Người đàn ông mặc áo
đen buông lỏng tay, Hứa Đường thở ra một hơi thật mạnh sau đó hung tợn
nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh. Trần Nhất Minh cũng giận quá hóa cười,
rồi chậm rãi nói: "Hứa Đường, cô phải cảm ơn tôi, chưa có ai có được đãi ngộ như cô vậy."
Môi Hứa Đường mím thành một đường, cô không nói câu nào nữa.
Trần Nhất Minh mang theo người đản ông mặc áo đen rời khỏi phòng, một lúc
sau thì Đường Hồng mang thuốc vào, thấy Hứa Đường ngồi ở mép giường, bộ
dạng hờn dỗi thì thở dài, khuyên nhủ: "Khó khăn lắm Trần tiên sinh mới
tới đây một lần, tiểu thư cô cần gì cãi nhau với ông ấy, từ từ dụ dỗ để
ông ấy cho phép cô trở về mừng năm mới cũng được mà?"
Hứa Đường
ngẩng đầu lên nhìn Đường Hồng, trong lòng nhất thời giằng co, cô vốn vô ý lừa gạt Đường Hồng, chỉ cố ý đùa giỡn chút thủ đoạn là không có nói rõ, bây giờ Đường Hồng hiểu lầm càng nhiều, thậm chí mấy ngày ở đây, trong
lúc chăm sóc cô cũng sinh ra chút cảm giác chân thành đồng tình. Trực
giác của cô cho biết sự đồng tình của Đường Hồng có thể trợ giúp cô
trong tình cảnh này, nhưng để cô chủ động đi lợi dụng, cô lại không làm
được. . . . . .
Hứa Đường yên lặng bưng ly thuốc cảm pha nước
lại. Đường Hồng làm việc rất tỉ mỉ, thuốc trong tay không nóng cũng
không lạnh. Hứa Đường uống một hớp, chợt thấy dạ dày sôi trào, cô để cái ly vào trong mâm Đường Hồng bưng rồi vọt nhanh vào trong toliet.
Hứa Đường nôn khan một lúc rồi súc miệng, dùng nước rửa mặt xong thì ngẩng
đầu, chợt thấy trong gương, Đường Hồng đang đứng ở cửa phòng tắm, ánh
mắt sâu xa: "Hứa tiểu thư, tôi hỏi cô một câu?"
Hứa Đường xoay
người lại, lẳng lặng nhìn Đường Hồng. Sắc mặt cô tái nhợt, trên má vẫn
còn nước. Mấy ngày nay liên tục lo lắng, lại bị bệnh, mặt cô vốn nhỏ,
bây giờ lại càng thêm gầy gò không ra hình người.
Đường Hồng nhìn cô, há miệng, cảm giác giống như không đành lòng, buông tiếng thở dài
rồi khẽ hỏi cô: "Có phải cô mang thai rồi không?"
——
Chu
Hiểm và Phương Cử vừa lên Lộc Sơn đã lập tức tập hợp mọi người trong
công ty, kết hợp với những người mà mọi người biết ở Lộc Sơn để tiến
hành giăng lưới tìm kiếm tung tích của Hứa Đường. Nhưng Trần Nhất Minh
có quyền thế, muốn giấu một người ở huyện Lộc Sơn to lớn này thì thật sự quá dễ dàng. So ra thì sự tìm kiếm của Chu Hiểm và Phương Cử giống như
đang mò kim dưới đáy biển.
Mắt thấy việc tìm kiếm không có chút
tiến triển nào, Trần Nhất Minh lại xuống tối hậu thư, tình thế nghiêm
trọng hơn trong quá khứ nhiều. ////dđ!e^@uy’+)o^n////3♥♥♥3
Phương Cử đang đối chiếu từng người có số lần xuất hiện nhiều trong đoạn băng
hình để tiến hành điều tra, Hứa Dương giúp tổng hợp tin tức mà những
người khác thu thập được, Chu Hiểm lại ra ngoài xác minh điều tra, ba
người hoàn toàn không ngủ không nghỉ.
Mà ở Chi Xuyên, Tiểu Ngũ lại cho bọn họ biết một tin tức: anh tra được địa chỉ nhà của Trần Nhất Minh ở thành phố Chi Xuyên.
"Trần Nhất Minh và vợ hắn có ra vào một lần, hơn nữa vợ hắn còn mang thai."
Phương Cử sửng sốt một chút rồi mắng một câu: "Hắn thật không biết tích đức cho con mình."
"Nghe nói vợ hắn rất thương hắn, nhưng cũng quản hắn ta rất chặt. Bình thường Trần Nhất Minh tiếp xúc với ai cũng phải xin phép vợ hắn."
Phương Cử cười một tiếng: "Xin phép thì có ích gì, Trần Nhất Minh còn bắt đi
một người dưới mí mắt vợ hắn, vậy mà vợ hắn còn không phải cái rắm gì
cũng không biết."
Chu Hiểm đang nằm dựa trên ghế sô pha, nhắm mắt hút thuốc lá, nghe Phương Cử nói những lời này thì bỗng chốc mở mắt,
anh híp mắt, chợt nói: "Chúng ta không cần tự mình đi tìm người."
Phương Cử nhìn Chu Hiểm: "Anh Hiểm, có ý gì ạ?"
Chu Hiểm dập tắt điếu thuốc, anh bỗng dưng đứng dậy, vừa sửa sang lại quần
áo vừa nói với Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, cậu liên lạc với Hà Tinh, để cô ta
nghĩ biện pháp tung tin tức Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều ra ngoài."
Hai mắt Phương Cử tỏa sáng, vỗ đùi nói: "Ném đá giấu tay! Biện pháp này
hay! Vợ của Trần Nhất Minh nhất định biết rõ chỗ Trần Nhất Minh có thể
giấu người hơn chúng ta, chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm hướng đi của vợ hắn là được!"
Anh lại dặn dò Tiểu Ngũ: "Cậu nói Hà Tinh phải diễn tả tình huống thật nghiêm trọng!"
Sự sắp xếp này giống như một viên thuốc ổn định tâm thần giúp mọi người vốn tinh thần sa sút lập tức phấn chấn.
Như bọn họ suy nghĩ, sau khi Hà Tinh tung tin tức này ra ngoài thì Khổng
Ngọc Ngôn_vợ của Trần Nhất Minh lập tức không ngồi yên, phái người nhìn
chằm chằm hành tung của Trần Nhất Minh, lại tìm người ở Lộc Sơn khắp nơi điều tra danh sách các bất động sản của Trần Nhất Minh.
Mắt thấy sắp gần tới hai mươi tám tháng chạp, Phương Cử không thể không tăng
nhanh động tác. Có hơn trăm người có mặt trong đoạn video, phần lớn đều ở trong giới giải trí, chỉ có căn phòng cuối cùng Hứa Dương xông vào thì
đều là những nhân vật có mặt mũi trong giới chính trị và thương nghiệp
của Chi Xuyên đang ngồi. Phương Cử lần lượt tra xét nhưng không có một
ai là có quan hệ lợi ích trực tiếp với Trần Nhất Minh.
Anh đã xem đoạn video không dưới 20 lần, hôm nay điều tra lại cũng vẫn lâm vào bế
tắt, không có cách xoay chuyển, anh cảm thấy hơi thất bại.
——
Khi Hứa Đường nghe thấy những lời Đường Hồng nói thì đầu óc lập tức trống
trỗng, qua một lúc sau mới kịp phản ứng, lập tức lắc đầu: "Không thể
nào!"
Đường Hồng nhìn chằm chằm cô: "Kỳ kinh nguyệt trước của cô là lúc nào?"
Hứa Đường suy nghĩ một chút, mặt vốn đã tái nhợt lập tức không còn chút
máu, cô đưa tay giữ lấy thành bồn rửa mặt sau lưng rồi từ từ thở ra:
"Tôi. . . . . ."
Ánh mắt của Đường Hồng liên tục thay đổi, cuối
cùng khẽ thở dài: "Cô nên nhanh chóng nói cho Trần tiên sinh biết để ông ấy dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra."
Hứa Đường vội vàng lắc đầu: "Chị Đường! Chị Đường, chị không thể nói cho ông ta biết!"
Đường Hồng nhíu mày: "Tại sao, đây là chuyện vui mà?"
Hứa Đường cắn chặt môi rồi nhắm mắt lại nói: "Chị Đường, chị biết tại sao
Trần Nhất Minh không thả tôi đi sao?" Cô mở mắt nhìn Đường Hồng, ở trong lòng nói một câu "Xin lỗi", "Cũng như chị nói, tôi còn trẻ, không làm
được gì tốt? Lúc tôi biết Trần Nhất Minh, cũng không biết ông ta đã kết
hôn. Người như ông ta, vừa tao nhã lịch sự lại có học thức, tính tình
cũng tốt. Tôi lại chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương, cho nên vừa
thấy ông ta đã yêu. Là tôi chủ động theo đuổi ông ta, mà ông ta cũng
không từ chối. Gần đây tôi mới biết ông ta đã kết hôn, hơn nữa vợ ông ta cũng mang thai. Tôi nói chia tay với ông ta nhưng ông ta không chịu
đồng ý nên mới nhốt tôi ở đây. . . . . ."
Cô quan sát
biểu cảm trên mặt của Đường Hồng, rõ ràng là cô ấy đã tin bảy phần. Cô
nhíu mày, nhìn Đường Hồng bằng ánh mắt lã chã chực khóc: "Nếu như mà tôi nói cho Trần Nhất Minh biết, ông ta càng không thả tôi đi. Nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không ly hôn với vợ ông ta, mà đứa bé tôi sinh ra sẽ là
con riêng." Cô cắn môi: "Chị Đường, chị cũng biết Chu Hiểm _con riêng
của Trần Thủ Hà, từ nhỏ anh ta đã trải qua những ngày như thế nào, không phải chị chưa từng nghe nói. . . . . ."
Mấy ngày nay, Hứa Đường
luôn tránh để bản thân chủ động suy nghĩ đến Chu Hiểm. Hôm nay lại đột
nhiên nhắc tới tên anh dưới tình huống này, chợt cảm thấy trái tim như
cây kim ghim đâm qua, vừa nhói vừa đau.
Nếu thật sự mang thai thì đứa nhỏ này có vào ngày sinh nhật của Chu Hiểm. Hôm đó hai người đều
uống hết rượu nên có chút điên cuồng mất khống chế, cũng quên sử dụng
biện pháp an toàn.
Hứa Đường nhẹ nhàng vỗ về cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, cả người bị cảm giác cực kỳ ngọt ngào và lo lắng xâm chiếm.
Đường Hồng thở dài: "Vậy Hứa tiểu thư cô định làm sao?"
Chân mày Hứa Đường nhíu lại rồi lại chậm rãi giãn ra, kiên định nhìn Đường
Hồng: "Lúc này tôi phải rời đi, sau đó xóa bỏ đứa nhỏ này, tìm một người thật lòng thật dạ đối xử tốt với tôi, bắt đầu lại cuộc sống."
Đường Hồng nhíu mày, lẳng lặng đứng đó một lúc mới nói: "Tôi đi phòng bếp nấu chút canh cho cô."
Đợi Đường Hồng ra ngoài, Hứa Đường đi tới cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.
Sắc trời ảm đạm, tựa như tuyết lúc nào cũng có thể rơi. Cô khẽ tựa đầu
vào cửa kính, từ từ thở ra một hơi thật dài.
Cô nhớ đến cậu thiếu niên năm đó ôm cái hộp tập tễnh bước đi; nhớ đến lúc cô ngồi ở chỗ ngồi sau xe máy, lúc đó gió lướt nhanh qua lỗ tai; nhớ đến buổi sáng sớm
ngày rời đi trấn Độ Hà, một đoàn xe đưa tiễn cô, Vạn Sơn vắng vẻ, trầm
mặc không nói.
Nhớ tới những điều này khiến cô khôi phục lại dũng khí giữa cảm giác lo lắng như ở địa ngục này. Cô không phải một mình,
cô phải suy nghĩ vì Chu Hiểm—— đây là đứa con đầu tiên của anh ấy, hơn
nữa còn mang thai ngay hôm sinh nhật của anh, là người thân thật sự có
huyết mạch tương liên với anh trên thế giới này.
Năm đó giằng co
với Chu Hiểm, có mấy câu Chu Hiểm nói rất đúng, cô thật sự không thỏa
mãn khi chỉ đứng xa xa nhìn anh, cô nghĩ trở thành người mang lại ấm áp
cho sinh mệnh của anh. Nói cô lòng dạ Thánh mẫu cũng tốt, ngu xuẩn ngây
thơ cũng được. Mỗi người khi rơi xuống hay rời khỏi thế gian này đều chỉ lẻ loi một mình. Nhưng trên đời này, có người trời sinh đã có được
người thân chú ý và quan tâm nhưng có người số mệnh lại như rơm rác, khổ sở vùng vẫy trong sự ích kỷ hẹp hòi.
Cô cũng không phải cường
đại, lại càng không giàu có, chỉ trùng hợp là may mắn hơn Chu Hiểm một
chút. Cô tình nguyện để phần may mắn này trở thành một cây diêm thắp
sáng cuộc sống cằn cỗi mà xấu xí của anh.
Không biết qua bao lâu, Đường Hồng bưng canh gà đã được nấu tốt lên. Cô nhìn Hứa Đường tựa
trước cửa sổ, thân hình nhỏ nhắn mỏng manh tôn lên sắc trời xám trắng
ngoài cửa sổ, giống như một đóa hoa trắng trong rét lạnh.
Đường Hồng đặt chén canh lên bàn sau đó khẽ gọi một tiếng.
Hứa Đường xoay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt ướt át rồi lại sáng ngời, giống
như ánh nến đong đưa trong gió rét nhưng thủy chung không chịu tắt.
Hứa Đường từ từ đi tới, ngồi xuống cạnh bàn rồi từ từ uống canh. Đường Hồng kéo ghế ra ngoài, ngồi xuống cạnh cô: "Xóa bỏ đứa nhỏ cũng tốt. " Đường Hồng thở dài: "Nếu như năm đó chị có phần quyết tâm này của em thì bây
giờ cũng không đến mức hối hận như vậy."
Hứa Đường ngước mắt nhìn Đường Hồng.
Đường Hồng quay mặt sang chỗ khác, lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Tôi đã nói
về con gái của tôi với cô chưa? Bây giờ hẳn là nó cũng học cấp ba rồi."
Hứa Đường hơi ngạc nhiên: "Chị Đường chị chưa từng thấy con gái chị sao?"
Đường Hồng lại mở miệng, trong tiếng thở dài này như chứa vô hạn phiền muộn:
"Con bé sinh ra không bao lâu thì tôi cũng chưa từng gặp lại nó." Đường
Hồng cúi đầu nhìn tay mình rồi tự cười giễu một tiếng: "Năm đó không
hiểu chuyện, lúc học cấp ba thì nói chuyện yêu đương với người trong
giang hồ. Khi đó không biết trời cao đất rộng, lén gạt người nhà sinh
con ra. Vốn tính anh ta có thể làm buôn bán nhỏ, có thể sống tốt qua
ngày, nhưng sao anh ta thu tâm được. Anh ta có một đại bang phái và các
anh em cần được trông nom, còn phải nói cái gì là nghĩa khí giang hồ.
Tôi cả ngày lo lắng đề phòng, sợ anh ta đánh nhau người ta rồi gặp
chuyện không may. Ngày ngày giống như đang ở trên cát lún. Dần dần, tôi
thật sự không chịu nổi. Ban ngày cho đứa nhỏ uống sữa no thì len lén
chạy về nhà. Tôi vừa trở về thì bị nhốt trong nhà, mấy lần hối hận muốn
chạy trốn về, lại bị ba tôi bắt được. Cứ như vậy hơn nửa năm, tôi cũng
không còn suy nghĩ bỏ trốn. Ba tôi tìm cho tôi một việc làm, dần dần tôi cũng không muốn nghĩ lại chuyện này, cứ tạm thời cho là đó là một giấc
mộng dài mà thôi."
Hứa Đường yên lặng nghe, dừng động tác lại rồi khẽ hỏi cô: "Chị Đường sau đó chị đã kết hôn sao?"
Đường Hồng gật đầu: "Chịu đến năm hai mươi bảy tuổi thì không chịu đựng được
rồi. Chuyện tôi bỏ trốn với người ta rồi sinh đứa bé cũng không gạt
được, cơ bản là không ai bằng lòng lấy tôi. Sau đó ba tôi tìm cho tôi
một người câm, tôi nghĩ ba tôi bị người ta trạc cột sống nhiều năm như
vậy, tôi không thể lại tổn thương tấm lòng của ống ấy nữa, nên cũng gả
đi. Nhưng người câm phúc bạc, tôi còn chưa sinh cho anh ta đứa con trai
con gái nào thì anh ta đã bệnh chết."
Hứa Đường đưa mắt nhìn: "Vậy chị. . . . . . Sau đó đi tìm cha của đứa bé sao?"
Đường Hồng bĩu môi: "Bây giờ anh ta sống rất tốt, nếu tôi lại muốn trở về tìm anh ta thì cho thấy tôi chê nghèo yêu giàu rồi. Thôi. . . . . . Cũng
không còn ý nghĩa, chỉ là tôi sống đến tuổi này, lại nghĩ đến chuyện năm đó, cảm thấy không có cảm giác gì. Cũng không nói ai đúng ai sai, nếu
chuyện giống vậy lại xảy ra một lần thì khẳng định tôi vẫn trốn theo.
Chỉ là tôi . . . . . Còn muốn gặp lại con gái của tôi, muốn biết nó lớn
lên như thế nào rồi."
Hứa Đường cũng không nghĩ tới Đường Hồng
lại trải qua chuyện cũ như vậy, nhất thời trầm mặc, trong lòng lại hơi
buồn rầu. Nghĩ thầm thì suy cho cùng cô rất may mắn, có thể vượt qua
những ngày tháng bình an với Chu Hiểm. Nếu Chu Hiểm giống như ba đứa bé
trong miệng của Đường Hồng, giữ vững cái gọi là nghĩa khí giang hồ thì
chính cô có thể có mấy phần chắc chắn giữ vững trái tim?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT