Đinh Tuyết Nhu cười nhẹ: "Cho em biết địa chỉ nhà của Phương Hạo Vân nhé, lát nữa em sẽ tự mình đến mời anh ấy... Em quyết định rồi, dạ tiệc từ thiện lần này em nhất định phải đi cùng anh ta."

"Nhu Nhu, chị không nghe lầm chứ? Em tự mình đi cầu xin hắn...không được, chị không đồng ý. Vạn nhất em bị cánh báo chí chụp được ảnh thì làm sao bây giờ? Lại còn vấn đề an toàn của em nữa? Thiếu hắn ta thì trái đất vẫn quay cơ mà!" Vương Hà thành khẩn nói: "Nhu Nhu, em đừng nông nổi như vậy, có thể bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại được không?"

"Chị Hà, xin chị đừng nói nữa, cứ làm theo lời em, cho em biết địa chỉ nhà của Hạo Vân, chiều nay em sẽ tới. Cuộc sống riêng tư của em sau này em sẽ tự xử lý. Chị Hà, bây giờ đang là giai đoạn then chốt trong công tác chuẩn bị biểu diễn, em thấy có lẽ chị phải dành nhiều thời gian lo cho việc này mà, phải không?" Định Tuyết Nhu cười nhẹ: "Với chị mà nói thì công việc mới là đại sự."

"Nhưng mà..." Vương Hà vẫn có chút không yên tâm: "Về vấn đề bọn phóng viên thì em định giải quyết như thế nào? Căn cứ theo thông tin tình báo của bên bảo an thì xung quanh khách sạn chúng ta đang ở có ít nhất ba nhóm phóng viên đang ngày đêm chầu chực."

"Không cần lo, em sẽ cải trang để ra ngoài. Bọn họ không thể nhận ra em đâu." Đinh Tuyết Nhu tự tin cười cười.

Vương Hà thở dài thật sau một hơi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chị đồng ý, nhưng em nhất định phải cẩn thận đó, nếu có vấn đề gì thì phải liên lạc với chị ngay." Sau đó, Vương Hà liền đưa địa chỉ nhà của Phương Hạo Vân cho Đinh Tuyết Nhu.

Đúng 5 giờ chiều, Đinh Tuyết Nhu đầu đội khăn quàng, mắt mang kính râm, dưới sự sắp đặt tỉ mỉ của Vương Hà đi ra từ cửa sau của khách sạn nên không bị cánh nhà báo phát hiện.

Vì để tránh làm cho người khác hoài nghi, cô không gọi tài xế riêng mà trực tiếp bắt taxi để đi. Hơn 40 phút sau, theo đúng địa chỉ mà Vương Hà cung cấp, Đinh Tuyết Nhu đã đứng trước của nhà Phương gia.

Sau khi nhấn chuông cửa, mãi một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa. Đó là một cô gái mặc đồ ngủ. Cô ấy nhìn nhìn Đinh Tuyết Nhu thật lâu rồi mới hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"

"Chào chị...!"

Đinh Tuyết Nhi cười ngọt ngào với Phương Tuyết Di, nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Hạo Vân không? Tôi là bạn của Hạo Vân, tới đây để tìm anh ấy."

"Bạn của Hạo Vân?" Cô gái mở cửa hơi ngẩn ra. Cô nhìn thiếu nữ được trùm kín từ đầu tới chân trước mặt mình, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ hỏi: "Cô là bạn của Hạo Vân, sao tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy cô?"

Tất cả các bạn gái của Hạo Vân, cô đều đã gặp qua. Trừ 3 người đang ở chung vớ Hạo Vân thì còn có Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi. Tất nhiên, nếu tính luôn cả dì Bạch thì coi như là được 6 người. Nhưng người đang đứng trước mặt thì rất lạ, nguyên nhân cũng là do cô ta bao bọc kín quá! Nhìn từ đầu đến chân cũng không nhận ra là ai!

"Có thể để tôi vào nhà để nói chuyện không?" Đinh Tuyết Nhu lễ phép hỏi một câu: "Xin hỏi chị là gì của Hạo Vân?"

"Tôi là chị của cậu ấy...!"

Cô gái mở cửa hơi ngần ngừ một chút, sau đó nghiêng người qua một bên, khẽ gật đầu: "Vào đi..." Coi như đây là người xấu thì cô cũng không sợ. Dù sao thì cũng là một người phụ nữ nên cô có thể đối phó được. Trước đó vài ngày, Hạo Vân đã chỉ cho cô vài chiêu để phòng thân hết sức hữu dụng.

"Hạo Vân có ở đây không?" Nghe nói người này là chị của Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu liền trở nên niềm nở. Thậm chị cô còn tháo luôn kính râm và khăn quàng cổ xuống.

"Cô...cô là...Đinh Tuyết Nhu?" Phương Tuyết Di rất hâm mộ Đinh Tuyết Nhu. Vài hôm trước, sau khi nhờ Phương Hạo Vân xin hộ chữ ký của Đinh Tuyết Nhu, cô vẫn luôn đặt trên đầu giường ngủ. Hiện tại cô gái trước mắt lại quá giống Đinh Tuyết Nhu...Tuy nhiên Phương Tuyết Di vẫn chưa thể khẳng định người nàycó thật là Đinh Tuyết Nhu hay không, bởi cô không dám tin rằng một ngôi sao ca nhạc lại chủ động xuất hiện trước mặt mình.

"Cho tôi biết, cô có thật là Đinh Tuyết Nhu hay không?" Phương Tuyết Di bước nhanh tới kéo lấy tay của cô gái, hưng phấn hỏi: "Cô thật sự là Đinh Tuyết Nhu sao?"

Đinh Tuyết Nhu bị chị gái của Hạo Vân làm cho giật mình, sau đó cô mỉm cười, nói: "Vâng, em chính là Đinh Tuyết Nhu...em tới tìm Hạo Vân, anh ấy có ở đây không?"

"Tìm Hạo Vân à?"

Phương Tuyết Di hơi sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Cậu ấy không có ở đây...em tìm Hạo Vân có chuyện quan trọng gì không? Có cần chị gọi điện kêu cậu ấy về nhà không?"

"Anh ấy đang ở đâu, để em qua đó tìm vậy!" Đinh Tuyết Nhu dường như vẫn hơi giữ khoảng cách trước sự nhiệt tình của Phương Tuyết Di.

"Không cần đâu, để chị gọi cậu ấy!" Khó khăn lắm mới được gặp thần tượng của mình. Phương Tuyết Di làm sao để cô ấy đi dễ dàng như vậy.

"Vậy thì phiền chị...!" Đinh Tuyết Nhu khẽ mỉm cười.

"Thần tượng à, chúng ta chụp một bức ảnh nha!" Phương Tuyết Di định đi lấy máy ảnh. Đừng thấy trong giới doanh nhân cô oai phong một cõi, hô phong hoán vũ, nhưng trong sinh hoạt ngày thường thì cô vẫn là một cô gái bình thường. Hơn nữa, dù không còn nhỏ tuổi nữa nhưng mỗi khi thấy thần tượng là cô vẫn hết sức cuồng nhiệt.

"Chờ chút đã, đợi khi Hạo Vân tới thì chúng ta cùng chụp..." Đinh Tuyết Nhu chưa bao giờ đồng ý chụp ảnh với người khác, nhưng hôm này đến nhà Hạo Vân nên cô cũng phá lệ một lần.

"Còn chờ nữa à? Thế nếu em đi mất thì sao?" Phương Tuyết Di có chút bâng khuâng.

"Hi hi...!"

Đinh Tuyết Nhu nghe Phương Tuyết Di nói vậy, đột nhiên cô nhắc tới một tiết mục giải trí nổi tiếng: "Chị có xem tiết mục Tiểu Trầm Dương số cuối năm chưa?"

"Ừm...!"

Phương Tuyết Di thành thật nói: "Có, hiện tại chị thấy em cũng như Tiểu Trầm Dương nhìn thấy lão Tất vậy, hết sức cao hứng trong lòng."

"Thần tượng, em uống chút gì nhé! Chị sẽ lập tức gọi cho Hạo Vân ngay." Phương Tuyết Di liền lấy điện thoại di động ra, sau đó hỏi ý kiến của Đinh Tuyết Nhu.

"Hi hi...!" Đinh Tuyết Nhu cười ngọt ngào, sau đó nói: "Em chỉ là bạn của Hạo Vân thôi còn chị là chị gái của anh ấy cơ mà. Chị cứ gọi em là Nhu Nhu đi, đừng cứ mãi kêu là thần tượng, làm em thấy kỳ kỳ sao ấy."

"Gọi thế cũng được à?" Phương Tuyết Di có chút xúc động. Không ngờ nữ hoàng ca nhạc nổi danh toàn Châu Á lại bình dị gần gũi như vậy, thật sự là ngoài tưởng tượng mà. Bởi vậy có thể thấy được tin tức của bọn nhà báo trong mấy ngày qua là vô lý, nào là cô ấy "chảnh", lạnh lùng khó chịu...tất cả chỉ là bịa đặt.

"Tất nhiên là được...!" Đinh Tuyết Nhu đổi lại cách gọi: "Chị Tuyết Di, em không cần uống nước đâu, bây giờ chị gọi cho Hạo Vân nha, em có việc gấp muốn gặp anh ấy!"

"Được, chị gọi ngay..." Vừa nói, Phương Tuyết Di liền bấm số điện thoại của Phương Hạo Vân ngay trước mặt Đinh Tuyết Nhu. Đầu bên kia vừa bắt mày là cô liền nói một lô: "Hạo Vân, bất kể em đang ở đâu, bất kể đang làm gì thì đều phải quay về nhà ngay! Vì sao à? Nói cho em biết, trong nhà xảy ra chuyện lớn. Em phải dùng tốc độ nhanh nhất quay về ngay, vậy nhé, có gỉ chị trao đổi sau..." Nói xong, không đợi Phương Hạo Vân hỏi gì thì cô đã cúp máy.

Đinh Tuyết Nhu khẽ nhíu mày, cảm thấy vừa rồi khẩu khí của Phương Tuyết Di hơi quá khoa trương, cô thấp giọng hỏi: "Chị Tuyết Di, chị nói như vậy với Hạo Vân liệu có ổn không?"

"Không sao cả. Nói vậy mới làm cậu ấy quay về ngay lập tức, chẳng phải em đã nói em tìm cậu ấy vì có việc gấp sao? Làm sao chị có thể chần chừ được!" Phương Tuyết Di hào hiệp nói: "Yên tâm đi, chậm nhất là nửa giờ, cậu ấy sẽ đến."

Sau đó Phương Tuyết Di liền bắt chuyện cùng Đinh Tuyết Nhu. Hai người hàn huyên đủ thứ chuyện, từ các ca khúc của Đinh Tuyết Nhu cho đến đề tài mỹ phẩm của đại minh tinh hay dùng là gì,...liên miên không dứt, vô cùng hòa hợp, thậm chí còn có ý tiếc hận vì gặp nhau quá muộn.

Hạo Vân quả nhiên đã về tới trước cửa Phương gia. Nghe chị gái nói qua điện thoại, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính làm trong nhà đã xảy ra chuyện lớn nên liền lập tức từ cư xá Lam Tâm Hoa Viên chạy về đây. Lúc đi bởi vì quá vội vàng nên hắn quên mang chìa khóa, do đó đành phải nhấn chuông cửa.

"Nhất định là Hạo Vân về tới..." Phương Tuyết Di từ camera bên ngoài quan sát, thấy rõ vẻ mặt khẩn trương của Phương Hạo Vân.

"Chị Tuyết Di, để em mở cửa..."

Đinh Tuyết Nhu muốn cho Hạo Vân bất ngờ nên muốn chủ động mở cửa.

Phương Tuyết Di vội vàng nhường đường, để Đinh Tuyết Nhu bước tới. Quả nhiên, Phương Hạo Vân vô cùng kinh ngạc. Sau khi đi vào nhà, hắn thấy bà chị của mình đang đứng một bên, nét mặt tràn đầy hưng phấn, làm gì có điểm nào là lo lắng khẩn trương đâu?

"Đinh tiểu thư, sao cô lại tới đây? Chị, trong nhà xảy ra đại sự gì vậy?" Phương Hạo Vân quét mắt nhìn hai cô gái, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính.

Phương Tuyết Di nhanh nhảu trả lời: “Có đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu tới chơi thì chẳng lẽ không phải là đại sự trong nhà sao?”

Đinh Tuyết Nhu áy náy nói: “Hạo Vân, xin lỗi anh...tôi lại làm phiền anh lần nữa rồi, nếu anh muốn trách thì...cứ trách tôi, không liên quan gì đến chị Tuyết Di hết!”

“Cậu ấy dám à...!”

Phương Tuyết Di chen lên đứng chặn giữa Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân, cô quơ quơ nắm tay nhỏ nhắn, giọng điệu đầy oán hận nói: “Nếu em dám trách cứ Nhu Nhu nhà chúng ta thì hãy chờ xem chị làm thế nào để thu thập em!”

Nhu Nhu nhà chúng ta? Chị Tuyết Di, từ lúc nào mà lại...? Phương Hạo Vân ngơ ngác một lúc, hiếu kỳ nói: “Xin hỏi, hai người rất thân với nhau à?”

“Ai cần em để ý tới...!” Phương Tuyết Di tức giận nói: “Hạo Vân, không được hiếp đáp Nhu Nhu nhà chúng ta, thế này đi, trước hết em cứ trò chuyện cùng Nhu Nhu, chị đi nấu cơm đây...”

Nói đến đây, cô liền xoay đầu lại nói với Đinh Tuyết Nhu: “Nhu Nhu, hôm nay em ở lại đây ăn cơm tối nha? À đúng rồi, em thích ăn món gì?”

“Chị à, cô ấy là nữ hoàng ca nhạc, rất bận rộn đó, em thấy chúng ta đừng nên làm chậm trễ thời gian của người ta. Nếu có việc thì nói, nếu không có gì thì bye bye nha!” Phương Hạo Vân lạnh lùng lên tiếng.

Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu khẽ sầm xuống, nhưng cô điều chỉnh tâm tình mình rất nhanh. Cô quay đầu lại nhìn Phương Tuyết Di, mỉm cười ngọt ngào nói: “Chị Tuyết Di, em nghe lời chị.”

“Tiểu tử thúi, đối xử tốt một chút với Nhu Nhu nhà chúng ta , giờ chị phải đi đây. Nhu Nhu, nếu cậu ấy khi dễ em thì em cứ nói với chị, xem chị làm thế nào xử cậu ấy!”

Sau khi dặn dò cẩn thận một tiếng, Phương Tuyết Di liền đi vào nhà bếp. Bỗng dưng thần tượng của mình từ trên trời rơi xuống khiến cô phấn khởi không thôi nên quyết định bộc lộ tài nghệ nấu nướng của mình. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Phương Tuyết Di cảm thấy Phương Hạo Vân rất không vui với sự xuất hiện của Đinh Tuyết Nhu, dường như khá lạnh nhạt với cô ấy. Không phải chứ, chẳng lẽ mị lực của nữ hoàng ca nhạc lại kém đến thế sao? Phải biết rằng cô là đối tượng ngưỡng mộ của hàng triệu người đó!

“Hay là có gian tình?” Trong đầu Phương Tuyết Di đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật.

Trong phòng khách, Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu mở to mắt nhìn nhau, không người nào mở miệng cả. Mãi một lúc lâu sau, Đinh Tuyết Nhu mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Hạo Vân, chị Hà nói đã gọi điện cho anh...và anh đã từ chối lời mời của tôi, cho nên hôm nay tôi đích thân đến đây để thuyết phục anh cùng đi dự dạ tiệc từ thiện với tôi...hy vọng anh có thể đồng ý...”

“Vương Hà chưa có nói với cô là tôi không có hứng thú à?” Nét mặt Phương Hạo Vân vẫn lộ ra nét lãnh đạm hờ hững như cũ.

“Hạo Vân, cần gì phải cự tuyệt ngay từ đầu như vậy?” Đinh Tuyết Nhu dương như không hề để ý tới thái độ của Phương Hạo Vân mà vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói: “Mặc dù anh đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi biết đây không phải là chủ ý của anh. Anh chỉ muốn làm cho tôi chán ghét anh, rời xa anh, bởi lẽ anh sợ tôi sẽ phát hiện bí mật trên người của anh. Nếu như tôi đoán không sai thì anh có một cố sự trong lòng...”

“Lời lẽ vô căn cứ...!”

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi xem ra cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi...bản thân tôi thì có thể có bí mật gì? Tôi chính là tôi, hết sức đơn giản vậy thôi. Đinh tiểu thư, tôi không thích minh tinh, cũng không thích ca nhạc, có lẽ trong mắt người đàn ông khác thì cô là đại minh tinh cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt tôi thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Đối với tôi, cô không có một chút hấp dẫn nào cả. Tất nhiên, nếu như cô còn cảm kích vì ơn cứu mạng của tôi lần đó thì có thể đền đáp bằng cách ngủ với tôi, ngay bây giờ cũng được, phòng ngủ của tôi ở trên lầu kìa...Đã mấy ngày nay tôi không có chạm tới đàn bà, nên tinh lực rất dồi dào, tuyệt đối đủ để cùng cô thoải mài một phen!”

"Anh..." Đinh Tuyết Nhu nghe vậy, suýt tí nữa là đã mở miệng mắng chửi hắn, nhưng khi suy xét kỹ lại thì lại thấy hắn cố tình làm như vậy, nếu như mình tức giận thì chẳng phải sẽ mắc mưu sao?

Nghĩ đến đây, Đinh Tuyết Nhu cười khẽ một tiếng, nói: "Anh càng tỏ vẻ như vậy thì càng chứng minh trong lòng của anh đang sợ hãi. Giác gian thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn, tôi có thể cảm giác được nỗi lo lắng, kháng cự trong tim anh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play