Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

Chương 58


2 năm

trướctiếp

Quán bar Dương Lam.

“Ôi chao, cậu đi gặp tôi như vậy không sợ con chó dữ nhà cậu ghen sao?”

Lạc Thiên Nhã lắc lắc chiếc ly đế cao trong tay, trêu chọc cười nói.

Lăng Mộ Ngôn cởi bỏ hai cúc trên cùng của áo sơ mi, hướng cô chớp chớp mắt cười xấu xa nói: “Vậy còn cậu? Vị kia nhà cậu bộ dạng tựa hồ dấm chua cũng rất lớn nha, không sợ sao?”

Lạc Thiên Nhã sắc mặt cứng đờ, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ngửa đầu ra sau một hơi uống cạn rượu vang đỏ bên trong chiếc ly: “Đừng nhắc tới anh ta trước mặt tôi! Nam nhân quả nhiên không có ai tốt!”

Lăng Mộ Ngôn nằm không cũng trúng đạn cảm thấy vô cùng oan uổng, hắn giơ lên hai tay: “Này này Lạc đại tiểu thư, phải biết rằng nam nhân tốt tuy hiếm nhưng vẫn có a, võ đoán phán định như vậy có phải hay không không được tốt lắm? Ừm, ít nhất người trước mặt cậu đây khẳng định chính là nam nhân tốt.”

*võ đoán: độc đoán quyết định một điều gì đó.

Lạc Thiên Nhã tức giận nói: “Là nam nhân tốt, cho nên trở thành GAY.”

Lăng Mộ Ngôn: “...”

Thấy Lạc Thiên Nhã một ly lại uống tiếp một ly, hoàn toàn không có ý định dừng lại, Lăng Mộ Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Lê Khâm rốt cuộc làm cái gì? Cư nhiên chọc cậu tức giận như vậy, bằng không... tôi giúp cậu đánh anh ta một trận nhé?”

“Anh ta, anh ta cư nhiên chiến tranh lạnh với tôi!” Lạc Thiên Nhã ban đầu còn không muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, tức giận nói: “Tôi chẳng phải chỉ muốn đi tham gia một buổi họp lớp hay sao, anh ta cư nhiên không đồng ý! Bây giờ còn dám chiến tranh lạnh với tôi!”

“... Họp lớp?” Lăng Mộ Ngôn không nói gì nhìn cô: “Hai người các cậu chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà giận dỗi... Vậy Lê Khâm vì sao không cho cậu đi?”

“Tôi làm sao biết được vì sao a! Tôi nếu biết còn cần gì ngồi đây cùng cậu tố khổ?!”

Lăng Mộ Ngôn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, chống cằm có chút đăm chiêu hỏi: “Trước kia thì sao? Cậu từng tham gia buổi họp lớp nào chưa?”

“Trước kia? Không có a, cho nên lần này mới muốn đi.” Lạc Thiên Nhã cảm thấy bản thân rất ủy khuất: “Anh ta dựa vào cái gì không cho tôi đi a, ích kỷ bá đạo lãnh khốc vô tình không có nhân tính, còn... Mộ Ngôn, còn từ gì có thể hình dung, mau nghĩ giúp tôi!”

“... Cậu muốn nghe tôi phân tích không?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này, thật sự bị Lê Khâm sủng tới càng ngày càng ngây thơ.

“Cậu biết? Vậy Mộ Ngôn cậu còn không mau nói!”

Lăng Mộ Ngôn hai tay để phía sau đầu không có trách nhiệm nói: “Khụ khụ, nói trước, chuyện này tôi chỉ suy đoán từ lời nói của Quân Duệ, rốt cuộc có phải thật hay không, tôi cũng không dám cam đoan, cậu đừng ôm hy vọng quá lớn.”

“Ừ, sau đó?”

“Cậu đã bao giờ từng lật lại ảnh chụp chung với bạn học trước kia chưa?”

“Hả? Từng a.” Lạc Thiên Nhã kinh ngạc gật gật đầu: “Làm sao?”

“Bên trong có phải hay không có một người nam sinh mập mạp rất béo? Học cùng lớp với cậu.”

“A, cậu nói tới Lê mập mạp a, đương nhiên biết, năm đó cậu ta chính là...” Lạc Thiên Nhã ngay từ đầu còn không nhớ ra, vừa nói xong đột nhiên ngừng lại: “... Lê?”

“Từ từ ⸺⸺!” Cô khiếp sợ đứng bật dậy: “Lê mập mạp? Lê Khâm? ... Không thể nào?”

“Cậu cũng biết, Quân Duệ cùng Lê Khâm quan hệ cũng coi như không tồi. Tôi nghe Quân Duệ nói, Lê Khâm trước kia rất béo, mãi đến khi lên đại học mới dần dần gầy xuống.” Lăng Mộ Ngôn híp mắt cười nói: “Đám bằng hữu bọn họ đều đoán rằng, Lê Khâm có phải hay không có cô gái ngưỡng mộ trong lòng, cho nên mới hạ quyết tâm giảm béo.”

“...” Lạc Thiên Nhã sắc mặt nhất thời đỏ ửng, trên đầu cũng bốc lên hơi nước: “Anh ấy, anh ấy...”

“Sau đó, bởi vì tất cả mọi người không phát hiện ra Lê Khâm cùng ai kết giao, dần dần liền quên mất chuyện này.” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày nhìn cô: “Cho nên ở sau khi Lê Khâm đột nhiên tuyên bố cùng cậu kết hôn, bọn họ đều lắp bắp kinh hãi.”

“Cậu, cậu nói là...” Lạc Thiên Nhã không dám tin tưởng lẩm bẩm nói: “Anh ấy vẫn luôn thầm mến tôi?”

Gã không cho cô đi họp lớp, có phải hay không sợ cô biết chuyện này?

Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt vô tội: “Chuyện này tôi cũng không biết, không bằng cậu tự mình hỏi xem?”

Nghe vậy Lạc Thiên Nhã không khỏi khẩn trương nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, âm thầm vận khí, rốt cuộc hạ quyết tâm gật đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

“Hiện tại nha ⸺” Lăng Mộ Ngôn cúi đầu có chút buồn bực nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ cười nói: “Nên nghĩ xem trở về phải làm sao để dỗ dành vị đang chờ ở nhà kia.”

...

“Em đi đâu vậy?”

Lăng Mộ Ngôn vừa tiến vào cửa, liền nghe thấy thanh âm chất vấn của Tịch Quân Duệ nặng nề vang lên.

Hắn đóng cửa lại, không chút để tâm đáp: “Đi gặp một người bạn mà thôi a.”

Tịch Quân Duệ ngồi trên sopha trừng mắt nhìn hắn: “Anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, vì cái gì không nghe máy?!”

“A?” Lăng Mộ Ngôn lấy ra di động nhìn nhìn: “À, hết pin.”

“Em chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ khiến cho anh lo lắng sao! Vì sao gần đây em luôn về nhà muộn như vậy!”

Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ buông lỏng một cánh tay: “Không phải đã nói rồi sao, cùng một người bạn đi tâm sự một chút mà thôi a.”

“⸺⸺ mà thôi?” Tịch Quân Duệ đứng bật dậy, con ngươi màu đen dấy lên lửa giận: “Mỗi ngày đều về muộn như vậy?”

“Đây không phải rất bình thường sao? Anh trước kia chẳng phải mỗi ngày đều muộn như vậy mới trở về sao?”

“Chính em cũng nói là trước kia! Em chẳng lẽ không biết anh mỗi ngày buổi tối đều đang đợi em trở về sao?”

“Cho nên?” Lăng Mộ Ngôn ôm cánh tay tựa vào tường, phượng mâu như cười như không nhìn y: “Anh muốn nói với em cái gì?”

“Anh...”

“Hoài nghi em ở bên ngoài có người khác?” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày: “Hay là... anh ở bên ngoài có người khác, cho nên tìm lý do để ⸺”

“Làm sao có thể!” Tịch Quân Duệ vội vàng đánh gãy lời nói của hắn, càng nói trong lòng càng hoảng loạn: “Anh chiều nào tan làm xong cũng trực tiếp trở về nhà để chờ em, làm gì có thời gian rảnh đi ra ngoài? ... Ngược lại em mỗi ngày đều trở về muộn như vậy!”

Mộ Ngôn nếu thật sự ở bên ngoài... Tịch Quân Duệ có chút suy sụp ngồi trở lại trên ghế, y nắm tay thành quyền, chỉ cảm thấy đau lòng thắt ruột. Cho dù ở bên ngoài có người khác thì thế nào, y còn có thể cùng Mộ Ngôn tách ra... sao?

Không, không có khả năng! Y không thể mất đi Mộ Ngôn!

Có lẽ Mộ Ngôn chỉ là mới mẻ tò mò muốn chơi đùa mà thôi, cho nên, cho nên...

“Thực chua a ~” Lăng Mộ Ngôn đi tới, thoáng cúi người trêu chọc nhìn y, ngữ khí cao lên: “Cho nên anh hiện tại đang làm nũng? Oán trách em về trễ?”

Ai làm nũng?! Tịch Quân Duệ theo bản năng ngồi thẳng dậy, không được tự nhiên quay đầu đi không thèm nhìn hắn.

“Được rồi, anh lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?” Lăng Mộ Ngôn buồn bực xoa xoa cái đầu: “Thật không hiểu nổi anh cả ngày bất an cái gì, lúc trước người tỏ tình rõ ràng là em đi?”

Tịch Quân Duệ sửng sốt, nhịn không được lặng lẽ vểnh tai lên, sau đó hơi hơi quay lại dùng dư quang trộm quan sát hắn.

“Đã bảo người bạn kia của em vài ngày nay tâm tình không tốt, em lo lắng buổi tối cô ấy một mình đi tới quán bar, cho nên mới đi cùng, bồi cô ấy tâm sự mà thôi.” Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống bên cạnh y, ép buộc đem đầu của y quay lại đây, cùng bản thân đối mặt: “Còn chưa tin em sao, hửm? Trước kia tình sử của anh nhiều như vậy em cũng đâu so đo a, nếu bất an hẳn phải là em đi?”

Tịch Quân Duệ con người màu đen vốn lãnh liệt lúc này lại toát ra vài tia ủy khuất: “Nhưng mà em trước kia tình sử cũng rất nhiều a.”

Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười: “Em trước kia kết giao đều là bạn gái, chung quy so với anh nam nữ đều ăn thì đỡ hơn rất nhiều đi?”

Tịch Quân Duệ càng thêm khẩn trương: “... Người bạn lần này em đi cùng không phải là con gái hay sao?”

Lăng Mộ Ngôn tức giận cho y một cái tát: “Anh nếu đã biết em đi cùng ai, còn khẩn trương cái gì? Bọn em quen biết lâu như vậy, nếu thích cô ấy sớm đã cùng cô ấy kết giao, còn cần gì chờ đến bây giờ, chờ đến khi cô ấy trở thành vợ của Lê Khâm mới ra tay?”

Tịch Quân Duệ sờ sờ cái trán, trong lòng thoáng chút ấm áp, trên mặt vẫn cố ý mím mím môi: “Ai biết được.”

“Anh đây là được một bước muốn tiến một thước đi?” Lăng Mộ Ngôn trở mình xem thường, hai tay ôm trước ngực, hỏi: “Mau thành thật cho em, có phải hay không có ai đó gieo vào đầu anh tư tưởng loạn thất bát tao gì đó?”

Tịch Quân Duệ thấy hắn nghiêm mặt không khỏi có chút hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi, lập tức đem Sở Lạc bán đứng: “Sở Lạc nói em mỗi ngày đều ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt... ngắt hoa ngắt cỏ, mà chúng ta lại ở chung nhiều năm như vậy, chỉ sợ...”

“Sợ em ra ngoài tìm người khác?” Lăng Mộ Ngôn ý cười trong suốt nắm lấy mặt y, dùng sức kéo: “Hửm?”

Tịch Quân Duệ cũng không dám giãy dụa, mơ mơ hồ hồ nói: “Anh... Sở Lạc nói đây là thất niên chi dương.”

*thất niên chi dương: chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.

⸺ Sở Lạc.

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nheo lại con ngươi màu đen, ở trong lòng âm thầm nhớ kỹ chuyện này, sau đó nhướng mày buồn cười hỏi: “Vậy mà anh cũng tin? Đừng quên Sở Lạc lúc trước còn ⸺”

Hắn kéo dài âm cuối, cũng không nói hết, để mặc cho Tịch Quân Duệ lung tung suy đoán.

Lức trước? Tịch Quân Duệ quả nhiên mắc câu, y nhăn mày khổ sở suy tư, lúc trước làm sao a?

... Đúng rồi, lúc trước Sở Lạc tựa hồ vẫn luôn thèm rỏ dãi Mộ Ngôn?!

Sở - Lạc!

Tịch Quân Duệ âm thầm cắn răng, sau lưng nháy mắt dấy lên một ngọn lửa màu đen ⸺⸺ cư nhiên muốn phá hoại tình cảm giữa y cùng Mộ Ngôn, sau đó thừa dịp xen vào! Chờ cho y!

“Nghĩ thông suốt?” Nhìn bộ dạng phẫn nộ của y, Lăng Mộ Ngôn hiểu rõ gợi lên khóe môi, sau đó nhàn nhã hỏi.

Tịch Quân Duệ không được tự nhiên gật gật đầu.

“Ừm, ngày mai anh rửa bát.”

“Rửa bát?” Tịch Quân Duệ sửng sốt: “Nhưng mà có...”

Lăng Mộ Ngôn nhướng mày: “Như thế nào, không muốn?”

Tịch Quân Duệ vội vàng lắc lắc đầu: “Không thành vấn đề.”

Lăng Mộ Ngôn lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, sau đó đột nhiên ôm lấy dạ dày: “Shhh⸺”

“Mộ Ngôn, em làm sao vậy?” Tịch Quân Duệ khẩn trương hỏi: “Đau dạ dày? Để anh gọi bác sĩ tới?”

“Còn không phải bị anh chọc cho tức giận.” Lăng Mộ Ngôn lườm y một cái, tức giận nói.

Tịch Quân Duệ nhất thời áy náy vô cùng, ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Thực xin lỗi, Mộ Ngôn, anh không phải cố ý...”

Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười: “Đồ ngốc này, anh thực sự tin? Chỉ là bụng rỗng uống rượu, hiện tại dạ dày có chút đau mà thôi. Không sao, lập tức hết ngay.”

“Bụng rỗng uống rượu?” Tịch Quân Duệ sửng sốt một chút, nhất thời nhíu mày trách cứ: “Như thế nào không chú ý như vậy, chẳng lẽ em hiện tại chưa ăn cơm?”

Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “A, hình như là vậy.”

“Anh đi nấu cháo cho em ăn, em nghỉ ngơi một lát đi.” Tịch Quân Duệ đứng lên, còn nhân cơ hội giáo huấn nói: “Về sau buổi tối đừng đi ra ngoài, quán bar loạn như vậy hơn nữa chướng khí mù mịt, em còn luôn không chịu chú ý đến thân thể, anh là muốn tốt cho em...”

“Biết rồi, biết rồi, thật sự dong dài muốn chết.” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đá y một cước: “Về sau buổi tối em sẽ tận lực không đi ra ngoài, được rồi đi? Còn không mau đi nấu cháo cho em ăn!”

Tịch Quân Duệ lúc này mới chịu ngậm mồm, vội vàng xoay người đi về phía phòng bếp. Khóe môi của y không biết từ khi nào hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên tràn ngập thỏa mãn, trong con ngươi mang theo... ôn nhu cùng sủng nịch mà có lẽ ngay cả chính y cũng không phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp