Ngọc Lan tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều.

Nàng gọi A La vào phòng giúp nàng đem nước ấm rửa mặt và thay y phục. Sau đó lại để cho Cát Tường chải đầu cho nàng. Cát Tường quả không hổ danh là nha hoàn do tam phu nhân tỉ mỉ chọn lựa, tay nghề chải đầu của nàng rất tốt. Ngọc Lan chỉ cần nói sơ qua kiểu tóc mình muốn. Cát Tường đều có thể làm tốt đến mức vượt qua tưởng tượng của nàng.

Hôm nay nàng ta làm kiểu tóc đơn giản mà Ngọc Lan rất yêu thích. Từ đỉnh đầu tết tóc xéo uốn lượn về bên phải, phía sau tóc dài cũng được tết lỏng lẻo buông thả trên lưng, trên bím tóc sử dụng hoa sai trân châu nho nhỏ cài rải rác, trông rất điềm đạm đáng yêu. Đây là kiểu tóc mà nàng nhìn thấy trên trang mạng dành cho cô dâu, nàng vừa nhìn liền thích đến nổi tải hình về ipad ngay lập tức, không ngờ cũng có một ngày có thể sử dụng được. Ngọc Lan cực kì không thích kiểu tóc búi của phụ nhân, cho nên nàng mặc kệ đã gả cho Tương Vương, vẫn thích để kiểu tóc buông thả sau lưng của thiếu nữ. Tương Vương đã nói sau đại hôn nàng muốn làm gì cũng được không phải sao.

A La trông thấy tiểu thư trang điểm đơn giản nhưng rất đẹp mắt liền khen thật lòng. Ngọc Lan nghe thấy vui mừng nhéo hai má của nàng ta nói: “A La của ta càng ngày miệng càng ngọt, thật có lúc không nỡ gả muội đi một chút nào” nói xong còn ôm lấy nàng ta xoa xoa đầu.

A La hai má đỏ rực nũng nịu nói: “Vương phi, đừng trêu chọc nô tỳ nữa” bởi vì khi có Như Ý và Cát Tường ở đây nên A La thường giữ kẻ một chút.

“Ta đâu có trêu ghẹo muội, ta nói thật lòng đấy. Muội cũng đã đến tuổi cập kê rồi, ta đang suy nghĩ hay là nói một tiếng với Nguyệt công tử, để muội gả cho Nguyệt Thất, thế nào? Hắn thật là soái nha” Ngọc Lan như có như không liếc mắt nhìn A La nói.

“Lan tỷ….. Vương phi, nô tỳ muốn suốt đời hầu hạ vương phi, không muốn xuất giá” A La vừa nói vừa gấp đến độ muốn khóc.

“Tiếc quá, A La của ta không muốn lấy chồng, thật là cô phụ tấm lòng của Nguyệt Cửu, thật ra hắn đã sớm nói với ta muốn thú muội vào cửa” Ngọc Lan lắc lắc đầu hai tay đặt ở vị trí trái tim, giống như thật sự đau lòng giùm Nguyệt Cửu.

“Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ………….” A La sửng sốt đến độ nói không nên lời chỉ biết liên tục xưng nô tỳ.

Ngọc Lan giả bộ đau thương một hồi rồi ôm bụng cười lớn, nàng biết ngay hai người này có gian tình mà. Ngày đi đến Kiêu Kị Doanh đó, A La liên tục đỏ mặt, lúc đó Ngọc Lan còn tưởng rằng tiểu nha hoàn của nàng bị bệnh. Sau đó thấy nàng ta luôn nhìn về phía Nguyệt Cửu, có khi nàng gọi mấy lần mà A La vẫn không trả lời, nàng liền biết A La đã trúng độc “hỏi thế gian tình là gì” rồi.

“Yên tâm đi A La ta xem muội như muội muội ruột thịt, nhất định sẽ để muội phong quang mà gả” Ngọc Lan cười đủ liền vỗ vỗ vào vai A La, còn kiên định gật đầu một cái.

A La vậy mà sớm cảm động đến chảy nước mắt, nàng vừa khóc vừa cười, bên má có lúm đồng tiền như ẩn như hiện vô cùng đáng yêu. Như Ý Cát Tường đứng một bên cảm khái, hi vọng mình có một ngày như A La được vương phi xem trọng. Như vậy nửa đời sau của các nàng không cần lo lắng nữa. Ngọc Lan liếc mắt tươi cười nhìn hai nha hoàn còn lại trong phòng vui vẻ nói: “Hai người chỉ cần làm đúng bổn phận, biết ai là chủ tử, ta liền sẽ đối tốt với các ngươi như A La vậy”.

“Nô tỳ cẩn tuân dạy dỗ” Như Ý Cát Tường đồng loạt quỳ xuống dập đầu với nàng.

Tim Ngọc Lan lại đập thon thót, cái kiểu hành lễ này đúng là không quen một chút nào. Sớm muộn có một ngày nàng vì vỡ tim mà chết, đúng là dân gian nói không sai ‘nhận lễ bái của người khác thì sẽ bị tổn thọ’ đấy.

Ngọc Lan sửa soạn xong xuôi liền bước chân đi ra ngoài. A La nói buổi chiều hôm nay không có gió lớn lắm, có thể đi dạo trong hoa viên một chút. Tuy là nói đã là mùa đông, nhưng năm nay không thấy lạnh như mọi năm. Có lẽ Trường An qua một trận huyết tẩy, oán khí quá nặng, cho nên không khí cũng thêm phần nóng bức.

Nàng đi bộ khoảng một khắc, vừa bước vào khu vực vườn hoa, đã nghe tiếng sáo trầm bổng phiêu lãng ở trong không khí. Nàng không tự chủ bước đi theo âm thanh ấy, chẳng mấy chốc đã thấy Tương Vương đứng ở trong đình thổi sáo. Giai điệu này nghe rất êm tai, nhưng nàng không biết được là bài nhạc gì chỉ cảm thấy rất hay.

Ngọc Lan quay qua lắc đầu với đám nha hoàn ý bảo các nàng không cần đi theo. Sau đó nàng nhẹ nhàng tiến vào trong đình, ngồi xuống ghế nhỏ bên bàn trà chống cằm nghe Tương Vương thổi sáo.

Đây lần đầu tiên nàng tỉ mỉ quan sát bóng lưng của hắn. Hắn là một nam tử cao lớn, lưng dài vai rộng, thậm chí khi đứng cùng Nguyệt công tử hắn còn cao hơn một chút. Bởi vì là tướng quân nên hắn thường xuyên rèn luyện thân thể nên trông rất rắn chắc khỏe mạnh. Không phải như kiểu công tử quý tộc ẻo lả của Trường An. Nguyên Triệt này đúng là người đàn ông hội tụ ba điều lớn nhất của nam nhân hoàn kim hiện đại. Chính là đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi. Nghĩ đến đây nàng liền nhìn hắn cười trộm, không ngờ có ngày nàng cũng có chỗ đậu xe tốt thế này.

Tương Vương đứng xoay lưng về phía nàng, mặt đối diện hồ nước, chuyên tâm thổi sáo. Qua một lúc, hắn lại uyển chuyển thay đổi tiết tấu, thổi một khúc nhạc khác. Giai điệu du dương tha thiết này rất quen thuộc làm cho nàng hơi bất ngờ, sau đó cẩn thận lắng nghe một lần, trên mặt liền biến sắc.

Không thể nào!

Nàng đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, qua một lúc lâu cũng không chớp mắt.

Nguyên Triệt dường như cảm nhận được, liền ngưng thổi sáo xoay người lại đón nhận ánh mắt của nàng. Hắn cũng không tỏ ra bất ngờ khi nàng nhìn hắn như vậy. Hắn mỉm cười, ôn nhu nói: “A Lan khúc nhạc này nghe có hay không? Ta thổi như vậy chắc không sai chứ”.

Ngọc Lan chớp chớp mắt, rũ mi ngồi trở lại trên ghế, một tay gác nhẹ trên bàn. Nàng mím môi một hồi mới ngẩng đầu lên đối diện với hắn dứt khoát nói: “Vương gia có nghi vấn gì cứ hỏi, ta biết sẽ trả lời ngài”.

Nguyên Triệt như có như không thở dài, hắn cũng đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh nàng. Hắn đưa tay vuốt ve tóc, sau đó đến gương mặt rồi đến môi của nàng, cuối cùng nàng nghe hắn nỉ non nói: “A Lan, rốt cuộc nàng là người phương nào chứ”.

Ngọc Lan cắn cắn môi, đầu mày không tự giác hơi nhíu lại. Vũ Văn Nguyệt đã nói qua với nàng, không được để bất cứ người nào biết được thân thế của nàng, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn. Nàng cũng hiểu, ai lại không muốn sở hữu được người có thể biết trước tương lai cơ chứ. Nhưng mà cái gọi là tương lai đó, nàng thật sự mờ mịt.

Bởi vì nàng xuyên qua ở giai đoạn phim chỉ hết một phần. Mà phần sau sẽ xảy ra chuyện gì nàng cũng không rõ. Nàng chỉ đọc qua vài bình luận phim trong diễn đàn, nói rằng sau này Nguyên Triệt sẽ có được hoàng vị, Yến Tuân thì có Bắc Yến, Đại Lương cũng hùng cứ một cõi. Còn có Vũ Văn Nguyệt cùng Sở Kiều sẽ lập ra một vương quốc mới là nơi không có chế độ nô lệ, mọi người được sống an lành sung túc, nhưng mà tên quốc gia của họ là gì nàng cũng không nhớ rõ.

Nàng không trả lời câu hỏi của Tương Vương, chỉ tò mò nêu ra nghi vấn của bản thân: “Ngài làm sao sử dụng được máy ipad của ta?”

“Không biết, chỉ là lỡ tay đụng phải sau đó liền nghe được khúc nhạc này” Nguyên Triệt cũng liền không giấu giếm nói.

Ngọc Lan chớp mắt, lại bày ra vẻ vô tâm vô phế, càn rỡ trêu chọc hắn: “Nếu ta nói ta là thần tiên tỷ tỷ ngài tin ta sao?”

“Chỉ cần là nàng nói ta đều tin” hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, chém đinh chặt sắt đáp.

Nàng để tay chống cằm, liếc mắt nhìn về phía hắn, thở dài nói “Vương gia lại nói chuyện thâm tình nữa rồi, ngài như vậy ta rất cảm động đấy, cho nên ta không muốn bay về trời nữa, liền đời đời kiếp kiếp ở bên ngài được không?”

“Được”.

Hắn chỉ nói một chữ như vậy.

Ngọc Lan liền đình chỉ hành động cợt nhã, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong một lúc đại não giống như đóng băng, không thể nghĩ ra lời gì để nói.

Hắn vẫn luôn là như vậy. Khi nàng muốn nói gì làm gì, hắn đều đáp ứng.

Lúc trước, ngay tại nơi này, nàng nói nàng muốn một điều ước, hắn liền đồng ý tuy vẫn chưa biết nàng muốn cái gì. Sau đó ở tại Suối Tiên nàng muốn bắt cá ăn, hắn liền không nói hai lời tự thân xuống suối bắt cá cho nàng. Sau đó nữa, nàng oán trách hắn làm nàng phải học nữ huấn đến tối mắt tối mũi, hắn liền cười nói sau này gả qua rồi sẽ không ai bắt buộc nàng nữa. Hơn nữa, hắn vì nàng mà bị người ta đâm một nhát trên vai. Chân tình như vậy làm nàng rất cảm động. Chỉ là, bản thân nàng thật sự muốn ở lại triều đại này hay sao?

Vương gia đại thúc này hận không thể đặt nàng trong lòng bàn tay mà thương yêu. Vậy nàng làm sao có thể dối gạt hắn đây.

Suy nghĩ một chút nàng liền ôm cánh tay của hắn nũng nịu nói: “Ngày kia lại mặt, ta muốn gặp riêng Nguyệt công tử, sau đó sẽ cho ngài công đạo, được không?”

Đáy mắt của hắn xẹt qua chút ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười xoa đầu nàng, trầm ấm nói: “Được”.

=== ====Hậu trường Vương phi giá đáo!=== ====

Hoa Lan Nhỏ: Ngươi thật dở tệ, mới ngày thứ 2 đã bị bắt quả tang rồi.

A Lan: nói rất hay, ngươi thử có phu quân cẩn thận phúc hắc như hắn xem có qua mặt được hay không?

Hai người nhìn qua kẻ đầu sỏ.

Tương Vương: *đang ngồi chơi ipad*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play