Xem qua một lượt cách bài trí trong phòng xong, Phương Hạo Vân chọn cho
mình một chiếc giường gần bên cửa sổ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, bắt đầu cặm cụi sắp xếp hành lí.
Cho đến khi hắn làm hết tất cả mọi
việc vẫn chưa thấy có ai vào phòng 314, Phương Hạo Vân nán lại một mình
trong phòng cảm thấy buồn buồn, hắn quyết định khóa cửa về nhà cái đã.
Theo như kế hoạch sắp xếp của trường đại học Hoa Hải, năm ngày kế tiếp
đều là thời gian dành cho tân sinh viên đến ghi danh nhập học, nên trong mấy ngày này hắn hoàn toàn có thể không đến trường cũng được.
Dù là vậy, Phương Hạo Vân không muốn quay về công ty, khó khăn lắm mới có
lí do hợp lí để thoát khỏi nơi đó, hắn đâu có ngu tiếp tục sa thân vào
chốn cũ. Hắn đang nghĩ hay là dùng khoảng thời gian mấy ngày rảnh rỗi
này, tìm thuê một căn phòng ở bên ngoài trường đại học. Kí túc xá dành
cho sinh viên của đại học Hoa Hải tuy rất tốt, nhưng một phòng ở bốn
người, Phương Hạo Vân cảm thấy hơi chật chội, hơn nữa không có lợi cho
việc che giấu thân phận của hắn.
Nếu một mình ở riêng, hàng ngày hắn mới có thể tập luyện võ thuật theo kế hoạch đặt ra nhằm rèn luyện cơ thể.
Phương Hạo Vân quyết định sau khi về đến nhà, trước hết sẽ bàn bạc với người
thân trong gia đình, nghe xem ý kiến của mọi người thế nào, dù sao trong mắt người thân nhà họ Phương hắn hãy còn là thằng mọt sách ngoan hiền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy Phương Hạo Vân bắt đầu tìm cách thay đổi cách nhìn về hắn trước mặt
người thân trong gia đình, nhưng làm việc gì cũng không nên quá gấp gáp, hắn quyết định tiến hành từ từ, nếu làm quá nhanh sẽ khiến họ nghi ngờ.
"Chị, em không muốn về nhà, vào kí túc xá của chị có được không?"
Tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi đang rối rắm, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn của
Phương Hạo Vân vẫn hiện diện trong đầu cô không chịu biến đi.
"Thôi được!"
Trần Thanh Thanh ra vẻ quan tâm hỏi thăm: "Tuyết Nhi, hôm nay em bị làm sao
vậy? Chị cảm thấy thần trí em có vẻ sợ sệt, hình như gặp phải chuyện gì
rất đáng sợ."
Hàn Tuyết Nhi từ tốn nói: "Chị, em không sao, chị không cần lo lắng."
Hàn Tuyết Nhi vì muốn cứu ba cô thoát khỏi bọn bắt cóc, đem lần đầu tiên
của mình ra làm thứ trao đổi với người ta, chuyện đáng xấu hổ thế này
tất nhiên cô không muốn nói ra cho người khác biết, dù đó là chị họ có
tình cảm thân thiết với cô hơn cả chị ruột đi chăng nữa.
Trần
Thanh Thanh biết em họ đang giấu giếm chuyện gì, cô nổi lòng tò mò, hỏi
dồn: "Tuyết Nhi, em nói cho chị biết, có phải có liên quan đến tên
Phương Hạo Vân đó, hai người trước đây quen biết nhau đúng không? Có
phải là em kết bạn với hắn, hắn đã ức hiếp em, sau đó bỏ rơi em không?
Hứ, chị đã sớm nhận ra thằng ranh đó không phải thứ tốt đẹp gì, vừa gặp
mặt đã nhìn chăm chăm vào mông người ta…"
Trần Thanh Thanh vẫn
còn ấm ức chuyện hồi nãy bị nhìn vào mông, bây giờ cộng thêm nỗi buồn
của Hàn Tuyết Nhi, cô bùng nổ cơn giận như núi lửa phun trào, muốn lập
tức giẫm nát cái đầu của Phương Hạo Vân, xem sau này hắn còn dám háo
sắc, còn dám bỏ rơi bạn gái không?
"Chị, chị nói lung tung gì thế?"
Hàn Tuyết Nhi khẽ nhăn mày, nói vẻ không vui: "Chị à, em không sao thật mà, chị đừng suy nghĩ lung tung nữa, cho đến bây giờ em còn chưa nắm tay
con trai nữa mà, ở đâu có chuyện nghiêm trọng như chị nói xảy ra, chị
còn nói bậy là em không còn mặt mũi gặp bạn bè nữa."
"Còn nữa, em vốn không quen biết với người tên Phương Hạo Vân đó." Hàn Tuyết Nhi giải thích thêm.
"Không quen biết à? Có thật là không quen biết? Chị thấy phản ứng của em khi
gặp hắn…" Tất nhiên Trần Thanh Thanh không tin những lời giải thích của
Hàn Tuyết Nhi, cảm thấy cô em họ đang cố tình che giấu chuyện gì.
Hàn Tuyết Nhi suy ngẫm thêm một hồi, nói: "Chị, em quả thật không quen hắn, nhưng hắn cùng họ tên với một người bạn của em, nhưng người bạn này mắc bệnh ung thư, đã qua đời khi em còn học trung học năm hai. Em có ấn
tượng sâu nặng về người bạn này, nên khi nghe hắn xưng tên ra em mới
phản ứng kinh ngạc như thế…"
Phương Hạo Vân không hề hay biết, vì muốn bịa chuyện nói dối, Hàn Tuyết Nhi không tiếc lời trù ẻo hắn mắc bệnh ung thư qua đời.
"Ờ, thì ra là vậy, hèn gì."
Câu chuyện bịa đặt của Hàn Tuyết Nhi rất chặt chẽ, Trần Thanh Thanh không
phát hiện ra lỗ hỏng nào trong đó, hơn nữa cô cũng cho rằng em họ gặp
phải chuyện gì tuyệt đối sẽ không giấu giếm cô nên không tiếp tục dò hỏi thêm.
……
Sau khi nói dối thành công, tâm trạng của Hàn
Tuyết Nhi dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, suốt đường đi hai chị em tíu
tít với nhau, bàn luận một số đề tài của con gái.
Rất nhanh, hai
người bước vào khu kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh nằm ngay vị trí
đẹp nhất trong khu nhà ở của trường đại học Hoa Hải, ở đây khác với kí
túc xá dành cho sinh viên đại học bình thường, toàn bộ được thiết kế
theo phong cách Châu Âu, khu nhà sang trọng đạt tiêu chuẩn, mỗi người ở
riêng một phòng, quy định dành cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh
tất nhiên có sự khác biệt rồi.
Vừa bước vào cửa, Hàn Tuyết Nhi thấy giấy vụn vo tròn rải đầy ra đất, cửa
sổ là một lớp bụi dày, hiển nhiên căn phòng đã lâu không được chủ nhân
của nó dọn dẹp.
Điều quá đáng nhất là một bộ đồ lót đen mỏng tang xuất hiện ngay trên mặt bàn. Hàn Tuyết Nhi nhăn mặt khó chịu: "Chị, xem chị kìa… Cái này thì quá đáng thiệt rồi đó."
Trần Thanh Thanh
cười hi hí, hình như không bận tâm lắm về chuyện này, ung dung nói: "Có
gì mà phải hoảng lên thế? Chị của em là phó chủ tịch hội sinh viên mà,
suốt ngày bận tối mắt tối mũi, đào đâu ra thời gian làm việc nhà, hơn
nữa căn phòng này cũng không cho phép đàn ông bước vào, ai mà thấy chứ?
Em ném nó qua một bên, tối nay chị sẽ giặt."
Hàn Tuyết Nhi le lưỡi hết cách, rõ ràng bà chị này là một cô gái lười biếng.
"Chị lười như vậy, sau này sao lấy được chồng đây?" Hàn Tuyết Nhi cúi xuống
nhặt lấy vài bộ đồ vất vương vãi, lên tiếng trêu chọc.
"Xí!" Trần Thanh Thanh tràn đầy tự tin nói: "Ai nói chị không lấy được chồng? Em
không biết đó thôi, số nam sinh đeo đuổi chị xếp hàng dài mấy cây số…
Nhưng tiếc là chị của em không nhìn ra tên nào ra hồn cả. Tuyết Nhi em
nói xem, xã hội bây giờ bị sao ấy? Ngay cả một người đàn ông ưu tú cũng
không tìm thấy, thật chán chết đi được."
"Đàn ông tốt thì đầy ra đó, em thấy lí do chủ yếu là chị đặt ra yêu cầu quá cao thôi, tầm mắt của chị để tuốt trên trời."
Hàn Tuyết Nhi từ nhỏ đã chơi chung với Trần Thanh Thanh nên biết rõ tính
cách của cô, việc gì cũng thích yêu cầu cao, không chịu thứ tốt, chỉ
chịu thứ tốt nhất, chắc dì dượng đang lo lắng cho hôn nhân của bà chị
này lắm đây.
"Tuyết Nhi, em khoan dọn dẹp đã, chị hỏi em, lần
trước rốt cuộc em đã tìm được cao thủ ở phương nào giải cứu dượng ra
vậy?" Thật ra câu hỏi này Trần Thanh Thanh đã muốn hỏi từ lâu, nhưng
trước giờ vẫn chưa có cơ hội.
Hàn Tuyết Nhi nghe xong khẽ giật mình, hình như cô hơi do dự.
"Tuyết Nhi, với quan hệ của chúng ta có cần thiết phải giấu giếm không?"
Trần Thanh Thanh thấy Hàn Tuyết Nhi do dự, vội nói nhỏ: "Em yên tâm, sau khi em nói cho chị biết, chị nhất định giữ bí mật, chị sẽ không nói cho
người khác nghe đâu."
Hàn Tuyết Nhi suy ngẫm một hồi, quyết định
nói ra tất cả với Trần Thanh Thanh, từ nhỏ đến lớn hai chị em chưa từng
giữ bí mật gì với nhau.
Nhưng về chuyện đem lần đầu tiên ra trao
đổi với Phương Hạo Vân, cô quyết định tạm thời không nói ra, không phải
cô không muốn thành thật với Trần Thanh Thanh, chỉ là những việc thế này rất khó nói ra, sự trong trắng đối với một cô gái quan trọng hơn hết
thảy mọi thứ…
"Là Phương Hạo Vân!" Hàn Tuyết Nhi lí nhí nói.
"Phương Hạo Vân?" Trần Thanh Thanh kinh ngạc hét lên, liền sau đó là một câu hỏi: "Em nói thật đó ư?"
"Ờ, là Phương Hạo Vân. Nhưng…" Hàn Tuyết Nhi biết Trần Thanh Thanh có lẽ đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Chị hiểu lầm rồi, đó không phải là
Phương Hạo Vân mà chúng ta gặp hôm nay."
"Vậy rốt cuộc là Phương
Hạo Vân nào?" Trần Thanh Thanh hiếu kì muốn biết, cô khó tưởng tượng ra
Phương Hạo Vân mà Hàn Tuyết Nhi nói là người như thế nào. Vụ án ngay cả
cảnh sát cũng hết cách thế mà hắn lại giải quyết dễ dàng. Trước đây cô
từng nghe dượng nói trong khoảng thời gian bị bắt cóc, ông bị nhốt trong quán bar Mặt trời đỏ, nếu đúng là vậy, Trần Thanh Thanh suy đoán vụ án
mạng nghiêm trọng xảy ra ở quán bar là do Phương Hạo Vân gây ra. Về vụ
huyết án nghiêm trọng này, cô từng thông qua mọi cách để tiếp cận tìm
hiểu, toàn bộ những tên xã hội đen đều bị giết chết bằng binh khí, vốn
là một người yêu thích võ thuật, Trần Thanh Thanh hiểu biết khá rõ về
sức mạnh của võ thuật, cô không sao tưởng tượng nổi một con người bình
thường có khả năng cầm binh khí chống cự được với súng ống hiện đại.
Nếu như vụ án quả thực do Phương Hạo Vân gây ra, mà hắn lại là con người,
vậy điều đó chứng minh một suy đoán khác của Trần Thanh Thanh, tên sát
thủ Phương Hạo Vân này luyện được tuyệt kĩ, hắn nắm bắt kĩ năng võ thuật thực sự.
Mục đích của Trần Thanh Thanh rất đơn giản, cô hy vọng
tìm cho ra Phương Hạo Vân, sau đó bái hắn làm sư phụ, học võ thuật siêu
phàm của hắn.
"Chị, em nói thật cho chị biết, em thông qua chỉ
dẫn của người ngoài tìm được một tổ chức sát thủ, Phương Hạo Vân là sát
thủ thuộc tổ chức đó."
Nói đến đây Hàn Tuyết Nhi thần sắc sợ sệt, cô vội dặn dò kĩ: "Chị, ba em nói việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, hôm nay em nói chị nghe rồi, chị phải giữ bí mật, bằng không
chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy."
"Ờ, Tuyết Nhi em yên tâm, chị hiểu rõ tính nghiêm trọng của vụ việc này." Trần Thanh Thanh thề thốt.
"À phải, Tuyết Nhi, sau lần đó em còn gặp lại tên sát thủ Phương Hạo Vân
kia không?" Trần Thanh Thanh muốn thông qua Hàn Tuyết Nhi tìm gặp sát
thủ Phương Hạo Vân, hy vọng học được những tuyệt kĩ võ thuật từ hắn.
"Không có!"
Hàn Tuyết Nhi xanh mặt, lí nhí nói: "Tốt nhất là mãi mãi về sau em cũng không phải gặp lại hắn."
Trần Thanh Thanh chưng hửng, cảm thấy thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với
Phương Hạo Vân hơi khác lạ, cô thăm dò: "Vừa nãy em nói người cùng họ
tên với gã tân sinh viên kia chính là sát thủ Phương Hạo Vân à?"
Hàn Tuyết Nhi khẽ gật đầu: "Ờ, chính là hắn."
"À phải rồi, em từng nói ánh mắt của hắn rất giống với Phương Hạo Vân
chúng ta gặp hôm nay đúng không?" Trần Thanh Thanh liên tục đặt ra câu
hỏi.
"Có lẽ thế, nhưng em không dám khẳng định…" Nhắc tới Phương
Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi có vẻ không được tự nhiên, đầu óc của cô lúc này
rối rắm vô cùng.
"Chị, em muốn về nhà." Hàn Tuyết Nhi không muốn
tiếp tục nói về đề tài Phương Hạo Vân nữa, quyết định chấm dứt câu
chuyện tại đây.
Trần Thanh Thanh hiểu rõ tâm trạng của em họ, cảm thấy giữa em họ và tên sát thủ kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không
vui. Tuy cô rất muốn biết tin tức liên quan đến Phương Hạo Vân, nhưng
nghĩ cho cảm nhận của Hàn Tuyết Nhi, cô quyết định tạm gác lại việc tìm
hiểu.
"Để chị đưa em về nhà."
……
Về đến nhà, Phương Hạo Vân suy nghĩ kĩ càng, quyết định nói ra việc thuê phòng bên ngoài
trường với Phương Tuyết Di trước, ráng thuyết phục chị gái đồng ý rồi
tính tiếp.Trong khoảng thời gian này, theo như tìm hiểu của hắn về người thân trong nhà họ Phương, cảm thấy hai mẹ con Phương Tuyết Di và Trác
Nhã dễ nói chuyện hơn, tư tưởng cũng hiện đại.
Còn ông bố Phương
Tử Lân thì ngược lại, chắc do từng đi lính nên dù một tay sáng lập ra
tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng tư tưởng còn quá truyền thống và bảo thủ, có
nhiều chuyện ông cố chấp nói vậy là vậy, không chịu thay đổi.
Nên Phương Hạo Vân quyết định công phá tòa lâu đài dễ vỡ trước tiên, chính là bà chị Phương Tuyết Di.
Hắn đi rón rén lên lầu đến trước phòng ngủ của Phương Tuyết Di, gõ cửa nhè
nhẹ, nói nhỏ: "Chị, em là Hạo Vân đây, có tiện vào phòng không? Em có
việc quan trọng muốn nói với chị."
"Cửa không khóa, em tự mở cửa vào đi." Trong phòng có tiếng Phương Tuyết Di đáp lại.
Phương Hạo Vân mở cửa bước vào, thấy chị hắn đang mặc bộ đồ ngủ nằm sấp ngay
đầu giường đọc sách, bờ mông đầy đặn nhô cao như quả đồi, thân hình thon thả mềm mại, toàn thân tỏa ra nét quyến rũ của con gái.
Phương
Hạo Vân không khỏi nheo nheo mắt nhìn chăm chú vào Phương Tuyết Di. Vấn
đề lập tức nảy sinh, nhìn từ góc độ của hắn, không chỉ thưởng thức được
thân hình tuyệt mỹ của bà chị, mà còn có thể nhìn xuyên qua lớp váy ngủ.
Phương Hạo Vân thấy khó xử, bà chị này hình như không mặc đồ lót, dưới lớp váy mỏng tang ẩn hiện một màu da trắng hồng.
Phương Hạo Vân nhức đầu mâu thuẫn, đứng về góc độ một gã đàn ông, nhìn thấy
những cảnh nóng bỏng thế này đương nhiên khoái chí, nhưng xét đến góc độ một người em trai, hình như không được hay ho cho lắm, nếu không muốn
nói là bệnh hoạn.
Nhưng lỗi không thuộc cả về Phương Hạo Vân,
Phương Tuyết Di cũng điên thật, giữa ban ngày ban mặt mà bận đồ ngủ, mà
không chịu mặc đồ lót nữa chứ, quá đáng!
Do dự một hồi, Phương
Hạo Vân khẽ ho một tiếng, hy vọng nhắc nhở Phương Tuyết Di sự tồn tại
của hắn, giữ ý tứ đổi giùm tư thế đi, chứ tiếp tục như vậy khó coi quá,
hơn nữa Phương Hạo Vân cảm nhận được mặt hắn lại bắt đầu đỏ lên.
Phương Tuyết Di nghe tiếng ho ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt em trai ửng đỏ,
ánh mắt hơi khác lạ, cô ngớ ra một lúc, liền sau đó phát hiện ra mình
đang lộ hàng.
"Thằng ranh này, đỏ mặt gì đó? Có phải đã nhìn thấy gì không?" Phương Tuyết Di vội bật dậy, ngồi ngay cạnh giường, đặt cuốn tạp chí thời trang trên tay xuống, ném cho Phương Hạo Vân một tia nhìn
sắc lẻm.
Phương Hạo Vân xụ mặt chối: "Không nhìn thấy gì cả…" Hắn nói sự thật đấy chứ, hắn không nhìn thấy bộ đồ lót gì cả, mà nhìn thấy
cái khác kìa.
"Ngồi đi."
Phương Tuyết Di không tin lắm
thằng em trai, cô suy đoán chắc nó đã nhìn thấy những gì không nên thấy
nên mới đỏ mặt. Tuy cô muốn dạy cho nó một bài học nhưng nghĩ lại hình
như lỗi không thuộc về nó, ai biểu cô mặc đồ ngủ hớ hênh giữa ban ngày,
hơn nữa chính cô cho phép nó bước vào phòng mà.
"Em có việc quan
trọng muốn nói với chị đúng không? Giờ nói đi!" Phương Tuyết Di bảo em
trai ngồi xuống, còn cô bắt chéo hai chân lại với nhau đề phòng tiếp tục lộ hàng.
Thật ra Phương Hạo Vân không có ý định cưa cẩm Phương
Tuyết Di, vì hắn muốn thật sự hòa nhập vào cuộc sống bình thường trong
gia đình bốn người hạnh phúc này, nên dù hắn và Phương Tuyết Di không có quan hệ huyết thống ruột thịt, hắn cũng sẽ không làm những việc đi
ngược lại với đạo đức luân thường.
Nhưng dù suy nghĩ như vậy, lúc này Phương Hạo Vân vẫn ngồi không yên, ánh mắt láo liên không biết nên đặt vào đâu cho phải.
Phương Tuyết Di cảm thấy kì lạ, liếc xéo em trai một cái, bực bội hỏi: "Hạo
Vân, em bị gì vậy? Em có nghe chị nói không? Không phải em có chuyện
quan trọng cần nói với chị à? Nói đi, chị đang đợi nghe em nè."
"Ừm!"
Phương Hạo Vân tỉnh dậy trong cơn mê, ánh mắt quét nhanh vào giữa đôi chân bắt chéo của Phương Tuyết Di lần cuối, cố gắng hết sức bắt đôi mắt hướng
lên khuôn mặt chị hắn. Nhưng tia nhìn cuối cùng của hắn lại bị Phương
Tuyết Di phát hiện ra nguyên do, tuy cô đã cố tình khép chặt hai chân,
nhưng chiếc váy ngủ lại tung bay lên, cô lộ hàng lộ liễu thêm một lần
nữa.
Phương Tuyết Di vội cúi gầm mặt chỉnh trang lại y phục, hai bên má ửng đỏ xấu hổ.
Quê chết đi thôi! Phương Tuyết Di không dám ngước đầu lên nhìn Phương Hạo
Vân, chỉ trong một lúc mà lộ hàng đến hai lần, khiến cô xấu hổ muốn chui xuống lỗ, thậm chí cô còn lóe lên ý nghĩ, có khi nào Phương Hạo Vân
tưởng cô cố tình làm vậy không nữa?
Phương Hạo Vân bối rối một
hồi, quyết định đi vào việc chính cho hai chị em khỏi khó xử, hắn từ tốn nói: "Chị, em muốn thuê một căn nhà riêng bên ngoài trường để ở một
mình, chị thấy được không? Em biết về phía ba có thể không dễ dàng đồng
ý, mong chị nói giúp vài lời thuyết phục ba giúp em."
Nghe Phương Hạo Vân nói vào việc chính, Phương Tuyết Di mới tạm thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cô ngước mặt lên, ân cần hỏi: "Kí túc xá của nhà trường không
tốt à? Sao em lại muốn thuê nhà ở bên ngoài?"
"À, chị biết rồi, thằng ranh này định ở chung với bạn gái đúng không nào?"
Phương Tuyết Di cũng từng là sinh viên, học xong đại học rồi đến lớp nghiên
cứu sinh, cô đương nhiên hiểu rõ cuộc sống của bọn sinh viên hiện đại,
những trường hợp nam nữ mướn nhà bên ngoài ở chung với nhau không hề ít, nhưng hồi còn đi học Phương Tuyết Di chỉ là một cô nữ sinh ngoan hiền
chỉ biết cắm đầu vào chăm lo chuyện học hành, đừng nói là mướn nhà sống
chung bên ngoài, ngay cả một cậu bạn trai cô cũng chưa có.
"Chị
à, chị nói đi đâu thế? Không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ nghĩ là ở một mình sẽ thuận tiện hơn một chút, chị cũng biết mà, em không thích ồn
ào."
Phương Hạo Vân nói giọng đều đều: "Em muốn có một nơi yên tĩnh để tập trung vào việc học."
"Có thật là em nghĩ vậy không?" Phương Tuyết Di hơi chút nghi ngờ hỏi: "Chị thấy em chắc là muốn sống chung với cô bạn gái nào đó rồi. Hạo Vân,
đừng trách chị nhiều chuyện, em mới bao lớn nào, sao có thể làm thế
được? Không được, việc cho phép em mướn nhà bên ngoài trường, chị tuyệt
đối không đồng ý."
"Chị, sao suy nghĩ của chị cứng nhắc thế? Còn
tưởng chị và em không có khoảng cách tư tưởng, tuổi hai chị em chúng ta
không chênh lệch bao nhiêu, chị lại từng là sinh viên, nghĩ chắc cũng
hiểu tâm tư của em, ai ngờ chị lại nghĩ oan cho em, thôi coi như em chưa nói gì với chị cả. Chị tiếp tục đọc tạp chí đi…" Phương Hạo Vân cảm
thấy thất vọng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
"Đợi đã!"
Phương Tuyết Di cất tiếng gọi em trai lại, hỏi thật tình: "Có thật là em chỉ
muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập trung học tập? Không phải vì mục đích
nào khác chứ? Nếu quả thật đúng như vậy, chị nghĩ chị sẽ đồng ý cho em
mướn nhà ngoài trường, hơn nữa chị sẽ phụ trách luôn việc thuyết phục
mẹ, còn về phía ba thì chị không giúp được em rồi, em tự nghĩ cách giải
quyết đi."
"Chị tốt quá! Cám ơn chị!"
Nghe bà chị này thay đổi ý định phản đối, hơn nữa còn nhận lời lo luôn thuyết phục mẹ, Phương Hạo Vân bỗng chốc mừng rơn.
"Nhưng Hạo Vân này, tuy chị đã đồng ý nhưng chị vẫn phải nhắc em một câu,
tuyệt đối đừng sống chung với bạn gái nhé, nếu không… nếu không nhỡ làm
người ta có…"
Phương Tuyết Di vốn định cảnh báo em trai nhỡ làm
cho bạn gái có bầu thì rắc rối to đấy, nhưng câu nói chưa bật khỏi
miệng, cô chợt ý thức được nói ra những chuyện như thế hình như hơi bậy
bạ.
Phương Hạo Vân tất nhiên hiểu ý, mỉm cười đáp lại: "Chị yên tâm, em biết làm gì rồi mà, tuyệt đối không xảy ra chuyện đâu."
Vẻ mặt tươi cười của Phương Hạo Vân khiến Phương Tuyết Di chột dạ, cô đang nghĩ, có phải là lời nói và hành vi của cô hôm nay làm cho em trai nghĩ cô là người dễ dãi.
Phương Tuyết Di hơi chút hối hận, cô không
nên bất cẩn như thế, dù sao em trai đã khôn lớn rồi, nó không còn là
thằng nhóc miệng còn hôi sữa như trước kia nữa.
"Chị nhớ thuyết phục mẹ giùm em nha, em ra ngoài đây không làm phiền chị nữa."
Lúc bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân chợt quay đầu lại cười ẩn ý với Phương Tuyết Di, nói nhỏ: "Chị nhớ mặc đồ lót vào, hớ hênh như vậy không hay
lắm đâu."
Câu này nói ra, khuôn mặt trắng hồng của Phương Tuyết
Di mau chóng biến thành màu đỏ chót, cô buông lời chống chế: "Thằng ranh này nói lung tung gì đó, chị có mặc, là loại chip nhỏ…"
Phương
Hạo Vân ngớ ra, hèn gì hắn nhìn thấy rõ mồn một, loại quần chip này có
mặc vào cũng như không. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới bà chị ngày
thường nhìn có vẻ mang nặng tính truyền thống lại phóng túng như vậy từ
trong tận xương tủy, dám mặc quần chip nhỏ xíu mỏng tang giữa ban ngày
ban mặt.
