Trải qua vài lần thử, ông phát hiện ra Phương Hạo Vân không thể bị khống chế.

Vì thế, ông liền thay đổi sách lược, tính toán khống chế bên cạnh Phương Hạo Vân. Ban đầu, ông ta muốn khống chế người nhà của hắn. Nhưng Hoàng Kỳ Anh vẫn không thể nào lấy được niềm tin của Phương Tuyết Di, khiến cho kế hoạch bị chết non.

Sau đó, ánh mắt của ông nhìn về hướng cháu ngoại của mình, người yêu của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đương nhiên là bác ái, nhưng cũng là một người đàn ông trọng tình nghĩa, điều này không cần nghi ngờ. Ý của Lã Thiên Hành rất rõ ràng, chỉ cần khống chế đàn bà của hắn, thì đương nhiên cũng có thể khống chế hắn.

Nói đơn giản một chút, Trần Thanh Thanh chính là mấu chốt để khống chế Phương Hạo Vân.

"Ông chủ lớn, kế hoạch cụ thể tôi vẫn chưa có, có điều tôi sẽ cố gắng... Ông yên tâm đi, trong tình huống không làm tổn thưởng đến Hạo Vân, tôi sẽ ưu tiên lợi ích của quốc gia..." Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói, nhưng trong con mắt của cô lại hiện lên một tia gian xảo. Chỉ tiếc là qua điện thoại nên Lã Thiên Hành không thể nhìn thấy.

"Thanh Thanh, ông nhấn mạnh lại một lần nữa, thăm dò bối cảnh của Hạo Vân, đây là chuyện vô cùng quan trọng với chúng ta.... Ông biết con có tình cảm với hắn, nhưng ông hy vọng con có thể rõ ràng, lợi ích của quốc gia quan trọng hơn là tình cảm nam nữ" Trong giọng nói của Lã Thiên Hành tràn ngập sự nghiêm khắc.

Dừng lại một chút, giọng nói của Lã Thiên Hành lại trở nên ôn hòa hơn : "Thanh Thanh, bây giờ con không ở trong căn cứ, con cứ gọi là ông ngoại đi..."

"Ừ!"

Trần Thanh Thanh trầm giọng nói : "Ông ngoại, con làm việc ông cứ yên tâm, ông đừng quên, mục tiêu của con chính là trở thành người nối nghiệp co ông, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng con biết rõ"

"Con có thể nghĩ vậy, ông cũng yên tâm" Nói xong, Lã Thiên Hành liền cúp điện thoại.

Trần Thanh Thanh buông điện thoại xuống, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thì thào : "Hạo Vân, chị sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào chạm vào em... Mặc kệ là em, chỉ cần muốn làm thương tổn đến em, đều sẽ là kẻ địch của chị...."

.................................................. ................

Phương Hạo Vân rốt cục đã đến được điểm đánh dấu trên bản đồ, một ngọn núi nguy nga đồ sộ xuất hiện trước mặt hắn. Khi hắn dùng Thiên Phạt phát ra hơi thở mạnh mẽ, thì bốn phía liền xuất hiện vài người.

Theo bộ pháp của bọn họ, công phu dường như còn cao hơn Bạch Quý, Bạch Phú.

Phương Hạo Vân phỏng chừng, những người này chính là sứ giả dẫn đường.

"Xin hỏi người đến là Phương Hạo Vân?" Một trong năm người lên tiếng, người này trông có vẻ là đầu lĩnh, mắt ưng mũi cao, mày rậm trán thẳng, con mắt thâm thúy mà có thần, vẻ mặt thì hung dữ.

Trong giọng nói của hắn, thì có vẻ hắn không tôn kính Phương Hạo Vân, ít nhất là đã gọi thẳng tên ra, ngay cả một tiếng thiếu chủ cũng không kêu.

"Không sai, tôi chính là Phương Hạo Vân, các người là ai?" Đối phương không có ý tốt, Phương Hạo Vân cũng chẳng nể nang, hắn nhớ Bạch Nguyệt Thiên đã từng nói, trong căn cứ, nhất định không để chịu thiệt, nhất định phải mạnh mẽ hơn. Ở chổ này, thực lực đại biểu cho tất cả.

"Chúng tôi là sứ giả dẫn đường phụ trách mang cậu vào Thiên Phạt thành... đúng là nổi tiếng không bằng gặp mặt, đại danh của cậu chúng tôi đã sớm nghe qua, nhưng hôm nay vừa gặp phát hiện ra cậu cũng chẳng hơn gì. Đương nhiên, cậu cũng có chút ưu điểm, tướng tá cũng đẹp trai, quả thật cũng có vốn làm trai bao" Nói đến đây, người kia cười mờ ám : "Tôi nghĩ, tiểu thư có phải là thấy cậu đẹp trai, cho nên mới chọn cậu..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Hạo Vân liền tái lại, những người này đúng là quá đáng, bọn họ làm gì hắn cũng không sao, nhưng mà lại dám lấy dì Bạch tôn kính của hắn ra nói giỡn, đúng là thể nhịn được.

"Đồ khốn!"

Khẽ quát một tiếng, Phương Hạo Vân bước tới, nháy mắt xuất hiện trước mặt người này, và vung ra vài cái tát. Bởi vì tức giận, cho nên ra tay rất nặng, làm cho mấy cái răng của người này cũng bị đánh rớt.

Thật ra trong lúc Phương Hạo Vân ra tay thì người này đã tránh, nhưng mà hắn không thể tránh né. Vì tốc độ của Phương Hạo Vân quá nhanh, cho nên khi hắn bị đánh mới có phản ứng.

Một chiêu này của Phương Hạo Vân cũng chính là lập uy với đám người này.

"To gan, dám ra tay đả thương sứ giả..." Một tên tùy tùng hét lớn, trong mắt hiện lên sát khí.

Phương Hạo Vân hơi giật mình, hắn thậm chí suy nghĩ, những người này có phải là võ sĩ của gia tộc thủ hộ không, bọn họ dám thả sát khí ra trước mặt hắn.

Nhớ đến lời dặn của Bạch Nguyệt Thiên, hắn càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Thiên Phạt thành dường như cũng không có liên kết với nhau, và tình cảnh của dì Bạch cũng không tốt như mình suy nghĩ suy.

Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định lập uy.

"Làm càn!"

Phương Hạo Vân quát lớn một tiếng, đưa tay chỉ vào mặt tên vừa hét lên, nói : "Các người biết rõ tôi là thiếu chủ, mà còn dám ăn nói như vậy, không có tôn tin, đáng chết!"

Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt của Phương Hạo Vân lập tức hiện lên một tia sát khí mãnh liệt.

"Phương thiếu gia, tại hạ là Phong Nam Thiên, là võ sĩ thân cận của Phong thành thành chủ Phong Vân, đảm nhiệm chức trách dẫn đường vào Thiên Phạt thành... Có một số việc tôi phải nhắc nhở cậu, trước khi cậu có được sự tán thành của bốn đại thành chủ, thì cậu không phải là thiếu chủ của chúng tôi. Mặt khác, tôi là võ sĩ thân cận của Phong thành thành chủ, cho dù là tiểu thư cũng không có quyền chỉ trích tôi..." Người bị đánh lập tức giới thiệu, có điều giọng nói của hắn đã trở nên ôn hòa hơn, lực lượng là trên hết, đây là một vấn đề.

"Phong thành thành chủ... Võ sĩ thân cận Phong Thiên Nam à. Tốt, anh nên sớm nói nói thân phận của anh cho tôi biết..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười khinh thường : "Dẫn đường đi..."

"Hừ!"

Một tên thủ hạ của Phong Nam Thiên cười lạnh : "Đắc tội với lão đại mà còn muốn thuận lợi tiến vào Thiên Phạt thành, đúng là buồn cười..."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Phương Hạo Vân liền đảo qua, dừng lại trên người hắn, căm tức nói : "Mày đúng là một tay sai trung thành, đáng tiếc là mày đã chọn nhầm chổ..."

Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân liền xuất hiện trước mặt người kia, Thiên Phạt lập tức chém lên cổ hắn, ngay trong lúc hắn kêu lên sợ hãi, thì đầu của hắn cũng đã lăn xuống đất.

Cái này làm cho cả đám người Phong Nam Thiên không nói gì.

Phương Hạo Vân rất hài lòng với thái độ của đám người này.

Ý định của hắn cũng là giết gà dọa khỉ mà.

Tạm dừng lại một chút, Phong Nam Thiên nổi giận nói : "Phương Hạo Vân, cậu lạm sát người vô tội, rõ ràng là khinh thường võ sinh Phong thành chúng tôi, cậu làm như vậy, chính là tuyên chiến với Phong thành. Cậu chờ đi, cậu phải trả giá vì hành động của cậu ngày hôm nay..."

"Thật sao?"

Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Tôi không tin Phong Vân sẽ vì một nô tài mà làm lớn chuyện với tôi... Phong Nam Thiên, thức thời thì nhanh chóng dẫn đường đi, nếu không, hắn chính là tấm gương của anh"

Phong Nam Thiên là tâm phúc của Phong Vân, bình thường cũng là người nổi tiếng tại Phong thành, chưa từng chịu qua sỉ nhục nào cả. Tuy rằng Phương Hạo Vân là thiếu chủ dự định, nhưng hắn ta còn chưa được bốn đại thành chủ tán thành.

Nói cách khác, Phương Hạo Vân bây giờ, thật ra chỉ là một võ giả bình thường.

Về phần sau này.... khó mà nói trước.

Theo tin tức mà Phong Nam Thiên được biết, bốn đại thành chủ dường như không hài lòng với ông chủ mà Bạch tiểu thư tuyển chọn, ý của bọn họ rất rõ ràng, muốn phế người này đi, đề cử người bên trong Thiên Phạt thành.

Cho nên, Phương Hạo Vân trong mắt của Phong Nam Thiên, căn bản không phải là thiếu chủ.

Cái này cũng là nguyên nhân khiến hắn kiêu ngạo.

Đương nhiên, kiêu ngạo thì phải trả giá, và một thuộc hạ của hắn đã chết.

"Phương thiếu gia... vốn mang cậu vào thành là chức trách của tôi, nhưng bây giờ cậu giết người của tôi, chính là không cho tôi mặt mũi, cậu đã không cho tôi mặt mũi, tôi dựa vào cái gì mà cho cậu mặt mũi... Chúng ta đi!" Phong Nam Thiên cười lạnh, vung tay lên, chuẩn bị bước đi.

"Đứng lại!"

Phương Hạo Vân buồn bực muốn phát điên lên, đám người này sao vậy, đúng là bất kính, không có một chút chức nghiệp gì trong đầu cả.

"Không phải cậu rất có năng lực sao... có bản lĩnh thì tự đi tìm vào..." Phong Nam Thiên hừ khinh thường một tiếng, ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục đi về phía trước.

"Chết!" Phương Hạo Vân quát một tiếng, xuất Thiên Phạt ra, lập tức chém vào gáy của người đó, rõ ràng là muốn chém chết ngay tại chổ.

Công phu của Phong Nam Thiên cũng không yế, hắn đã cảm nhận được sát ý và đao khí của Phương Hạo Vân, vội vàng bỏ chạy, ý muốn chạy khỏi phạm vi của đao khí.

Nhưng Phương Hạo Vân muốn lập uy, ra tay dùng toàn lực, căn bản là không cho Phong Nam Thiên cơ hội tránh né, đáng thương cho Phong Nam Thiên, ngay cả kêu cũng không kịp, cổ đã bị chặt đứt, ngã xuống đất bỏ mạng.

Tốc độ ra tay của Phương Hạo Vân rất nhanh, đợi khi những người khác kịp phản ứng thì Phong Nam Thiên đã chết.

"Ai muốn mang tôi đi vào?" Con mắt của Phương Hạo Vân nhìn quét qua ba người còn lại, cười nói : "Tôi chỉ cần hai người dẫn đường, một người phải chết. Ai mang tôi vào thành, ai chết, các người tự lựa chọn đi"

Phương Hạo Vân vừa dứt lời, hai người hai bên lập tức đánh úp về người đứng giữa. Người này hấp tấp chống cự, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ mạng.

"Ừ, không tồi!"

Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói : "Các người làm không tồi.... bây giờ các người mang tôi vào thành, nếu các người dám giở trò, tôi cam đoan là các người sẽ chết không được tử tế..."

Hai người kia nhìn thấy sự cường đại của Phương Hạo Vân, cùng với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, cho nên đã sớm phục tùng hắn rồi.

"Phương thiếu gia, xin chào, tôi gọi là Hàn Thế Đồng, người kia là Hàn Thế Vinh, chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định mang cậu vào thành" Người nói chuyện có vẻ mặt đáng khinh, có điều huyệt Thái Dương của hắn nhô cao, công phu hẳn là cũng không kém. Bên cạnh hắn là một người đàn ông gầy hơn một chút, cũng chính là anh em của hắn Hàn Thế Vinh.

"Tốt, đi thôi!" Phương Hạo Vân không nói gì, chỉ kêu hai người này dẫn đường.

Và cứ thế, Phương Hạo Vân thành công tiến vào trong căn cứ của gia tộc thủ hộ, thế ngoại đào nguyên Thiên Phạt thành.

Đương nhiên, theo hiểu biết của Phương Hạo Vân về tình huống nơi này, nói nơi này là thế ngoại đào nguyên cũng hơi quá, bởi vì rất rõ ràng, nơi này cũng có lục đục, cũng có cảnh ta lừa người gạt.

Lối vào Thiên Phạt thành thật ra chính là ngọn núi lớn trước mắt, chẳng qua bên trong ngọn núi đã được đào một đường hầm, và xuyên qua đường hầm này, Phương Hạo Vân mới chính thức tiến vào Thiên Phạt thành.

Toàn bộ Thiên Phạt thành được chia ra làm bốn khu vực, Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn thành nhỏ. Mỗi thành đều có một thành chủ, theo lý thuyết mà nói bọn họ chịu sự thống lĩnh của Bạch tiêu thư, cũng chính là dì Bạch của Phương Hạo Vân. Nhưng trên thực tế, mấy năm nay, bốn thành chủ này luôn làm theo ý mình, và sự tôn kính đối với tiểu thư họ Bạch cũng đã không còn.

Cái này cũng là lý do Phong Nam Thiên có gan lấy dì Bạch và Phương Hạo Vân ra nói giỡn.

Đương nhiên, xét tổng thể mà nói, Thiên Phạt thành vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của dì Bạch. Dù sao thì Thiên Phạt thành cũng là tổ nghiệp của Bạch gia, cũng trải qua sự cố gắng của tổ tiên Bạch gia mới có được quy mô ngày hôm nay.

Bây giờ, bốn thành chủ đã có sự phân cách với dì Bạch.

Ba thế hệ trước của dì Bạch đều ra bên ngoài tìm kiếm người có duyên với Thiên Phạt. Ý đồ phá giải bí mật của Thiên Phạt, phát dương quang đại Thiên Phạt thành.

Nhưng cuối cùng đều thất bại.

Cái gọi là người có duyên này tuy rằng đã có được sự đồng ý của Thiên Phạt, nhưng không thể thông qua khảo nghiệm của bốn thành chủ, chứ đừng nói là phá giải bí mật của Thiên Phạt.

Đến thế hệ của dì Bạch, bốn đại thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt thậm chí liên hợp lại yêu cầu đề cử ra một người có duyên ngay tại Thiên Phạt thành để chấp chưởng Thiên Phạt.

Hiển nhiên, yêu cầu này đã bị dì Bạch từ chối.

Dì Bạch tuân theo di huấn của tổ tiên, chủ nhân của Thiên Phạt nhất định phải đi tìm bên ngoài Thiên Phạt thành, nếu không tuyệt đối không thể tìm được người có duyên thật sự.

Sau đó, dì Bạch vô tình gặp phải Phương Hạo Vân, hắn đã thành công khống chế được Thiên Phạt, và thậm chí trong vài năm ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới võ học mà cả đời người mơ ước.

Trong tình huống như vậy, dì Bạch mới dám kêu Phương Hạo Vân đến Thiên Phạt thành nhận khảo nghiệm, để trở thành một ông vua chân chính.

Tin của Phương Hạo Vân, một tháng trước đã truyền khắp Thiên Phạt thành, hầu như mọi người đều bàn luận về Phương Hạo Vân.

Một số người nắm bắt tin tức thậm chí còn nói rằng, nói là người có duyên của Bạch tiểu thư thật ra chính là người đàn ông của mình. Hơn nữa, theo chứng cớ cho thấy, người có duyên lần này do dì Bạch tìm lại là một thằng đẹp trai mặt trắng.

Và tiếp theo đó, một loạt lời đồn xuất hiện trong Thiên Phạt thành.

Uy lực của lời đồn dĩ nhiên là rất lớn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Phương Hạo Vân trong cảm nhận của mọi người, đã ngang hàng với một thằng mặt trắng.

Đương nhiên, dưới cái tin tức sai lầm này, rất nhiều người tỏ vẻ khinh thường và khinh địch với Phương Hạo Vân, cái này cũng là nguyên nhân khiến cho Phong Nam Thiên tự tìm đường chết.

Thiên Phạt thành đã trải qua cuộc sống tự cung tự cấp. Trừ một số sản phảm và khoa học kỹ thuật mua bí mật từ bên ngoài ra, thì còn lại đều tự sản xuất.

Phương Hạo Vân đi dạo cả buổi ở đây, cuối cùng phát hiện ra chổ này cũng không khác gì một thành phố. Nhà cửa nằm cạnh nhau, trông rất là phồn vinh, có điều quần áo của bọn họ rất là đặc biệt, có một số người ăn mặc không khác gì người bên ngoài, nhưng mà cũng có một số người mặc quần áo cổ đại, rất là khác biệt.

Theo lời kể của Hàn Thế Vinh, những người này chưa từng rời khỏi Thiên Phạt thành từ mấy đời rồi, hơn nữa cũng không thích ứng với hiện đại, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.

Đương nhiên, ăn mặc khác nhau cũng không ảnh hưởng đến sự đoàn kết của họ.

Mạch nước ngầm của Thiên Phạt thành rõ ràng đã khởi động, nhưng ít ra là Phong Hoa Tuyết Nguyệt mỗi thành đều có sự đoàn kết nội bộ riêng.

Lúc buổi chiều, Phương Hạo Vân phát hiện ra hai anh em Hàn Thế Vinh đã không còn. Hắn âm thầm cười lạnh, phỏng chừng hai người này thừa dịp hắn không chú ý mà trốn đi, đi đến báo tin cho Phong Vân.

Nếu chuyện đúng như vậy, thì chắc là Phương Hạo Vân sẽ gặp phải không ít phiền toái.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân cũng không sợ phiền toái.

Hắn thậm chí hy vọng rằng Phong thành thành chủ Phong Vân xuất hiện, nói như vậy thì mọi chuyện càng trở nên dễ giải quyết.

Nói chính xác hơn là Phương Hạo Vân muốn khai đao với Phong Vân để răn đe.

Đến lúc tối, hắn bị một đám người cản lại.

"Tránh ra, chó khôn không cản đường..." Phương Hạo Vân quát lại một tiếng, không để ý đến những người này, Bởi vì chủ nhân còn chưa xuất hiện, chỉ là đám tay chân thôi, không cần phải để ý.

"Làm càn!" Một người cầm đầu cười lạnh : "Các anh em, vây lại, đợi thành chủ đến...."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức vui vẻ. Hắn chỉ sợ Phong Vân không đến, nếu mà đến thì mới là chuyện tốt.

Tuy rằng bây giờ hắn vẫn chưa biết thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt rốt cục có bao nhiêu năng lực, nhưng mà hắn tuyệt đối tin tưởng vào bản thân.

Tu luyện trong khoảng thời gian này, làm cho hắn càng hiểu thêm về võ đạo. Hơn nữa, hắn cũng đã bắt đầu nắm bắt được bí mật của Thiên Phạt.

Trên cơ bản, chỉ cần đối thủ không phải loại như dì Bạch, thì Phương Hạo Vân vẫn có thể đánh một trận.

"Kêu Phong Vân đến đây gặp tôi.." Phương Hạo Vân mở miệng, cười với mọi người : "Phong Vân đến đây, thì các người không cần phải chết, hắn ta quan trọng hơn các người nhiều..."

"Thành chủ, chính là hắn... chính là thằng nhóc này đã giết chết anh Đại Phong ... ông nhất định phải làm chủ cho anh Đại Phong..." Đúng lúc này, một chiếc Limousine dừng lại trước mặt Phương Hạo Vân, và có ba người xuống xe, hai trong ba người đó rõ ràng là anh em Hàn Thế Vinh.

Mà người còn lại là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, bụng phệ ra tới đùi, trên mặt có một vết sẹo rất sâu, vừa nhìn là biết không phải người tốt rồi.

Cái cảm giác đầu tiên về người này chính là một ông mập, chẳng có chổ gì đặc biệt.

Nhưng Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, bởi vì hơi thở của người này được ẩn giấu, có thể thấy là công phu rất cao. Nếu hắn đoán đúng, thì người này đã là một cao thủ được đả thông Nhâm Đốc rồi.

"Cậu chính là Phương Hạo Vân... Haha, quả nhiên giống với truyền thuyết rồi, đúng là một thằng mặt trắng tiêu chuẩn, có vài phần nhan sắc, hèn chi tiểu thư luôn không vừa mắt tôi..." Người nọ cẩn thận đánh giá Phương Hạo Vân vài lần, rồi nói : "Tôi chính là Phong thành thành chủ, Phong Vân..."

Nghe Phong Vân nói vậy, Phương Hạo Vân hơi buồn nôn.

Ông mập này đúng là làm hư cả cái tên Phong Vân rồi.

"Phong Vân, ông đã biết tôi là ai. Vì sao còn chậm trễ như vậy..." Phương Hạo Vân cố ý quát hỏi.

"Haha!"

Nghe Phương Hạo Vân hỏi vậy, đám thuộc hạ của Phong Vân liền bật cười, cười trắng trợn cùng châm biến, vẻ mặt giống như là không coi Phương Hạo Vân ra gì.

Sau một hồi, Phong Vân mới híp mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Thằng nhóc không hiểu chuyện, chẳng lẽ tiểu thư không nói cho cậu biết sau, trước khi cậu có được sự tán thành của bốn thành chủ, thì cậu chẳng là cái gì cả, nói cách khác, mặc dù trong tay cậu có Thiên Phạt, thì cũng không phải là thiếu chủ của chúng tôi. Đúng rồi, nhắc nhở cho cậu một câu, trước cậu, cũng có ba thằng ngu đã chết ở Thiên Phạt thành này..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play