Phương Hạo Vân nghe vậy không khỏi tức giận, bước chân đang định đi khỏi ngừng lại, con tiện nhân khốn kiếp này, mi thì biết khỉ gì? Phương Hạo
Vân tức tối liếc nhìn cô nữ sinh sính ngoại hạ thấp võ thuật Trung Quốc
kia, quyết định đứng lại xem tiếp, hắn muốn thấy cảnh người của hội võ
thuật đánh thắng gã dùng võ karate.
Mong muốn là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Phương Hạo Vân thở dài chán nản, theo tình hình hắn quan sát được, người của
bên hội võ thuật rõ ràng đang mất dần ưu thế, chỉ vài chiêu nữa là thua
chắc. Công bằng mà nói thì tên này đánh nam quyền cũng khá đấy, chỉ là
chiêu thức quá cứng nhắc, không uyển chuyển theo kịp tình huống, tuy
chiêu thức đánh ra đẹp mắt nhưng sức sát thương không mạnh.
"Binh!"
Quả nhiên, sau ba chiêu tiếp theo, hội viên của hội võ thuật bị gã hội viên karate đánh ngã lăn ra đất, mất một lúc lâu cũng không bò dậy được.
"Hay, hay lắm…" Đám đông sinh viên đang có mặt theo dõi cuộc tỉ thí reo hò phấn khích.
Nghe tiếng reo hò của đám đông sinh viên, Phương Hạo Vân cảm thấy chua chát
trong lòng, ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy từ ánh mắt của người hội viên
hội võ thuật bị đánh ngã lộ vẻ xấu hổ nhưng cũng kiên cường không kém.
"Thẩm phó hội trưởng, cậu thua rồi, theo như giao hẹn, hội võ thuật của các
cậu có thu hội viên phải đợi hội karate của tôi thu nhận xong mới được
tiến hành nhé." Tên hội viên hội karate vừa giành chiến thắng trong cuộc đấu khinh khỉnh nói, khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo.
"Kimura à, cậu đừng đắc ý vội, chẳng phải chúng ta đã giao hẹn trước đấu ba
trận mà? Các cậu mới thắng trận đầu, dựa vào gì nói chúng tôi thua."
"Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành thế nào, sau đó mới
quyết định có ra tay giúp hội võ thuật hay không, dù sao hắn cũng là
người luyện võ, không chịu nổi bọn dùng võ karate hống hách ngay tại sân trường đại học ở Trung Quốc.
"Cậu là sinh viên mới à?"
Một sinh viên năm 3 đứng gần Phương Hạo Vân nhất lên tiếng giải thích: "Mỗi năm vào lúc tân sinh viên đến nhập học, các đoàn hội trong trường đều
tranh nhau lôi kéo hội viên. Hôm nay hội karate và hội võ thuật giao ước với nhau, thi đấu ba trận định thắng thua, bên thắng có quyền ưu tiên
tuyển hội viên trước. Ây… Tớ học ở đại học Hoa Hải đã ba năm rồi, chứng
kiến hội võ thuật ngày càng sa sút, bây giờ ngay cả karate của bọn nước
ngoài cũng đánh không lại, thật khiến người ta chán nản…"
"Phía
hội karate cử ra một phó hội trưởng, tên là Kimura, nghe nói là cao thủ
đai đen karate tam đẳng, phía hội võ thuật cũng cử một phó hội trưởng,
nhưng là cao thủ lợi hại nhất của hội rồi, tên là Thẩm Văn Long. Hắn
thua cuộc ngay trận đầu, thật ra đã đồng nghĩa với việc thất bại hoàn
toàn của hội võ thuật."
Phương Hạo Vân cảm thấy không hiểu hỏi:
"Vậy hội trưởng của hội võ thuật đâu? Sao không ra tay, chẳng lẽ võ nghệ của hội trưởng không bằng phó hội trưởng?"
"Hội trưởng của hội
võ thuật là Tần Tử Hoa, là nghiên cứu sinh của đại học Hoa Hải, năm
ngoái giành được học bổng nghiên cứu học thuật đã đi sang trường đại học bên Washington ở Mỹ tiếp tục học lên cao, nhanh nhất thì cuối năm nay
mới quay về, thật ra còn một phó hội trưởng nữa tên là Trần Thanh Thanh, năm nay cũng lên học nghiên cứu sinh rồi, nhưng võ nghệ của cô ta còn
thua Thẩm Văn Long, đương nhiên càng không phải là đối thủ của Kimura…"
Nghe xong lời giải thích tường tận của cậu sinh viên năm 3 này, Phương Hạo
Vân cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Cái cô phó hội trưởng Trần
Thanh Thanh, hình như mấy hôm trước đến ghi danh nhập học hắn đã từng
gặp mặt.
Do dự một lát, Phương Hạo Vân quyết định ra tay giúp hội võ thuật, trừng trị tính hống hách của bọn hội viên hội karate.
……
"Thẩm phó hội trưởng, cậu biết rõ mà, cuộc so tài này thật ra phía hội võ
thuật các cậu đã thua, tôi nghĩ cậu rõ hơn ai hết, cậu là cao thủ lợi
hại nhất bên hội võ thuật rồi, còn hội karate bọn tôi cao thủ đai đen
tam đẳng đã có năm người, hơn nữa hội trưởng Kameda còn là cao thủ tứ
đẳng. Cậu thấy hai trận còn lại có cần thiết tiếp tục nữa sao?" Kimura
đắc ý lên giọng.
Câu này nói ra, Thẩm Văn Long và các hội viên
hội võ thuật xung quanh đó cúi đầu im lặng, tuy những lời của Kimura có
vẻ ngạo mạn khinh thường người khác, nhưng đó lại là sự thật.
"Nếu đã giao trước là đấu ba trận thì cứ ba trận đi, sao phải dừng cuộc so tài chứ?"
Phương Hạo Vân cuối cùng đã không nhịn được, tuy Phương Hạo Vân luôn tự nhắc
nhở mình phải cố gắng sống giản dị, nhưng trước tình cảnh này, hắn không thể im hơi lặng tiếng nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Kimura đang hí hửng tưởng phần thắng đã nằm chắc trong tay, giờ này quay về
báo cáo với hội trưởng Kameda được rồi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra
một thằng nhóc phá đám.
"Cậu sinh viên này là ai thế? Cậu có biết đây là cuộc so tài giữa hội karate với hội võ thuật không? Cậu không
định phá đám đấy chứ?" Kimura liếc xéo Phương Hạo Vân, thấy hắn thân
hình nhỏ bé liền tỏ ý khinh thường không xem hắn ra gì.
Phương
Hạo Vân mỉm cười đáp lại: "Tôi cũng là người luyện võ, hai trận kế tiếp
tôi sẽ thay mặt hội võ thuật ra đấu với các cậu vậy. "
Câu này
vừa nói ra, Kimura lập tức đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thẩm Văn Long, ai
ngờ Thẩm Văn Long cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lục
lại trong kí ức, hình như trong hội võ thuật không có hội viên nào như
vậy, hơn nữa nhìn cơ thể Phương Hạo Vân ốm yếu, không vẻ gì giống một
cao thủ võ thuật cả.
Không phải là tên điên này nhảy ra nói vài câu để ra oai với bạn gái chứ? Thời buổi này người như thế nào mà chẳng có.
Trong lúc Thẩm Văn Long bước tới định trách mắng Phương Hạo Vân, đột nhiên
trong đám đông có một giọng nữ vang lên: "Được, tôi lấy tư cách là phó
hội trưởng hội võ thuật xác nhận cho cậu ta thi đấu, hai trận kế tiếp sẽ do Phương Hạo Vân thay mặt hội võ thuật ra ứng chiến."
Phương
Hạo Vân kinh ngạc quay mặt về hướng giọng nói phát ra, phát hiện vị học
tỷ có biệt danh là Nữ bạo long Trần Thanh Thanh đang đứng cách đó không
xa nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt lộ vẻ trìu mến, tuy đang mặc bộ võ
phục màu trắng nhưng cũng không che lấp đi thân hình quyến rũ của cô,
đặc biệt là bờ mông đầy đặn, lúc bước đi cứ đung đưa khêu gợi, đúng là
tuyệt phẩm nhân gian, loại phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy.
Trần
Thanh Thanh từ từ bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc dài phất phơ
trong gió, đôi mắt to tròn đen láy sáng lung linh, bờ môi đỏ thắm mím
chặt, kết hợp với bộ võ phục màu trắng khoát trên người, cảm giác ra
dáng một nữ hiệp.
Phương Hạo Vân chợt lóe lên ý nghĩ không biết cô ta có phải mặc quần chip nhỏ bên trong không nhỉ?
Cảm nhận được Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm vào mông của mình, Trần
Thanh Thanh lửa giận sôi lên sùng sục trong lòng, nhưng vẫn cố giữ lấy
vẻ mặt tươi tắn như ngày thường, cuộc so tài hôm nay có lẽ phải nhờ cậy
vào gã háo sắc này mới xong.
"Nhìn gì nhìn dữ thế, chưa thấy qua mông của người đẹp à?"
Phát hiện ánh mắt của Phương Hạo Vân càng lúc càng quá đáng, Trần Thanh
Thanh rít lên cảnh cáo, nhưng giọng điệu của cô không mang nhiều nỗi
giận dữ, thay vào đó là vẻ đắc ý, người ta thích nhìn chứng tỏ mông của
cô đẹp đó thôi? Dù sao có nhìn thêm một hồi thì mông của cô cũng không
bị tổn hại gì…
Phương Hạo Vân vội bừng tỉnh, bối rối dời ánh mắt
khỏi cặp mông của người đẹp Trần Thanh Thanh, mỉm cười giả lả: "Chào học tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Bây giờ không rảnh để xử cậu, qua đây."
Đợi Phương Hạo Vân bước lại gần, Trần Thanh Thanh vội hỏi nhỏ: "Đánh với Kimura, cậu nghĩ mình nắm bao nhiêu phần thắng?"
Chẳng qua chỉ là một tên đai đen tam đẳng tép riu, Phương Hạo Vân vốn chả
thèm bận tâm làm gì cho mệt, nhưng để khỏi gây nghi ngờ, hắn quyết định
khiêm tốn một chút thì tốt hơn, chỉ ra vẻ may mắn đánh bại tên Kimura
này là được.
"Chắc cũng sáu phần!" Phương Hạo Vân nhỏ nhẹ trả lời.
Sáu phần nghĩa là hơn một nửa rồi, Trần Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nhờ cả vào cậu đó!"
Thẩm Văn Long chạy vội qua, hấp tấp nói với Trần Thanh Thanh: "Học tỷ, làm
như vậy không ổn lắm, hai trận tiếp theo không thể khinh suất, tuy chỉ
là nhằm lôi kéo hội viên, nhưng trên thực tế lại liên quan đến địa vị
của hội võ thuật trong trường sau này, cậu sinh viên mới này gánh vác
nổi không?"
Trần Thanh Thanh nhìn vào Phương Hạo Vân, xong mỉm cười với Thẩm Văn Long, nói chắc nịch: "Không vấn đề, cậu ta lo được."
Thẩm Văn Long không yên tâm lắm, hỏi kĩ lại một lần nữa: "Học tỷ hiểu rõ về
cậu ta chưa? Chị dám khẳng định cậu ta sẽ thắng không?"
"Đúng vậy!"
Trần Thanh Thanh chợt khẳng định nghiêm túc: "Cậu ta tên là Phương Hạo Vân, nên cậu ta nhất định chiến thắng."
Phương Hạo Vân giật mình, cảm thấy câu nói này của Trần Thanh Thanh có ẩn ý,
hình như muốn ám chỉ gì đó. Hắn liền nghĩ tới cô ta là chị họ của Hàn
Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân càng lo lắng, chẳng lẽ Hàn Tuyết Nhi đã nói gì với cô ta, do đó cô ta nảy sinh nghi ngờ về thân phận của hắn.
"Anh bạn đẹp trai, ngớ ngẩn gì thế? Mau chuẩn bị đi, danh dự của hội võ
thuật chúng ta nhờ cậy hết vào cậu đó." Trần Thanh Thanh lên tiếng cắt
đứt mạch suy nghĩ của Phương Hạo Vân, đến lúc này rồi mà hắn còn đang lơ lửng trên mây, cô hơi lo mình đã đặt niềm tin sai chỗ.
Phương
Hạo Vân dẹp ý nghĩ sang bên, nhìn sâu sắc vào Trần Thanh Thanh một cái,
tự tin gật đầu: "Tôi không có gì phải chuẩn bị cả, bất cứ lúc nào cũng
có thể bắt đầu đọ sức."
……
Nhận được câu trả lời tự tin
của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh và Thẩm Văn Long vội đi qua kia
trao đổi với Kimura, đôi bên thống nhất ý kiến về hai trận đấu sắp tới.
Phía hội karate vốn không ai xem Phương Hạo Vân ra gì, trận thứ haiKimura
không đích thân ra đấu, mà chỉ phái ra một hội viên thân hình vạm vỡ,
bắp thịt rắn chắc.
Tên hội viên đó hét to một tiếng, hai chân mở
rộng, thoan thoắt nhảy hai bước đã đến bên Phương Hạo Vân, cũng không
thèm chào hỏi lôi thôi, bàn tay to bè của gã giơ lên chụp xuống vai của
hắn.
Phương Hạo Vân cười mỉa tự tin, thân người chỉ hơi nhúc
nhích sang bên đã tránh được cú chụp của gã, đồng thời tay trái chém
mạnh một nhát vào cổ tay của tên hội viên karate.
Cú chém này của Phương Hạo Vân không vận nội lực, chỉ là ra tay dùng sức hơi mạnh, dù
là vậy cú chém này đổi lại là người bình thường chắc không chịu nổi, ai
ngờ gã hội viên karate không kêu đau một tiếng, hai tay gã linh hoạt
xoay tròn tóm lấy vai của Phương Hạo Vân.
Thấy cảnh này Thẩm Văn
Long thở dài ngao ngán, ánh mắt hiển nhiên đã lộ vẻ tuyệt vọng, nghĩ
rằng phen này Phương Hạo Vân thua cuộc chắc rồi, chỉ cần gã kia nhấc hắn lên cao ném xuống, thế là trận thứ hai kết thúc, phần thua lại thuộc về hội võ thuật.
Trần Thanh Thanh kế bên lại có vẻ mặt bình tĩnh,
thần thái ung dung, cô cảm thấy Phương Hạo Vân không dễ dàng chịu thua
như vậy, tuy chỉ là trực giác không có căn cứ, nhưng cô vẫn tin tưởng
không nghi ngờ vào trực giác của mình.
Phải nói là trực giác của
phụ nữ đôi khi vô cùng chính xác, sự việc xảy ra đúng như dự đoán của
Trần Thanh Thanh, gã học viên karate vạm vỡ không nhấc bổng Phương Hạo
Vân lên trên không được như ý muốn của gã, ngược lại gã dính một quyền
của Phương Hạo Vân vào cánh tay, gã lập tức rú lên đau đớn, đôi tay bị
tê liệt buông Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân mỉm cười ngạo
nghễ, đột nhiên hai tay hắn động đậy chụp lấy ngang lưng gã hội viên
karate, chỉ vận sức nhẹ nhàng đã nhấc bổng gã lên, sau đó xoay vai ném
gã ra xa.