Có câu không thể đo lường được nông sâu ngoài biển khơi, đến hôm nay Phương Hạo Vân mới nhận ra, hắn đúng là hiểu quá ít về bà
chị Phương Tuyết Di này.
Bề ngoài truyền thống, bên trong phóng túng, loại phụ nữ điển hình của xã hội hiện đại.
"Thằng ranh, mau khai ra đi, vừa nãy em đã nhìn thấy gì rồi?"
Nói trắng ra thế thì Phương Tuyết Di không hiểu mới lạ, thằng em trai vừa
nãy đỏ mặt là vì nó nhìn thấy chỗ kín của cô rồi, nghĩ đến đây cô hừng
hực lửa giận, hận đến nỗi muốn móc cặp mắt của Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân hình như cũng cảm nhận được sát khí ngùn ngụt toát ra từ chị
gái, hắn gãi đầu gãi tai khó xử, vội lựa lời phân bua: "Chị, thật ra
không có gì đâu, em chỉ là muốn quan tâm chị thôi mà…"
Phương
Tuyết Di cũng bối rối không kém, tuy lúc này cô đang đứng thẳng người,
chiếc váy ngủ xõa dài che quá gối, nhưng cô vẫn đưa tay kéo nó liên tục, nói: "Thôi, chị cảm thấy hơi mệt, em đi ra trước đi. À phải, chuyện xảy ra hôm nay không được kể với người khác nghe chưa!"
Kể với người khác? Phương Hạo Vân đâu phải tên ngốc, hắn nhìn thấy chị gái của mình
lộ hàng, chuyện xấu hổ như thế chỉ có tên ngốc mới đi nói lung tung ra
ngoài.
……
Còn một ngày nữa là tới ngày khai trường của
trường đại học Hoa Hải, Phương Hạo Vân quyết định về kí túc xá xem thử,
tiện thể làm quen với ngôi trường mới luôn, tìm hiểu một chút môi trường học tập cũng tốt.
Vừa bước vào cổng trường, hắn thấy hội trường
nhỏ phía trước đang có rất nhiều sinh viên tụ tập, hơn nữa không ngừng
có tiếng hò hét cổ vũ vang lên, Phương Hạo Vân nổi lòng tò mò, hình như
bên đó có người đánh nhau thì phải.
Phương Hạo Vân đi qua đó, quả nhiên có hai người đang đánh nhau dưới sự quan sát của đám đông, hắn
đưa mắt nhìn qua, biết ngay trong số hai người có một người dùng võ
karate, người còn lại đánh nam quyền chính tông của võ thuật Trung Quốc, chỉ là quyền thuật của người này kém cỏi, làm hư cả bộ quyền pháp mạnh
mẽ.
Đứng xem một hồi, Phương Hạo Vân cảm thấy hết hứng, nói thật
cuộc giao đấu diễn ra trước mắt đối với một cao thủ như hắn chẳng khác
nào trẻ con đang đánh nhau, làm sao mà có hứng thú xem tiếp?
Phương Hạo Vân đang định đi khỏi, đột nhiên nghe tiếng hai nữ sinh kế bên bàn luận với nhau.
Một cô nói: "Tiểu Văn này, cậu nghĩ hôm nay hội karate và hội võ thuật so tài, bên nào sẽ thắng?"
Cô nữ sinh tên Tiểu Văn cười đắc ý lên giọng: "Còn phải nói sao? Đương
nhiên là hội karate của anh Kimura thắng rồi. Võ thuật ư? Hứ, chẳng qua
có tiếng mà không có miếng, được cái đẹp mắt thôi, bây giờ xem trong
phim thấy biểu diễn võ thuật như thằng hề ấy, karate mới là kĩ thuật
giao chiến hữu dụng thời hiện đại…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT