Tia nắng rực rỡ mùa hè chiếu vào một cửa hàng sách tiếng trung. Những cô cậu học trò bước ra bước vào mua sách. Rất nhiều nữ sinh đứng sau kệ
sách nhìn hai người chủ bán hàng. Cả hai đều rất đẹp trai và thanh tú.
Một ông chủ đang nói với người đứng sau quầy thu ngân gì đó rồi mới bước ra khỏi cửa hàng. Được một lúc người kia đi ra ngoài thì có hai nữ sinh đứng bên dãy sách tiếng Trung và tiếng Việt chụm đầu vào nhau nói:
“Cậu đoán ông chủ Tử có người yêu chưa? Còn ông chủ Mạc nữa? Hai người họ nhìn kiểu gì cũng ái muội nha.”
“Tôi nghĩ ông chủ Mạc là Top lắm nha. Dịu dàng như ông chủ Mạc thật khiến người ta yêu.”
Một đứa trẻ đang đọc truyện tranh ngước mắt rời quyển sách rồi tiến lại
gần hai nữ sinh đang to nhỏ, tò mò hỏi: “Top là sao hở chị?”
Hai nữ sinh cúi đầu nhìn đứa bé. Đó là một đứa bé mũm mĩm đáng yêu, cặp
mắt trong veo như hồ nước khiến hai nữ sinh nhìn ngây ngẩn: “Woa, em
trai à, em tên gì? Cha mẹ em là ai? Em mấy tuổi rồi…” Hàng loạt câu hỏi
của hai nữ sinh khiến đứa bé khó chịu, nó cau mày liễu nhìn hai nữ sinh
rồi bước đến quầy tính tiền. Hai nữ sinh ngơ ngác nhìn đứa bé.
“Chú Mạc, Top là gì? Chú là Top hả?” Câu hỏi của bé khiến hai nữ sinh
hoảng thần. Cả hai áy náy nhìn ông chủ họ Mạc nhìn về mình và cúi chào
rời khỏi cửa hàng.
“Ai là Top?” Một thanh niên khuôn mặt tinh xảo đứng phía sau cậu bé lên
tiếng hỏi. Đứa bé nghe được giọng nói thì xoay người nhảy tới ôm chân
người nọ. “Ba ba.”
“Chắc là Tiểu Tuyên nghe được nữ sinh nói gì đó nên hỏi. Nữ sinh bây giờ chả có e thẹn gì cả, trong đầu toàn là cái gì không biết nữa.” Người
thanh niên vừa nói vừa đi ra trước quầy tính tiền đỡ túi đồ. “Tử Huyên
cậu sao mua nhiều đồ thế.”
“Mua nhiều chút, mai đi du lịch Seorak đỡ mua nhiều.” Tử Huyên đưa đồ
cho Mạc Nhã, cúi người ôm đứa nhỏ Tiểu Tuyên. “Tuyên Nhi lần sau không
được nghe lén các anh chị tới cửa hàng nói chuyện nữa nhé.” Đứa bé gật
đầu ôm choàng qua cổ Tử Huyên và hôn chụt lên má cậu. Tử Huyên cũng hôn
má đứa bé rồi đưa mắt nhìn cả cửa hàng, “Tôi vào nhà làm bữa tối. Anh
cũng sớm đóng cửa hàng và nghỉ ngơi sớm đi.”
Mạc Nhã mỉm cười nói: “Được rồi, hai cha con cứ vào nhà trước đi.”
Tử Huyên gật đầu và ôm theo đứa bé đi vào nhà trong. Đây là một ngôi nhà nhỏ có một cái sân nhỏ. Cậu thả đứa bé chơi trong sân và xắn tay áo sơ
mi để ngồi nhặt rau. Ngôi nhà này là của một gia đình người Việt bán
trước khi về quê hương an hưởng tuổi già. Đúng lúc Tử Huyên và Mạc Nhã
bước tới nơi đây. Khu này vốn toàn người việt di cư hoặc thuê ở nên sử
dụng tiếng việt khá nhiều, nó cũng là nguyên nhân mà cậu chọn lựa. Cửa
hàng sách tiếng trung là mở cho Mac Nhã.
Tử Huyên vừa ngồi nhặt rau vừa nhìn đứa bé đang nghịch ngợm trong sân.
Đứa bé với khuôn mặt y hệt Tử Linh lần đầu tiên cậu đến với đời này mở
mắt ra nhìn thấy. Đúng vậy, nó là của cậu và của anh. Đứa bé được sinh
ra như chứng minh cho sai trái của cậu, không phải cậu chưa từng nghĩ
tới bỏ đứa bé nhưng nghĩ tới đứa nhỏ của đời trước và tình cảm của cậu
với anh thì cậu lại không thể dứt bỏ đứa nhỏ này. Cậu muốn giữ lấy kết
quả này, cậu cũng nhận ra rằng đời trước tuy day dứt nhưng cậu vẫn xuống tay với đứa con đó bởi cậu không hề khắc cốt ghi tâm tình cảm với cha
nó nên cậu từ bỏ, nhưng đời này cậu lại không thể từ bỏ đứa bé là vì
anh.
Rất nhiều đêm nằm ôm đứa bé mà cậu mỉm cười, cậu nhớ anh, nhưng cậu có
đứa nhỏ làm bầu bạn. Nghĩ đến anh bảy năm qua giờ cũng có người yêu thì
cậu lại cảm thấy vừa đau vừa vui, có lẽ anh đã hoàn toàn quên cậu rồi.
Khi Mạc Nhã đóng cửa hàng sách, chân bước vào sân trong thì thấy Tử
Huyên đang ngẩn ngơ nhìn đứa bé và mỉm cười. Mạc Nhã rất muốn biết cha
của Tiểu Tuyên là ai, nhưng thấy Tử Linh không muốn nói thì cũng không
dám hỏi.
“Cậu sắp làm hỏng mớ rau rồi.” Mạc Nhã bước tới gần Tử Huyên nhìn mớ rau bị Tử Huyên vô thức nhặt nhiều lần mà cau mày. “Không muốn làm thì
thôi, xê ra cho tôi làm.”
Tử Huyên áy náy nhìn rổ rau vừa bị mình tàn phá mà nhìn Mạc Nhã. Khuôn
mặt Mạc Nhã rất đẹp, ngay khi hai người tới đây, Mạc Nhã khi nghe tới
con số khủng làm lại khuôn mặt thì không chịu, anh chỉ làm mờ vết sẹo và chỉnh cái mũi và cái cằm. Tử Huyên vì mang thai lúc đó nên không hề
biết quyết định này của Mạc Nhã. Cậu khi thấy khuôn mặt giống 70-80% so
với trước của anh và nghe anh nói lý do tiền đắt thì chỉ biết mỉm cười.
Cậu đoán đúng, Mạc Nhã rất tốt bụng, anh nói tiền đó để lo cho đứa nhỏ
lúc sinh, họ phải giả giấy tờ vào bệnh viện sinh đứa bé nên sau đó giấy
tờ đều phải tiêu hủy nên sử dụng giấy tờ thật.
Sau khi Mạc Nhã tiếp nhận công việc làm bếp thì Tử Huyên chơi đùa với
Tiểu Tuyên một lúc rồi bước vào nhà. Ngày mai ba người đi chơi nên cũng
cần chuẩn bị đồ đạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT