"Tôi... cái này..." Hầu Dũng nghe thấy thế, sắc mặt tái lại, vịt chết là cái gì, hắn rất rõ ràng. Đó không phải là điều hắn muốn, cái hắn muốn chính là được những người giàu nuôi dưỡng, nhất là những người xinh đẹp, chứ không phải là mỗi ngày phải hầu hạ những người khác nhau.

"A Lượng, mang nó đi đến hộp đêm, mỗi ngày hai người..." Trần Thiên Huy nhỏ giọng dặn dò. A Lượng lập tức tuân lệnh, túm lấy Hầu Dũng lôi đi ra ngoài.

"Mày tính xử lý tao thế nào?" Tiểu Điệp lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân.

"Chúng tôi không có tư cách xử lý cô, cô làm tổn thương Thế Phi, theo lẽ là hắn quyết định vẫn mệnh của cô..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Đúng lúc này, Vương Thế Phi cùng Vương Trạch bước vào trong phòng, khuôn mặt hắn xanh mét, trong mắt mang theo sự phẫn nộ : "Tiện nhân, mày cút đi cho tao, về sau đừng bao giờ để tao thấy lại mặt mày nữa, nếu không, lần gặp mặt tiếp theo, tao nhất định sẽ giết chết mày..." Dù sao đã có tình cảm với nhau, Vương Thế Phi không thể nào tàn nhẫn ra tay với Tiểu Điệp được, chỉ cần cô đi xa một chút, nhắm mắt làm ngơ thôi.

Tiểu Điệp không ngờ rằng Vương Thế Phi lại dễ dàng tha cho mình như vậy, trong lòng lập tức áy náy, cẩn thận nghĩ lại, từ khi hai người đến với nhau, Vương Thế Phi đối xử với cô không tồi.

Chỉ là, thù giết cha, không thể đội trời chung được.

"Thế Phi..."

Vương Trạch hiển nhiên là không đồng ý việc con trai dễ dàng bỏ qua cho Tiểu Điệp, đường đường là Vương gia mà lại bị một cô gái đùa giỡn như vậy, nếu truyền ra ngoài, Vương gia làm sao mà sống ở Hoa Hải nữa?

"Ba, được rồi, con mệt... kêu cô ta cút đi.." Vương Thế Phi hung hăng nhìn Tiểu Điệp : "Rời khỏi Hoa Hải đi... đừng để tôi nhìn thấy cô nữa..."

"Tao sẽ không rời khỏi Hoa Hải... Vương Trạch, năm đó mày ép ba tao chết, cho dù tao có đánh cược với tính mạng cũng phải báo thù cho ba tao..." Hôm nay Tiểu Điệp đã hoàn toàn liều mạng rồi, không còn để ý đến cái gì nữa.

"Tiện nhân, đến lúc này rồi, cô còn muốn nói gì nữa?" Vương Trạch quát lạnh một tiếng : "A Tài, mang con tiện nhân này đi..."

"Khoan đã, để cô ta nói rõ ràng..." Vương Thế Phi ngăn A Tài lại, nói với Tiểu Điệp : "Rốt cục là chuyện gì, cô nói rõ ràng đi..."

Tiểu Điệp lại đem câu chuyện kia kể ra một lần nữa.

Vương Trạch nghe thấy thế, cẩn thận suy nghĩ lại, trong ký ức dường như có chuyện như vậy thật, có điều tình huống cụ thể thì ông ta không nhớ rõ ràng.

Mấy chục năm trước khi còn làm bất động sản, đúng là có tranh cãi và tranh chấp rất nhiều, chỉ là lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được nỡ.

"Ba, cô ta nói thật chứ?' Vương Thế Phi mở to mắt ra hỏi.

Vương Trạch do dự một chút, nói : "Hình như là có chuyện này, nhưng mà tình huống cụ thể thì ba quên rồi, có điều ba có thể khẳng định, năm đó ba tuyệt đối không cố ý ép ai chết cả... Nhưng mà cho dù là có chuyện như vậy, cũng không thể là lý do để cô ta lừa gạt con..."

Trần Thiên Huy gật đầu nói : "Làm bất động sản luôn gặp phải tranh chấp, cái này không trách ai được... Thế Phi, chuyện này không phải lỗi của ba con, mà là Tiểu Điệp... cho dù không có chuyện năm đó, thì cô ta cũng là một đàn bà hư hỏng, là loại hám tiền..." Nói thật, hành động của Tiểu Điệp đúng là rất khéo, nếu không có chuyện này, thì ngay cả Trần Thiên Huy cũng cho rằng cô là một cô gái trong sạch rồi.

"Thế Phi... tôi không phải đối việc anh để cô ta rời khỏi Hoa Hải...nhưng mà tôi khuyên anh nên nghĩ lại, Tiểu Điệp là một người có lòng dạ độc ác, nếu anh để cô ta rời đi, tương lai sẽ để lại một tai họa ngầm..." Phương Hạo Vân khuyên một câu....

Vương Thế Phi nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người của Vương Trạch : "Ba... ba yên tâm đi, chuyện này con không trách ba đâu..."

Sau đó, Vương Thế Phi xoay người lại, nhìn Tiểu Điệp, thản nhiên nói :" Cô đi đi... lúc còn sống đừng bao giờ bước chân vào Hoa Hải, nếu không, tôi sẽ cho cô chết rất thảm"

Tiểu Điệp nghe thấy thế, nhìn xung quanh một phòng, nhớ kỹ khuôn mặt của những người này, xoay người bước đi. Phẫn nộ trong lòng cô không được hóa giải bằng sự rộng lượng của Vương Thế Phi.

Ngược lại, cô càng thù hận những kẻ giàu có dối trá này.

"Ba, chú Trần, Phương thiếu gia... tôi mệt rồi... tôi muốn nghỉ ngơi, không tiếp mấy người nữa..." Trên mặt Vương Thế Phi đầy vẻ tiều tụy, vẻ mặt rất là cô đơn.

"Đi đi..." Vương Trạch khoác tay, ý bảo A Tài đi theo Vương Thế Phi.

Đợi khi Vương Thế Phi đi, Vương Trạch mới nói với Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy : "Hai vị, chuyện lần này xin cảm ơn... tôi có chuyện muốn nhờ hai vị, bệnh tình của Thế Phi không tiện nói ra, xin hai vị đừng nói cho nó biết"

"Đương nhiên!"

Trần Thiên Huy đề nghị : "Ông ở châu Âu lâu như vậy, trình độ y học bên đó cũng tương đối phát triển, ông không nghĩ biện pháp đưa Thế Phi đi chữa bệnh à?"

"Cái này..." Vương Trạch thở dài : "Tôi cũng đã thử mấy lần, mấy năm nay, những bệnh viện nổi tiếng bên đó, tôi đều ghé hết rồi, nhưng mà chỉ cần nghe tôi giới thiệu, thì bọn họ đều tỏ vẻ không có biện pháp..."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Thử qua trung y chưa?"

"Trung y?" Vương Trạch hơi sửng sốt, lắc đầu : "Loại bệnh này, trung y sợ rằng không có khả năng..."

"Vậy thì chưa chắc..."

Phương Hạo Vân nghĩ đến dì Bạch, cười nói : "Như vậy đi, có cơ hội con sẽ giới thiệu cho một vị trung y, nói không chừng có thể thu hoạch ngoài ý muốn..."

"Tốt, chưa thử qua trung y, nói không chừng trung y thật đúng là có thể trị bệnh..." Trong lòng Vương Trạch một lần nữa lại dấy lên hy vọng.

"Hai vị, tôi còn có một chuyện muốn nhớ, chuyện bên châu Âu rất bận rộn, tôi chỉ có thể ở lại Hoa Hải vài ngày... Thế Phi xin nhờ hai vị chăm sóc" Vương Trạch nói : "Đợi khi chuyện bên châu Âu giải quyết xong, tôi nhất định sẽ trở về mời hai vị ăn cơm, cảm ơn ân đức của hai vị..."

"Không cần khách khí..."

Người nói là Phương Hạo Vân : "Con và Thế Phi là anh em, chuyện của anh ấy con đương nhiên là phải coi chừng rồi, chú Vương không cần quan tâm, cứ yên lòng đi làm ăn đi"

Sau đó, ba người nói chuyện một hồi, cuối cùng chào nhau ra về.

Trên đường về, Trần Thiên Huy nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, Thanh Thanh có nói với con chưa? Nó muốn đi lính.. mấy ngày nữa thôi..." T

"Dạ..."

Phương Hạo Vân gật đầu nói :" Chị Thanh Thanh đã nói với con rồi... đúng rồi chú Trần, chị Thanh Thanh bây giờ có ở nhà không? Con muốn đi gặp chị ấy"

"Chú cũng không rõ ràng, con gọi điện liên hệ đi..." Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói : "Hạo Vân, Thanh Thanh đi lính, chú rất lo lắng, ông ngoại của nó trong lòng chỉ có quốc gia thôi, không có tình thân. Thanh Thanh lại là một người thành thật, là một người con có hiếu, chú lo nó sẽ chịu thiệt... Con nhắc nhở Thanh Thanh một chút, để cho nó cẩn thận..." Trần Thiên Huy dặn dò.

"Chú Trần, con cũng đang có tâm tư này..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Sau đó, Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trần Thanh Thanh, hẹn cô gặp mặt, Trần Thanh Thanh vui vẻ đồng ý, hai người hẹn nhau nửa giờ nữa gặp mặt tại quảng trường Thời Đại.

Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân liền chào tạm biệt Trần Thiên Huy.

"Chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu?" Lái xe hỏi.

"Đến gặp Phương Tử Lân!" Trần Thiên Huy quyết định hôm nay sẽ đem chuyện của con gái và Phương Hạo Vân nói ra, ông ta lo rằng Lã Thiên Hành sẽ giở trò trong khi con gái đi lính.

Buổi chiều sáu giờ, Phương Tử Lân và Trác Nhã vừa mới ra về, Phương Tuyết Di còn đang ở công ty với Bạch Lăng Kỳ, hai người đang tính toán nấu vài món cho tụi nhỏ.

Tay nghề của Phương Tử Lân đúng là không tồi, lúc cưới Trác Nhã mấy năm đầu, ông ta đều đích thân xuống bếp, có điều sau này, do thân thể không tốt, Phương Tử Lân đã ít xuống bếp lại.

"Kính cong..."

Ngay khi Phương Tử Lân vừa mang tạp đề vào, thì chuông cửa vang lên.

Ông ta không cởi tạp đề mà đi ra mở cửa, ngoài cửa là ông bạn già Trần Thiên Huy. Từ đầu năm đến giờ, bởi vì quan hệ của hai đứa nhỏ, bởi vì công trình vinh Kim Thủy, Trần Thiên Huy và Phương Tử Lân đều đã trở thành bạn tốt với nhau, quan hệ có thể nói là thân hơn anh em ruột.

"Haha..."

Nhìn thấy Phương Tử Lân mang tạp đề, Trần Thiên Huy lập tức cười nói : "Tử Lân à, không ngờ ông còn là người đàn ông gương mẫu của gia đình nha... xem ra ông còn muốn xuống bếp nấu cơm..."

Phương Tử Lân cười một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, thì thấy Trác Nhã đi ra, cười nói "Chủ tịch Trần đến chơi à... anh đến tìm Tử Lân à... Tử Lân, cởi tạp đề ra, đi nói chuyện với chủ tịch Trần đi, để tôi thu xếp cơm chiều cho..." Nói xong, Trác Nhã liền bước lại, cởi tạp đề trên người của Phương Tử Lân xuống.

"Tử Lân, Trác Nhã hiền lành như vậy, tôi rất hâm mộ..." Trần Thiên Huy cười nói.

"Nguyệt Hồng nhà ông cũng không tồi mà..." Phương Tử Lân cười nói : "Đi nào, đến phòng sách của tôi, tôi biết ông có chuyện cần nói mà..."

Hai người lập tức bước lên trên lầu.

Phương Tử Lân pha cho Trần Thiên Huy một tách trà thơm, đến tuổi của bọn họ rồi, không còn thích gì hơn ngoài một tách trà thơm nữa, vả lại nó cũng giúp cho đầu óc được tỉnh táo.

Trần Thiên Huy cần lấy tách trà, nói thẳng vào vấn đề : 'Tử Lân, tất cả đều là người một nhà, tôi cũng không lòng vòng, tôi đến tìm ông, chính là muốn định chuyện hôn nhân của hai nhà..."

"Cái này..."

Phương Tử Lân dường như hơi bất ngờ, đã trôi qua lâu như vậy mà Trần Thiên Huy vẫn chưa từ bỏ. Nói thật, đứng ở góc độ của Phương Tử Lân, ông ta cũng không phản đối chuyện này, con trai của mình, đúng là tai họa hại khuê nữ nhà người ta, chỉ là, chuyện này dường như khó nói lắm, huống hồ, ông ta còn có ấn tượng không tồi với người con dâu Bạch Lăng Kỳ. Còn nữa, còn Trương Mỹ Kỳ nữa, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng mà tính tình rất tốt, huống hồ bây giờ còn đang mang đứa nhỏ của Hạo Vân trong người. Bây giờ lại thêm một Trần Thanh Thanh, dường như là hơi bị loạn.

"Tử Lân, chuyện này tôi đã bàn với Nguyệt Hồng rồi, chúng tôi mặc kệ Hạo Vân có bao nhiêu vợ... hơn nữa, Thanh Thanh và Hạo Vân cũng đã có cái kia..." Nói đến đây, Trần Thiên Huy đột nhiên cao giọng : "Tử Lân, có chuyện này có thể ông không biết, Hạo Vân nhà ông đã ăn đậu hủ của Thanh Thanh chúng tôi rồi.. chuyện đã thế này, thì chỉ có thể thành toàn cho việc lúc trước..."

"Có chuyện này sao?"

Phương Tử Lân nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, có điều trong lòng cực kỳ vui vẻ. thằng nhóc này, không tồi!

"Đích thật là vậy! Nguyệt Hồng đã nghe tất cả từ miệng của con gái nhà tôi... đúng rồi, bây giờ bọn nó còn đang hẹn gặp mặt nhau..." Trần Thiên Huy nói ra những lời nửa thật nửa giả, trên thực tế, ngoại trừ việc chữa thương trong rừng cây, thì hai người có thể nói là trong sạch. Đương nhiên, bọn họ quả thật là có thích lẫn nhau, vấn đề duy nhất bây giờ chính là, Trần Thanh Thanh tạm thời còn chưa thiếu phục bản thân, chia xẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác.

"Thiên Huy... nếu đã như vậy, tôi cũng có vài lời muốn nói với ông, đứng trên cương vị của tôi mà nói, tôi không phản đối, thậm chí là còn ủng hộ. Nhưng mà bên Bạch gia dường như rất khó ứng phó... còn nữa, bạn gái của Hạo Vân không chỉ có một mình Kỳ, còn có Trương Mỹ Kỳ đã mang thai với Hạo Vân nữa..." Phương Tử Lân đem tức cả những chuyện phong lưu của con trai nói ra.

Những điều mà Phương Tử Lân nói, vài thứ Trần Thiên Huy đã biết, cũng có vài thứ ông ta chưa biết.

Sự bác ái của Phương Hạo Vân quả thật là còn nghiêm trọng hơn ông tưởng.

Đây là điều ông bất ngờ.

"Thiên Huy, tôi đã đem tình huống của Hạo Vân nói rõ rồi đấy, ông thấy thế nào..."

Phương Tử Lân còn chưa nói xong, Trần Thiên Huy đã chặn lời : "không cần phải nhiều như vậy... Tử Lân, tôi nói thiệt với ông, Hạo Vân là thằng con rể duy nhất là tôi chọn. Trên đời này, trừ Phương Hạo Vân ra, thì không còn ai xứng đôi với Thanh Thanh nhà tôi... Có điều, tôi nói ông này, ông già như ông không quản được con trai sao, để cho nó thu tay lại một chút, bớt chọc gái lại..."

"Hắc hắc..."

Khóe miệng của Phương Tử Lân lộ ra một nụ cười đáng khinh : "Thiên Huy, lời này của ông là không đúng... tôi với ông đều là đàn ông... đàn ông..."

"Đi chết đi... tôi biết ý của ông, nhưng đừng quên, cả đời này tôi không có phạm sai lầm..." Trần Thiên Huy đắc ý nói : "Cả đời này tôi chỉ có một người phụ nữ, tôi không giống ông. Đúng rồi, sao tôi lại quên, ông có tiền án, trên mà không nghiêm thì dưới sẽ loạn, Hạo Vân khẳng định là bị ông làm ảnh hưởng..."

"Hứ!"

Phương Tử Lân tức quá, nói : "Thiên Huy, ông là một kẻ dối trá, ông dám thề rằng cả đời này ông chỉ chơi một người đàn bà, và mấy con nhỏ nước ngoài trong hộp đêm của ông, ông chưa từng đụng qua không?"

Một phát trúng ngay tim đen, Trần Thiên Huy á khẩu không trả lời được, mấy năm nay, ông ta không có nuôi tình nhân, không có bà hai bà ba gì cả, nhưng mà mấy cô gái còn trinh trong hộp đêm lại chơi không ít. Nhất là gái nước ngoài, càng làm không ít. Có một thời gian, khi ông vận động với Lã Nguyệt Hồng, còn kêu bà ta dùng tiếng Anh để rên rỉ.

"Ha ha..."

Thấy Trần Thiên Huy bị câu hỏi của mình làm cho nghẹn lời, Phương Tử Lân đắc ý cười nói :"Đàn ông... đàn ông mà... đàn ông trong thiên hạ đều cùng một dạng..."

Dừng lại một chút, Phương Tử Lân nói tiếp : "Thằng con tôi, dù hơi bác ái, nhưng có một việc mà tôi biết, nó đều yêu mỗi người đàn bà của nó giống như nhau, luôn đầy đủ. Thiên Huy, dù sao việc này vợ chồng ông giải quyết là được rồi, tôi không có ý kiến..."

Trần Thiên Huy gật đầu, chậm rãi nói : "Chuyện này tôi và Nguyệt Hồng đã thương lượng rồi, chỉ cần Thanh Thanh không muốn danh phận, chúng tôi cũng không có ý kiến. Có điều, chúng tôi có một điều kiện nhỏ, cần ông đồng ý"

"Điều kiện gì?" Phương Tử Lân lập tức hứng thú.

"Thật ra cũng không có gì lớn lao..." Trần Thiên Huy cầm tách trà lên uống một ngụm, nói : "Ông cũng biết, tôi và Nguyệt Hồng chỉ có một đứa con gái bảo bối thôi... tôi nghĩ, chờ Hạo Vân và Thanh Thanh có con, cho đứa nhỏ theo họ Trần, để kế thừa sản nghiệp của tôi..."

"Gì... ông dám nói đây là chuyện nhỏ à, đúng là không biết xấu hổ" Phương Tử Lân nói : "Muốn để cháu của tôi theo họ Trần, ông nói đây là chuyện nhỏ sao?"

"Tử Lân, ông nói như vậy là không đúng... con gái của tôi đã không cần danh phận của Phương gia nhà ông rồi, còn mang theo cả công ty bảo an Trần thị rồi, chỉ muốn một đứa cháu nhà ông mà không được sao?" Trần Thiên Huy nổi nóng :" Tử Lân, ông không thể ích ỷ như vậy được..."

"Tôi ích kỷ thế nào?"

Phương Tử Lân vỗ bàn : "Vấn đề là vì sao cháu của Phương gia lại phải mang họ Trần? Khoang đã.... ông nói là còn có cả công ty bảo an Trần thị là sao? Hay là ông tính đem công ty đó làm sính lễ? Ha ha... cái này thì có thể xem xét lại..."

"Lão già này..."

Trần Thiên Huy hầm hừ : "Sớm biết ông không dễ dàng đồng ý như vậy mà, uổng công tôi coi ông là anh em..."

"Haha, không phải người ta nói rất đúng sao, anh em ruột còn tính toán với nhau mà..." Phương Tử Lân cười nói : "Ông thân gia, uống trà, uống trà... lát nữa ở lại ăn cơm..."

Khi mà Phương Tử Lân và Trần Thiên Huy đang kết thân gia với nhau, Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh đã gặp mặt rồi. Khi Trần Thanh Thanh ra ngoài, dường như đã cố ý ăn mặc lại, giống như một yêu tinh vậy, váy ngắn màu đen mê người, vớ chân cũng màu đen, dưới chân là một đôi giày hiện đại. Nhìn dáng vẻ yêu kiều, mang theo một sự quyến rũ như vậy, nói cô là yêu tinh cũng không quá đáng.

Đứng ở quảng trường Thời Đại, Trần Thanh Thanh giống như là một sức hút kỳ lạ, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, thậm chí là có mấy cặp tình nhân nhí vì vậy mà cãi nhau. Đàn ông con trai là thảm nhất, bởi vì ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thanh, cho nên bị bạn gái ghen, và thế là xoắn một phát vào ngay hông, đau đến thấu trời xanh.

Phương Hạo Vân là người đứng gần Trần Thanh Thanh nhất, đứng ở góc độ của hắn, có thể thấy rõ được dáng người ma quỷ của Trần Thanh Thanh, lại còn có thể nhìn thấy được khe núi trắng noãn và sâu tút kia.

"Chị Thanh Thanh, chị thật xinh đẹp..." Phương Hạo Vân khen ngợi một tiếng.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói thêm :"Chị thấy chúng ta có nên đổi chổ không... nếu chị tiếp tục đứng ở đây nữa, em sợ thế nào cũng có án mạng..."

"Hì hì, miệng lưỡi của em hôm nay ngọt ghê, có phải vì chúng ta sắp xa nhau, cho nên nói mấy lời này cho chị nghe à?" Trần Thanh Thanh thản nhiên cười, trông rất là mê hồn.

"Cái đó thì không biết, khi nào đi, em tiễn chị?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Không cần tiễn!"

Khóe miệng Trần Thanh Thanh xuất hiện một nụ cười : "Chị không thích đau thương khi đưa tiễn.. tối nay coi như là buổi đưa tiễn đi, lúc đi, chị cũng không thông báo cho em đâu"

"Cũng tốt..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Trần Thanh Thanh đột nhiên mở miệng : "Hạo Vân, chị đã đặt phòng tại Shangri La rồi..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức cả kinh, nghiêm mặt nói : "Cái này không tốt đâu... giữa chúng ta... đương nhiên, chị Thanh Thanh, nếu chị thật sự muốn vậy, em có thể thỏa mãn chị!"

"Em đi chết đi!"

Trần Thanh Thanh đỏ mặt, giận dữ nói : "Em nói cái gì vậy... em mướn phòng, là muốn uống rượu với em...em lại nghĩ bậy bạ gì đó!"

"Chỉ là uống rượu thôi sao?" Phương Hạo Vân thăm dò.

"Đương nhiên chỉ là uống rượu, em còn muốn làm gì nữa?' Trần Thanh Thanh cười hỏi : "Em đúng không được đụng vào nha, bây giờ chị là quân nhân theo đúng nghĩa vụ rồi, nếu em dám động vào, hừ, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy..."

Lúc đi đến khách sạn Shangri La mới biết, phòng do Trần Thanh Thanh thuê là loại phòng tổng thống, tiện nghi trong phòng cái gì cũng có, ngay cả một tủ rượu cũng hơn cả trăm chai.

Hai người vào trong phòng, không lập tức uống rượu, mà ngồi trên ghế sofa gần sát cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói gì.

Cảnh tượng yên tĩnh, Trần Thanh Thanh thậm chí có thể nghe thấy rõ nhịp tim mình đập, tiếng hít thở của mình.

Sau một hồi, Trần Thanh Thanh mới nghiêng đầu qua nhìn Phương Hạo Vân, thấy hắn im lặng nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi : "Hạo Vân.. nghĩ gì đó... chị đi rồi, em có nhớ chị không? Mỗi ngày có nhớ chị không?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, quay đầu lại cười nói : "Chị hỏi em nhiều câu như vậy, chị muốn em trả lời câu nào trước?"

"Mấy câu này, thật ra cũng chỉ là một câu..." Trần Thanh Thanh nói nhỏ : "Hạo Vân, chuyện của chúng ta, sẽ có kết quả không?"

"Kết quả?"

Phương Hạo Vân sửng sốt, lập tức hỏi : "Chị muốn kết quả thế nào?"

"Không phải chị muốn, mà là chúng ta muốn..." Trần Thanh Thanh đi qua, ngồi đến trước mặt Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói : "Ông ngoại khẳng định là sẽ tìm đối tượng cho chị trong quân đội, cho nên trước khi đi, chuyện của chúng ta nhất định phải có kết quả..."

Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy Trần Thanh Thanh, để cho cô ngồi trên đùi mình, đưa tay ôm ngang eo của cô, nhẹ nhàng hỏi : "Chị Thanh Thanh, em dám khẳng định rằng, chú Trần bây giờ đang ở nhà của em, đang nói chuyện với ba em về việc của hai chúng ta"

"Thật sao?"

Mặt của Trần Thanh Thanh đỏ lên : "Làm sao mà em biết?"

"Đoán!'

Phương Hạo Vân kéo cô sát vào hơn : "Tuy rằng là đoán, nhưng mà em có thể khẳng định..."

"Hạo Vân..."

Trần Thanh Thanh mở miệng ra, muốn nói cái gì, nhưng khi đến cửa miệng lại nuốt vào. Ngồi trong lòng của hắn, một sự ấm áp và hạnh phúc đã xâm nhập vào lòng cô. Trần Thanh Thanh hy vọng thời gian có thể dừng lại, để cho mình và Phương Hạo Vân có thể ngồi mãi như vậy.

Giờ phút này, Trần Thanh Thanh cảm thấy thế giới chỉ còn lại cô và Phương Hạo Vân thôi...

Thật lâu sau, Trần Thanh Thanh mới lắc đầu, nghĩ đến chuyện của mình ngày hôm nay.

Đẩy Phương Hạo Vân ra, cô mở tủ rượu, hỏi : "Uống rượu gì... rượu đế hay là rượu vang..."

Phương Hạo Vân khẽ cười : "Rượu vang đi... rượu đế nặng lắm, hơn nữa uống vào cũng không tốt cho thân thể..."

Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, lấy một chai rượu vang năm 82 ra, rồi lấy ra hai cái ly thủy tinh xinh đẹp, cầm đến, đặt trên bàn.

"Em mở cho..." Phương Hạo Vân không cần cái đồ khui, trực tiếp dụng chân khí vào tay, dễ dàng mở cái nút gỗ ra.

Đợi khi Phương Hạo Vân rót rượu ra, thì Trần Thanh Thanh mới nhẹ nhàng nói : "Hạo Vân, nếu chị say, em không được nhân cơ hội ăn hiếp chị..."

"Haha..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, vô sỉ nói :" Đều nói là rượu làm loạn tính, em còn đang lo sau khi em say, chị Thanh Thanh sẽ hiếp em..."

"Té đi..." Trần Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, giơ ly rượu lên : "Nào, chúng ta cạn ly, sau này có lẽ sẽ ít cơ hội hơn rồi"

Sau đó, cô ngẩng đầu lên, uống cạn một hơi, Phương Hạo Vân nhìn thấy cô như vậy, cũng biết cô muốn uống rượu.

"Nào, một ly nữa!" Trần Thanh Thanh quả nhiên là muốn uống rượu, mỗi lần rót rượu, đều rót cho mình đầy ly, hơn nữa uống cạn chỉ trong một hơi, không chừa lại một giọt.

Phương Hạo Vân biết trong lòng Trần Thanh Thanh không thoải mái, cho nên muốn mượn rượu giải sầu, vì thế cũng không cản, tùy ý để cho cô uống rượu.

Qua một hồi, chai rượu vang đã thấy đáy, đại khái là có hai phần ba nằm trong bụng của Trần Thanh Thanh rồi, bây giờ, khuôn mặt của cô đã đỏ ửng, ánh mắt mê ly, hiển nhiên là đã ngà ngà say rồi.

"Uống tiếp nào, không say không về..." Trần Thanh Thanh thấy cạn chai rồi, không nói nhiều, đi đến tủ rượu, lấy thêm một chai ra nữa, còn Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục mở nút chai ra, và tiếp tục uống nữa.

Khi còn nửa chai, Trần Thanh Thanh ngồi vào trong lòng của hắn, một tay ôm lấy cổ của hắn, tay kia cầm ly rượu, ép Phương Hạo Vân uống : "Hạo Vân, uống đi... hôm nay chúng ta phải uống cho say..."

"Chị Thanh Thanh, được rồi, đừng uống nữa... chị đã say rồi..." Phương Hạo Vân vẫn tỉnh táo, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự buồn bực và đau khổ trong lòng của Trần Thanh Thanh.

Cô vẫn hồi hộp như cũ, vẫn không thể nào đưa ra quyết tâm.

Tuy rằng cô đã tỏ vẻ, hy vọng rằng trước khi đi sẽ có kết quả, nhưng mà trên thực tế, trong lòng cô vẫn chưa có quyết định.

Đây là nguyên nhân khiến cho cô uống hộc mạng.

"Chị không có say...."

Ngay trong lúc Phương Hạo Vân ngây người, Trần Thanh Thanh trực tiếp cầm lấy nửa chai rượu còn lại, nốc một hơi liên tục hết trơn, không chừa lại một giọt.

Phải nói là tửu lượng của Trần Thanh Thanh càng ngày càng tăng, lúc trước là lần đầu tiên cô uống rượu, mà bây giờ thì cô đã xử đẹp cả hai chai rượu nhẹ nhàng rồi.

Có điều, khi Trần Thanh Thanh say lại có vẻ hấp dẫn riêng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, môi anh đào phà ra hơi nóng hừng hực, một mỹ nhân say uyển chuyển.

"Chị Thanh Thanh, chị say rồi, em đưa chị về..." Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, chuẩn bị ôm lấy Trần Thanh Thanh.

"Không về... không về đâu..." Trần Thanh Thanh giãy dụa, xem ra không muốn về nhà, có lẽ cô không muốn ba mẹ nhìn thấy bộ dáng cô say rượu như vậy.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cũng không cố gắng, ôm cô đến giường, đắp chăn lên : "Chị Thanh Thanh, chị nghỉ ngơi trước đi, một lát em pha trà cho chị uống tỉnh rượu"

Ngay trong khi Phương Hạo Vân vừa đứng dậy, thì Trần Thanh Thanh đã mắc ói, và không nhịn được, làm một phát dơ cả giường và quần áo.

Phương Hạo Vân vội vàng ôm lấy Trần Thanh Thanh, đặt lên trên ghế sofa, giúp cô dọn dẹp một chút.

Sau đó, hắn gọi cho phục vụ khách sạn, kêu phục vụ lên thu dọn.

Chưa đến một phút, thì cô phục vụ đã nhấn chuông cửa rồi, Phương Hạo Vân mở cửa, bảo cô thay giường khác.

Quả nhiên không hổ là nhân viên của khách sạn năm sao, cô ta không hỏi nhiều, chỉ làm theo lời dặn của Phương Hạo Vân, thu dọn cái giường sạch sẽ.

Sau khi xong việc, cô chủ động hỏi : "Tiên sinh, có cần đồ lót nữ không... chổ chúng tôi có thuốc giải rượu... xin hỏi anh có cần không?"

Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh đang nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, gật đầu nói : "Lấy một bộ đi... lấy luôn cái thuốc giải rượu kia..."

Vài phút sau, cô nhân viên mang đến một bộ đồ lót nữ, và hai viên thuốc giải rượu, Phương Hạo Vân đưa cho cô ta hai trăm tiền boa, rồi bảo cô rời đi.

"Chị Thanh Thanh, đây là thuốc giải rượu... chị uống đi, lát nữa sẽ không thấy khó chịu đâu" Phương Hạo Vân không muốn thừa dịp Trần Thanh Thanh say mà làm bậy, hắn lấy nước, giúp cho Trần Thanh Thanh uống thuốc.

Trên thực tế, cái thuốc giải rượu này chỉ có tác dụng an thần thôi, không có khả năng giải men rượu. Đáng tiếc chổ này không có củ cải trắng, nếu không ăn một miếng củ cải trắng vào, phỏng chửng là sẽ có hiệu quả hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play