Gần như tức thì, khắp hội trường một lần nữa vang lên tiếng reo hò phấn khích của đám sinh viên đứng xem.
Thẩm Văn Long thế mới thở phào nhẹ nhõm, sự thật chứng minh hắn đã nhìn lầm
người, anh bạn sinh viên mới này mà học tỷ đứng ra bảo đảm hình như là
chân nhân bất lộ tướng.
Nên nhớ xét về thể hình, Phương Hạo Vân
thua kém gã hội viên karate, theo lí hắn không thể nào nhấc bổng gã kia
lên, nhưng rõ ràng Phương Hạo Vân đã nhấc gã kia ném đi như ném bao cát
một cách nhẹ nhàng, tình cảnh này khiến ai nấy có mặt đứng xem đều kinh
ngạc khó tin.
Phía hội karate từ Kimura đến các hội viên bình
thường, người nào người nấy trố mắt ra, nghi hoặc nhìn vào Phương Hạo
Vân, hình như họ không thể chấp nhận sự thật này.
Trần Thanh Thanh đắc ý lên giọng: "Kimura phó hội trưởng, tôi nghĩ trận thứ hai này là hội võ thuật chúng tôi thắng chứ nhỉ?"
Kimura đanh mặt lại, tỏ ra phong độ nói với Trần Thanh Thanh: "Đúng vậy, Trần
phó hội trưởng, trận thứ hai này các cậu đã thắng, nhưng cuộc so tài hôm nay các cậu vẫn sẽ thua, trận thứ batôi sẽ đích thân ra tay đánh bại
anh bạn sinh viên mới này."
Phương Hạo Vân lạnh lùng rít qua kẽ răng: "Tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là võ thuật."
"Láo lếu!"
Câu này nói ra, Kimura không còn giữ được bình tĩnh, gã gào to lên giận dữ, nhảy phốc ra từ bên kia, thân hình linh hoạt, nhanh như sấm chớp, đưa
tay tấn công thẳng vào cổ họng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười tự tin trên mặt, xoay người nhẹ nhàng một cái đã biến
đến sau lưng Kimura, sau đó một chân chống đất, quả đấm thụi tới trước
ngực Kimura.
Kimura hét to, nhảy bật ra phía sau vài bước tránh
né quả đấm của Phương Hạo Vân, đồng thời ngấm ngầm vận sức vào đôi chân, vừa tiếp đất đã lập tức đá một cú mạnh về phía Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười mỉa, nhanh chóng thay đổi cách di chuyển, cũng không thèm né tránh, tung cước tiếp chiêu.
Kimura cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ tên sinh viên mới này to gan thật,
dám đối kháng với cú đá nặng ngàn cân của mình, nên nhớ cú đá này của gã uy lực vô cùng dũng mãnh.
"Bình!"
Cú đá của hai người
chạm nhau, Kimura không đạt được hiệu quả tấn công như ý muốn, hai người dường như vẫn đang giữ thế cân bằng.
Phương Hạo Vân vẫn giữ điềm tĩnh, ra chiêu hóa giải liên tiếp các đòn tấn công dồn dập của Kimura,
bỗng đưa chân đá một cú vào bụng của gã.
Kimura hít một hơi sâu
vận sức, hai tay bắt chéo chắn ngang bụng, nhưng gã không lường hết sức
mạnh cú đá của Phương Hạo Vân, "Binh" một tiếng vang lên, cơn đau nhói
lan từ hai tay đến cả giữa bụng, cả người Kimura bị đá bay ra xa.
"Lợi hại thật!" Thẩm Văn Long đứng ngoài quan sát nãy giờ thốt lên, cuối
cùng hắn cũng yên tâm về người đại diện cho hội võ thuật, khóe miệng hắn nở nụ cười mãn nguyện.
"Chúng ta thắng rồi!" Trần Thanh Thanh
quay qua mỉm cười thân thiết với Phương Hạo Vân, rồi cô đi về phía
Kimura đang lồm cồm bò dậy nói với gã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT