Phương Hạo Vân nghe thấy thế, gật đầu nói : "Bổn thiếu gia vốn là người thương hoa tiếc ngọc, cô đã đưa ra yêu cầu này, tôi đương nhiên cũng không từ chối. Được, tôi nghe cô nói hết, có cái gì phiền lòng, chuyện đau khổ gì, cô cứ nói với tôi đi, tôi cam đoan làm một thính giả tốt...>"
"Cảm ơn!"
Hà Thanh nhẹ nhàng nói : "Nói cho tôi biết đi, bây giờ tôi nên làm cái gì?"
"Làm cái gì là làm cái gì?" Hà Thanh hỏi : "Hình như cô chưa nói gì với tôi hết mà, cô bảo tôi nói như thế nào bây giờ, ít nhất là cô cũng phải đem nỗi buồn trong lòng cô nói ra chứ?"
"Tôi yêu một người không yêu tôi... hoặc là, hắn không dám yêu tôi" Hà Thanh thản nhiên nói.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Chúc mừng cô, cô đã yêu một kẻ nhu nhược. Tôi cảm thấy rằng người như vậy, căn bản là không đáng để cô yêu, từ bỏ đi thì tốt hơn..."
"không phải... không như cậu nghĩ đâu, hắn từng là chiến hữu xuất sắc nhất của tôi" Vì bị ép, nên Hà Thanh phải giải thích rõ ràng cho Phương Hạo Vân.
"Cái này... thượng tá Hà Thanh, tôi không có lòng dạ nào lợi dụng cô đâu, nhưng mà bây giờ cô đã nói cho tôi biết, hắn cũng là SeeDs" Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu tôi đoán không sai, bây giờ hắn hẳn là đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, cho nên hai người không thể gặp mặt, và không thể yêu nhau, có đúng không?"
Hà Thanh bị nói trúng tâm sự, vẻ mặt có chút không vui, có điều cô rất rõ ràng, nói đến điểm thì dừng, không nói thêm nữa.
"Cứ cho là vậy đi... vậy cậu nói tôi nên làm thế nào bây giờ?" Hà Thanh dường như rất chờ mong Phương Hạo Vân giải thích nghi hoặc cho mình.
"Nếu cô cảm thấy rằng người kia đáng để cho cô yêu, thì cô cứ tiếp tục yêu hắn... các người đi chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể chấp hành cả đời đúng không?" Phương Hạo Vân cười nói : "Chờ đợi..."
"Nhưng mà hắn cũng đã..." Ý thức được mình sắp nói bậy, Hà Thanh vội vàng ngậm miệng lại.
Phương Hạo Vân cũng đoán được tâm tư của cô, nói tiếp : "Ý của cô là hắn đã thích một người con gái khác? Chơi qua đường, hay là vì nhiệm vụ?"
"Tôi không biết!"
Hà Thanh cảnh giác nhìn Phương Hạo Vân, lắc đầu nói : "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ, hắn căn bản là không yêu tôi... Phương thiếu gia, đàn ông rốt cục là thích loại con gái thế nào..."
"Ôn nhu, khiêu gợi..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân chậm rãi đặt lên đùi của Hà Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hà Thanh nhướng mày, đưa tay hất tay của Phương Hạo Vân ra, thản nhiên nói : "Cậu không phải muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi chứ? Không phải là không có hứng thú với tôi sao?"
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Nói chuyện yêu đương thì không có hứng thú, nhưng mà làm việc thì tôi thật ra lại không ngại đâu..."
Trên mặt Hà Thanh rốt cục đã lộ ra vài phần tức giận : "Vô sỉ!"
"Cô mới là người vô sỉ.." Đôi mắt của Phương Hạo Vân vụt sáng lên : "Cô ốn rất ghét tôi, nhưng vì tìm người nghe, cô không tiếc cầu tôi... Bởi vậy có thể thấy được, cô cũng có khát khao, tôi sờ cô, là muốn giúp cô, tôi vô sỉ chổ nào..."
Hà Thanh quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt có vài phần tức giận : "Tôi không phải là loại con gái tùy tiện, trừ phi cậu bỏ hết tất cả những người khác, thì có lẽ tôi sẽ đến với cậu"
"Haha!"
Phương Hạo Vân nói :" Thượng tá Hà Thanh, cô đúng là có khiếu hài hước... cô cảm thấy rằng tôi sẽ vì cô mà bỏ hết những người phụ nữ tôi yêu sao? Đừng có suy nghĩ kỳ lạ nữa, tôi khuyên cô nên tập trung lái xe đi"
Lúc này, trên mặt Hà Thanh đã không che giấu được sự tức giận, phẫn nộ quát : "Tôi vốn muốn tâm sự với cậu, nhưng cậu lại đối xử với tôi như thế, xem ra đàn ông trên đời này vốn không phải là thứ tốt"
"Vẫn là câu nói kia, cô đang thiếu tình yêu của đàn ông... Nếu cô có nhu cầu, và còn giữ được cái tem, thì nhớ đến tìm tôi, tôi không thể cho cô tình yêu về mặt tinh thần, nhưng tôi có thể đưa cô lên mây, hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử..." Phương Hạo Vân cười vô sỉ.
Hà Thanh không thèm nói chuyện nữa, tập trung lái xe.
Bộ dáng của cô tập trung, nhưng không có nghĩa là lòng cô cũng tập trung. Lời nói của Phương Hạo Vân rất có lực khiêu khích, hơn nữa cũng nói ra tâm sự của cô.
Quả thật, có đôi khi, cô cũng cần đàn ông đến an ủi. Nhất là những đêm cô đơn lạnh giá. Thế nhưng Hà Thanh cũng là một người phụ nữ truyền thống, thân thể của cô chỉ cho chồng của cô, cả đời và duy nhất.
Xe chạy về hướng nam của phố D, khoảng chừng một giờ sau, phía trước xuất hiện một căn biệt thự không nhỏ. Biệt thự này theo Phương Hạo Vân thấy, nó mang theo một phong cách kiến trúc đầy chất nông thôn, nhưng cái nhìn đầu tiên làm cho người ta có cảm giác không tồi.
Nửa đường, Hà Thanh dừng xe, chỉ vào biệt thự, nói : "Đó chính là chổ của Long Hi Phượng, tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây, cậu tự nghĩ biện pháp đi vào đi... Tôi nhắc cậu một câu, bảo vệ của căn biệt thự này rất hung dữ, cậu phải cẩn thậ"
Nói xong, Hà Thanh liền giục Phương Hạo Vân xuống xe.
Phương Hạo Vân hỏi : "Cô xác định là Long Hi Phượng ở đây?"
"Xác định 100%, tôi dùng mạng của tôi để bảo đảm"
"Tôi, tôi tin ..." Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên ôm lấy Hà Thanh, dùng tốc độ cực nhanh hôn lên miệng của cô, căn bản là không cho Hà Thanh cơ hội phản ứng.
"Cậu..." Đợi khi Hà Thanh có phản ứng, thì hắn đã làm xong chuyện xấu rồi, và buông Hà Thanh ra nhảy xuống xe.
"Thượng tá Hà Thanh, nếu cô cảm thấy rằng nụ hôn này kích thích, thì lần sau nhớ tìm tôi..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc, động một cái, liền biến mất không thấy đâu.
Hà Thanh vươn đầu ra ngoài cửa, nhìn bốn phía, không thấy Phương Hạo Vân dâu, trong lòng âm thầm kinh hãi, không biết hắn có còn là người không?
Mấy ngày nay, Hà Thanh đã chứng kiến nhiều chuyện kỳ lạ của Phương Hạo Vân, công phu của hắn đã vượt qua sự nhận thức của Hà Thanh. Đồng thời, cô cũng thấy rằng mình càng lúc càng nhìn không thấu hắn. Nói hắn là người xấu, có đôi khi lại trọng tình trọng nghĩa đến lợi hại, nhưng nói hắn là người tốt thì hắn lại giết người không chớp mắt, cực kỳ giống ác ma.
Có điều, nói đi thì hải nói lại, đến giờ cô vẫn chưa thấy Phương Hạo Vân giết một người tốt nào.
"Thật là một người kỳ quái..." Sờ sờ đôi môi bị đàn ông mạnh mẽ hôn qua, Hà Thanh cười khổ một tiếng, quay đầu xe rời đi, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Phương Hạo Vân đứng đằng xa quan sát tình huống phòng vệ của biệt thự, phát hiện ra nơi này được canh gác rất nghiêm ngặt, có điều đối với hắn mà nói, dường như không tính là gì cả.
Tìm đúng cơ hội, Phương Hạo Vân dễ dàng đi vào trang viên, trà trộn vào đại sảnh chổ cửa lớn, tìm bóng dáng của Long Hi Phượng.
Đại sảnh của biệt thự vô cùng xa hoa, cực kỳ khác biệt so với bên ngoài. Sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch, đồ dùng trong nhà thì làm bằng gỗ lim, còn vàng và bạc thì tùy ý cũng có thể thấy. Đối diện dãy ghế là cái màn hình LCD 60 inch, mặc dù nó không nhỏ, nhưng mà không hề ảnh hưởng đến mỹ quan.
Bởi vì mang tâm lý đến gặp chủ, cho nên Phương Hạo Vân ngồi xuốn ghế sofa kiên nhẫn chờ đợi, sớm hay muộn gì cũng có người đến.
Đột nhiên, cái màn hình LCD mở lên, và bên trong đang truyền ra tin tức địa phương, hình như là một vụ đâm chém nhau trên đường.
Chỉ lát sau, vô số cảnh sát đã vọt đến bắt đám người này, Phương Hạo Vân phát hiện ra, cái đám người kia, trên người đều mang một dấu hiệu.
Ngay trong lúc hắn đang tập trung, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, và cảnh tượng trong màn hình đã nổ tung tóe lên.
Rất nhanh, hiện trường lâm vào cảnh hỗn loạn, bên cảnh sát và người dân đều bị thương.
Phương Hạo Vân hoàn toàn bó tay, phố D này cũng là thật, trường hợp như vậy mà cũng phát tin được, nếu như ở trong nước thì chuyện này đã bị ém nhẹm rồi.
"Ai?"
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang suy tư, thì một người đột nhiên đẩy cửa đi vào, cầm lấy súng chỉ vào đầu của Phương Hạo Vân.
"Không tồi..."
Tốc độ rút súng và tư thế của người này cho thấy đây hiển nhiên là một võ giả, và còn là một cao thủ, công lực ít nhất cũng tương đương với Bạch Quý.
Nếu đổi lại là trước kia, người như vậy mà chỉ súng vào đầu, Phương Hạo Vân sẽ cảm thấy lâm vào nguy cơ rồi, nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có thể thoải mái tránh viên đạn.
"Sao mày lại ở đây... mày là người của Long Thần?" Người cầm súng là một người Trung Quốc, ước chừng khoảng ba mươi, trên mặt có một vết sẹo, trông vô cùng khủng bố, trong con mắt thỉnh thoảng cũng lóe lên tia tàn nhẫn.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tôi đến tìm Long Hi Phượng, tôi là bạn của bà ta..."
"Làm càn!"
Người này quát lớn một tiếng : "Tên húy của phu nhân mà mày cũng có thể tùy tiện kêu sao?"
Phương Hạo Vân nhanh chóng suy nghĩ, nếu hắn muốn, thì hắn hoàn toàn có thể khống chế đối phương, thậm chí là giết chết đối phương.
Chỉ là, hắn cảm thấy rằng xung quanh còn có nguy cơ, nếu hắn ra tay, thì sẽ tạo cơ hội có người khác đối phó mình.
Nếu hắn là bọ ngựa, thì sau lưng chắc chắn là còn chim sẻ. Nam Cung thế gia quả thật cũng có năng lực.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, ánh mắt lặng lẽ nhìn trái nhìn phải, nhưng không phát hiện ra bóng người. Hiển nhiên, đây là một cao thù, và còn là cao thủ am hiểu thuật ẩn nấp.
"Tiểu Đao.... chuyện gì?"
Ngay trong lúc hai người giằng co, một giọng nữ dễ nghe vang lên. Ngay sau đó, một dáng vẻ kiều mỵ mê người xuất hiện trong tầm mắt của Phương Hạo Vân.
Người này rất đẹp, giống như thiên tiên vậy, cho dù là người đã từng kiểm duyệt qua không ít mỹ nữ như Phương Hạo Vân cũng không thể không thừa nhận đây là mỹ nữ.
Dáng người của đối phương càng đẹp hơn, ngực cao eo thon mông căng tròn, uyển chuyển lả lướt, giống như là một kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế vậy, bầu ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài mê người, những cái này góp phần tôn vinh lên vẻ xinh đẹp và gợi cảm của bản thân.
Mái tóc đen của người này thả dài đằng sau lung, có vẻ bồng bềnh rất nhiều, mắt phượng dài và nhỏ, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói : "Tiểu Đao, không được vô lễ, thu súng vào..."
Khi người này nói chuyện, vẻ mặt cũng đã biến đổi, giọng nói tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm làm người ta không thể kháng cự.
Người đàn ông kia nghe vậy, vội vàng thu súng vào, cung kính đứng một bên, chỉ là ánh mắt vẫn tập trung vào Phương Hạo Vân, dường như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào vậy.
"Phương thiếu gia, cậu đến rồi... cậu biết không? Tôi vẫn luôn đợi cậu, tôi biết sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ tìm đến tôi... Cậu quả nhiên không làm cho tôi thất vọng" Người này chính là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, Long Hi Phượng!
Phương Hạo Vân thản nhiên cười : "Vốn tôi tưởng rằng không mời tự đến, sẽ làm cho bà ghét, bây giờ xem ra lo lắng của tôi có thừa rồi..."
"Hihi!" Trong ánh mắt của Long Hi Phượng lộ ra vẻ kì quái : "Là Hà Thanh dẫn cậu đến à... xem ra các người lần này quyết tâm nhổ cỏ tận gốc rồi"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, không nói gì, mà chỉ cẩn thận đánh giá Long Hi Phượng vài lần. Vẫn như lần trước, người đàn bà này tự toát ra một vẻ cao ngạo.
"Phu nhân, bà không biết chúng ta nói chuyện xa như vậy rất mệt sao?" Phương Hạo Vân cười nói.
"Xin lỗi, tôi thấy Phương thiếu gia nên vui quá, nhất thời quên hết lễ tiết... Cậu chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay..." Nói xong, Long Hi Phượng chậm rãi đi xuống lầu.
Lúc này, Phương Hạo Vân phát hiện ra, sau lưng Long Hi Phượng không biết đã có thêm một người đàn ông áo đen từ lúc nào rồi. Rất rõ ràng, cái cảm giác nguy cơ ấy phát ra từ người này.
Long Hi Phượng chân thành đi đến hướng của Phương Hạo Vân, sau đó mỉm cười : "Phương thiếu gia, cậu uống cái gì? Ở chổ tôi có loại rượu vang rất ngon... Đương nhiên, nếu cậu muốn uống trà, tôi cũng có loại trà cực phẩm..."
"Tùy tiện đi" Phương Hạo Vân cũng nhìn chằm chằm Long Hi Phượng : "Có thể ngồi cùng một tuyệt sắc giai nhân như phu nhân, uống cái gì cũng không sao cả..."
Hì!"
Long Hi Phượng bật cười, cười đến run lên : " Nghe nói Phương thiếu gia là một mẫu đàn ông mà các cô thích, lời này không sai chút nào, mỗi lần gặp mặt, miệng của cậu đều ngọt như vậy. Làm người ta thấy thoải mái..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT