Tần Tử Hoa tức tối trông theo Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, hắn cắn chặt môi, giận đến nỗi lồng ngực phập phồng muốn nổ tung. Hắn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc mình thua kém tên mặt trắng này ở điểm nào? Xét về gia thế, tướng mạo, phong cách, thậm chí là võ nghệ, hắn đều có niềm tin tuyệt đối siêu việt hơn đối phương.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hôm nay hắn đã thất bại thảm hại, hai người đẹp đều quay lưng với hắn, hơn nữa còn tỏ ra thân mật với Phương Hạo Vân mới tức chứ.

“Mỹ Kỳ, sắc mặt của em không được tốt lắm, em đang lo nghĩ chuyện gì vậy?”

Tưởng Đại Phát rất muốn mời vợ ra nhảy một bài nhưng hắn phát hiện ra vợ mình không mấy hứng thú với đêm dạ hội, lo lắng vợ mình không được khỏe, Tưởng Đại Phát vội quan tâm hỏi thăm.

Trương Mỹ Kỳ dõi theo cặp nam nữ lả lướt ngay chính giữa đại sảnh hồi lâu, cô nâng ly rượu lên như muốn che giấu cảm xúc, thản nhiên nói:

“Không sao đâu anh, gần đây phải giải quyết nhiều công việc ở công ty, em cảm thấy hơi mệt thôi mà…”

Tưởng Đại Phát tâm trí sáng suốt, hắn nhìn theo tầm mắt của Trương Mỹ Kỳ, thấy vợ đang chăm chú theo dõi Phương Hạo Vân, thần sắc ủ rũ, từ ánh mắt hình như còn lộ vẻ oán trách.

Hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nhưng nhanh chóng tự xua tan suy nghĩ của mình. Cuối cùng hắn chọn tin vào câu giải thích của vợ, cô ấy mệt mỏi vì công việc ở công ty.

“Mỹ Kỳ, hay là em về Thiên Hồng làm việc cho anh? Anh từng nói chỉ cần em đồng ý, lúc nào em cũng có thể giữ chức tổng giám đốc của công ty địa ốc Thiên Hồng…”

Tưởng Đại Phát âu yếm nhìn vợ, nhắc lại lời hứa trước đây.

“Em sẽ không bỏ công việc hiện tại đâu.”

Trương Mỹ Kỳ lắc đầu từ chối, nhỏ tiếng nói:

“Em biết anh cũng vì muốn tốt cho em, nhưng… anh hiểu tính cách của em mà, em không muốn phụ thuộc kinh tế vào bất cứ ai, công việc em đang làm ở tập đoàn Thịnh Hâm rất như ý.”

Sự nghiệp đã thành mục tiêu chính nhằm quên đi cuộc hôn nhân không hạnh phúc của Trương Mỹ Kỳ, công bằng mà nói, chức tổng giám đốc công ty địa ốc Thiên Hồng quả thật có sức hút nhất định với cô, nhưng cô không thể nhận lời, cô không muốn sống phụ thuộc vào đàn ông, cô là một người phụ nữ độc lập. Hơn nữa, hiện nay cô xảy ra quan hệ thế này với Phương Hạo Vân, bình tâm trở lại cô cảm thấy có lỗi với chồng, nên cô càng không muốn đi chiếm đoạt tài sản của Tưởng Đại Phát, cô tự thấy mình không xứng đáng.

Phương Hạo Vân ôm lấy chiếc eo thon của Hàn Tuyết Nhi, vị trí đặt tay rất ý tứ, không làm cho cô gái có bất cứ phản ứng căm ghét nào.

Hàn Tuyết Nhi từ từ hòa chung nhịp điệu với Phương Hạo Vân, nỗi sợ và e dè lúc đầu hoàn toàn biến mất, cô vui vẻ lả lướt theo tiếng nhạc du dương như một nàng công chúa thướt tha bên chàng hoàng tử tuấn tú.

Cho đến khi điệu nhạc kết thúc, Hàn Tuyết Nhi mới bừng tỉnh khỏi cơn mê do điệu nhảy mang lại, cô nhìn say đắm vào Phương Hạo Vân, hai má ửng hồng.

“Tôi muốn nghỉ một chút.”

Có lẽ do quá căng thẳng, chỉ một bản nhạc trôi qua thôi mà Hàn Tuyết Nhi đã cảm thấy hơi mệt rồi.

Phương Hạo Vân lịch thiệp đưa tay lau giúp mấy giọt mồ hôi trên trán cô gái, mỉm cười gật đầu, buông tay khỏi chiếc eo thon và bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Phương Tuyết Di từ chối hết tất cả lời mời khiêu vũ, ngồi lặng lẽ vào một góc uống rượu một mình. Mới đây thôi cô đưa ra quyết định đuổi việc Trương Mỹ Kỳ với mẹ cô Trác Nhã, không ngờ bà không đồng ý còn lên lớp cho cô một chập, Trác Nhã cho rằng Trương Mỹ Kỳ là một nhân tài hiếm có của công ty.

Phương Tuyết Di rất muốn nói ra chuyện đồi bại cô đã trông thấy, con dâm phụ Trương Mỹ Kỳ dám quyến rũ em trai, nhưng cô không biết nên nói ra thế nào, chuyện này mà xé to ra sẽ ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng của Phương Hạo Vân và cả tập đoàn Thịnh Hâm.

Phương Tuyết Di ấm ức trong lòng, lại không biết thổ lộ với ai, ngay cả khiêu vũ cũng mất hết hứng thú.

“Chị, rượu vang uống nhiều có hại cho sức khỏe, chị đừng uống nữa.”

Phương Hạo Vân bước tới giật lấy ly rượu trên tay chị gái, uống một hơi cạn sạch giùm Phương Tuyết Di.

“Hạo Vân, sao em lại qua đây?”

Thấy Phương Hạo Vân quan tâm, đôi mắt ưu buồn của Phương Tuyết Di chợt sáng rực lên, nhưng ánh mắt của cô vẫn còn giữ lại vẻ oán trách.

“Chị, sao chị không ra khiêu vũ mà một mình ngồi ở đây uống rượu thế?”

Phương Hạo Vân kéo ghế ngồi xuống, ngờ ngợ bắt chuyện. Xung quanh không ai để ý nên Phương Hạo Vân gọi luôn tiếng “chị” cho thân thiết.

“Chị… còn không phải là vì…”

Phương Tuyết Di ngồi buồn ở đây chính vì Phương Hạo Vân, nhưng lúc này nói sao cho phải đây? Cô quyết định sau khi đêm dạ hỏi kết thúc sẽ gặp riêng Trương Mỹ Kỳ nói chuyện, bây giờ nói ra với em trai hình như không được hay cho lắm.

“Chị không sao, chỉ là chị không muốn nhảy với đám người kia thôi. Hạo Vân, nếu em không có việc gì làm thì ngồi đây uống rượu với chị…”

Phương Tuyết Di buồn bã nói.

“Hay là để em nhảy với chị một bài, chị là người chủ trì buổi dạ hội đêm nay, nếu chị không ra nhảy, quan khách sẽ thất vọng lắm đấy.”

Phương Hạo Vân đứng bật dậy, đưa tay ra mời.

Chính vào lúc này, có người đi ngang bên cạnh, Phương Hạo Vân lập tức đổi cách xưng hô:

“Thưa giám đốc, tôi rất hân hạnh được mời giám đốc nhảy với tôi một bài.”

Phương Tuyết Di do dự giây lát, mỉm cười gật đầu, đưa tay ra cho Phương Hạo Vân nắm lấy, cô đang rất muốn khiêu vũ, hơn nữa cô không muốn làm em trai mất mặt trước đám đông quan khách.

Tiếng nhạc du dương lại cất lên, Phương Hạo Vân vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Phương Tuyết Di, bắt đầu hòa nhịp cùng điệu nhạc, các cặp nam nữ đang khiêu vũ tự động nhường ra một khoảng trống, để đôi kim đồng ngọc nữ này từ từ đi vào trung tâm đại sảnh.

“Hạo Vân, thật không ngờ cậu khiêu vũ giỏi đến thế.”

Tuy vừa rồi đã thấy Phương Hạo Vân nhảy với Hàn Tuyết Nhi, nhưng lúc này đích thân cảm nhận, Phương Tuyết Di càng khâm phục tài nghệ của em trai hơn.

Phương Hạo Vân tươi cười hớn hở, lịch sự nói: “Giám đốc quá khen rồi, thật ra giám đốc cũng nhảy rất giỏi mà.”

“Ha ha!”

Phương Tuyết Di trong lòng vui sướng, bật cười to tiếng, cô quên mất mình phải giữ ý tứ trước đám đông.

Tiếng nhạc ngân vang, hai người càng nhảy càng thu hút ánh mắt tán dương của đám đông. Trác Nhã mỉm cười hài lòng, nhìn không chớp mắt vào hai đứa con của bà, một niềm hạnh phúc lan tỏa tận đáy lòng.

Tần Tử Hoa sau khi mất mặt ê chề trước hai người đẹp, hắn tìm đại một cô gái nhà giàu mời làm bạn nhảy, thấy mọi người đều dán chặt mắt thưởng thức điệu nhảy lôi cuốn của hai chị em nhà họ Phương, cục tức trong lòng hắn trĩu nặng, nhưng hắn không thể không công nhận tài nghệ khiêu vũ của Phương Hạo Vân giỏi hơn hắn nhiều.

Hàn Tuyết Nhi trong lòng không vui, cô tưởng Phương Hạo Vân sẽ mời cô nhảy tiếp bài thứ hai.

Trần Thanh Thanh bỗng nhiên ở đâu nhảy ra xuất hiện bên cạnh Hàn Tuyết Nhi, nhỏ tiếng hỏi:

“Tuyết Nhi, em thích Hạo Vân rồi hả?”

Hàn Tuyết Nhi bối rối thấy rõ, vội chối:

“Đâu có, không có chuyện đó… Em không thèm thích tên ác ôn đáng ghét kia…”

Cô bé đỏ ửng mặt, không biết vì hồi nãy khiêu vũ thân mật với hắn hay là vì câu nói châm chọc của Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh cười hí hí bí hiểm, tỏ vẻ thông cảm, trêu chọc:

“Lúc trước ai nói với chị Phương Hạo Vân là bạn trai của mình vậy ta? Tuyết Nhi, em đừng giấu giếm chị nữa, chị biết em thích Hạo Vân mà. Nhưng chị cũng muốn nhắc nhở em, hắn đã có bạn gái rồi, em còn nhỏ, em chưa hiểu cái gì là tình yêu, em đừng dễ dàng trao thân cho người ta, biết chưa?”

“Chị à… em… em…”

Hàn Tuyết Nhi mấp máy môi, cô biết có giải thích sao cũng khó thoát. Lúc trước cô đã năm lần bảy lượt khẳng định với Trần Thanh Thanh rằng mình chính là bạn gái của Phương Hạo Vân, bây giờ lời nói dối của cô bị chị họ nhận ra, đương nhiên cô cảm thấy xấu hổ, nhưng về việc này cô không hề hối hận, cô làm vậy chỉ vì muốn chị họ không bị tên ác ma kia làm hại.

“Tuyết Nhi, em không cần nói gì cả, chị cũng từng trải qua giai đoạn tuổi mới lớn như em, chị có thể hiểu tâm sự của em vào lúc này. Lần trước Phương Hạo Vân đã cứu em, em thầm thương trộm nhớ người ta cũng là lẽ thường tình, nhưng em nên phân biệt rõ lòng biết ơn và tình yêu, hiểu không em?”

Trần Thanh Thanh tiếp tục hiểu lầm, cô không ngừng khuyên nhủ Hàn Tuyết Nhi.

Hàn Tuyết Nhi ấm ức lắm, nhưng chân tướng sự việc lại không thể nói rõ với Trần Thanh Thanh, thôi thì chỉ còn cách làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe chị họ giảng bài vậy.

Khó khăn lắm mới chịu đựng cho qua bài giảng của chị họ, Hàn Tuyết Nhi lên tiếng hỏi:

“Chị ơi, đêm nay sao Bạch Lăng Kỳ không đến tham dự? Chị ấy phải làm bạn nhảy của Phương Hạo Vân mới đúng chứ?”

Hàn Tuyết Nhi cả đêm trông ngóng được gặp Bạch Lăng Kỳ, cô muốn xem thử cô bạn gái xinh đẹp của tên ác ma, đồng thời muốn biết hắn định làm hại cô gái đó như thế nào, nhưng đến lúc này cô vẫn chưa thấy Bạch Lăng Kỳ xuất hiện.

“Mẹ của cô ấy nhập viện rồi nên đêm nay Bạch Lăng Kỳ không tham dự buổi dạ hội.”

Trần Thanh Thanh giải thích một câu đơn giản, sau đó bồi thêm một câu trọng tâm:

“Tình cảm giữa Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ rất tốt.”

“Ờ, em biết rồi!”

Hàn Tuyết Nhi biết chị họ muốn nói gì, cô giả bộ buồn bã gật đầu, tỏ vẻ tiếp nhận lời dạy của Trần Thanh Thanh, chỉ có điều trái tim bé bỏng của cô chợt co thắt lại, ngay cả bản thân Hàn Tuyết Nhi cũng không biết tại sao mình có cảm giác khó chịu như thế?

Tiếng nhạc chấm dứt, Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di kết thúc điệu nhảy lôi cuốn.

Phương Tuyết Di kéo tay em trai vào một góc khuất vắng người qua lại, tìm một chiếc bàn ngồi xuống, cô nở một nụ cười gian xảo với Phương Hạo Vân, hỏi:

“Hạo Vân, sao trước giờ chị không biết em giỏi khiêu vũ vậy? Chị cứ tưởng ngoài mớ kiến thức trong sách vở ra, em cái gì cũng không biết chứ?”

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào khuôn mặt thanh tú của chị gái, từ tốn nói:

“Ờ, chị nói đúng đó, em học khiêu vũ từ trong sách đó. Chị à, trong sách kiến thức bao la, cái gì cũng có, không giấu gì chị, mấy năm qua em đã học được rất nhiều thứ từ trong sách.”

Thấy xung quanh không có ai, Phương Hạo Vân lại gọi Phương Tuyết Di bằng “chị”.

Phương Tuyết Di tỏ ý nghi ngờ, nói:

“Bậy bạ, chị không tin kiến thức của em đều được học từ sách vở.”

Dừng lại một lúc, Phương Tuyết Di chợt hỏi:

“Hạo Vân, em cảm thấy Kỳ nó thế nào? Em xác nhận là sẽ lấy nó làm vợ chứ? Em có chắc em không phản bội nó không?”

Phương Hạo Vân giật mình, không biết bà chị hắn có căng thẳng thần kinh không mà tự nhiên lại hỏi một câu kì lạ thế này.

Suy ngẫm hồi lâu, hắn không biết phải trả lời câu hỏi lắt léo này như thế nào, hai tiếng “kết hôn” còn quá xa vời với hắn, hắn chưa từng tính tới chuyện lấy vợ xa vời trong tương lai, chí ít vào lúc này hắn chưa bận tâm đến.

“Chị, việc này em không thể trả lời chị, vì em còn chưa suy nghĩ sâu xa đến thế.”

Phương Hạo Vân thật thà nói.

Phương Tuyết Di hiểu lầm ý của em trai, cô cho rằng Phương Hạo Vân muốn chối bỏ trách nhiệm với Bạch Lăng Kỳ, có thể hắn đến với Bạch Lăng Kỳ chỉ vì muốn giải tỏa nỗi cô đơn, hèn chi hắn lại làm ra chuyện đồi bại kia với con dâm phụ Trương Mỹ Kỳ.

Phương Tuyết Di thở dài ngao ngán, tự thấy cô nên dạy dỗ cho em trai hiểu rõ cách sống đúng đắn, chí ít bắt nó phải chịu trách nhiệm của một người đàn ông, dạy nó biết cái gì là tình yêu chân chính.

Nhưng Phương Tuyết Di cũng hiểu rất mơ hồ về tình yêu, vì cho đến hiện tại cô vẫn chưa yêu đương với ai bao giờ.

Nghĩ đến đây, thần sắc của Phương Tuyết Di trông thật thảm hại, cô từng nhiều lần nói rõ với ba mẹ rằng cô có ý định sống độc thân suốt đời, nhưng nỗi đau và áp lực cuộc sống với một phụ nữ độc thân cô lại không dám chắc mình có chịu đựng nổi không, đến một lúc nào đó cô có thể sụp đổ trước nỗi cô đơn không ngừng dày vò tâm hồn cô.

“Chị, chị bị sao vậy?”

Để ý đến vẻ mặt khác lạ của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân quan tâm hỏi thăm, đôi mắt không rời khuôn mặt thanh tú đáng thương của chị hắn.

Phương Tuyết Di bị tia nhìn của em trai làm cho không tự nhiên, vội quay mặt tránh sang nơi khác, đôi môi anh đào mấp máy như muốn nói gì nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

“Hạo Vân, chị đi gặp mẹ có chút việc, lát nữa rảnh rỗi sẽ quay lại tìm em nói chuyện tiếp.”

Không biết tại sao, khi Phương Hạo Vân nhìn chăm chăm vào người, Phương Tuyết Di cảm thấy có một hơi nóng từ từ lan tỏa toàn thân, cảm giác đó khiến cô khoan khoái, nhưng lí trí mách bảo cô, người đàn ông lịch lãm trước mặt là em trai của cô, đứa em trai cùng cha khác mẹ.

Phương Hạo Vân cười chua chát dõi theo bóng lưng chị gái, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, hắn tự nhủ: Mình bị sao thế này? Tại sao trong lúc này một cảm giác ngọt ngào lại xâm chiếm tâm hồn, cứ như đối mặt với người yêu vậy?

“Tôi có thể ngồi xuống nói vài câu với cậu không?”

Tần Tử Hoa đột nhiên xuất hiện, trên tay hắn cầm một ly rượu vang, mỉm cười giả tạo với Phương Hạo Vân, cố gắng giữ phong thái nho nhã quý tộc vốn có của hắn.

[/QUOTE]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play