Đinh Tuyết Nhu lúc này đã nổi giận, đập mạnh tay lên bàn, hung dữ nói : " Đinh Vọng Long, tính tình của ông vẫn không thay đổi, bây giờ tôi mới biết được, lựa chọn năm đó của tôi là đúng đắn như thế nào"
"Hừ!"
Đinh Vọng Long cười lạnh, trừng mắt nhìn Đinh Tuyết Nhu : "Bây giờ không đến lượt con lên tiếng, Phương thiếu gia, chuyện này chỉ có thể như vậy, cậu suy nghĩ đi..." Nếu đã nói rồi, mặt mũi không còn, bây giờ chỉ cần làm dữ nữa thôi, Đinh Vọng Long nghĩ rằng Phương Hạo Vân sẽ không từ bỏ sinh mạng của Đinh Tuyết Nhu, cho nên thái độ liền trở nên cứng rắn hơn.
"Tuyết Nhu, chúng ta đi!"
Phương Hạo Vân không muốn làm cho Đinh Tuyết Nhu tiếp tục khổ sở, đứng dậy kéo cô vào lòng, dẫn cô rời đi.
George hung hăng nhìn Đinh Vọng Long, trong lòng tức giận vô cùng, nếu không phải Bạch Nguyệt Thiên đã dặn dò, thì có lẽ hắn đã ra tay với Đinh Vọng Long.
Có cái gì chứ, là một gia tộc đang xuống dốc, mà dám kiêu ngạo trước mặt Thiếu chủ, quả thật đúng là không biết tự lượng sức.
Khóe miệng của Bạch Nguyệt Thiên xuất hiện một nụ cười khinh thường, đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Đinh Vọng Long, nói : "Đinh tổng, xem ra, vấn đề của Đinh gia nằm ở chổ ông, ông căn bản là một kẻ không có đầu óc. Nếu tôi là ông, tôi sẽ kiên trì nói thêm nữa, đáng tiếc, ông chỉ là đồ ngu..."
Mắt thấy Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu rời đi, Đinh Vọng Long liền khẩn trương, ông ta vội vàng đuổi theo : "Đừng đi... Phương thiếu gia, chẳng lẽ cậu không quan tâm đến sống chết của Tuyết Nhu... hôm nay các người đi, thì đừng có hối hận... Đợi kết quả xét nghiệm ra, đến lúc đó các người có đến cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không để ý đến các người..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, dừng chân lại, nói : "Đinh Vọng Long, bây giờ tôi cũng nói rõ cho ông biết, đến lúc đó là ông đi cầu xin chúng tôi, chứ không phải chúng tôi đi cầu xin ông. Chúng ta chờ và xem đi"
Bạch Nguyệt Thiên là người đi ra ngoài cửa cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm Đinh Vọng Long, nói : "Đinh tổng, tôi nhắc nhở ông một câu, ngày mai có kết quả, ông sẽ đến cầu xin chúng tôi... Đúng rồi, thị trường chứng khoán ngày mai bắt đầu mở cửa giao dịch, ông hẳn là nên đi nhìn đi... có lẽ cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy sẽ lọt xuống mức thấp nhất lịch sử..."
Để lại những lời này xong, không đợi Đinh Vọng Long nói gì, Bạch Nguyệt Thiên liền xoay người đi ra.
"Các người... chẳng lẽ các người muốn thao túng thị trường chứng khóa để chèn ép cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy?" Đinh Vọng Long dường như là bị đơ ra thành đá, sau khi Bạch Nguyệt Thiên rời đi một hồi thì ông ta mới có phản ứng. Với thế lực của tập đoàn Hùng Long, muốn dùng thị trường chứng khoán để đối phó với tập đoàn Siêu Uy, căn bản không phải là một chuyện khó.
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức hối hận.
Có điều, chuyện đã thế này, hối hận cũng vô dụng, Đinh Vọng Long vội vàng triệu tập các nhân viên cao cấp của tập đoàn Siêu Uy đến để bắt đầu thương lượng đối sách. Cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy không thể xảy ra vấn đề, nếu có chuyện gì, tập đoàn Siêu Uy có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.
Rời khỏi trang viên của Đinh gia, lúc ngồi trong xe, Bạch Nguyệt Thiên nói rất nghiêm túc : "Thiếu chủ, Tuyết Nhu tiểu thư, xin hai người yên tâm, tôi lập tức chuẩn bị chèn ép cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy, khi thị trường chứng khoán ngày mai hoạt động, Đinh Vọng Long sẽ đến cầu xin chúng ta..."
Phương Hạo Vân cười vui vẻ nói : "Được vậy thì rất tốt!"
"George..."
Phương Hạo Vân nghiêng đầu qua hỏi :" Anh quan sát kết quả kiểm tra tủy cho tôi, mặc kệ là kết quả thế nào, anh cũng phải nói cho tôi biết trước...."
"Thiếu chủ yên tâm, cam đoan là sẽ không xảy ra vấn đề..." George gật đầu rất nghiêm túc.
Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân đã thu xếp mọi chuyện thỏa đáng, trong lòng rất cảm động, nắm chặt tay hắn, xúc động nói : "Hạo Vân, cảm ơn anh..."
Có nên đi lính hay không, Trần Thanh Thanh bây giờ khá là do dự. Nhất là sau khi nói chuyện xong với Lã Nguyệt Hồng, trong lòng của cô càng thêm mâu thuẫn.
Quả thật, nữ tướng quân đối với cô đúng là rất hấp dẫn, đương nhiên, cái này cần cô phải không ngừng cố gắng, hơn nữa thời gian phát triển cũng rất lâu, thế nhưng, sự hấp dẫn vẫn còn đó.
Về phương diện khác, cô không muốn cha mình phải đau lòng.
Trần gia không có con trai, cô là người con duy nhất của Trần gia, cô có trách nhiệm kế thừa sản nghiệp của Trần gia, hơn nữa còn phát triển nó.
Tóm lại, cô rất khó xử!
Trần Thanh Thanh phiền não, Lã Nguyệt Hồng hoàn toàn nhìn thấy, sau khi do dự mãi, bà ta quyết đinh nói chuyện với Trần Thiên Huy, hy vọng Trần Thiên Huy có thể khuyên bảo con gái.
Trong khoảng thời gian nay, Trần Thiên Huy rất bận rộn chuyện hắc đạo, theo tính toán của ông là sẽ đem công ty bảo an Trần thị xác nhập với công ty bảo an Đằng Phi, trực tiếp chuyển tất cả người của mình qua cho Hạo Vân, để cho người trẻ tuổi đi kinh doanh, còn về phần ông ta, đợi sau này khi công ty bảo an Đằng Phi thành lập, thì ông ta sẽ rửa tay chậu vàng, ở nhà với vợ con, hưởng niềm vui của cuộc sống.
Đương nhiên, nếu Phương Hạo Vân và con gái có thể sinh ra một thằng cháu, vậy thì ông ta càng vui vẻ hơn.
Sau khi nói chuyện với Lã Nguyệt Hồng xong, ông ta cảm thấy rằng nên đi nói chuyện với Phương Tử Lân, hy vọng rằng có thể nhanh chóng định hôn sự cho Phương Hạo Vân và con gái, để tương lai nhanh chóng có một đứa cháu cho mình, kế thừa sản nghiệp cả đời ông ta.
Trong lòng con gái có mâu thuẫn, ông cũng biết.
Vợ kêu ông đi khuyên bảo, ông cũng đã đáp ứng, nhưng mà ông không biết nên nói thế nào cho tốt. Trên thực tế, trong lòng Trần Thiên Huy cũng đang rất mâu thuẫn, khi nói chuyện với vợ, ông rõ ràng cảm nhận được, vợ có khuynh hướng muốn con gái đi lính.
Lúc ấy, ông không phải đối, chỉ bảo rằng để cho con gái tự quyết định.
Bây giờ ý của vợ rất rõ ràng, nói là đi khuyện, thật ra là muốn gián tiếp cho con gái đi lính. Vì thế, trong lòng ông khá là mâu thuẫn.
"Ba, ba có tâm sự?" Trần Thiên Huy đang đứng ngoài ban công hút thuốc, phát hiện ra con gái đã đến từ lúc nào, đứng bên cạnh mình.
"Thanh Thanh, không phải con cũng có tâm sự sao?" Trần Thiên Huy sợ ảnh hưởng đến con gái, cho nên vội dụi tàn thuốc, quay đầu qua hỏi : "Thanh Thanh, con có quyết định chưa?"
"Ba, trong lòng ba nghĩ thế nào?"
Trần Thanh Thanh dừng chân lại, đứng trước mặt Trần Thiên Huy, trong đôi mắt tràn ngập sự nghiêm túc, hỏi : "Ba, con muốn nghe ý kiến của ba, bây giờ con rất mâu thuẫn..."
"Thanh Thanh, đây là một cơ hội tốt, cũng là một khiêu chiến. Ba hy vọng từ chuyện này, con có thể đưa ra quyết định của mình, chứ không cần chịu ý kiến của ba mẹ" Trần Thiên Huy cười nói : "Con cũng đã trưởng thành rồi, trò chơi tử vong lần này, chính là một bằng chứng xác định. Trên thực tế, con cũng đã có năng lực đưa ra phán đoán của mình, ba và mẹ con đều hy vọng con có thể chọn chuyện mình thích để làm. Về quyết định cuối cùng, ba mẹ cũng không cần... Đúng rồi, nghe mẹ con nói, bên cạnh thằng nhóc Hạo Vân đó có năm sáu người đàn bà... có chuyện này không?"
"Dạ..."
Trần Thanh Thanh gật đầu, nhắc đến chuyện này lại tức giận : "Cái tên hoa tâm ấy..."
"Thanh Thanh, chuyện này ba sẽ nói với Hạo Vân sau, chờ khi ba biết rõ được sự thật, ba sẽ bàn lại với con. Về phần chuyện con đi lính, ba không có ý kiến, ba tôn trọng quyết định của con" Nói đến đây, Trần Thiên Huy cười nói : "Con là một đứa con gái đáng để ba tự hào, ba tin tưởng lựa chọn của con. Nhất định sẽ không làm cho ba thất vọng, cũng như không làm cho bản thân con thất vọng...Nhớ kỹ, con phải suy nghĩ cho cẩn thận, không cần phải băn khoăn gì cả..." Trần Thiên Huy cho con gái một sự tin tưởng : "Ba mẹ đều chờ mong quyết định của con, có lẽ con cần yên tĩnh một mình, ba đến phòng đọc sách ..." Nói xong, Trần Thiên Huy xoay người tránh ra.
"Ba..."
Trần Thanh Thanh lên tiếng gọi ba, há miệng thở dốc, giống như là đưa ra quyết định vậy : "Ba... xin lỗi, con quyết định đi!"
"Haha!"
Trần Thiên Huy dừng chân lại, mỉm cười, nói : "Sao lại xin lỗi ba... con đâu có lỗi gì với ba đâu. Nói thật, nếu Trần gia chúng ta có một nữ tướng quân, vậy thì ba cũng sẽ có được vinh quang vô hạn, ba cầu còn không được nữa..."
"Ba... con..." Trần Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy ba hy vọng mình ở lại, cho nên sau khi đưa ra quyết định, trong lòng cô liền cảm thấy áy náy.
"Được rồi, Thanh Thanh,nếu đã có quyết định, thì con đừng nói gì cả... tâm tư của con ba hiểu" Trần Thiên Huy chặn lời con gái : "Thanh Thanh... cố gắng lên, hy vọng con có thể sớm ngày trở thành nữ tướng quân, mong rằng lúc ba còn sống, có thể nhìn thấy con mặc đồ tướng quân..."
"Ba..."
Mũi của Trần Thanh Thanh xót lên, nhào vào trong lòng của Trần Thiên Huy, giọng nói rất nghẹn ngào : "Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ không khiến ba thất vọng"
"Haha..."
Trần Thiên Huy đưa tay đẩy con gái ra, lau nước mắt trên mặt cô, cười nói : "Nữ tướng quân tương lai khóc... xem ra người ba này, đúng là có trọng lượng trong lòng con. Thanh Thanh, thật ra con sai rồi, thật sâu trong lòng ba, kỳ thật không hy vọng con ở lại. Tuy rằng ba không muốn con đi lính. Điều ba mong muốn duy nhất chính là mong con có thể sống vui vẻ, con có thể tìm được cái thuộc về con. Biểu hiện trong rừng của con ba cũng đã biết từ ông ngoại, đi lính có lẽ sẽ khiến cho con tạo lập sự nghiệp..."
"Có điều..."
Trần Thiên Huy làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Trước khi báo tin chính thức cho ông ngoại, ba hy vọng con có thể xác định quan hệ với Hạo Vân... ba lo ông ngoại sẽ chuẩn bị hôn sự cho con trong quân đội"
"Hừ!"
Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, liền nghiêm túc nói : "Ba, cái này không cần ba lo lắng, cho dù con làm lính, nhưng mà ông ngoại không có quyền can thiệp vào tự do hôn nhân của con, tốt với ai, gả cho ai, là tự do của con..."
"Tuy rằng là nói vậy, nhưng trong lòng ba vẫn không nỡ... Như vậy đi, mấy ngày nữa ba sẽ đi nói chuyện với Phương Tử Lân, chờ khi Hạo Vân trở về, chúng ta ăn cơm với nó một bữa, được không?" Trần Thiên Hủy hỏi.
"Được rồi... ba chuẩn bị đi... có điều, đây là ý của ba, chứ không phải là ý của con" Trần Thanh Thanh cuối cùng vẫn không thể từ bỏ Phương Hạo Vân, hơn nữa, thời gian ở trong rừng kia, đã làm cho cô ghi nhớ Phương Hạo Vân mãi trong lòng, không thể nào quên được.
..............................................
Trong cơn khủng hoảng tài chính thế giới, thị trường chứng khoán châu Âu là một nơi chịu ảnh hưởng nhiều nhất, là một nơi khiến cho người đầu tư khủng hoảng. Khi lần giao dịch sáng nay bắt đầu, tất cả những chuyên viên chứng khoán của Đinh gia đều tập trung lại, Đinh Vọng Long, Đinh Vân Uy, Đinh Tuyết Siêu, Hoàng Bột đã ở trong phòng họp của tập đoàn từ sớm, đang ngồi xem xét sự thay đổi của thị trường chứng khoán.
"Đại ca, đừng quá lo lắng... từ sau khủng hoảng tài chính, thì bộ phận quản lý tài chính cũng đã đưa ra rất nhiều quy định, em không tin rằng Phương Hạo Vân có năng lực lớn như vậy, có thể tiến hành chèn ép cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy trong thời gian ngắn như thế..." Đinh Vân Uy nói : "Em cho rằng, bọn họ nói như vậy, chỉ là uy hiếp mà thôi..."
"Im mồm!"
Đinh Vọng Long tức giận quát : "Lão tứ, chẳng lẽ em không biết địa vị của tập đoàn Hùng Long tại châu Âu sao... có người nói, địa vị của tập đoàn Hùng Long, gần với gia tộc Morgan rồi"
"Lợi hại vậy sao?"
Sắc mặt của Đinh Vân Uy lập tức đổi màu : "Đại ca, như vậy phải làm sao... nếu cổ phiếu của chúng ta tụt giá, vậy thì chúng ta sẽ phá sản mất..."
"Ngồi xem trước đã..."
Đinh Vọng Long trầm giọng nói : "Nhìn xem tình huống thế nào... đúng rồi, Hoàng Bộ, sau khi có kết quả xét nghiệm, lập tức kêu bác sĩ đến đây... tôi muốn nghe ông ta báo cáo"
"Bác cứ yên tâm, con đã dặn dò rồi, người của con đang ở ngay trong phòng thí nghiệm chờ... Chỉ cần bên kia vừa có tin tức, chúng ta lập tức biết ngay" Hoàng Bột nghiêm túc nói.
"Haizzz!"
Đinh Vọng Long bảo một nhân viên đứng dậy, ông ta ngồi xuống, nhìn vào biểu đồ của giá cổ phiếu, sau đó buồn bã nói : "Thật sự không được, chúng ta cũng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của bọn họ..."
[/QUOTE]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT