Tạ Mai Nhi nghe vậy hơi do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Hạo Vân, có lẽ chị phải mượn một số tiền lớn...nếu em cũng không giúp được chị...thì coi như xong..."

"Chị Mai, rốt cục là bao nhiêu vậy? Chị cứ nói nhé!" Phương Hạo Vân chân thành nói: "Chị vay tiền chắc do gặp chuyện khó khăn phải không? Yên tâm, em nhất định sẽ giúp chị, chị cứ nói bao nhiêu đi nhé.."

"300 ngàn..."

Tạ Mai Nhi ngượng ngùng cúi đầu.

Số tiền này với Phương gia mà nói đúng là không đáng kể, nhưng đối với người bình thường thì lại là một khoảng tiền không nhỏ. Với tình hình của Tạ Mai Nhi hiện tại thì dù nhịn ăn nhịn mặc cũng phải mất 5-6 năm mới có thể hoàn trả được đầy đủ.

"Không thành vấn đề...!"

Phương Hạo Vân cũng không hỏi nguyên nhân vay tiền của Tạ Mai Nhi. Hắn nhận thấy nếu cô ấy muốn nói thì dù mình không hỏi, cô ấy cũng sẽ kể hết. Nhưng ngược lại, nếu mình cố ý gặng hỏi thì chưa chắc cô ấy chịu trả lời. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình nên hắn cũng không gượng ép.

"Chị Mai, 300 ngàn này cũng không tính là gì, nhưng chị có cần gấp chưa? Nếu chưa thì đợi ngày mai em rút tiền từ ngân hàng rồi đưa cho chị."

"Cảm ơn em...!"

Tạ Mai Nhi chân thành nói một tiếng cảm ơn.

"Hạo Vân, chị sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho em, xin em hãy tin chị. À đúng rồi, vài ngày nữa...chị muốn rời Hoa Hải để về thăm ông bà một chuyến."

Tạ Mai Nhi giải thích: "Hạo Vân, em không cần suy nghĩ nhiều...chị chỉ tạm về quê mấy ngày, tuyệt đối không phải là mang tiền chạy trốn đâu."

Thấy bộ dạng của Tạ Mai Nhi khẩn trương như vậy, Phương Hạo Vân liền cười nói: "Chị Mai, xem chị kìa, em có nói không tin chị đâu? Đúng rồi, lần này chị về quê có phải do trong nhà xảy ra chuyện không? Sao từ trước tới nay em chưa nghe chị nhắc tới người nhà?"

"Hạo Vân, giờ không còn sớm nữa, chị đi làm trước đây. Tóm lại mượn tiền em nhất định chị sẽ sớm trả..." Vừa nói, Tạ Mai Nhi vừa vội vã quay đi. Hiển nhiên cô không muốn nhắc tới chuyện nhà của mình.

Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng, cũng không truy hỏi nữa, hiện tại hắn không có tâm tư để nhúng tay vào chuyện này.

Dưới sự tác hợp của Kim Gia, cuối cùng ông chủ Tưởng Đại Phát của công ty địa ốc Thiên Hồng và tổng giám đốc Kim Phi của tập đoàn Hồng Tinh cũng gặp nhau trong một quán cafe cao cấp thuộc khách sạn Shangri-La.

Hai người vốn không xa lạ gì nhau, lúc trước qua dự án xây dựng vịnh Kim Thủy thì họ đã từng quen biết nhau.

Nhưng về vấn đề hôn nhân của đôi bên thì có lẽ họ chưa rõ lắm. Chẳng hạn như Kim Phi không biết Tưởng Đại Phát bị bất lực, còn Tưởng Đại Phát cũng không biết Kim Phi ngoài Mặt Sẹo ra thì còn bị Phương Hạo Vân động tay động chân.

"Ha ha...!"

Kim Gia cười lớn một tiếng, nói: "Em gái, ông chủ Tưởng, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành, kế tiếp là phụ thuộc vào hai người...cứ từ từ hàn huyên, từ từ mà trò chuyện nhé."

Nói đến đây, Kim Gia nhìn Kim Phi một cách đầy thâm ý, nói: "Nhân phẩm của ông chủ Tưởng rất không tệ...anh vô cùng vừa lòng với ông ấy."

Tưởng Đại Phát âm thầm nhíu mày, người thô kệch rốt cục vẫn là người thô kệch, lời như vậy đáng lẽ phải len lén nói chứ sao lại có thể huỵch tẹt ra như thế? Đối với cái gọi là quan hệ gần gũi nam nữ, Tưởng Đại Phát thật ra không có hứng thú. Gã biết một tên đàn ông như mình thì không có quyền mơ tưởng về chuyện đó.

Tính chất của hôn nhân, cơ bản chỉ là một câu chuyện cười, một trò chơi trè con mà thôi. Có phụ nữ nào chung thủy được suốt đời đâu? Ngay cả Trương Mỹ Kỳ vốn hiền lương thục đức như vậy nhưng cuối cùng cũng không giữ nổi kia mà?

Còn đối với người đàn bà Kim Phi này, Tưởng Đại Phát không ôm bất kỳ hy vọng nào, chẳng qua do Kim Gia tác động nên hắn mới phải lịch sự đáp lễ.

"Anh hai, nếu có việc thì anh cứ đi trước, không cần nói nhiều nữa, cứ để bọn em tự nhiên..." Kim Phi liếc anh trai một cái, ý bảo ông ta mau rời khỏi đây.

Kim Gia cười mập mờ: "Tốt, anh đi đây, không làm chậm trễ chuyện chính sự của hai người."

Sau khi Kim Gia đi rồi, Kim Phi mới lạnh lùng nhìn Tưởng Đại Phát, lạnh nhạt hỏi: "Ông chủ Tưởng, tôi muốn hỏi ông, đối với mối quan hệ gần gũi của chúng ta thì ông có bao nhiêu thành ý?"

"Thế còn cô thì sao?" Tưởng Đại Phát hỏi ngược lại.

"Một chút cũng không có..." Kim Phi không hề giấu diếm ý nghĩ trong lòng mình: "Nếu không phải do anh trai tôi ngày ngày gây áp lực thì tôi cũng không đồng ý cuộc gặp này đâu. Ông chủ Tưởng, ông có biết trong mắt tôi, ông là loại đàn ông như thế nào không?"

"Cứ nói thử...Tôi rất tò mò trước nhận xét của cô về tôi!" Tưởng Đại Phát nhã nhặn cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, trong giọng nói tràn đầy sự hứng thú.

Kim Phi cười lạnh một tiếng, nói: "Ông chủ Tưởng, không thể phủ nhận ông thật sự có sỡ hữu một ít mị lực, ít nhất trong mắt các cô bé tuổi teen thì ông là một trí thức thành đạt, một người đàn ông trung niên hấp dẫn. Nhưng đối với một người đàn bà đã thành thục như tôi thì ông - Tưởng Đại Phát - lại là một kẻ thất bại. Hoàn toàn thất bại!"

"Cô có ý gì?" Tưởng Đại Phát vẫn đang chăm chú nghe kỹ, nhưng không ngờ lại là mấy lời khó nghe này, thật sự làm cho gã rất tức giận.

"Đừng gấp..." Kim Phi khinh miệt nhìn Tưởng Đại Phát một cái, sau đó lấy từ trong giỏ ra một bao thuốc, châm một điếu, hít sâu một hơi rồi nhả ra một làn khói thuốc, nói: "Tôi nói ông là kẻ thất bại hoàn toàn, ông không thể nào phủ nhận một sự thật là người đàn bà của ông đã ly dị để chạy theo người đàn ông khác...Tôi cũng là phụ nữ nên tôi sẽ giải thích cho ông rõ. Ông có gia tài bạc tỉ, ông có địa vị, nhưng tại sao cô ta vẫn đến với kẻ khác...nguyên nhân chỉ có một, đó là do ông không thể làm cô ấy hạnh phúc, không thể làm cô ấy thỏa mãn, đúng không?"

Lời này của Kim Phi như xát muối vào vết thương của Tưởng Đại Phát, sắc mặt gã liền trở nên hung dữ: "Câm miệng...chuyện của tôi không cần cô quan tâm. Kim Phi, nếu như không nể mặt anh trai cô thì chỉ bằng những lời này, tôi đã không khách khí với cô nữa rồi, thất lễ, tôi không muốn tiếp chuyện cô nữa..."

"Đợi đã...!"

Kim Phi dường như không hề nóng vội, cô gọi Tưởng Đại Phát lại, hỏi: "Chẳng lẽ ông không oán hận kẻ phản bội mình sao? Trương Mỹ Kỳ đối với ông như vậy, trong lòng ông chẳng lẽ không hận cô ta chút nào sao?"

Tưởng Đại Phát nghe vậy liền cảm thấy trong lời Kim Phi có ý khác, nên gã quay lại chỗ ngồi một lần nữa, lạnh giọng hỏi: "Cô rốt cục muốn nói cái gì?"

Kim Phi cười nhạt: "Thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, đó là giúp ông báo thù. Không nên hoài nghi thành ý của tôi, tôi hỏi ông, ông có biết Trương Mỹ Kỳ đến với ai không? Chính là Phương Hạo Vân...con trai của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hâm. Tôi sẽ giúp ông đối phó với đôi cẩu nam nữ này..."

"Tại sao cô muốn giúp tôi?" Tưởng Đại Phát cười lạnh một tiếng, nói: "Và tại sao tôi phải tin lời cô?"

"Bởi vì chúng ta có chung một kẻ thù-đó là Phương Hạo Vân." Kim Phi bình thản nói: "Lúc trước chồng của tôi là Mặt Sẹo đã bị hắn phế, sau này cũng bị chính hắn giết. Tóm lại, chúng ta có chung một kẻ thù."

"Thật thế à?"

Về vụ nổ tại hộp đêm Hỏa Long, Tưởng Đại Phát cũng có biết, nghe nói người bị hại chính là chồng của Kim Phi, chẳng qua gã không ngờ kẻ gây ra chuyện kinh thiên động địa đó lại chính là Phương Hạo Vân. Lúc trước gã chỉ cho rẳng Phương Hạo Vân chẳng qua là một cậu ấm thích quyến rũ vợ người khác mà thôi.

"Ông chủ Tưởng, tôi nguyện lấy tính mạng của mình đảm bảo, lời tôi nói đều là sự thật...Vụ nổ tại hộp đêm Hòa Long thật sự do Phương Hạo Vân gây ra. Có điều thủ đoạn của hắn quá cao minh nên cảnh sát cũng không tìm ra chứng cứ. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua đâu..." Kim Phi cắn răng nói: "Nếu ông là đàn ông thì hãy liên thủ cùng tôi, chúng ta cùng nhau đối phó với Phương Hạo Vân. Cho dù không giết được hắn thì cũng làm cho hắn gặp sóng gió khổ sở, sống một cuộc sống không được bình yên."

Trong lòng Tưởng Đại Phát hơi có ý thoái lui. Ngay cả đại án lớn như vụ hộp đêm Hỏa Long mà Phương Hạo Vân cũng dám làm thì chẳng biết thủ đoạn của hắn ghê gớm đến dường nào nữa?

"Sao? Ông sợ à...Thật ra thì tôi đã sớm biết ông là một kẻ bất lực, không những phía dưới không xài được, mà cả con người ông cũng vô dụng..." Kim Phi khinh thường, buông lời châm chọc.

"Câm miệng...!"

Tưởng Đại Phát không nhịn nổi đả kích như vậy. Gã gầm lên một tiếng: "Tôi cảnh cáo cô, nếu còn nói như thế nữa thì đừng trách tôi không khách khí."

"Ông dám không? Ông dám ra tay với tôi không, anh trai tôi sẽ giết ông." Kim Phi khiêu khích.

"Con giun xéo lắm cũng oằn..." Tưởng Đại Phát bị kích động nên lá gan cũng tơ hơn rất nhiều, gã lạnh giọng nói: "Nói đi, cô muốn tôi làm như thế nào?"

"Thế này mới là đàn ông chứ..." Kim Phi mừng thầm trong lòng, đám đàn ông đều là ngu ngốc, không chịu được lời nói khích. Cô bình thản cười, nói: "Thật ra thì nhiệm vụ của ông rất đơn giản, đó là không ngừng quấy rầy Trương Mỹ Kỳ. Có điều ông phải có sách lược, ông phải lựa lúc Phương Hạo Vân không có mặt mới tới quấy rối, uy hiếp cô ta, hơn nữa phải khiến cô ta không dám nói cho Phương Hạo Vân...tôi nói như vậy ông có hiểu chưa?"

Tưởng Đại Phát cẩn thận suy nghĩ một lát, ngay sau đó gật đầu, nói: "Yên tâm, chút chuyện này thì tôi biết tự làm. Nhưng tôi muốn biết, việc của cô là gì?"

"Việc của tôi tất nhiên là đại sự..." Kim Phi tự tin nói: "Ông chủ Tưởng, ông hãy chờ xem, tôi sớm muộn cũng cắt đi cái đó của Phương Hạo Vân, để cho hắn sau này cũng giống như ông, không làm được đàn ông..."

"Cô muốn chết, tôi cảnh cáo cô..." Tưởng Đại Phát lại lần nữa bị làm nhục, cơn thịnh nộ trong lòng đã tới giới hạn, tròng mắt gã đỏ bừng tựa như muốn giết người.

Kim Phi vẫn không hề để tâm, cười lạnh nói: "Có tức giận thì cứ trút lên người Phương Hạo Vân, lên người con đàn bà đã phản bội ông đi, còn tôi là đối tác của ông nên ông phải thân mật một chút, hiểu không?"

Tưởng Đại Phát rốt cục vẫn kiêng kỵ Kim Gia nên không dám làm càn, đành phải quy hết nỗi bực tức này lên người Trương Mỹ Kỳ: "Trương Mỹ Kỳ, con tiện nhân này, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn đâu."

Kim Phi cười to, nói: "Hay lắm, thế này mới là đàn ông chứ..."

……

Do chịu ảnh hưởng của khí hậu lạnh từ đông bắc nên những ngày qua, nhiệt độ tại thành phố Hoa Hải giảm xuống rõ rệt. Mặc dù không có tuyết, không có gió lốc nhưng lúc nào trời cũng đầy mây. Bầu tời u ám, gây cho người ta một cảm giác bức bối.

Sau khi ăn cơm trưa, Phương Hạo Vân không có tiết học nên quay trở lại cư xá Lam Tâm Hoa Viên. Đứng trước cửa sổ phòng ngủ, hắn ngưng mắt nhìn mây đen giăng đầy trên trời, kinh ngạc đến xuất thần, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại hắn vang lên, nhìn kỹ lại thì là số của Vương Hà.

Phương Hạo Vân hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.

Đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói lạnh như băng của Vương Hà: "Là Hạo Vân à?"

"Nói thừa..."

Phương Hạo Vân tức giận đáp: "Thế chị nghĩ ai đang giữ số điện thoại này?"

"Phương Hạo Vân, cậu có thể giữ chút phong độ được không, nói chuyện với phụ nữ mà lại bất lịch sự như thế à?" Vương Hà cũng nổi giận hô to mấy tiếng, nhưng ngay sau đó thái độ lại hòa hoãn một chút: "Hạo Vân, hôm nay tôi gọi đến không phải để cãi nhau với cậu, mà là do Nhu Nhu nhờ tôi, Nhu Nhu muốn mời cậu tháp tùng cô ấy tham gia dạ tiệc từ thiện của giới doanh nhân thành phố Hoa Hải."

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú...!" Đây không phải lần đầu tiên Phương Hạo Vân nghe nhắc tới dạ tiệc từ thiện, hắn không hề suy nghĩ mà cự tuyệt ngay lời mời của Vương Hà.

"Phương Hạo Vân...cậu có nghe rõ không, là Nhu Nhu mời cậu...cậu đừng hối hận đó!" Vương Hà vùa nghe lời từ chối của Phương Hạo Vân liền nổi giận.

"Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú, buổi tối nếu rảnh thì tôi đi ăn tối bên ngoài rồi..." Một khi Phương Hạo Vân đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi.

"Phương Hạo Vân, cậu thật sự không suy nghĩ lại sao?" Vương Hà nhớ tới lời nhờ cậy của Đinh Tuyết Nhu, không cam lòng hỏi một câu nữa:

"Tôi lặp lại lần cuối, không đi...!" Phương Hạo Vân nói xong liền cúp máy.

Ở đầu bên kia, Vương Hà lập tức nổi đóa lên, cô ném điện thoại xuống đất, sau đó gào lên: "Phương Hạo Vân, cậu muốn cái gì đây...cậu có biết có bao nhiêu doanh nhân nổi tiếng muốn được đi cùng Nhu Nhu không hả..."

"Chị Hà, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải Hạo Vân từ chối lời mời của em không?" Đúng lúc này thì Đinh Tuyết Nhu đã xuất hiện bên cạnh Vương Hà.

Thật ra không cần hỏi thì Đinh Tuyết Nhu cũng biết chắc chắn Phương Hạo Vân sẽ từ chối. Nếu không thì Vương Hà đã chẳng nổi cơn tam bành như thế.

"Hạo Vân, anh cố ý tránh mặt tôi sao?" Đinh Tuyết Nhu khẽ nhíu máy cười, trong lòng thầm nghĩ: "Anh càng trốn tránh thì mối nghi ngờ của tôi lại càng lớn. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, cho đến khi sư hoài nghi của tôi biến mất mới thôi..."

"Nhu Nhu, tiểu tử thúi này thật sự không biết phân biệt tốt xấu mà..." Vương Hà thở hồng hộc nói: "Hay để chị thu xếp cho em đi cùng nhân vật nổi tiếng khác tới dự dạ tiệc từ thiện nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play