Tử Huyên mở mắt nhìn trần nhà xa lạ. Cậu giật giật cánh tay tính đứng dậy thì phát hiện hai tay mình bị còng lại. Nhìn lại thì phát hiện chân cậu cũng bị trói vào chân giường. “Sao lại thế này?” Cậu nhớ mình vừa nhận chìa khóa phòng rồi cùng Mạc Nhã và Tiểu Tuyên trở về phòng. Cả ba bước vào phòng thì cậu nhớ ra còn để quên đồ trên xe. Vì vậy một mình cậu trở lại bãi đồ xe, sau khi vừa tra chìa vào cốp xe thì thế nào nữa nhỉ, cậu sờ sờ gáy mình, nơi này vẫn hơi hơi sưng. Giờ này có lẽ Mạc Nhã và Tiểu Tuyên đang lo lắng tìm cậu. Cậu gắng tìm cách mở còng nhưng không ngọ nguậy được.

Két. Tiếng cửa phòng mở. Tử Huyên theo phản xạ nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy rõ ràng người bước vào thì tim cậu đập thình thịch.

“Anh” Tử Huyên nỉ non. Người bước vào phòng là Tử Linh. Cậu nhìn người anh trai bảy năm chưa gặp, anh giờ đã thành thục hơn nhiều nhưng con mắt nhìn cậu gằn lên sự thù hận, đúng, là thù hận. Cậu chột dạ cúi đầu không nhìn anh nữa.

“Đây là người Ngài từng nói tới sao?” Một giọng nói thiếu niên vang lên khiến Tử Huyên lại ngẩn đầu lên nhìn. Tử Huyên giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt người nọ. Gương mặt có tớ 6-7 phần giống cậu, đầu cậu nghiêng sang nhìn anh. Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cậu mà không trả lời thiếu niên.

Thiếu niên dường như mất hứng bước tới gần Tử Huyên và đánh giá cậu. “Hừ, ông anh già rồi. Chủ tịch chỉ thích mấy người thiếu niên như tôi thôi.” Lời cậu ta nói khiến Tử Huyên đập thịch một cái. Cậu nhìn thiếu niên rồi nhìn lại anh. Một hồi lâu chỉ có thiếu niên nói, còn hai người thì nhìn nhau không nói gì.

Bất ngờ anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng đối diện với chiếc giường. “Lại đây.” Anh gọi thiếu niên đến gần rồi kéo thiếu niên vào lòng vuốt ve cậu ta. Tử Huyên lặng nhìn thiếu niên và anh đang vuốt ve nhau. Khi nhìn đến thiếu niên kéo mở khóa của anh thì cậu không thể nhìn thêm. Cậu nhắm mắt, cậu không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, giọt nước mắt không tự chủ được tràn qua khóe mi.

Tử Linh nhìn chằm chằm Tử Huyên ngay từ khi bước chân vào căn phòng. Thiếu niên năm nào giờ đã trưởng thành, khuôn mặt đã bớt đi nét con gái nhưng vẫn thanh tú. Trong lòng anh là sự giận dữ, người này đã cướp đi trái tim anh, người này đã bỏ anh lại mà bỏ trốn. Bảy năm, đời người có mấy lần bảy năm chứ. Trớ trêu thay anh trong bảy năm qua không hề quên được cậu, không lúc nào không lo lắng cho an nguy của cậu.

Anh nhớ tới lúc anh vừa đang ngồi trong sảnh khách sạn thì thấy cậu bước vào quầy tiếp tân lấy số phòng, chỉ trong chớp mắt anh đã nhận ra cậu. Không vì nguyên nhân gì, chỉ vừa thấy cậu là anh đã nhận ra cậu.Khi anh vừa đứng dậy bước gần tới cậu thì thấy một người đàn ông xinh đẹp đang ôm một đứa bé ngủ trong lòng, một tay xách túi đồ du lịch cười nói tới gần cậu. Anh thấy họ đi vào thang máy, anh vội vàng đi theo họ, vì đang mùa du lịch nên thang máy khá đông hoặc có lẽ cậu không nhận ra anh nên anh đi theo mà cả hai không biết.

Anh thấy họ cùng bước vào một căn phòng. Anh chôn chân tại nơi, trong anh là muôn vàn suy nghĩ, hận có, đau có, tại sao anh đau khổ vì cậu trong bảy năm thì cậu có thể vui cười bên người khác chứ. Nhưng chỉ một lát sau cậu bước ra, anh đang vui vẻ vì nghĩ mình nghĩ sai cho cậu thì lời cậu nói khiến anh đau thêm lần nữa: “Mạc Nhã, anh coi Tuyên Nhi nhé, tôi xuống lấy đồ thiếu trên xe.” Bước chân anh đi theo cậu, cậu vẫn không cảnh giác, khi cậu vừa mở khóa xe, anh đã đứng ngay sau cậu và đánh ngất cậu. Điều anh nghĩ lúc này là trói buộc cậu bên anh một lần nữa, không thể để cậu rời đi.

Thấy cậu trên giường bị thiếu niên kia – một kẻ Chu Mạnh tìm tới cho anh- sỉ nhục, anh không ngăn cản, cậu đáng bị như vậy. Anh muốn cho cậu thấy không có cậu thì anh vẫn còn nhiều người khác. Anh ngồi trên ghế mặc cho thiếu niên kia vuốt ve, nhìn cậu ở đối diện khiến anh vừa hận vừa hưng phấn. Khi anh vuốt ve thiếu niên, ánh mắt anh vẫn nhìn cậu. Tại sao anh lại thấy sự giãy dụa đau khổ của cậu chứ, trái tim anh cũng thắt lại vì thấy cậu như vậy. Khi thiếu niên cởi khóa quần, anh vẫn mặc kệ cậu ta. Nhưng lúc này anh thấy Tử Huyên nhắm mắt, trên khóe mắt là một giọt lệ. Anh vội vàng hất tay thiếu niên kia và đuổi cậu ta ra khỏi phòng. Anh không thể nhìn thấy cậu khóc, anh biết cậu rất yếu đuối, dù hận cậu nhưng anh vẫn không thể ngồi nhìn cậu khóc.

Tử Linh vội vàng bước tới bên giường. Anh nhìn Tử Huyên cắn răng vào môi để ngăn tiếng khóc. Nước mắt càng ngày chảy càng nhiều. Tử Linh đau lòng lấy tay gạt nhẹ nước mắt trên mặt Tử Huyên. Tử Huyên mở trừng mắt, nức nở nhìn anh: “Không được… dùng… bàn … tay… dơ … bẩn …. sờ ..người … khác …đụng …tới …tôi”. Tử Huyên không hiểu vì sao lại nói vậy, ngay khi cậu biết mình nói gì thì vội ngậm chặt miệng.

Tử Linh cứng đơ bàn tay, mắt nhìn chằm chằm vào người nói tay anh dơ bẩn, Cậu dám nói anh dơ bẩn, kẻ dơ bẩn là cậu mới đúng, cậu ở chung nhà chung phòng với cái kẻ tên Mạc Nhã kia bảy năm mà dám nói anh. Mọi chuyện về cậu và kẻ kia vừa mới được đưa tới tay anh không lâu. Trong khi cậu hạnh phúc với kẻ đó thì anh sống đau khổ biết bao. Vậy mà cậu dám nói anh như vậy sao, cậu dám ghen sao. Hoãn đã, ghen sao? Tử Linh nở rộ nụ cười trên môi.

“Em ghen sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play