“Tất nhiên là được!”

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn vào Tần Tử Hoa, đáp lại hắn cũng bằng một nụ cười giả tạo, ánh mắt quét vào ly rượu trên tay hắn, chế giễu:

“Anh rất thích uống rượu vang lắm sao? Tôi thấy không phải vậy, có lẽ anh muốn mượn ly rượu để thể hiện phong thái quý tộc của mình thôi. Nếu đúng là thế thì tôi khuyên anh nên thay đổi cách thức thể hiện mình đi, cách này không hiệu quả đâu.”

Tần Tử Hoa tức anh ách trong lòng khi bị dạy đời, nhưng hắn cố giữ nụ cười trên mặt, tỏ ra nho nhã lịch sự nói:

“Đây là chuyện riêng của tôi, không cần cậu lo. Tôi đến tìm cậu chỉ muốn báo cho cậu biết trong buổi dạ hội đêm nay cậu biểu hiện rất xuất sắc. Chẳng qua tôi rất muốn biết cậu rốt cuộc có thích Thanh Thanh hay không? Nếu như tin tức tôi biết được không sai lầm, có phải cậu đã từng từ chối hôn sự của Trần gia?”

Phương Hạo Vân trả lời bằng cách hỏi ngược lại:

“Cái này quan trọng đến thế ư? Tôi có cần thiết phải trả lời anh không nhỉ?”

Tần Tử Hoa thay đổi sắc mặt, ngữ khí đã bắt đầu kèm giọng điệu đe dọa:

“Tất nhiên là quan trọng, chí ít nó quan trọng đối với tôi. Phương Hạo Vân, tôi biết cậu là một người không hề đơn giản, nhưng muốn đối đầu với Tần gia của tôi, tôi nghĩ cậu còn kém xa. Tôi trịnh trọng báo cho cậu biết, nếu cậu quả thật không có tình cảm với Thanh Thanh, tôi hy vọng cậu tránh xa cô ấy ra, bằng không tôi sẽ bắt cậu trả một cái giá rất đắt…”

Phương Hạo Vân khinh miệt trả treo:

“Học trưởng, nói thật nha, trước khi chưa gặp anh tôi còn háo hức muốn gặp thử coi anh thế nào, tiếc là bây giờ anh làm tôi quá thất vọng. Cũng như câu vừa nãy anh nói, nghe danh không bằng gặp mặt. Sự thật thì giữa tôi và học tỷ không có gì với nhau cả, chỉ có điều anh đe dọa như thế làm tôi rất không vui.”

“Cậu nói vậy là có ý gì?”

Tần Tử Hoa nhíu mày, đôi mắt bắn ra một tia nhìn sắc bén.

“Không có ý gì cả.”

Phương Hạo Vân cười mỉa, ý nhị nói:

“Con người của tôi thích người ta van nài chứ ghét bị đe dọa, nếu anh đã khiêu chiến với tôi thì tôi chỉ còn cách ứng chiến thôi. Nhưng tôi cũng trịnh trọng xin thông báo với anh, kể từ bây giờ tôi đã bắt đầu thấy thích học tỷ rồi.”

“Cậu muốn tranh giành với tôi hả?”

Tần Tử Hoa hậm hực rít lên:

“Tôi sẽ cho cậu biết tay, hãy chờ đó!”

Phương Hạo Vân mỉa mai nói:

“Ngay cả đạo lí tiên lễ hậu binh cũng không biết, so sánh anh là một cậu ấm e rằng còn sỉ nhục từ ngữ đó nữa.”

“Tử Hoa, con tránh mặt đi một lát, để ba nói chuyện với chàng trai trẻ này chút xíu…”

Chính vào lúc Tần Tử Hoa muốn điên tiết lên làm bừa, một giọng nói đầy uy lực vang lên sau lưng hắn.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên trông theo hướng phát ra giọng nói, thấy người đàn ông mới xuất hiện dáng vẻ uy nghi, trên khuôn mặt tuy có vài nếp nhăn nhưng tinh thần minh mẫn gấp trăm lần, nhất là ánh mắt sáng rực tràn đầy trí tuệ, cao thâm bất khả thăm dò, vừa nhìn là biết lão già này gian manh xảo quyệt, là một con cáo già chính hiệu.

“Ba, hai người nói chuyện đi, con xin phép tránh mặt.”

Tần gia dạy con rất nghiêm khắc, trước mặt trưởng bối, Tần Tử Hoa lấy lại vẻ lịch thiệp quý phái giả tạo của hắn.

“Cháu chính là con trai của Phương Tử Lân đó à?”

Tần Như Phong tỏ ra là một vị trưởng bối đôn hậu, ngồi vào chiếc ghế đối diện Phương Hạo Vân, mỉm cười âu yếm với hắn:

“Hổ phụ sinh hổ tử, Phương Tử Lân sinh ra một cậu con trai khá thật! Cháu là con rồng trên thế gian này, sau này thành tựu của cháu nhất định vượt trên ba cháu đấy.”

“Chú Tần quá khen rồi đó ạ.”

Phương Hạo Vân cũng giả đò lịch sự, mặc nhiên thừa nhận thân phận đại thiếu gia Phương gia của mình, mỉm cười đối đáp:

“Học trưởng cũng rất khá, ra dáng quý tộc lắm đó.”

Tần Như Phong cười ha hả to tiếng, nói:

“Hay lắm, cháu rất biết cách nói chuyện.”

“Cháu là người thẳng thắn, xưa nay không biết nói lời ngon tiếng ngọt, có sao thì nói vậy, nếu về mặt ngôn từ có điều chi xúc phạm, xin chú Tần đừng để bụng.”

Phương Hạo Vân dửng dưng lên tiếng.

Tần Như Phong quan sát kĩ lưỡng chàng trai trẻ Phương Hạo Vân, ông thấy mình nên nhìn nhận lại từ đầu anh thanh niên này, con cáo già bắt đầu xuất chiêu:

“Hạo Vân, chú Tần đến tìm cháu thật ra có chuyện này muốn nhờ cháu giúp đỡ, hy vọng cháu có thể nhận lời chú.”

“Chú Tần, chú nói quá lời rồi, hiện nay cháu chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học, có thể giúp được chú chuyện gì chứ?”

Phương Hạo Vân bình thản đối đáp, trong lòng chửi rủa lão cáo già không biết liên sỉ này, mặt lão còn dày hơn cả cậu con trai Tần Tử Hoa, xem ra tên ngụy quân tử Tần Tử Hoa di truyền từ ba hắn nên mới giả tạo như thế. Phương Hạo Vân suy đoán chắc lão già này muốn xuống nước van nài hắn rời xa Trần Thanh Thanh, để con trai lão cưa cẩm người đẹp đó mà. Đồ vô liêm sỉ!

“Chỉ cần cháu đồng ý nhất định cháu sẽ làm được, hơn nữa chú sẽ không bắt cháu làm không công đâu.”

Tần Như Phong nghiêm túc nói:

“Cháu biết không, con trai chú và Trần Thanh Thanh vốn là một đôi tình nhân, ai cũng công nhận chúng là Kim đồng Ngọc nữ, bây giờ giữa chúng xảy ra một số mâu thuẫn, Thanh Thanh có ý đưa cháu ra chọc tức con trai chú. Vốn dĩ chuyện tình cảm của các cháu, chú không tiện xen vào làm gì, nhưng chú không muốn nhìn thấy chúng vì một số hiểu lầm nhỏ mà mối quan hệ trở nên bế tắc… Chú hy vọng cháu có thể rời xa Thanh Thanh, đương nhiên làm như thế cũng tốt cho cháu, đàn ông ấy, bị phụ nữ lợi dụng không hay lắm đâu. Hơn nữa chú hứa với cháu, chỉ cần cháu chấp nhận điều kiện chú đưa ra, công ty của chú sẽ đầu tư 50 triệu vào tập đoàn Thịnh Hâm.”

Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ đến hết chỗ chê! Phương Hạo Vân cuối cùng đã được gặp người dám mở to mắt nói tầm bậy, theo như cách nói của Tần Như Phong, hắn biến thành món đồ chơi bị Trần Thanh Thanh đem ra chọc tức Tần Tử Hoa rồi sao? Đúng là một con cáo già gian manh, thân là trưởng bối, vì chuyện ghen tuông cỏn con của hậu bối mà ra mặt vốn đã mất phong độ lắm rồi, hơn nữa lão còn cố ý nói trắng ra đen, lão già này đê tiện đến cùng cực.

“Xin lỗi chú Tần, cháu nghĩ việc này cháu không giúp được chú rồi, chuyện tình cảm không phải một món hàng nên không thể nói muốn nhường là nhường được, quan trọng là hai bên còn yêu thương lẫn nhau kìa.”

Phương Hạo Vân đưa ra lí lẽ chính đáng từ chối, tất nhiên vở diễn này hắn nhập vai rất hoàn hảo.

“Nói như vậy là cháu không thèm nể mặt chú đó à?”

Bị người ta cự tuyệt, Tần Như Phong từ từ thu lại vẻ ngoài đôn hậu giả tạo của lão, sắc mặt thay đổi, giọng nói bỗng trở nên mạnh mẽ uy hiếp.

Phương Hạo Vân không hề tỏ ra sợ hãi, nói:

“Chú Tần, đây không phải là vấn đề cháu có nể mặt chú hay không. Nói thật với chú, chuyện tình cảm rất phức tạp, cháu nghĩ chú không hiểu được đâu, có lẽ chú chưa bao giờ biết cái gì gọi là tình yêu…”

Không đợi Tần Như Phong phản ứng, Phương Hạo Vân đứng bật dậy cáo từ, bồi thêm một câu mỉa mai:

“Cháu xin lỗi, cháu không tiếp chuyện với chú nữa, cháu còn rất nhiều việc phải đi giải quyết. Cháu không giống như chú Tần đây có rất nhiều thời gian để lãng phí vào những chuyện tào lao.”

Câu này nói ra, Tần Như Phong tức muốn hộc máu, câu nói này phải do lão ta nói ra mới đúng. Với thế lực của tập đoàn Tần Phong hiện tại, mỗi phút mỗi giây đều thu lợi nhuận mấy triệu bạc, một món lời không nhỏ trong bối cảnh kinh tế toàn cầu suy thoái.

Trông theo bóng lưng ung dung tự tin của Phương Hạo Vân, Tần Như Phong biết mình bị thằng ranh này chơi xỏ rồi. Lão sơ suất quá, bị mấy tiếng “chú” thân mật của hắn làm cho mất cảnh giác, cuối cùng lọt bẫy tên súc sinh nhóc con này.

“Xem ra thằng ranh này còn khó đối phó hơn Phương Tử Lân.”

Tần Như Phong có chút tiếc nuối:

“Sao lần trước hắn lại tai qua nạn khỏi được nhỉ? Không giết chết thằng nhóc này ta không thể nguôi cơn giận…”

Phương Hạo Vân và Tần Như Phong chạm trán, Trần Thiên Huy, Phương Tử Lân, Hàn Sơn ngồi trong phòng nghe nhìn đều nhìn thấy hết toàn bộ quá trình thông qua camera. Đối với biểu hiện của con trai, Phương Tử Lân có hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng không giấu được vẻ tự hào.

Ông tươi cười hớn hở khoe:

“Ha ha, không hổ thẹn là con cháu nhà họ Phương. Trần huynh, Hàn huynh, hai vị thấy thế nào? Thằng Hạo Vân con tôi không tệ đấy chứ?”

Trần Thiên Huy lại không thấy ngạc nhiên, ông hiểu rõ năng lực của Phương Hạo Vân, ông gằn giọng nói:

“Hai vị, xem ra Tần gia đã bắt đầu hành động rồi, không biết hai vị nghĩ sao về chuyện này?”

Phương Tử Lân cười hi hí trả lời:

“Đây là việc riêng của nhà ông, dù gì thì tên tiểu súc sinh kia cũng không để ý tới con bé Tuyết Di nhà tôi, ông tự giải quyết lấy đi nhé.”

Phương Tử Lân không muốn tự gây rắc rối cho mình, ông tỏ ý không tham gia vào. Hàn Sơn và Trần Thiên Huy là chỗ thân thích, hơn nữa Trần gia trước kia có ơn với Hàn gia, xảy ra chuyện như thế này, Hàn Sơn đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Suy ngẫm một hồi, Hàn Sơn lên tiếng:

“Đại ca, anh và Tần Như Phong trước kia là bạn tri giao, đối với tính cách của lão chắc anh hiểu rõ hơn, bước tiếp theo nên làm thế nào, anh hoàn toàn có quyền quyết định.”

“Không đâu!”

Trần Thiên Huy lắc đầu, nói:

“Tuy trước kia anh và Tần Như Phong là bạn tri giao lâu năm, nhưng mấy năm nay lão sống ở nước ngoài, nghe nói còn cấu kết với một số tập đoàn phi pháp hoạt động mờ ám. Con cáo già này hiện nay nham hiểm độc ác đến mức độ nào ngay cả anh cũng không biết trước. Nhưng có điểm này anh dám khẳng định, phen này Tần gia sẽ huy động toàn lực đối phó với chúng ta.”

“Hai vị, tôi không dám so sánh với hai vị, tôi chỉ là một doanh nhân làm ăn chân chính, chuyện gia tộc tranh đoạt lợi ích, tôi xin phép không tham gia vào, tôi chỉ muốn an phận tiếp tục làm ăn thôi.”

Phương Tử Lân biết rõ mối nguy hiểm khi đối đầu với Tần gia. Nếu đổi lại là 20 năm trước khi ông còn một thân một mình, không sợ trời không sợ đất thì chắc ông sẽ vào cuộc. Nhưng nay ông có gia đình vợ con, nhiều mối lo ngại khiến ông mất đi lòng can đảm, ông không muốn dây dưa vào chuyện này nhằm tránh nguy hiểm cho người nhà của ông.

Trần Thiên Huy đương nhiên biết rõ mối lo ngại của Phương Tử Lân, nếu không phải Tần gia ép người quá đáng, ông cũng sẽ không lựa chọn đối đầu với họ, có ai không muốn yên ổn làm ăn sinh sống, nhất là khi người ta bước vào tuổi trung niên, khát khao một cuộc sống bình yên là lẽ thường tình. Nhưng tình thế ép buộc, Tần gia đã đẩy ông vào thế không thể không chống trả.

Trần Thiên Huy phát hiện một điều, hình như Phương Tử Lân không hiểu về con trai Phương Hạo Vân của ông lắm, chí ít ông ta không biết con trai là một thanh niên có bản lĩnh, bằng không ông đã không cần lo lắng thái quá như vậy.

Hàn Sơn tuy không muốn nhúng tay vào, nhưng Trần gia xảy ra chuyện, ông cũng khó thoát khỏi số phận, môi hở răng lạnh là thế.

“Tử Lân, ý của ông chúng tôi hiểu, tôi cũng không định kéo ông vào cuộc.”

Trần Thiên Huy nghiêm túc nói:

“Tôi đã tách công ty đầu tư và công ty bảo an của Trần gia ra rồi, lần này hợp tác với ông là công ty đầu tư do con gái Thanh Thanh của tôi trực tiếp quản lí. Đối đầu với Tần gia, tôi sẽ sử dụng công ty bảo an, tuyệt đối không liên lụy đến ông đâu, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của chúng ta.”

Trần Thiên Huy nghĩ có Phương Hạo Vân tham gia vào là quá đủ rồi, còn về phía tập đoàn Thịnh Hâm thật ra không mấy quan trọng, ngược lại tập đoàn Thịnh Hâm đứng ngoài cuộc thật ra có lợi chứ không có hại, hợp tác với tập đoàn Thịnh Hâm sẽ bảo vệ tốt hơn cho con gái và công ty đầu tư Trần thị.

Nghe Trần Thiên Huy nói vậy, Phương Tử Lân cảm thấy hơi khó xử, cúi mặt nói:

“Xin lỗi, vì gia đình và con cái, tôi không thể chọn lựa cùng tiến cùng lui với hai vị.”

“Không, anh nghĩ vậy là sai rồi.”

Trần Thiên Huy cười to sảng khoái, thẳng thắn bày tỏ:

“Phương huynh, tôi không cho rằng anh hèn nhát, một người đàn ông dám mạnh dạn bảo vệ người thân trong gia đình, đó mới là anh hùng thật sự. Nói thật lòng, tôi rất khâm phục anh.”

“Ha ha, nói hay lắm.”

Phương Tử Lân dường như bị hào khí của Trần Thiên Huy lây nhiễm, to tiếng đề nghị:

“Dù sau này xảy ra chuyện gì cũng được, hôm nay ba chúng ta không say không về.”

“Hay, không say không về.”

Hàn Sơn liền phụ họa.

……

Hai cha con lần lượt bẻ mặt trước Phương Hạo Vân, khiến Tần Như Phong quyết định dẹp suy nghĩ giải quyết trong hòa bình sang một bên.

“Ba, đừng do dự nữa, chúng ta hành động thôi.”

Tần Tử Hoa đề nghị:

“Nếu có thể trừ khử Phương Hạo Vân, con có lòng tin làm Thanh Thanh hồi tâm chuyển ý. Nếu còn không được thì…”

Dừng lại một hồi, Tần Tử Hoa nham hiểm nói nhỏ:

“Nếu còn không được thì con sẽ dùng cách gạo đã nấu thành cơm, xem cô ả có đầu hàng phục tùng con không? Ha ha…”

Tần Như Phong suy ngẫm giây lát, đôi mắt bắn ra tia nhìn hiểm độc, nói:

“Ừ, cứ quyết định thế đi. Con sắp xếp người giải quyết thằng ranh con Phương Hạo Vân trước, sau đó con cố gắng chinh phục con tiện nhân Trần Thanh Thanh. Kế hoạch phát triển vịnh Kim Thủy chúng ta phải thâu tóm toàn bộ, làm như vậy tập đoàn Tần Phong mới thoát khỏi nguy cơ phá sản. Mẹ kiếp, sớm biết kinh tế toàn cầu suy thoái, chúng ta đã không đầu tư nhiều tiền ra nước ngoài rồi, lần này bị mấy thứ cổ phiếu ngân hàng rác rưởi hại chết ta rồi…”

“À, còn con bé Hàn Tuyết Nhi con cũng nên để ý, được thì tóm gọn nó luôn.”

Tần Như Phong cười khả ố nói tiếp:

“Tập đoàn Hàn thị tuy không bằng Trần thị, nhưng dù sao cũng có giá trị mấy trăm triệu, có còn hơn không.”

“Ba cứ yên tâm, sau khi Phương Hạo Vân chết đi sẽ không còn ai làm kì đà cản mũi con nữa, con sẽ mặc sức trổ tài cưa cẩm, hai người đẹp không thoát khỏi tay con được đâu.”

Tần Tử Hoa tự tin vỗ ngực.

“Nhưng chuyện này phải tính toán kĩ lưỡng và tiến hành trong bí mật.”

Tần Như Phong nham hiểm nói:

“Số thông tin thu lượm được lần trước không có cái nào chính xác. Về con người Phương Hạo Vân, chúng ta buộc phải tìm hiểu kĩ lại từ đầu, không nên khinh địch. Trước khi ba vạch ra kế hoạch hành động chu toàn, con đừng đi gây sự với Phương Hạo Vân nữa, có thời gian hãy đầu tư vào việc chinh phục hai đứa con gái đi.”

“Dạ, con biết phải làm gì rồi ạ.”

Tần Tử Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play