Tiểu Điệp dường như cũng ý thức được có cái gì đó không ổn, vẻ mặt hơi hồi hộp.
So ra, thì trong ba người chỉ có Vương Trạch là bình tĩnh hơn cả, miệng của ông thậm chí còn đang mỉm cười.
"Chú Vương... có phải là xảy ra chuyện gì không?" Tiểu Điệp là người có tật, cho nên giật mình, hỏi một câu.
"Tiểu Điệp... em..." Vương Thế Phi đang muốn hỏi cái gì đó, thì bị ba chặn lời : "Thế Phi, đỡ Tiểu Điệp ngồi xuống..."
Vương Thế Phi hơi sửng sốt, lập tức đỡ Tiểu Điệp ngồi xuống ghế sofa, Vương Trạch thản nhiên gật đầu, lập tức chuyển mắt nhìn về hướng Tiểu Điệp, trầm giọng hỏi : "Tiểu Điệp, con và Thế Phi ở với nhau đã lâu... mấy ngày nay, Thế Phi đối với con không tồi, Vương gia chúng ta cũng không bạc đãi con..."
"Chú Vương, tại sao lại nói những lời tốt đẹp này? Có phải Tiểu Điệp đã làm gì sai không?" Tiểu Điệp cắn môi, làm ra vẻ vô tội nói.
"Đứa nhỏ kia rốt cục là của ai?" Vương Trạch còn muốn chậm rãi đùa, nhưng mà Vương Thế Phi đã không nhịn được, trực tiếp hỏi thẳng ra.
Tiểu Điệp nghe thấy thế, liền giật mình, có điều, mặc dù hơi hoảng nhưng không loạn, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Vương Thế Phi, khóe miệng mỉm cười, nói : "Thế Phi... anh có phải là điên rồi không, sao anh lại hỏi như vậy... đứa nhỏ là con ai, anh còn không biết sao?"
"Tiện nhân, đến bây giờ, còn muốn gạt tao?' Vương Trạch đã cho Vương Thế Phi coi về hồ sơ và giấy cam kết nạo phá thai của Tiểu Điệp, hơn nữa còn nói rõ, đứa con trong bụng của Tiểu Điệp, có thể không phải là con của hắn. Có điều, vì mặt mũi của Vương Thế Phi, cho nên Vương Trạch không nói về chuyện Vương Thế Phi không thể sinh con ra. Dù là vậy, Vương Thế Phi cũng rất khó chấp nhận, Tiểu Điệp nói cho hắn biết, cô còn thân trong sạch, trước Vương Thế Phi, ngay cả tay đàn ông cô cũng không chạm qua. Bởi vi chuyện ở Kim Bích Huy Hoàng lần trước, Vương Thế Phi cũng không hoài nghi, chỉ là bây giờ đột nhiên xuất hiện giấy nạo thai, có thể thấy được ...
Tiểu Điệp nghe thấy thế, mặt không đỏ, tim không loạn, thản nhiên nói : "Thế Phi... có phải là anh tin lời dèm pha của người khác không?"
Nói đến đây, Tiểu Điệp chuyển mắt nhìn về hướng Vương Trạch, oán hận nói : "Chú Vương, con biết chú không thích con, không hy vọng con trở thành con dâu của Vương gia, nhưng mà chú cũng không đến mức dùng những chiêu tàn nhẫn như vậy... chú cứ bảo Tiểu Điệp rời đi, là con sẽ rời đi. Nhưng mà chú đừng hất nước bẩn lên trên người con..."
Phương Hạo Vân nhìn qua màn hình, cười nói : "Cô gái này đúng là một nhân tài, tố chất tâm lý không tồi..."
"Đáng tiếc lại đi theo con đường tà đạo" Trần Thiên Huy đột nhiên nói : "Chú suy nghĩ, không biết là trước đó Vương gia đã làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Điệp hay không, cho nên cô mới trả thù như vậy, nếu không phải thế thì vô duyên vô cớ gì, một cô gái như Tiểu Điệp sẽ không cần phải dùng trăm phương ngàn kế trả thù Vương gia..."
"Sự thật sẽ được công bố rất nhanh..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Hừ!"
Đối mặt với sự bình tĩnh của Tiểu Điệp, Vương Trạch cười, nếu cô gái này đi vào chính đạo, hẳn là sẽ có một tiền đồ không tồi, tiếc là...
"Tiện nhân, bây giờ mày nói rõ cho tao. Nếu không, tao không tha thứ cho mày..." Vương Thế Phi rốt cục là đã không nhịn được, không có được sự trầm tĩnh như ông già, lớn tiếng quát, đưa tay túm lấy cổ áo của Tiểu Điệp.
Vẻ mặt của Tiểu Điệp vẫn thản nhiên, không chút hoảng loạn, cười lạnh nói : "Anh đã không tin em... em cũng không còn gì để nói..."
Dừng lại một chút, Tiểu Điệp tiếp tục nói : "Anh cảm thấy rằng em lừa anh, vậy thì anh giết em đi... cùng lắm thì một xác hai mạng... Vương Thế Phi, hổ dữ không ăn thịt con, anh lại có thể ra tay giết chết con ruột của mình... Vương gia không phải là thứ tốt, các người đều không phải là người..."
"Bốp!"
Vương Thế Phi dường như đã hoàn toàn phẫn nộ rồi, liền tát cho Tiểu Điệp một cái, mắng : "Tiện nhân, mày còn giả bộ cái gì, mày là cái thứ gì, mày nghĩ tao không rõ sao... Tao cho mày xem mấy thứ này, nhìn xem mày còn mạnh miệng hay không..." Nói xong, Vương Thế Phi liền lấy mấy cái tư liệu trên bàn, ném vào mặt của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp cầm lên xem, tùy tiện đọc lướt quá, khuôn mặt lập tức xuất hiện sự sợ hãi. Đó chính là giấy cam kết nạo phá thai...
Nhìn những thứ này, cô rốt cục đã hiểu, Vương gia không có chém gió, mà đã nắm giữ bằng chứng chính xác. Tiểu Điệp cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ cách trả lời.
Sau khi bối rối ngắn ngửi trôi qua, Tiểu Điệp bắt đầu khóc lóc, nói : "Thế Phi... anh hãy nghe em nói, em thật sự đã lừa anh, nhưng khi đó do em quá yêu anh, em không dám nói cho anh biết quá khứ của em, là do em lo anh sẽ ghét em, không muốn em nữa. Có điều em không hề có ác ý, chỉ vì tình yêu của chúng ta thôi, đứa nhỏ này là con anh... em xin thề, đứa nhỏ này là con anh, tuyệt đối là của anh..."
"Hừ!"
Vương Trạch hừ lạnh một tiếng, chặn lời Tiểu Điệp, lạnh lùng nói : "Đã đến lúc này rồi, cô còn muốn diễn trò... Tiểu Điệp, nói thật cho cô biết, nếu tôi không có chứng cứ trong tay, tôi cũng không ngả bài với cô... bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, tại sao cô lại đối xử với Thế Phi như vậy... Thế Phi thật lòng yêu cô, cô lại làm nó tổn thương, cô làm cho người ta rất thất vọng..."
Tiểu Điệp nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng, cô suy nghĩ, không biết Vương Trạch rốt cục còn nắm giữ chứng chứ gì. Mấy cái giấy tờ kia, cùng lắm chỉ chứng minh là cô lừa gạt Vương Thế Phi, nhưng không nói lên rằng đứa nhỏ trong bụng cô không phải là của Vương Thế Phi.
"Đừng suy nghĩ nữa... bây giờ tôi cho cô cơ hội cuối cùng, nếu cô không chịu nối, vậy thì đừng trách tôi vô tình..." Vương Trạch lạnh giọng nói : "Cô muốn tôi lấy chứng cứ ra sao..."
Tiểu Điệp nhìn Vương Thế Phi, lại nhìn Vương Trạch, đột nhiên ý thức được vấn đề, Vương Trạch có thể đã biết Vương Thế Phi không thể sinh con rồi, nếu không ông ta sẽ không hoài nghi mình.
Nói đến chuyện này, trong lòng Tiểu Điệp lại buồn bực.
Lúc đầu, cô thật lòng hy vọng có thể mang thai con của Vương Thế Phi, chỉ là hai người ngày nào cũng làm, ngày làm đêm làm buổi trưa cũng làm, nhưng mà mãi vẫn không thấy mang thai. Sau đó, rơi vào đường cùng, cô mới đi mang thai với người khác.
Cô suy nghĩ mãi, cảm thấy rằng cái gọi là chứng cứ của Vương Trạc, hẳn là việc Vương Thế Phi không thể sinh con mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong đầu của xuất hiện một mưu kế độc ác : "Thế Phi, chú Vương... con nói, con sẽ nói ra, các người nên làm chủ cho con..."
Tiểu Điệp ôm lấy cánh tay của Vương Thế Phi, khóc lóc: "Là tên súc sinh Phương Hạo Vân kia.. là tên súc sinh ấy đã cưỡng hiếp em, đứa nhỏ này là của hắn..."
Nhìn nội dung trong màn hình, Phương Hạo Vân đúng là không chịu nổi : "Chú Trần, con đàn bà này đúng là độc ác... cũng may chúng ta đã nắm Hầu Dũng trong tay, nếu không con thật sự không biết nên nói thế nào..."
"Con đàn bà này thật thâm độc...." Trong đôi mắt của Trần Thiên Huy cũng lộ ra một tia sát khí : "Đi, mang Hầu Dũng đi qua..."
"Bốp!" một tiếng.
Vương Thế Phi đẩ Tiểu Điệp ra, tát cho cô một cái, nói : "Con tiện nhân này, đã đến lúc này mà còn châm ngòi ly gián, mày cho rằng mày là người thông minh, còn chúng tao là đồ ngu à... Phương thiếu gia là ai, người như mày, cậu ta có thể để ý sao? Hơn nữa, mày là người phụ nữ của tao, Phương thiếu gia làm sao có thể động vào người phụ nữ của anh em? Con tiện nhân chết tiệt này... tao sẽ giết mày..." Nếu đổi lại là người khác, Vương Thế Phi có lẽ là sẽ tin, nhưng mà cô ta nói xau611 Phương Hạo Vân, hắn tuyệt đối không tin, những người phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân, ai ai cũng mạnh hơn Tiểu Điệp cả. Hơn nữa, tiếp xúc với Phương Hạo Vân lâu như vậy, con người của Phương Hạo Vân thế nào, hắn còn không rõ sao?
"Là thật... hắn bị biến thái, hắn muốn chơi vợ của anh em..." Tiểu Điệp không ngừng giải thích : "Thế Phi, em bị ép, em chỉ là một cô gái, em có thể làm gì..."
"Đủ rồi..."
Đúng lúc này, Trần Thiên Huy cùng Phương Hạo Vân mang Hầu Dũng đi vào.
Trần Thiên Huy chỉ vào mặt của Tiểu Điệp, chửi : "Con **, Hạo Vân không có thù oán với mày, vì sao mày lại đổ tội cho Hạo Vân..."
Tiểu Điệp nhìn thấy Trần Thiên Huy và Phương Hạo Vân cùng đi vào, lập tức kêu ầm lên : "Chính là mày... chính là mày đã làm tao có thai... Thế Phi, nếu anh còn là đàn ông, vậy anh phải báo thù cho em... giết chết Phương Hạo..."
"Con chó cái... nhìn xem đây là ai?" Trần Thiên Huy kêu A Lượng mang Hầu Dũng vào, đẩy lên trên mặt Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp lập tức ngây dại, liền biết bằng chứng theo lời của Vương Trạch là như vậy.
Sớm biết như vậy, Tiểu Điệp sẽ không làm thế, mà khẳng định là sẽ diễn vài vở bi kịch, cầu xin Vương Thế Phi tha thứ, đáng tiếc là bây giờ đã chậm.
Đương nhiên, Tiểu Điệp không phải là loại người dễ chịu thua.
"Hắn là ai...tôi không biết..." Tiểu Điệp làm ra vẻ vô lại, làm bộ không biết.
Hầu Dũng trước đó cũng đã nhận được lời dặn dò của Tiểu Điệp, vội vàng nói : "Tiểu Điệp... ngay cả anh mà em cũng không nhận ra sao, anh là a Dũng, người em yêu nhất..."
"Cút..."
Tiểu Điệp quát một tiếng, tát một cái lên trên khuôn mặt đẹp trai của Hầu Dũng, chửi : "Cút ngay cho tao... tao không biết mày... cho đến bây giờ tao cũng chưa từng thấy mày..."
"Tiện nhân, mày dám đánh tao..." Hầu Dũng là một thằng bám váy đàn bà, nhưng trong trường hợp hôm nay, hắn không cần phải e ngại Tiểu Điệp. Đầu tiên là hắn tát Tiểu Điệp lại một cái, sau đó cười lạnh, nói lớn tiếng trước mặt mọi người : "Mày không biết tao, nhưng tao lại nhận ra mày... Tiểu Điệp, thời gian chúng ta bên nhau không ngắn, mông của mày có mấy nốt ruồi, đùi của mày có mấy nốt ruồi, tao rất rõ ràng... đúng rồi, ngay chổ cái lổ của mày cũng có một nốt ruồi... khi mày chơi mày thích kêu to, thích chơi kiểu cưỡi ngựa..."
"Đủ rồi..."
Vương Thế Phi dường như đã không chịu nổi, quát Hầu Dũng : "Mày cút cho tao, đừng ở đây nữa..."
"Có lẽ đây là báo ứng!"
Vương Thế Phi nói một câu xong, xoay người đi ra khỏi phòng.
Vương Trạch lo lắng cho con trai, vội vàng đuổi theo.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tiểu Điệp, Hầu Dũng, Trần Thiên Huy và Phương Hạo Vân.
Tiểu Điệp phẫn nộ nhìn Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Là mày... là mày đã phá hủy kế hoạch của tao.. nhất định là mày... tao nên nghĩ tới sớm hơn..."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tiểu Điệp, lúc đầu tôi nghĩ cô là một cô gái tốt... đáng tiếc, cô lại có bộ mặt thật như vậy, thật sự đáng thất vọng, chuyện này tuy rằng đã rõ ràng, nhưng tôi còn muốn hỏi một câu, vì sao cô lại làm như vậy... Thế Phi đối xử với cô rất tốt..."
"Hừ!"
Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, mọi chuyện đã hoàn toàn bại lộ, tâm tình của cô đã trở lại bình tĩnh, không còn hồi hộp và sợ hãi như lúc đầu.
"Chuyện đã thế nào, tao cũng không cần giấu diếm..." Tiểu Điệp căm hận nói : "Tao làm như vậy, chính là muốn trả thù lão khốn nạn Vương Trạch đó... năm đó, khi ông ta còn làm tại phòng địa ốc Hoa Hải, trong lúc phá bỏ và di dời một công trì, đã ép chết ba tao... làm hại tao khi còn nhỏ đã trở thành cô nhi, trở thành trò cười trong mắt mọi người... cho nên tao muốn báo thù..."
Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy nghe thấy thế, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân hỏi : "Vậy vì sao cô lại chọn trả thù vào lúc này... theo chúng tôi biết, cô đã sa đọa từ hai năm trước..." T
"Rất đơn giản, khi đó mẹ tao còn chưa nói cho tao biết... còn về phần sa đọa... hừ, mày cũng là sinh viên, mày hẳn là nên rõ, cái đó không tính là sa đọa" Tiểu Điệp oán hận nói : "Kế hoạch của tao là trở thành nử chủ nhân của Vương gia, sau đó chậm rãi làm cho Vương gia tán gia bại sản, làm tức chết Vương Trạch, hại chết Trần Thiên Huy... đáng tiếc, kế hoạch của tao đã bị mày phá hủy..."
"Mày sai rồi..."
Trần Thiên Huy lạnh giọng nói : "Người vạch trần kế hoạch âm hiểm của mày là Vương Trạch, không phải bọn tao..."
"Tao không tin..."
Tiểu Điệp hừ nói : "Nếu không phải là bọn mày, kế hoạch của tao sẽ không thất bại, sau này cho dù tao thành quỷ cũng không bỏ qua cho bọn mày..."
"Tùy cô!"
Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Hầu Dũng, cười nói : "Anh không phải là thích hầu hạ đàn bà sao, tôi cho anh cơ hội đó, từ hôm nay trở đi, anh đến hộp đêm của Trần gia làm vịt chết đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT