Từ sau khi Tử Linh thấy bé Tử Tuyên gọi cô gái tên Tư Huyền là ba ba thì anh cảm thấy một nguy cơ, anh không tin cô gái đó không có mục đích.
Lúc đầu anh chọn trúng cô ta để chăm mấy đứa nhóc vì anh thấy cô ta dễ
nhìn. Bây giờ nghĩ lại, ngay từ buổi đầu, cô ta đã hấp dẫn anh. Tử Linh
cảm thấy nguy cơ cho trái tim mình. Ngoài Tử Huyên thì chưa từng có ai
có khả năng khiến anh chú ý, chỉ là một cô gái chưa từng quen biết lại
khiến anh phải chú ý. ‘Thật nực cười’, Tử Linh tự giễu với mình, ‘mới
gần hai năm không lẽ bản thân lại thay lòng nhanh như vậy, rõ ràng trước kia 7 năm trời vắng bóng Tử Huyên, anh cũng chưa từng dao động tâm tư
với bất kỳ người nào.’
“Cha, chúng ta sắp về nhà?” Tử Lăng ôm chân cha mình và ngước đầu lên hỏi.
“Ừ, chúng ta sắp về nhà.” Tử Linh cúi người, hai tay vươn ra ôm con trai nhỏ vào lòng.
“Vậy, mẹ sẽ đi cùng chúng ta?” Đứa bé thơ ngây mỉm cười khi nhắc tới mẹ.
“Mẹ?” Tử Linh ngạc nhiên bởi lời con trai nói.
“Là mẹ Tư Huyền đó cha.” Tử Lăng rục rịch trong lòng Tử Linh.
“Ai nói với con cô ta là mẹ của con.” Tử Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cha xin lỗi.” Tử Linh thấy con trai sắp khóc thì vội vã dỗ dành. “Vậy
con nói cho cha coi, ai bảo với con cô..à, cô Tư Huyền là mẹ của con.”
“Con cảm thấy nha.” Đứa bé được cha mình dỗ dành thì ngừng khóc lại nở nụ cười tươi tắn. “Cha, con muốn mẹ”
Tử Linh thở dài một hơi. “Được rồi con trai.” Đối với yêu cầu của đứa nhỏ, Tử Linh luôn luôn không cự tuyệt.
….
“Tư Huyền, em được ông chủ lớn nhìn trúng, tuy rằng chỉ là chăm sóc hai
đứa nhỏ, nhưng như vậy cũng tốt, làm bảo mẫu cũng không quá khó khăn,
tuy rằng không đúng chuyên ngành nhưng có nhiều tiền là được rồi.” Hạnh
đứng bên cạnh nhìn Tư Huyền sắp xếp đồ thì nói. Bản thân cô cũng không
hiểu vì sao chỉ có 2 tháng trông hai đứa nhỏ, một nhân viên phiên dịch
lại chuyển sang làm bảo mẫu. Nhưng cô biết mức sống ở bên nước ngoài còn cao hơn ở trong nước, cho nên, cô vẫn làm tư tưởng cho Tư Huyền.
“Em hiểu ạ.” Tư Huyền mỉm cười nhìn Hạnh. Thực ra trong lòng cô đang
loạn cào cào. Vì sao tự dưng Tử Linh lại chọn cô làm bảo mẫu, tuy rằng ở gần anh và hai đứa nhỏ khiến cô vui mừng siết bao.
Sau khi chào tạm biệt mọi người, cô mang theo đồ dùng của mình đi ra
ngoài. Bên ngoài sảnh lớn đoàn người cán bộ cấp cao của tập đoàn đang
đứng chờ cô. Sự việc đến quá nhanh, cô cũng chỉ có thể tạm biệt mẹ mình
và đến lấy đồ.
“Đi thôi”. Tử Linh vừa nhìn thấy Tư Huyền thì xoay người để lại một câu. Tư Huyền bước đi sau Tử Linh, hai đứa bé được hai vệ sĩ ôm, chúng thi
thoảng quay đầu lại nhìn cô cười cười. Tư Huyền cũng mỉm cười với chúng. Khi Tử Linh bước vào xe nhìn qua cửa thì thấy nụ cười của cô, anh nắm
chặt tay mình lại vì anh vừa phát hiện trái tim anh vừa bị loạn một
nhịp.
…
Tư Huyền vì đã từng quen thuộc với nơi ở, cho nên cô rất nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở đây. Tử Linh lúc đầu không chú ý tới cô mà muốn né tránh cô, nhưng khi bất giác nhìn cô thì phát hiện ra điều này. Điều đó khiến anh có nghi hoặc với cô càng ngày càng lớn. Trong thương trường,
việc sử dụng mỹ nhân kế không phải là không có, anh nghi ngờ cô gái nhìn bình thường này có thể là quân bài của đối phương.
Vì vậy, bên Tư Huyền được Tử Linh sắp xếp rất nhiều người theo dõi.
Nhưng báo cáo lại cho thấy Tư Huyền không phải là gián điệp, điều này
càng làm cho nghi hoặc trong lòng Tử Linh lớn hơn, anh nghĩ con cáo này
khéo léo hơn anh tưởng. Tư Huyền không hề hay biết bản thân mình nằm
cũng trúng đạn, nếu cô biết Tử Linh đang tính kế mình thì không biết bản thân cô sẽ như thế nào nữa?
“Báo cáo ngài, ngày hôm nay cô Tư Huyền đi siêu thị, trên đường đã gặp
hai người. Một là Diêu Kha, hai là Tuấn Bình.” Tử Linh nghe báo cáo của
người theo dõi thì dừng tay trên phím đàn. “Thái độ của cô ấy tuy thản
nhiên nhưng khi vừa gặp mặt thì có chút khác thường. Đây là những bức
ảnh chụp họ gặp nhau.”
Tử Linh bước tới bên bàn và cầm tập ảnh xem. Trong bức ảnh đầu tiên là
hình ảnh Tư Huyền đi vào siêu thị. Bức ảnh thứ hai là khi Tư Huyền nhìn
thấy Diêu Kha, trong mắt cô ấy là sự giật mình, quen thuộc. Bức ảnh thứ
ba là hai người nói chuyện với nhau nhưng đôi mắt cô đã hoàn toàn trong
suốt như nước, không còn bất kỳ gợi sóng nào. Tử Linh lật xem từng bức
ảnh và dừng lại ở bức ảnh Tư Huyền nhìn thấy Tuấn Bình, trong ánh mắt
của cô có chút khinh thường, nhưng bức ảnh sau thì bình thường trở lại.
Bức ảnh tiếp theo là Tuấn Bình chạm vào Tử Lăng nhưng lại bị Tư Huyền
ngăn cản. Tử Linh chăm chú xem từng bức ảnh. Đặc biệt là bức ảnh của Tư
Huyền gặp gỡ Diêu Kha và Tuấn Bình.
“Tại sao cô ta lại có phản ứng với hai người này, không lẽ cô ta quen
thuộc với họ.” Tử Linh gõ gõ tay lên bàn. “Hừ, tôi xem cô còn giả vờ thế nào?”
Kế hoạch của Tử Linh là tìm người tới gây rối cho Tư Huyền, sau đó gửi
tin nhắn đặc danh cho hai người Diêu Kha và Tuấn Bình, anh cũng không
quên cho người theo dõi hai người này. Đối với Diêu Kha thì có chút
khó khăn, dù sao cậu ta cũng là người xã hội đen; nhưng theo dõi Tuấn
Bình thì quá dễ dàng.
Ngay khi Tử Linh đang ngồi xem những kẻ theo dõi phía sau Tư Huyền sắp
tiếp cận cô thì luật sư gia đình xuất hiện. Tử Linh tắt màn hình theo
dõi và hướng người đàn ông nói chuyện.
“Đây là đồ vật trong két bảo hiểm của Tử Huyền, sáng nay bên bảo hiểm
gửi tới, họ nói yêu cầu của Tử Huyên là sau khi cậu ta mất hai năm thì
gửi lại cho gia đình cậu ta.”
Tử Linh nhận chiếc hộp gỗ từ luật sư, anh nhận ra đây là món quà đầu
tiên anh tặng Tử Huyên. Anh nhớ lại lần đi qua cửa hàng đồ cổ, Tử Huyên
đã chăm chú nhìn chiếc hộp gỗ này nên anh đã mua tặng cậu. Tử Linh mở
khóa chiếc hộp, chiếc chìa khóa luôn được đeo trên cổ anh. Ngày đó anh
từng nói với Tử Huyên, anh sẽ giữ nó.
“Két” Tử Linh hồi hộp nhìn phía trong chiếc hộp. Trong chiếc hộp không
có gì ngoài một chiếc USB. Tử Linh cầm chiếc USB trầm ngâm trong chốc
lát rồi mới tới bên chiếc máy tính và cắm vào ổ. Trên màn hình hiện ra
một file word và ô mật khẩu. Tử Linh mỉm cười. Anh nhớ hồi nhỏ Tử Huyên
luôn nói mật khẩu của cậu là ngày sinh của anh và mật khẩu của anh sẽ là ngày sinh của cậu. Tử Linh nhập mật khẩu.
Tử Linh giật mình nhìn dòng chữ đầu tiên và chạy vội ra khỏi nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT