Buổi chiều 27 tháng
Chạp, trời vốn đang tạnh ráo lại bắt đầu có tuyết rơi, cách thời gian
Trần Nhất Minh quy định chỉ còn hai mươi bốn tiếng, bên trong trụ sở tạm thời ở Lộc Sơn, Phương Cử vẫn đang mở máy tính, dùng đôi mắt đỏ rực xem đi xem lại video đã xem không dưới trăm lần; Hứa Dương chỉ mặc một cái
áo sơ mi, trong tay cầm điện thoại di động, để chân đất bước tới bước
lui trên sàn nhà; còn Chu Hiểm thì ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt u ám
nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh bị hơi sương phủ mờ.
Không biết sau bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Động tác của ba người lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa chính. Chu Hiểm khàn giọng, nói: "Vào đi."
Cửa bị mở ra, là bảo vệ được Tuần Hiểm điều động giữ trước cửa, bảo an xoa xoa tay nói: "Chu tổng, bên ngoài có người tìm anh."
Phương Cử sững sờ, nhìn về phía Chu Hiểm: "Anh Hiểm, anh có hẹn ai sao?"
Chu Hiểm không nói gì, nhíu mày, ngón tay gõ mấy lần trên đầu gối, thấp giọng nói: "Mời họ vào đi."
Bảo vệ đáp lời rồi ra ngoài, sau một lúc, cửa lại bị mở ra. Ánh mắt ba
người lập tức hướng về phía cửa, hai người đứng ở cửa gồm một nam một
nữ, người đàn ông có thân hình gầy gò, mặc một lớp áo khoác bằng da,
mang theo khẩu trang và kính râm, hai tay đút túi; nên cạnh anh ta là
một cô gái, khoảng 17, 18 tuổi, mặc một áo khoác lông, trên đầu mang một cái mũ đính cọng lông xù, không mang khăn quàng cổ hay khẩu trang,
gương mặt bị gió tuyết làm lạnh cóng đến đỏ bừng. Cô mang theo bao tay,
trong tay là một hộp quà, trông thấy Chu Hiểm ngồi ở trên ghế sa lon
liền kêu một tiếng: "Anh Hiểm! Anh Phương Cử!"
Người đàn ông bên
cạnh cô cũng tháo khẩu trang cùng kính râm, hạ tay xuống đưa mắt nhìn về phía Chu Hiểm và Phương Cử. Phương Cử kinh hãi, ngu ngơ một lát mới hô
thành tiếng: "Anh Kiêu?"
Chu Hiểm không nói gì, đứng dậy nhường
chỗ ngồi cho anh Kiêu và cô gái mới tới. Anh Kiêu cũng không khách khí,
trực tiếp bước vào; cô gái liếc mắt nhìn phía cửa, không thấy có thừa
đôi giày nào mới dẫm mạnh chân rũ sạch tuyết trên giày, xong rồi mới đi
vào. Cô đặt hộp quà
trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh anh Kiêu, mắt nhìn sang Chu Hiểm.
Hứa Dương mang đến cho hai người hai ly nước, anh Kiêu nhận lấy nhưng lại
không uống, tiện tay đặt xuống bàn trà, sau đó đưa mắt nhìn sang Chu
Hiểm, giọng nói không mặn không nhạt: "Vi Vi nghe nói cậu trở về, cứ ồn
ào muốn qua gặp."
Ánh mắt Chu Hiểm hơi nheo lại, nhìn về phía Vi
Vi. Vi Vi có chút mất tự nhiên, cười cười nhưng không nói gì. Phương Cử
nhân cơ hội nói tiếp câu chuyện, cười nói: "Thế nào, chỉ muốn gặp anh
Hiểm không muốn gặp anh sao?"
Phùng Vi Vi là con gái duy nhất của anh Kiêu, đang đi học tại Lộc Sơn, sắp tới chuẩn bị thi đại học. Mấy
năm trước lúc anh Kiêu bận rộn, Chu Hiểm còn đi họp hội phụ huynh cho
Phùng Vi Vi. Đương nhiên Phương Cử cũng muốn đi hộ nhưng Phùng Vi Vi sợ
mái tóc màu đỏ của cậu nên đã uyển chuyển từ chối.
Chu Hiểm và
Phương Cử đều hiểu rõ lúc này anh Kiêu đưa con gái đến cũng không phải
đơn giản để đưa hộp sâm Hàn Quốc như vậy, sau khi hàn huyên vài câu,
Phương Cử nói với Hứa Dương: "Em trai Hứa, làm phiền cậu đưa Vi Vi đi
dạo xung quanh biệt thự."
Hứa Dương lên tiếng đồng ý, ăn mặc
chỉnh tề, mang theo Phùng Vi Vi đi ra ngoài. Phùng Vi Vi đi tới cửa,
nhìn về phía cha mình một chút, mày hơi nhíu lại.
Chu Hiểm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu đưa cho anh Kiêu, ai ngờ anh Kiêu lại khoát tay từ chối: "Cai rồi."
Chu Hiểm nhíu mày, tự đốt thuốc cho mình, im lặng nhìn về phía anh Kiêu: "Sao lại cai?"
Giọng nói của anh Kiêu bình tĩnh: "Phổi không tốt."
Chu Hiểm hút thuốc, yên lặng một lúc rồi mở miệng: "Nghe nói giờ anh mở công ty bảo vệ."
Anh Kiêu "Ừ" một tiếng, "Cũng ổn."
Phương Cử cười: "Cũng tốt, có nhiều thời gian với con gái."
Anh Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cử, thân thể của anh ta gầy gò, hốc
mắt lõm vào khiến ánh mắt càng sâu: "Cũng không còn được mấy năm, không
biết còn có cơ hội nhìn thấy Vi Vi lấy chồng không." Cuối câu mang theo
tiếng thở dài, giọng nói thêm chút thê lương.
Phương Cử và Chu Hiểm bỗng im lặng.
Qua một lúc, Phương Cử mở miệng hỏi: "Anh Kiêu, hôm nay anh tới..."
Anh Kiêu nhìn lên: "Các cậu đang tìm người đúng không?"
Chu Hiểm không lên tiếng.
Anh Kiêu nhíu mày: "Động tĩnh cũng không nhỏ, cũng không sợ đả thảo kinh xà."
Chu Hiểm không biết anh Kiêu đã biết những gì, vẫn chưa lên tiếng.
Anh Kiêu phối hợp nói tiếp: "Bây giờ Lão Trịnh không hoạt động ở Lộc Sơn
nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ này, nếu các cậu làm việc mà không
chú ý, nơi này khắp nơi đều là tai mắt của hắn ta, chỉ cần hắn ta để tâm có thể thần không biết quỷ không hay phá hỏng mọi chuyện."
Phương Cử nheo mắt nhìn vẻ mặt của anh Kiêu: "Anh Kiêu định tiếp tục tranh với Trịnh Thúc sao?"
Anh Kiêu lộ vẻ mặt cười mà như không cười: "Mạng chỉ còn nửa thì tranh làm
quái gì..." Anh ta im lặng một chút, giọng nói lạnh dần, trong mắt mang
theo sự hung ác, "Nhưng mẹ nó, mạng anh đây tuy chỉ còn một nửa nhưng
không lôi kéo họ Trịnh kia làm đệm lưng, anh chết cũng không thể nhắm
mắt."
Chu Hiểm nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía anh Kiêu: "Đây chính là mục đích của anh?"
Anh Kiêu không phủ nhận, hỏi: "Chuyện bây giờ các cậu đang làm có liên quan đến Lão Trịnh đúng không?"
Hai người đều không nói gì, anh Kiêu cười một tiếng: "Anh đến cũng không có ý gì khác, thêm người thêm sức, nếu có cái gì khó khăn, cần tiền hoặc
cần người..."
Chu Hiểm cắt đứt lời nói của anh ta: "Em không dính đến mấy chuyện đó nữa."
Ánh mắt anh Kiêu thu lại, nhìn tay trái của Chu Hiểm.. Vết
thương trên mu bàn tay từng cục đáng sợ, giống như con rết. Anh Kiêu lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đẩy lên trước mặt Chu Hiểm.
Chu Hiểm liếc mắt một cái, trông thấy mấy chữ "Công ty bảo vệ Viễn Uy".
~
Sau khi nói chuyện với anh Kiêu không bao lâu, Hứa Dương đã đưa Phùng Vi Vi trở về. Anh Kiêu lấy khẩu trang và kính râm đặt trên bàn trà, cúi đầu
xuống trông thấy ly nước Hứa Dương đã đưa đến, bưng lên uống một hơi cạn sạch: "Vi Vi, đi."
Phùng Vi Vi "A" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, cúi đầu ngoan ngoãn đuổi theo bước chân của cha. Phương Cử tiễn
hai người đến cửa, đóng cửa lại, nhìn về phía Chu Hiểm, "Anh Hiểm, anh
định làm thế nào?"
Chu Hiểm nhắm mắt, lặng im một lát, thấp giọng nói: "Để sau hãy nói."
Ba người ăn cơm tối ở biệt thự xong thì bên ngoài gió tuyết cũng ngừng
lại, nhưng tới gần nửa đêm lại bắt đầu bay lả tả. Phương Cử gọi điện
thoại cho Tiểu Ngũ xác định động tĩnh bên kia, biết được Khổng Ngọc Ngôn vẫn chưa có hành động gì, mà khoảng thời gian Trần Nhất Minh đã giao
lại gần đến, không khỏi lo lắng. Cậu báo lại tin tức cho Chu Hiểm, Chu
Hiểm chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì khác.
Thấy đêm đã khuya lắm rồi, ba người đều cố nhịn một lúc rồi tự đi ngủ.
Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, Phương Cử ôm lấy chăn, nghe tiếng gió, mơ mơ
màng màng ngủ. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì mơ hồ nhìn thấy Phương Kình
mang đồng phục đứng giữa trời chiều nhìn về phía cậu và cười, tay giơ
lên chào một cách nghiêm trang.
Trong lòng cậu vừa thấy khó chịu
lại vừa vui vẻ, tiến lên đón, nói: "Anh sẽ báo thù cho em.", Phương Kình chỉ cười chứ không nói, để lộ hàm răng trắng chỉnh tề, nụ cười như ánh
sáng chói mắt.
Bỗng nhiên, trời đất chuyển động mạnh mẽ, sự chấn
động khiến Phương Cử giật mình. Đến lúc mở mắt mới nhận ra sự chấn động
là do điện thoại di động, cuống quýt cầm lên, trông thấy người gọi là
Tiểu Ngũ liền lập tức tỉnh táo, ngồi dậy nghe, giọng nói của Tiểu Ngũ
như theo ánh sáng mà đến: "Sáng sớm nay Khổng Ngọc Ngôn xuất phát đến
Lộc Sơn."
Phương Cử sững sờ mấy giây, nhất thời kích động không
thôi, kiềm chế tâm tình hưng phấn để xác nhận lại với Tiểu Ngũ, sau khi
tắt điện thoại thì nhanh chóng chạy tới đánh thức Chu Hiểm.
Sau
mười lăm phút, ba người chỉnh tề ngồi trong phòng khách. Lúc này vừa mới qua năm giờ, trời vẫn còn tối, gió cuốn lấy tuyết, tuỳ ý tung bay.
Ba người thu xếp rất nhanh, chỉ còn chờ Khổng Ngọc Ngôn đến Lộc Sơn, dựa
theo định vị trên xe cô ta để xác định vị trí biệt thự của Trần Nhất
Minh, sau đó đến biệt thự trước hắn ta, nghĩ cách nhanh chóng cứu Hứa
Đường.
Thời gian còn sớm, Phương Cử ra nhà vệ sinh rửa mặt, Hứa Dương vào nhà bếp nấu bát mì.
Chu Hiểm ngồi ở phòng khách, nhìn danh thiếp đặt trên bàn trà, nhất thời
rơi vào trầm tư. Dieendaanleequuydonn Qua một lúc, anh lấy tờ danh thiếp lên, rút điện thoại ra, nhập số điện thoại trên danh thiếp.
Trời sáng dần, tới gần giữa trưa cuối cùng tuyết cũng ngừng. Đến hai giờ
chiều xe Khổng Ngọc Ngôn cũng lái vào địa phận của Lộc Sơn.
Ba
người đã ngồi lên xe hơi từ sớm, Phương Cử ngồi phía sau, giành giật
từng giây nhìn video. Ba người dù không nói gi, nhưng trong lòng đều đã
quyết định: Nếu như thực sự không có cách nào cứu Hứa Đường, cứ như lời
Trần Nhất Minh nói, giao video ra. Giờ tranh thủ cơ hội xem nhiều một
chút, sẽ có nhiều cơ hội tìm ra mục đích của Trần Nhất Minh hơn.
Trên đường tuyết đọng, tốc độ xe chậm chạp. Chu Hiểm lái xe đi ra ngoài được hơn 500 mét, bỗng nhiên thắng gấp.
Phương Cử và Hứa Dương ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Chu Hiểm gõ nhẹ tay lái, nhắm mắt, chợt nói: "Phương Cử, cậu không đi với anh."
Phương Cử sững sờ: "Là sao?"
Chu Hiểm nhìn về phía trước tuyết lớn mù mịt: "Anh Kiêu nói đúng, không thể chỉ nhìn trước mắt mà không để ý lâu dài." anh híp mắt, thấp giọng lại
rõ ràng nói, "Nên thu lưới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT