Làm cho hắn thập phần ngoài ý muốn chính là, Lăng Mộ Ngữ nghe xong cũng không nổi giận giống như hắn tưởng tượng, ngược lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Lăng Mộ Ngữ khuấy khuấy cốc cafe, ngữ khí bình tĩnh: “Em đã nghĩ kĩ rồi?”
“Ừm, nếu cậu ta không từ bỏ, mà em cũng không có mâu thuẫn gì.” Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu: “Em nghĩ đại khái như vậy cũng không tồi.”
Lăng Mộ Ngữ cười khổ đỡ trán: “Chị đã biết một ngày nào đó em sẽ đáp ứng cậu ta.”
“Chị...”
“Nói thật, chị thực sự không muốn để cho em bước lên con đường này. Nhưng nếu em đã suy nghĩ kĩ cũng đã chuẩn bị tốt, vậy chị đương nhiên sẽ không ngăn cản em...” Lăng Mộ Ngữ nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: “Mặt khác, đoạn thời gian trước chị vẫn luôn ngăn cản hai người các em gặp mặt, còn khuyên em đi gặp gỡ nữ hài tử, hy vọng em đừng giận chị... Chị chính là...”
“Em biết chị là muốn tốt cho em, em không tức giận.” Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, thần sắc mang theo một chút lo lắng: “Hơn nữa trước đó em cũng không xác định được Diệp Dập có thật lòng nghiêm túc hay không, cho nên cũng không thẳng thắn cự tuyệt ý tứ của chị.”
Lăng Mộ Ngữ bật cười: “Chị tưởng rằng em sẽ tin tưởng tình cảm vững chắc của Diệp Dập dành cho mình.”
Lăng Mộ Ngôn nhướng mày: “Đại khái bởi vì tính cách của Diệp Dập khiến cho em không cách nào yên tâm được. Hoặc cũng có thể là do em không tự tin vào chính bản thân mình.”
“Nói thật, chị cũng rất bội phục kiên trì của Diệp Dập. Rõ ràng đã ngăn cản hai người các em gặp mặt, cư nhiên còn có thể hơn nửa đêm bắc thang dây trèo vào phòng em qua cửa sổ.”
Lăng Mộ Ngôn: “... Chị, làm sao chị biết?”
“Hừ, có gì mà chị không biết.” Lăng Mộ Ngữ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là lười vạch trần hai người các em mà thôi. Ví dụ như có người nào đó vì muốn để em tới thăm, dội vài thùng nước lạnh lên người, buổi tối đi ngủ mở điều hòa không đắp chăn, sáng dậy liền thành công ngã bệnh. Không biết từ đâu nghe được thông tin bùa hộ mệnh rất linh nghiệm, cố ý chạy tới cầu cho em một cái, để em đeo lúc đi thi đại học. Bởi vì em không thích mùi thuốc lá, không rên một tiếng cố gắng cai thuốc... Đương nhiên, còn cả vụ giả bộ đáng thương để em dạy phụ đạo cho nữa; mỗi ngày sáng sớm liền chờ ở dưới tầng để đưa bữa sáng cho em. Chuyện phiền toái ở trên trường, em còn chưa kịp động thủ, cậu ta đã bảo tiểu đệ chạy tới để giúp em giải quyết. Chậc, còn có không ít những việc lặt vặt khác, chắc không cần chị nói ra đâu.”
Lăng Mộ Ngôn: “...” Chị, chị từ chỗ nào biết được...
Lăng Mộ Ngữ bất đắc dĩ nói: “Chị tự nhiên có nơi để lấy tin tức, bằng không em cho rằng vì sao hiện tại chị có thể bình tĩnh ngồi đây cùng em tán gẫu về xú tiểu tử kia.”
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi co rút khóe miệng, trừ bỏ cái tên đồng đội heo Lam Trừng kia, còn ai vào đây nữa?
“Tuy rằng không biết về sau sẽ ra sao, nhưng trải qua hai năm, chị có thể xác định được Diệp Dập hiện tại là thực lòng yêu em.” Lăng Mộ Ngữ xoa xoa mi tâm, cười nói: “Em đã quyết định, vậy thì cứ thuận theo lòng mình... Chị nói rồi, chị sẽ luôn ủng hộ em.”
“... Chị, cảm ơn chị.” Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc nhìn cô: “Mặc kệ thế nào, em đều rất yêu chị.”
“Ngốc, chị cũng vậy a.”
...
Đại học Thành Thủ.
“Mộ Ngôn, em ngày hôm qua hình như gặp được người quen a.”
Diệp Dập gắt gao đi theo bên người của Lăng Mộ Ngôn, hai tay đặt ra sau gáy, vẻ mặt không sao cả nói.
“A? Là ai?”
Diệp Dập trên mặt mang theo ý cười: “Ha ha, chính là lớp trưởng hồi trung học của em a, tên là Tô Hà, anh còn nhớ không? Không nghĩ tới cô nàng đó cũng thi vào Thành Thủ a.”
“Ừm, tôi biết.”
Diệp Dập: “...”
“Làm sao vậy?”
“Khụ, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ cô ta a. Dù sao cũng đã hai năm không gặp...” Diệp Dập nắm tay, đưa lên sát môi khẽ khụ một tiếng: “Mỹ nhân, trí nhớ của anh vẫn luôn rất tốt nha, thực không hổ là mỹ nhân của em a.”
“... Sau đó?”
“Chỉ là có chút giật mình thôi, không nghĩ tới Tô Hà cư nhiên cũng thi vào đây. Thực sự là trùng hợp, không phải sao?”
Lăng Mộ Ngôn không mặn không nhạt nói: “Nha... cậu thầm mến cô ấy?”
“⸺!!” Diệp Dập suýt nữa sặc nước bọt: “Như thế nào có thể! Em cùng Tô Hà hoàn toàn không có quan hệ gì, Mộ Ngôn mỹ nhân, anh phải tin tưởng em!”
“Vậy giật mình làm chi?”
“Em, em...”
“Phiền trực tiếp nói hết cả câu, từ nãy tới giờ nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?”
“⸺ cô ta trước kia không phải là thầm mến anh hay sao, Lăng Mộ Ngôn!” Diệp Dập cam chịu hô lên: “Mà anh cư nhiên còn cùng cô ta gặp mặt!”
Lăng Mộ Ngôn: “...”
Thấy hắn không đáp lại, Diệp Dập không khỏi chất vấn: “Vì sao không trả lời? Có phải chột dạ hay không!”
Lăng Mộ Ngôn chậm rãi đáp: “Cho nên, cậu thấy tôi cùng Tô Hà học muội gặp mặt, sau đó ngày hôm nay tới để dò xét tôi?”
“... Đúng vậy a, cho nên liền tới tìm anh để muốn một đáp án!” Đã nói tới như vậy rồi, Diệp Dập liền liều mạng: “Lăng Mộ Ngôn, anh ngay tại nơi này trả lời cho em biết, anh rốt cuộc có thích em hay không?!”
Lăng Mộ Ngôn nhìn thanh niên tựa như kiêu ngạo, nhưng trong con ngươi ẩn ẩn lại mang theo một cỗ bất an, có chút trầm ngâm: “A, đại khái có một chút đi.”
“Em biết mà, nhưng em tuyệt đối sẽ không từ bỏ ⸺⸺” Diệp Dập sửng sốt: “... A?”
Lăng Mộ Ngôn khóe miệng nhất thời hơi hơi cong lên.
“A a a?! Mộ Ngôn, anh vừa mới nói cái gì?” Diệp Dập hưng phấn nhào tới, đôi mắt hoa đào sáng rực lên: “Mộ Ngôn, anh vừa mới nói cái gì, nói lại có được không?”
Lăng Mộ Ngôn bị hỏi tới mức khuôn mặt không khỏi đỏ lên, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại bình thường. Hắn hơi hơi quay đầu đi, phong khinh vân đạm nói: “Vừa rồi cái gì cũng không nói.”
*phong khinh vân đạm: ý chỉ sự điềm nhiên.
“Không có khả năng, vừa rồi rõ ràng em còn nghe thấy được!” Diệp Dập phản bác, sau đó vẻ mặt ai oán nói: “Mỹ nhân, anh chỉ cần nói lại một lần thôi QAQ”
“Cậu nghe thấy được còn hỏi lại làm cái gì?” Lăng Mộ Ngôn áp chế ý cười trong con ngươi, nghiêm trang nói: “Tôi không bao giờ lặp lại một lời lần thứ hai.”
“... Mỹ nhân QwQ” Diệp Dập tội nghiệp nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ giống với một con chó lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc nhịn không được, bật cười, nói: “Tôi nói, đại khái có một chút thích cậu, vừa lòng?”
Diệp Dập cũng không trả lời, mà bị nụ cười khó gặp kia của Lăng Mộ Ngôn mê hoặc.
“Mỹ nhân, anh cười lên thực xinh đẹp QwQ” Diệp Dập nhào tới: “Về sau chỉ cười với một mình em có được hay không?”
Lăng Mộ Ngôn không chú ý liền bị y đánh gục trên mặt đất, nhất thời đen mặt: “... Diệp Dập, cậu đứng lên cho tôi!”
“Không cần đâu nha ~ mỹ nhân, anh mau nói đi, câu nói kia có phải hay không ý tứ chính là nhận lời ở chung một chỗ với em!” Diệp Dập ánh mắt trong suốt hỏi.
“... Tôi giống như chưa từng nói qua những lời này.”
“... Mỹ nhân, em sai rồi QwQ”
Ánh tà dương chiếu xuống trên người hai người đang cười đùa, đem hình ảnh ấm áp này vĩnh viễn lưu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT