ít nhất một lần trong đời của các nàng mới có thể thấy mặt Hoàng thượng. Cho nên Ngọc Lan đã được tam phu nhân căn dặn trước, không nên làm mất lòng hắn. Nàng liền ra dấu cho A La không tiếng động đem một túi gấm đựng đầy thỏi vàng đến nhét vào tay đại giám, nói là phiền hắn đã đứng đợi tiếp đón Tương Vương và vương phi rồi. Như vậy, ít ra hắn sẽ nói giúp vài câu tốt đẹp về thất hoàng tử với Ngụy đế. Tương Vương phủ cũng dễ sống một chút.

Đại giám cười híp mắt khom lưng cuối chào Ngọc Lan sau đó đưa tay ý bảo mời đi theo hắn. Tương Vương và nàng liền sóng vai nhau đi vào đại điện, bên ngoài điện không khí một mảnh thâm trầm.

Sau khi làm lễ ba quỳ chín lạy với Ngụy đế, ông ta liền cười lớn bảo Ngọc Lan và Tương Vương đứng dậy. Ông ta nhìn đến đánh giá Ngọc Lan một lát liền gật đầu nói thật hài lòng cô con dâu mới của hoàng gia này. Còn nói cái gì mà năm nay là một năm không may mắn, cũng may có được một cái đại hôn giải hạn, hi vọng sau này Đại Ngụy lại được hưng thịnh như trước. Tương Vương liền quỳ xuống dập đầu, miệng nói hắn quyết dốc hết sức mình bảo vệ Trường An, thỉnh phụ hoàng bớt bi thương.

Ngọc Lan nhìn thấy hắn như vậy không hiểu sao lại thấy đau lòng. Hắn là hoàng tử lẽ ra phải sống trong nhung lụa không màng thế sự mới đúng. Nếu hắn sinh ở thời đại của nàng, có lẽ hiện giờ hắn đang ngồi du thuyền cao cấp, ôm người mẫu nổi tiếng thế giới ở trong lòng rồi. Nhưng vì hắn sinh ở thời không này, lại có cha già Ngụy đế luôn luôn đa nghi, nên tính mạng hắn giống như cỏ rác. Hàng năm trên chiến trường hắn không tiếc hi sinh tính mạng, đánh đến ta sống ngươi chết. Cuộc đời của một hoàng tử Đại Ngụy kể ra cũng thật đáng thương.

Ngồi ở một bên của Ngụy đế là một nữ nhân khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Ngọc Lan nhìn qua liền biết nàng ta là tân sủng phi gọi là Lan phi nương nương, trùng tên với nàng. Vẻ bề ngoài của Lan phi này cũng thật xinh đẹp nhưng tính cách lại quá khó ưa. Con trai nàng ta chết bởi vì Vũ Văn Hoài nhưng không hiểu sao nàng ta lại liên tưởng đến Sở Kiều đã hại con mình. Đúng là trí tưởng tượng thật phong phú, kể cả Ngọc Lan cũng theo không kịp. Phụ nữ, đúng là một sinh vật khó hiểu.

Sau khi Ngụy đế và Lan phi nói vài câu xã giao cùng đôi vợ chồng mới cưới, Ngụy đế liền ho mấy tiếng nói trong người không khỏe, muốn giải tán rồi. Ngọc Lan trong lòng mừng rỡ liền cùng Tương Vương khấu đầu hành lễ một lần nữa sau đó lui ra ngoài. Trên hành lang đi ra ngoài cửa điện cũng không ai nói chuyện gì nữa.

Ra đến bên ngoài, Ngọc Lan liền thở hắt ra một hơi. Nàng không giỏi giao tiếp lắm nhất là đối với đại nhân vật như Hoàng đế nên trong lòng bị áp lực rất lớn. Giống như khi đi phỏng vấn xin việc, biết rằng sẽ bị hỏi nhiều câu dù đã chuẩn bị trước câu trả lời, vẫn là có nhiều lúc không đỡ được. Phỏng vấn xin việc rất áp lực, bị Hoàng đế cha chồng phỏng vấn trực tiếp thì thật là cmn [rất.nhiều.áp.lực] nha.

Tương Vương thấy tiểu nương tử thở ra, liền cười trầm thấp một tiếng, hắn tiến đến nắm tay nàng, thấy hai bàn tay đều lạnh toát, liền kéo tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn hà hơi, muốn làm cho tay nàng ấm lên một chút, miệng hỏi: “Lạnh sao?”

Ngọc Lan lắc lắc đầu, trân châu từ trâm phượng trên tóc cũng theo đó mà rung động, âm thanh thanh thúy tươi đẹp liền vang vọng trong không khí. Nàng cười cười với hắn, hơi ngại ngùng vì hành động thân mật của hắn trước mặt đoàn tùy tùng của họ. Nhưng nàng vẫn để cho hắn giúp nàng sưởi ấm một lúc mới như nhớ đến cái gì liền mở miệng hỏi: “Vương gia, Dụ Vương vẫn ở trong cung chứ?”

“Ừm, nàng muốn gặp qua thập tam đệ sao?” Tương Vương thấy tay nàng đã ấm lên, liền dịu dàng buông một bàn tay ra, nhưng vẫn nắm tay còn lại của nàng cùng nhau bước xuống bậc thang đi ra khoảng sân trước điện.

“Ta muốn gặp không biết có tiện hay không?” Ngọc Lan liền không giấu giếm ý định của mình nói.

“Được, ta sẽ nhờ đại giám sắp xếp một chút. Sẵn đây ta đưa nàng đi gặp Ngụy mẫu phi, nàng ta có ơn nuôi dưỡng đối với ta. Hôm nay đã đến đây cũng nên thỉnh an một chút.” Hắn liền không từ chối đáp, hơn nữa còn muốn nàng bồi hắn đi gặp mẹ đẻ của Dụ Vương và Thuần công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play