Phương Hạo Vân từ tốn nói : "Phong vân, hay là ông muốn ra tay giết tôi?"
"Giết cậu thì thế nào?" Phong Vân cười lạnh : "Căn cứ theo hiệp định của chúng tôi và tiểu thư, nếu ngay cả cửa ải của thành chủ mà cậu không qua được, thì căn bản là không có tư cách trở thành chủ nhân của Thiên Phạt. Cho dù giết chết cậu cũng chẳng sao"
"Thật à?"
Phương Hạo Vân hỏi ngược lại : "Vậy nếu tôi giết chết ông, cũng chẳng sao phải không?"
Phong Vân nghe thấy thế, hơi sửng sốt, lập tức nói : "Dựa theo hiệp định, cậu không thể giết chết tôi, nhưng hiệp định là chết, con người là sống. Nếu thật sự cậu có bản lĩnh giết chết tôi, vậy tôi cũng không ngại chơi với cậu. Chỉ sợ năng lực cậu không đủ, không xứng để tôi ra tay..."
Dừng lại một chút, Phong Vân cười nói : "Đương nhiên, bây giờ tôi không rãnh nói nhảm với cậu, tôi muốn đòi lại công bằng cho thuộc hạ của tôi"
"Ông nói Phong Nam Thiên à?" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Phong Vân, Phong Nam Thiên chết chưa hết tội, hắn dám xuất khẩu cuồng ngôn, liền lần xỉ nhục tôi, hơn nữa còn không làm tròn trách nhiệm. Làm chủ nhân của Thiên Phạt, tôi nghĩ tôi có quyền giết chết hắn... Đương nhiên, bây giờ ông nói thế nào cũng không sao cả, lực lượng đại biểu cho tất cả, tôi giết chết hắn, chứ không phải bị hắn giết chết, cái này chứng minh rằng hắn không bằng tôi, đáng chết..."
"Haha!"
Phong Vân nghe thấy Phương Hạo Vân nói chuyện cả buổi, sau đó lập tức cười nói : "Thú vị, rất thú vị.... Không hổ là người do tiểu thư lựa chọn, cậu rất thú vị. Ít nhất là khả năng ngụy biện của cậu cũng tương đối tốt. Có điều, thân là chủ của Phong Nam Thiên, tôi có nghĩa vụ, có quyền lợi lấy lại công bằng cho hắn. Nếu không thì tôi làm sao mà quản lý..."
"Quản lý không nghiêm, đây là nguyên nhân khiến cho thuộc hạ của ông chết..." Phương Hạo Vân quyết tâm lập uy với Phong Vân, cho nên trong lời nói cũng cưỡng ép rất nhiều, không hề nhượng bộ.
Qủa nhiên, Phong Vân nghe thấy thế, sắc mặt liền biến : "Nói rất đúng... đáng tiếc bây giờ cậu vẫn chưa phải là thiếu chủ của tôi..."
Nói đến đây, Phong Vân cười phất tay : "Cậu đi đi, cậu mới đến, tôi không muốn làm khó dễ cậu..."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lão Phong Vân này đúng là nham hiểm. Ông ta tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha cho mình dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cười lạnh : "Phong Vân, trong nụ cười của ông đầy dao găm, không phải là muốn tôi đi trước rồi hãm hại tôi chứ? Nếu còn là đàn ông thì không bằng chúng ta đánh một trận..."
Lời này vừa nói ra, bốn phía liền bật cười.
Phong Vân tung hoành tại Thiên Phạt thành đã hơn mười năm rồi, cho dù là tâm phúc của tiểu thư cũng không dám công khai khiêu chiến ông ta. Mà Phương Hạo Vân lại là người mới đến lại ăn nói như vậy,đúng là khiến cho mọi người cười to.
Phong Vân dù có tu tâm tốt, cũng không thể nhịn được nữa. Ông ta liền nháy mắt với một người vạm vỡ bên cạnh mình, người nọ lập tức đứng ra, chắp tay nói : "Là Phong Bắc Thiên, em trai của Phong Nam Thiên, xin lĩnh giáo..."
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Thằng anh đã không phải là đối thủ, làm em chẳng lẽ còn lợi hại hơn thằng anh?"
"Thử rồi sẽ biết!" Người nọ cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, trong tay lập tức rút ra hai thanh đao sau lưng, tấn công vào trái phải của Phương Hạo Vân.
Hai người đứng quá gần, mà tốc độ của Phong Bắc Thiên khá nhanh, cho nên Phương Hạo Vân hầu như không có khả năng tránh né.
"Haha, ánh mắt của tiểu thư cũng chẳng đặc biệt gì!" Phong Vân cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khinh miệt.
"Giết!'
Trong lòng Phong Bắc Thiên đầy thù hận, hai thanh đao của hắn đã đến gần Phương Hạo Vân, mắt thấy sẽ cắm vào ngực đối phương. Mà bây giờ Phương Hạo Vân muốn tránh né thì tốc độ của hắn cũng đã không kịp rồi.
"Anh Nam, em báo thù cho anh!" Phong Bắc Thiên quát gầm lên một tiếng, dùng toàn lực đâm tới, làm cho mọi người hầu như nghĩ rằng trận chiến này sẽ kết thúc.
Phong Vân thậm chí còn xúc động nói : "Đời sau càng lúc càng tệ..."
Đúng lúc này, hiện trường phát ra một tiếng hét thảm, ngay sau đó một bóng người bay ngược ra, té lăn xuống đất, trên ngực hắn đang cắm hai thanh đao.
"Làm càn, dám giết người trước mặt bổn tọa!" Phong Vân và tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt ra, bởi vì người chết chính là Phong Bắc Thiên.
Hai thanh đao trên ngực hắn, cũng chính là của hắn.
"Hừ!"
Phương Hạo Vân cười lạnh không ngừng : "Thắng làm vua, đây là đạo lý ông vừa nói... Đương nhiên, nếu ông sợ, muốn đổi ý cũng không sao, có thể để cho thuộc hạ của ông lên hết, để tôi giải quyết một lần cho gọn...."
Chuyện xảy ra, làm cho mọi người nhất thời căm lặng.
Công phu của Phong Bắc Thiên thế nào, bọn họ đều rất rõ.
Trước đó, Phong Nam Thiên bị giết, theo lời kể của anh em Hàn Thế Vinh, đó là do Phương Hạo Vân đánh lén.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ đứng nhìn cả quá trình, tuy rằng không thấy rõ ràng, nhưng ít ra có thể kết luận rằng Phương Hạo Vân không đánh lén.
Lúc này Phong Vân dường như đã nhìn thấu công phu của Phương Hạo Vân, tuổi còn trẻ mà đã đả thông được Nhâm Đốc, quả thật không thể tưởng tượng.
Phong Vân thậm chí còn đoán rằng, có phải là tiểu thư đã lên giường với hắn, đem Tố Nữ Công truyền lại cho hắn. Nếu không thì sao còn trẻ như vậy mà đã có thể đả thông Nhâm Đốc được, đúng là không có lý do nào để tưởng tượng.
Vừa nghĩ vậy, trong đôi mắt của Phong Vân hiện lên một tia sát khí.
Ông ta đi ra khỏi đám người, đi đến gần Phương Hạo Vân khoảng mười mét, cười nói :"Quả thật là nhìn không ra, cậu lại lợi hại như vậy... Nói cho tôi biết, Nhâm Đốc của cậu đả thông thế nào, có phải là do tiểu thư giúp không?"
Phương Hạo Vân từ tốn ngẩng đầu lên, nói : "Vì sao tôi phải nói cho ông biết?"
"Cậu rất cuồng... Có điều cậu đả thông được Nhâm Đốc, quả thật cũng có cái để cuồng..." Phong Vân nghiêm mặt nói : "Phương Hạo Vân, tôi nghĩ cậu nhất định không biết tình huống của Thiên Phạt thành, đừng tưởng rằng đả thông được Nhâm Đốc thì cậu là thiên hạ vô địch..."
"Phong Vân, nếu ông không ngại, tôi muốn lấy mạng hai thằng súc sinh bội bạc này" Người Phương Hạo Vân nói chính là hai anh em Hàn Thế Vinh.
Vốn, hắn không muốn lấy cái mạng chó của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ không biết quý trọng cơ hội giữ mạng, vậy thì đừng trách Phương Hạo Vân hắn tàn nhẫn.
Đây gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.
"Đi chết đi...." Hàn Thế Vinh thấy Phương Hạo Vân muốn giết mình, quyết định tiên hạ thủ vi cường. Vội vàng rút phi đao ra, ném về hướng Phương Hạo Vân.
Trên mặt phi đao có một vết màu xanh, vừa nhìn là biết có độc, hơn nữa còn là loại kịch độc, uy lực vô cùng kinh người.
Với tính cách của Hàn Thế Vinh, hắn chưa chắc đã dám liều mạng với Phương Hạo Vân, nhưng bây giờ ỷ vào phi đao có độc, hắn quyết định thử một phen.
Nếu may mắn giết chết được Phương Hạo Vân, thì nói không chừng có thể được thành chủ trọng dụng.
"Mày chết chắc rồi!" Hàn Thế Vinh vô cùng tin tưởng vào phi đao và chất độc của mình.
Phong Vân âm thầm bật cười, thằng nhóc này rất thông minh, có tiền đồ.
Nghĩ đến đây, ông ta bắt đầu liên tưởng. Nếu Phương Hạo Vân thật sự chết tại đây, vậy thì tốt rồi. Kế tiếp, ông sẽ cùng ba thành chủ còn lại yêu cầu tìm kiếm người có duyên trong Thiên Phạt thành.
Nhưng chuyện không tưởng đã xảy ra, ngay khi phi đao sắp trúng Phương Hạo Vân, thì thân hình của hắn đã biến mất. Ở đây ngoài trừ Phong Vân ra, thì không ai nhìn rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào.
"Hay lắm, có thể luyện Hoạt Bộ đến cảnh giới này..." Nhìn thấy động tác của Phương Hạo Vân, ngay cả Phong Vân cũng không khỏi khen ngợi một câu.
"Người đâu?"
Hàn Thế Vinh lập tức trợn tròn mắt.
"Ở đây..." Giọng nói của Phương Hạo Vân vang lên sau lưng hắn, cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên, dưới cái trợn mắt của mọi người, đầu của Hàn Thế Vinh đã lăn xuống đất.
Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy Hàn Thế Vinh chết thế nào thì Hàn Thế Đồng đã phát ra một tiếng kêu thảm, trên ngực hắn đang cắm một thanh phi đao, và rõ ràng là thanh phi đao mà Hàn Thế Vinh đã ném ra.
Lúc này, ngay cả Phong Vân cũng không nhìn rõ Phương Hạo Vân đã làm thế nào.
Đương nhiên, cái này không phải là do tốc độ của Phương Hạo Vân nhanh đến nổi mà Phong Vân không nhìn thấy, chỉ là lực chú ý của ông tập trung trên người của Hàn Thế Vinh, cho nên không để ý đến Hàn Thế Đồng.
Cảnh tượng tại đây đã không còn dùng từ khủng bổ để hình dung rồi, hầu như mọi người đều không tin cái đang diễn ra trước mắt.
Phương Hạo Vân giết chết hai người trong nháy mắt, mặt không thay đổi, lạnh giọng nói : "Phong thành chủ, hai tên súc sinh bội bạc, tôi giết chúng được chứ?"
"Nói cũng đúng, nếu đã là người bội bạc, giết thì cứ giết..." Phong Vân ngoài cười nhưng trong không cười, nói : "Đáng tiếc, sống chết của bọn họ không phải do cậu quyết đinh, bọn họ là người của tôi, muốn chém muốn giết, cũng phải do tôi quyết định... Phương Hạo Vân, lá gan của cậu thật lớn, cậu đừng nghĩ rằng tiểu thư có thể bảo vệ cho cậu... Nói thật cho cậu biết, lần khảo nghiệm này, chỉ có thể dựa vào chính cậu. Tiểu thư không có khả năng giúp cậu... Bốn thành chủ chúng tôi và tiểu thư đã có hiệp định với nhau, nếu như cô ta ra tay giúp cậu, thì cậu sẽ bị loại trực tiếp..."
"Thì sao?"
Phương Hạo Vân cười ngạo nghễ : "Cho đến giờ tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ nhờ dì Bạch giúp, lần này tôi đến Thiên Phạt thành, hoàn toàn là dựa vào lực lượng của mình..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại cười lạnh : "Phong Vân, bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi đã hạ quyết tâm rồi, muốn giải quyết mâu thuẫn của tôi và ông. Tốt nhất là dùng phương pháp trực tiếp là quyết chiến... ông dám không?"
"Không biết trời cao đất rộng!" Phong Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng : "Tôi cũng đã nhắc nhở cậu, đả thông Nhâm Đốc hai mạch không có nghĩa là thiên hạ vô địch... Phong Trảm, chú chơi với Phương Hạo Vân đi, nhớ kỹ, chơi thôi, đừng giết chết hắn, chừa cho hắn chút hơi, tôi tự mình mang hắn đi gặp tiểu thư... Tôi muốn để cho tiểu thư biết, có khuôn mặt đẹp, không nhất thiết là thích hợp làm chủ nhân của Thiên Phạt...."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức cười ầm lên.
Rất nhanh, một người trung niên ở trần đi ra, đứng trước mặt Phương Hạo Vân khoảng năm nét.
Ba năm trước Phong Trảm đã được đả thông Nhâm Đốc rồi, là cao thủ đệ nhất dưới tay Phong Vân, đã kịch chiến ở trăm trận tại Thiên Phạt thành, chưa một lần thất bại. Thân thủ của Phương Hạo Vân hắn ta đã thấy qua rồi, có điều hắn ta vẫn tin tưởng ở mình, chỉ là niềm tin này không có tuyệt đối.
Phương Hạo Vân đi đến gần Phong Trảm, lạnh mặt nói : "Ông không đủ tuổi làm đối thủ của tôi, tôi tìm Phong Vân... Đương nhiên, nếu ông muốn chết tôi cũng không ngại giúp ông"
Phong Trảm cười lạnh một tiếng : "Thằng nhóc, đúng là không biết trời cao đất rộng..." Nói xong, hắn ta cũng bắt đầu tụ tập chân khí lại, chuẩn bị đánh ra một đòn lấy mạng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân bước về phía trước một bước, và đứng cách Phong Trảm khoảng hai mét, trên người của hắn cũng bắt đầu tản ra sát khí, làm cho Phong Trảm thậm chí còn cảm nhận được mùi máu tanh trên người hắn.
Cùng lúc đó, Phong Vân cũng đã kinh hãi.
Mùi máu và sát khí trên người Phương Hạo Vân ông ta cũng cảm nhận được, rất rõ ràng, nếu không giết qua hơn ngàn người thì không thể có được như vậy. Nếu không thì không có khả năng tản ra được sát khí và mùi máu tanh dày đặc như thế.
Người do tiểu thư tìm về lần này không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Phong Vân không khỏi lo lắng cho thuộc hạ của mình, nếu nói không tốt, thì hắn có thể sẽ thất bại.
Đương nhiên, chuyện đã như vậy, Phong Vân cũng không có khả năng kêu dừng trận đấu.
Cái này liên quan đến vấn đề mặt mũi.Phong Trảm cũng nhăn mặt, nắm chặt đao trong tay, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân khẽ động tâm, không dám chậm trễ, bởi vì Phong Trảm là một trong các đổí thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Phải biết rằng, trong quá khứ, Phương Hạo Vân chưa từng chạm trán với cao thủ được đả thông Nhâm Đốc lần nào.
Nếu không phải có Thiên Phạt trong tay, Phương Hạo Vân sẽ không có niềm tin tất thắng.
Hai người đối chọi với nhau, không ai nhường ai, tuy chưa ra chiêu, mà chiến ý của hai người đã tranh đấu. Cao thủ so chiêu, có đôi khi không cần phải ra tay, so đấu khí thế thôi cũng rất quan trọng.
Khóe miệng Phương Hạo Vân nhếch lên một nụ cười lạnh, thản nhiên nâng tay lên, Thiên Phạt bổ về hướng Phong Trảm. Tư thế của hắn thoạt nhìn rất thong thả, nhưng thực tế lại rất nhanh, cánh tay vừa mới nâng lên, mà Thiên Phạt đã hiện ra một tia sáng, đánh úp về hướng Phong Trảm.
Phong Trảm âm thầm kinh hãi, lui về sau nửa bước, đồng thời giơ đao lên chém xuống.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, đao khí của hai người chạm nhau, tựa hồ như lực lượng ngang nhau, không phân biệt cao thấp.
Phong Vấn híp mắt cẩn thận nhìn Phương Hạo Vân, quan sát đao thế của hắn, ánh mắt không hề rời khỏi Thiên Phạt.
Hai người dừng lại trong tích tắc, sau đó lại bắt đầu tấn công. Lần này, vẫn là Phương Hạo Vân ra tay trước, Thiên Phạt múa một vòng hoàn mỹ trên không trung, đao thế như gió bão quét đến Phong Trảm.
Khi Phương Hạo Vân ra tay, thì Phong Trảm cũng bắt đầu tấn công, chém về hướng cổ tay của Phương Hạo Vân. Hiển nhiên, hắn cũng ý thức được sự uy hiếp của Thiên Phạt, tâm tư của hắn rất rõ ràng, muốn ép Phương Hạo Vân buông Thiên Phạt ra.
Phương Hạo Vân đương nhiên là hiểu rõ tâm tư của Phong Trảm, cười lạnh một tiếng, không tránh không né, đao thế cũng không đổi, tốc độ không giảm, vẫn bổ đến hướng Phong Trảm.
Một đao này nếu chém trúng, thì tay của Phương Hạo Vân phỏng chừng sẽ bị chặt đứt.
Phong Vân âm thầm bật cười, con nít vẫn chỉ là con nít, vẫn rất nóng tính.
Tâm tình của Phong Trảm lại không được thoải mái như thành chủ, đặt mình trong tình cảnh này, hắn cảm nhận được lực lượng và sát khí của Phương Hạo Vân rõ ràng nhất.
Nếu không phải có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sợ rằng ngay cả khí thế của Phương Hạo Vân hắn cũng không chịu đựng nổi.
Rất bất ngờ, khi đao thế của Phong Trảm gần đến cổ tay của Phương Hạo Vân, thì hắn vẫn không có ý định tránh né.
"Rắc!"
Một tiếng gãy xương nhỏ vang lên, Phong Trảm thật sự đã chém trúng Phương Hạo Vân.
Trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng mà ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra có chuyện không đúng, cổ tay của Phương Hạo Vân tuy rằng bị chém trúng, nhưng hắn vẫn không buông Thiên Phạt, đao thế vẫn không giảm.
Con mắt vừa chuyển, Phong Trảm phá thiện ra Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân vẫn chém đến mình, hắn liền kêu lên không tốt, vội vàng lui về sau.
Sát tâm của Phương Hạo Vân đã dậy, sao có thể để cho đối phương chạy thoáng. Hắn hy sinh cổ tay của mình, chính là muốn dụ địchh, sau đó mới bắt lấy.
Tuy rằng Phong Trảm đã lui rất nhanh, nhưng tốc độ của Phương Hạo Vân còn nhanh hơn, ngoại trừ Phong Vân ra thì người khác không thấy được Phương Hạo Vân hành động thế nào.
"Giết!!!"
Gào to một tiếng, Phương Hạo Vân đã đến gần Phong Trảm, Thiên Phạt lóe sáng, lập tức chém về hướng đầu của Phong Trảm. Trong giây phút đó, Phong Trảm cũng bất chấp hình tượng, lăn một vòng trên đất để né chiêu, chỉ tiếc là tốc độ của hắn vẫn chưa đủ, cho nên cánh tay đã bị chặt đứt.
"Mày không phải người...." Phongg Trảm vội vàng điểm huyệt cầm máu, hắn nhìn về cổ tay của Phương Hạo Vân theo bản năng, kỳ quái là cổ tay của Phương Hạo Vân thậm chí là không có một giọt máu nào cả.
Cái này không hợp với lẽ thường.
Phong Vân cũng có một suy nghĩ giống với Phong Trảm.
Trước đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Phong Trảm chém trúng cổ tay của Phương Hạo Vân, chỉ là cổ tay của hắn vẫn bình thường. Đúng là không thể tưởng tượng được.
Phong Vân nhìn thoáng qua Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân, thầm nghĩ, hay đây là công hiệu của Thiên Phạt?
Nghĩ đến đây, Phong Vân thậm chí còn sinh ý nghĩ đoạt đao.
Đương nhiên, đoạt đao cũng phải chọn địa điểm và cơ hội thích hợp, bây giờ hiển nhiên không phải lúc rồi. Cho dù Phong Vân có thực lực này thì cũng không dám công khai làm ra chuyện như thế.
"Mày phải chết!" Giết một cao thủ được đả thông Nhâm Đốc hai mạch, chắc chắn sẽ tạo tiếng vang tại Thiên Phạt thành. Phương Hạo Vân tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này, quát lạnh một tiếng, hắn bước đến gần Phong Trảm, một tay túm lấy đầu hắn, tay kia giơ Thiên Phạt lên chuẩn bị chặt xuống.
"Dừng tay!" Phong Vân sao có thể trơ mắt nhìn đệ nhất cao thủ dưới tay mình bị giết, quát lạnh một tiếng : "Phương Hạo Vân, dừng tay, cậu đã chém tay hắn rồi, đủ rồi..."
"Thật sao?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt, giơ đao chém xuống, và chặt đứt đầu của Phong Trảm.
"Đồ khốn!"
Phong Vân quát lớn một tiếng, đứng trước mặt Phương Hạo Vân : "Lá gan của cậu thật quá lớn... xem ra cậu quyết định chống đối tôi đúng không?"
"Thì sao nào?" Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Phong Vân, tôi hỏi ông, nếu công phu của tôi không đủ, bị thuộc hạ của ông giết, thì thế nào? Là tôi đáng chết à? Đạo lý như vậy, tôi giết thuộc hạ của ông, cũng là vì năng lực của hắn không đủ, xứng đáng!"
Lời này làm cho Phong Vân ngậm họng lại ngay.
Thật ra Phong Trảm không có thua nhanh như vậy, hắn chết hơi oan. Hắn không biết Phương Hạo Vân có năng lực khép miệng vết thương mạnh như vậy, nếu không thì hắn cũng sẽ không mù quáng đến nổi chém vào cổ tay của Phương Hạo Vân.
Nếu không mù quáng, hắn cũng không bị Phương Hạo Vân đánh bại chỉ trong vòng hai chiêu.
Tuy rằng nói vậy, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT