Đang muốn đi tìm thì thấy Hà Thanh hùng hổ đi ra, miệng lẩm bẩm : "Cái chổ quỷ gì thế này, ngay cả một thứ giống quần áo mà cũng không có, tức chết đi được"
Phương Hạo Vân nhìn kỹ lại, thì ra Hà Thanh đi thay đồ, kết quả là không tìm được một món nào thích hợp cả. Rời vào đường cùng, cô đành phải lấy cái màn cửa quấn quanh người, làm một cái váy dài.
"Haha!" Phương Hạo Vân mỉm cười : "Không tồi, cái thứ này có thể giúp làm tăng vẻ đẹp của cô..."
"Cậu còn nói nữa? Cậu biết rõ là xảy ra chuyện mà vì sao không nói cho tôi biết?" Hà Thanh giận đến nổi muốn nhảy đến nhào đến cắn tên ác ma này một cái cho đỡ tức. Cảnh vừa rồi rất ghê rợn, phỏng chừng là cả ngày hôm nay cô đừng mong được ăn cái gì vào bụng.
"Tôi đã nhắc nhở cô rồi, nhưng mà cô không cần... đừng trách tôi" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Phương Hạo Vân đi rồi, không khí bên Hoa Hải đã trở nên căng thẳng hơn. Căn cứ theo điều tra của đám người Trần Thiên Huy, xe của Hàn Sơn gặp vấn đề, người gây ra hẳn là Tần Tử Kiếm hoặc là Tần Tử Hoa.
Nhưng mà cụ thể là ai làm thì bây giờ vẫn chưa tìm ra. Cũng may dì Bạch đã tiếp nhận chuyện này, cô quyết định dùng lực lượng của bộ tộc thủ hộ để điều tra chuyện này.
Theo sự phân tích của dì Bạch, chuyện này hơn phân nửa là do Tần Tử Hoa. Hắn muốn vu oan cho Tần Tử Kiếm, để cho Phương Hạo Vân giết chết Tần Tử Kiếm. Chỉ có như vậy, hắn mới hoàn toàn yên tâm được. Và đối với điều này, đám người Trần Thiên Huy đều tỏ vẻ đồng ý.
Có điều, trước mắt bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chính xác. Bằng chứng bây giờ đang hướng về Tần Tử Kiếm. Tuy rằng đã có gần đủ, nhưng cần phải đợi có thêm chứng cứ chính xác.
Trừ bỏ việc tìm kiếm hung thủ ra, Hàn gia còn gặp phải một vấn đề lớn. Đó chính là vấn đề về tập đoàn Hàn thị. Gần hai năm nay, tập đoàn Hàn thị phát triển quá nhanh, làm cho nó tồn tại không ít lổ hổng. Bây giờ, sau khi Hàn Sơn chết, các vấn đề này lập tức lộ ra.
Tuy rằng Hàn Tuyết Nhi là người thừa kế pháp định, nhưng mà tuổi còn trẻ quá, hơn nữa lại là con gái, cho nên không thể làm phục chúng. Ngay khi tin tức Hàn Sơn chết được truyền ra ngoài, thì ngày hôm sau, mấy cổ đông lớn trong tập đoàn đã liên kết lại tạo áp lực với Tần Tú Văn, hy vọng là vì tập đoàn Hàn thị mà tuyển chọn ra một giám đốc để quản lý. Về phần Hàn Tuyết Nhi, vẫn làm chủ tịch của tập đoàn, nhưng mà chuyện tình cụ thể thì không cần quan tâm.
Rất rõ ràng, bọn họ hy vọng Hàn Tuyết Nhi làm một con rối.
Càng làm cho người ta lo lắng hơn là, một số người có thâm niên trong công ty cũng hướng ứng với ý của ca1cc cổ đông này, và liên tiếp gây áp lực.
Người mà bọn họ đề cử lên làm giám đốc, chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đới Cường.
Đối với Đới Cường, Tần Tú Văn cũng có hiểu biết tương đối, bởi vì trong cùng ngay gặp tai nạn, Hàn Sơn đã dặn dò bà, kêu bà và con gái cẩn thận Đới Cường, đừng để người này nhân cơ hội làm bậy. Nhưng mà, không ngờ rằng tốc độ phát triển của Đới Cường lại nhanh như vậy.
"Mẹ, không cần lo lắng... không phải còn có chú Trần, dì Bạch và anh Hạo Vân giúp chúng ta sao? Mẹ không cần lo, cũng không cần sợ..." Mấy ngày nay Hàn Tuyết Nhi dường như đã thay đổi thành một người khác, trở nên kiên cường hơn rất nhiều. Có đôi khi, cô còn an ủi cả mẹ của mình.
Nhìn thấy con gái ngoan và hiểu chuyện như vậy, Tần Tú Văn liền cười vui mừng : "Tuyết Nhi... thấy con hiểu chuyện như vậy, mẹ rất vui. Nếu ba con còn sống, chắc ổng cũng rất là mừng"
Một câu nói lại làm cho Hàn Tuyết Nhi khóc lên.
Cô nhẹ nhàng nức nở : "Mẹ, Tuyết Nhi xin lỗi mẹ, xin lỗi ba... lúc trước Tuyết Nhi không hiểu chuyện, làm cho ba mẹ đau lòng... mẹ yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ hiếu kính với mẹ. Đồng thời con sẽ làm cho sản nghiệp của ba phát dương quan đại, con không làm cho ba thất vọng đâu..."
"Ừ!"
Tần Tú Văn vui mừng gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt con gái, kiên cường nói : "Chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lần này..."
Phương Hạo Vân và Hà Thanh đợi liên tiếp vài ngày, nhưng cũng không tìm được tin tức liên quan đến Long Thần.
Đồng thời, người của bọn họ cũng không tra được tin tức có giá trị gì, ngay cả SeeDs của Lã Thiên Hành cũng không có tin tức.
Cái này làm cho người ta có cảm giác rằng, Long Thần dường như đã biến mất khỏi thế giới vậy.
"Phương thiếu gia, cậu sốt ruột à?" Mấy ngày nay, Hà Thanh phát hiện ra Phương Hạo Vân luôn có vẻ sốt ruột, nhưng muốn giải quyết xong chuyện rồi về vậy.
"ừ!"
Phương Hạo Vân thành thật nói : "Bên Hoa Hải xảy ra vài vấn đề, tôi muốn sáng nay trở về xử lý... Nếu bây giờ có thể tìm được Long Thần, tôi sẽ một đao chém chết hắn, không lãng phí thêm giây nào nữa"
"Bên Hoa Hải xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe một chút đi, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu" Hà Thanh nói ra một câu làm cho người ta hài lòng.
Phương Hạo Vân do dự một chút, rồi nói tình huống Hàn Sơn gặp chuyện cho Hà Thanh nghe, sau khi xong việc, hắn nói :"Nếu muốn hỗ trợ, thì giúp tôi điều tra về kẻ đứng sau..."
"Không thành vấn đề!" Vì để làm cho Phương Hạo Vân yên tâm xử lý chuyện ở đây, Hà Thanh nhanh chóng đáp ứng, liền gọi vài cú điện thoại, ra lệnh cho các ban ngành có liên quan bắt tay vào điều tra.
Dừng lại một chút, Hà Thanh đột nhiên hỏi : "Tối hôm qua tôi đã nhận được tin, thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia Long Hi Phượng đã đến đây, có lẽ bà ta có thể tìm được Long Chiến và Long Thần. Có lẽ chúng ta có thể xuống tay từ Long Hi Phượng"
Nói đến đây, Hà Thanh cười nói : "Phương thiếu gia, Long Hi Phượng là đàn bà, đối phó đàn bà, là chuyên nghề của cậu ..."
Phương Hạo Vân hơi nhíu mày, nói : "Ý của cô là muốn tôi đi tiếp xúc Long Hi Phượng à... cô hẳn là cũng biết, Long Hi Phượng đang hận tôi thấu xương..."
"Tôi đương nhiên biết!"
Hà Thanh khẽ cười nói : "Yên tâm đi, Long Hi Phượng sẽ không làm gì với cậu đâu, bởi vì bà ta rất rõ thực lực của cậu, rất rõ chúng tôi sau lưng cậu. Trước khi bà ta hoàn toàn nắm giữ Nam Cung thế gia, bà ta sẽ không xuống tay với cậu đâu"
Hà Thanh nhún vai, cười thản nhiên, nói : "Nghe nói Long Hi Phượng vẫn còn giữ được cái tem, chẳng lẽ cậu thật sự không có hứng thú?"
"Long Hi Phượng thì tôi không có hứng thú, nhu7ngg mà tôi muốn biết, thật ra cô còn tem hay không?" Phương Hạo Vân cười tà ác : "Có thể nói cho tôi biết không?"
"Có gì mà không thể?" Hà Thanh hừ nói : "Nói cho cậu biết, bổn tiểu thư bây giờ vẫn còn là băng thanh ngọc khiết.. có điều cậu đừng ôm ảo tưởng gì, thân thể băng thanh ngọc khiết của bổn tiểu thư chỉ dành cho người tôi yêu. Cậu đừng luyến tiếc làm gì"
Phương Hạo Vân hừ một tiếng, nói : "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô đâu"
"Haha!" Hà Thanh bỗng nhiên cười, mà cười rất quyến rũ. Có điều Phương Hạo Vân lại không có một cảm giác đặc biệt gì, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, Hà Thanh cười lạnh nói : "Phương thiếu gia, tôi rất thích trạng thái bây giờ của cậu... hy vọng cậu vĩnh viễn không có hứng thú với tôi"
Phương Hạo Vân lười phản ứng với Hà Thanh, quay đầu qua một bên, không thèm nói gì hết.
"Xem ra cậu thật sự không có hứng thú với tôi..." Hà Thanh chậm rãi nói : "Cứ như vậy, tôi sẽ an toàn hơn..."
Phương Hạo Vân quay lại nhìn Phương Hạo Vân, cười thần bí : "Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng trêu chọc tôi. Nếu không cô sẽ hối hận... đừng tưởng rằng cô là người của Lã Thiên Hành thì tôi không dám động vào cô"
Hà Thanh gật đầu, lại hỏi thêm một câu : "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, con đường của Long Hi Phượng, cậu rốt cục có đi không?"
"Đi chứ, sao lại không đi?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại : "Cô không phải vừa nói Long Hi Phượng vẫn còn tem sao. Tôi rất muốn biết, nhiều năm như vậy, bà ta làm sao mà tránh khỏi cô đơn được... Đúng rồi, thượng tá Hà Thanh, cô còn tem đúng không? Vậy hỏi cô một câu hỏi riêng, cô giải quyết vấn đề sinh lý thế nào? Dùng ngón tay hay là sex toy?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Hà Thanh không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nói : "Là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm... Nếu thật sự muốn, về sau tôi sẽ nói cho cậu biết"
'Haha... nhìn cái mặt của cô là tôi biết rồi, nhất định là dùng ngón tay giải quyết..." Phương Hạo Vân cười nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hà Thanh liền có chút xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, lạnh giọng nói : "Tôi biết Long Hi Phượng đang ở chổ nào, nêu cậu đã quyết định đi, bây giờ tôi sẽ mang cậu đến..."
"Vậy đi, còn chờ gì nữa..." Phương Hạo Vân nói : "Vì sao các người không để SeeDs thi triển mỹ nam kế, tội tình gì làm tôi vất vả?"
Phương Hạo Vân vốn chỉ nói đùa một câu, nhưng mặt của Hà Thanh tự nhiên bị giật giật, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến Hoàng Kỳ Anh.
"Phương thiếu gia, thật ra... nếu cậu muốn, cậu hoàn toàn có thể gia nhập tổ chức chúng tôi... Với điều kiện của cậu, sau khi gia nhập tổ chức, hẳn là có thể hưởng đãi ngộ cao cấp" Hà Thanh nhân cơ hội khuyên bảo.
"Đãi ngộ cao cấp?"
Phương Hạo Vân đột nhiên nghĩ đến Long Nhị, cười lạnh nói : "Cái đãi ngộ cao cấp mà cô nói, không phải là giống Long Nhị chứ?"
Hà Thanh nghe thấy thế, liền thấy chán nản.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội châm chọc : "Cô nguyện ý làm con rối, nguyện ý làm nô lệ, nhưng tôi lại không muốn... Cũng may cô là cô nhi, nếu không thì tôi nghĩ kết quả của cô không dừng lại như Long Nhị đâu"
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục nói :" Lời này là ý của cô, hay là ý của Lã Thiên Hành, hay là các người vẫn còn ảo tưởng rằng tôi sẽ gia nhập tổ chức của các người, làm SeeDs cho các người?"
Hà Thanh thản nhiên nói : "Là ý của tôi, ở chung với cậu lâu như vậy, tôi cảm thấy rằng con người của cậu không tồi, cho nên mới đề nghị với cậu..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Cảm ơn đề nghị của cô, có điều tôi thấy không cần.... gia nhập các người, có Long Nhị làm vết xe đổ cho tôi, tôi nghĩ tôi không bước theo con đường của Long Nhị đâu. Đi thôi, mang tôi đến chổ Long Hi Phượng, thuận tiện nói cho Lã Thiên Hành biết, từ bỏ ý định khống chế tôi đi, muốn khống chế tôi là một chuyện không dễ dàng. Nếu tôi là Lã Thiên Hành, tôi sẽ nghĩ nên hợp tác thế nào, chứ không phải là khống chế. Tham lam quá, cũng không phải là chuyện tốt"
"Những lời nên nói tôi đã nói, về phần cậu chọn thế nào, đó là chuyện của cậu..." Hà Thanh khẽ cười : "Có lẽ cậu thật sự không giống người thường, có thể chạy khỏi vận xui..."
"Vậy cô có an nhàn không?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
"Không an nhàn, mà cũng không băn khoăn..." Hà Thanh thản nhiên nói : "Tôi không có người thân, cũng không có bạn bè... ở lại tổ chức là lựa chọn tốt nhất của tôi..."
"Tổ chức cho tôi ăn, cho tôi uống, lại nuôi dưỡng tôi... bây giờ tôi không lo cơm áo gạo tình, và được quyền lợi mà người bình thường không bao giờ có được, tôi cảm thấy rất tốt" Nói đến đây, Hà Thanh quay lại nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, nếu cậu là tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy rất tốt..."
Hà Thanh nghe thấy thế, trong đôi mắt hiện lên một vẻ ảm đạm, có điều cô không nói cái gì nữa.
Dừng lại một chút, Hà Thanh lên tiếng : "Đi thôi, tôi mang cậu đi.."
Dọc đường đi, Hà Thanh chỉ lo lái xe, không nói gì cả. Phương Hạo Vân phát hiện ra cảm xúc của cô dường như không được vui, có vẻ mang đầy tâm sự.
"Phương thiếu gia, cậu có yêu chưa? Cậu có biết cảm giác yêu là gì không?" Hà Thanh chạy chậm lại, đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân sửng sốt, lập tức cười nói : "Xem như cô hỏi đúng người rồi, tôi đương nhiên biết cảm giác của yêu rồi, hơn nữa tôi còn yêu đến mấy người... Đương nhiên, có lẽ trong mắt các người đây là lạm tình, nhưng tôi biết, tôi thật sự yêu các cô ấy..."
"Tôi tin cậu!"
Thật bất ngờ, Hà Thanh không hề cãi lại, mà chỉ yếu ớt nói : "Cậu có thử cảm giác yêu một người nhưng người đó không hề có phản ứng với cậu chưa?"
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày : "Cô... không phải là cô yêu tôi chứ?"
"Hừ!" Hà Thanh quay đầu lại, khinh thường nói : "Đừng giả vờ, tôi thừa nhận, cậu là mẫu đàn ông mà các cô gái rất thích, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, tôi không có hứng thú với cậu, loại giống như cậu tôi không hề có chút hứng thú nào. Tôi đã có người đàn ông của mình, nhưng mà hắn không thương tôi..."
"Cũng là SeeDs?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Cậu muốn lợi dụng à?" Hà Thanh thản nhiên cười nói :"Tuy rằng bây giờ tôi rất muốn nói hết với cậu, nhưng tôi không ngốc đến nổi bị cậu lợi dụng. Phương thiếu gia, thấy chúng ta hợp tác lâu như vậy, hãy nghe tôi nói chuyện một lần, coi như tôi cầu xin cậu..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT