“Mộ Ngôn, cậu gần đây tinh thần hình như không được tốt a.”

Lam Trừng lo lắng nhìn Lăng Mộ Ngôn đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lên tiếng hỏi.

Lăng Mộ Ngôn im lặng một chút, sau đó chậm rãi xoay đầu qua, “Hửm?”

“Trong khoảng thời gian này cậu làm sao vậy? Chung quy cứ cảm thấy cậu có chút mất hồn mất vía?”

“Tớ cảm thấy bản thân giống như bị bệnh…”

“Cái gì?!” Lam Trừng sửng sốt, sợ hãi tới mức theo bản năng nhào tới ‘giở trò’, “Mộ Ngôn, cậu làm sao vậy, xảy ra vấn đề gì?”

“Tớ không sao hết, cho nên —-” Lăng Mộ Ngôn đen mặt, “Thu hồi lại móng vuốt của cậu cho tớ.”

Lam Trừng ngượng ngùng thu tay lại, “Mộ Ngôn, sao cậu không sớm nói một chút… vậy cậu thế nào rồi?”

“Nếu có một người vô cùng phiền toái thường xuyên quấn lấy cậu, đột nhiên đối phương không tới để tìm cậu nữa, cậu lại bắt đầu cảm thấy có chút không quen, không phải là bệnh thì là cái gì?” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói.

Lam Trừng: “…” Mộ Ngôn, cậu cứ bôi xấu mình như vậy, thật sự được sao?

… hơn nữa, hắn vừa mới nói cái gì cơ?

“—– Mộ Ngôn, cậu, cậu!” Lam Trừng mở to hai mắt, “Cậu sẽ không phải là thực sự thích cái tên Diệp Dập kia đi?”

Lăng Mộ Ngôn hạ mi mắt, bản thân cũng có chút mờ mịt, “… Không biết.”

“Không biết là ý gì a, Mộ Ngôn!” Lam Trừng lo lắng hỏi, “Cậu không phải luôn cảm thấy rằng cậu ta rất phiền phức hay sao?”

“Đúng là như vậy. Kể cả hiện tại, mỗi khi nghĩ tới cậu ta luôn quấn lấy mình, tớ vẫn cảm thấy người này quả thực rất phiền phức.” Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt không chút thay đổi, “Nhưng thời điểm cậu ta sẽ bởi vì tớ mà cai thuốc lá, không đi đánh nhau náo loạn nữa, thậm chí còn bắt đầu cố gắng học tập… tớ lại cảm thấy bản thân không biết vì sao có chút dao động.”

“…” Lam Trừng chảy xuống hàng lệ như rong biển, Mộ Ngôn, cậu đây chính là tiết tấu hoàn toàn bị công lược a! Mộ Ngữ tỷ, em xin lỗi chị, em đã phụ sự ủy thác của chị a _(:3″ ∠)_

—– nước ấm nấu ếch gì đó, thực đúng là vô sỉ nhất QAQ!

* nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào trong nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ. Ở đây ý chỉ cách theo đuổi của Diệp Dập đối với Lăng Mộ Ngôn, chậm rãi xâm nhập vào trong cuộc sống của đối phương, tạo thói quen cho đối phương, cho tới khi bản thân đối phương đã quen với sự xuất hiện của mình, từ đó yêu mình

Lam Trừng dò hỏi, “Cái đó, Diệp Dập gần nhất không còn tiếp tục quấn quýt lấy cậu nữa sao?”

“Cậu ta…”

Lăng Mộ Ngôn lại nhớ tới Diệp Dập sau lần đó bị Tô Hà chỉ trích, ngày hôm sau vẻ mặt kiên định đứng ở dưới tầng nhà mình, đối với mình nói ra những lời kia, nhất thời không khỏi có chút hoảng hốt.

“Cậu tới tìm tôi làm gì?”

Lăng Mộ Ngôn thần sắc lãnh đạm trước sau như một, nhìn Diệp Dập trước mắt sắc mặt tựa hồ có chút tiều tụy, hỏi.

“Mộ Ngôn, anh…”

Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, “Nếu cậu vẫn muốn nói những lời như trước đó, tôi…”

“Hãy nghe tôi nói hết đã. Tôi biết trước đó luôn quấn quýt lấy anh, khiến cho anh vô cùng phản cảm. Tô Hà nói đúng, tôi xác thực đã không nghĩ tới cảm nhận của anh.” Diệp Dập thật sâu nhìn về phía hắn, thấy hắn hơi hơi giật mình, “Tôi trở về suy nghĩ kĩ cả một buổi tối, phát hiện mỗi việc mà bản thân làm ra đều không hề suy nghĩ cho anh.”

Lăng Mộ Ngôn im lăng, kỳ thực…

Đúng là như vậy.

Diệp Dập cười khổ, “Tôi chỉ nghĩ rằng làm như vậy thì hẳn là anh sẽ thích, nói không chừng còn có thể khiến cho anh nở nụ cười đối với tôi, mặc dù sau đó đều gây cho anh bực tức… Nhưng cuối cùng, lại vẫn luôn là tôi đơn phương nhất sương tình nguyện, tôi quả thực chưa bao giờ lo lắng tới cảm nhận thật sự của anh.”

* nhất sương tình nguyện: một bên cam lòng nguyện ý

“Càng nghĩ tôi càng cảm thấy bản thân thực sự rất ích kỉ. Tôi không phải là không biết hiện tại anh đang ở trong thời kỳ bận rộn nhất của năm cấp ba, thế nhưng vẫn luôn oán giận nếu như không tìm thấy được bóng dáng của anh, sau đó còn thường xuyên làm phiền quấy rầy anh trong lúc anh đang làm việc hoặc là đang đọc sách… Vô cùng xin lỗi anh, Mộ Ngôn.”

“Nói nhiều như vậy, chắc sẽ khiến cho anh càng thêm mất hứng đi.” Diệp Dập gãi gãi cái gáy, “Kỳ thực tôi đến đây vì muốn nói với anh rằng, ở trước khi anh thi xong đại học, tôi sẽ không tới tìm anh nữa.”

Lăng Mộ Ngôn lại ngẩn ra, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm thụ khó tả.

“Nhưng mà anh đừng hiểu lầm a!” Nhìn thấy sắc mặt của hắn, Diệp Dập vừa lòng nở ra một nụ cười sáng lạn, “Tôi cũng không có ý định từ bỏ anh, chỉ là muốn để cho anh an tâm học tập mà thôi. Về sau tôi sẽ nghiêm túc học hành, nhất định phải thi đỗ vào trường đại học của anh.”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“Lăng Mộ Ngôn, tôi nói cho anh biết, mặc kệ người khác có bảo gì, tôi chính là coi trọng anh!” Diệp Dập tiến tới từng bước, mang theo khẩu khí trước sau như một vô cùng bá đạo, tuyên bố, “Tôi chính là muốn trở thành người yêu của anh, mà anh cũng đừng hòng chạy trốn được!”

Lăng Mộ Ngôn cảm thấy đầu mình lại có chút đau.



“Cứ như vậy cậu liền dao động?!” Lam Trừng nghe xong, tức giận tới thiếu chút nữa đem bàn hất ngã. Gã đấm mạnh lên trên mặt bàn, “Vì sao hôm đó Mộ Ngữ tỷ không có mặt! Mộ Ngôn, cậu chẳng lẽ liền ngây thơ như vậy a?!”

“…”

“Cậu im lặng nhìn tớ làm cái gì! Có nhìn nữa cũng vô dụng thôi, chẳng lẽ sẽ khiến cho cậu bớt ngây thơ đi hay sao? Bất quá chỉ nói vài câu, vậy mà cũng có thể khiến cho cậu dao động, nếu là tớ, nếu là tớ…”

“Nếu là cậu thì thế nào?”

“… Tớ vì sao lại tưởng tượng ra cảnh cái tên bá vương long kia đối với tớ tỏ tình a! Tớ điên rồi sao!!” Lam Trừng ghê tởm tới mức lông tơ trên người dựng đứng cả lên, nuốt nuốt nước miệng, vẻ mặt ghét bỏ than thở, “Nếu là con gái, nói không chừng tớ còn đáp ứng…”

Lăng Mộ Ngôn lại yên lặng nhìn gã.

Lam Trừng: “… Không, cho dù có là con gái thì tớ cũng sẽ không đáp ứng.”

“—– trọng điểm không phải là cái này a! Vấn đề chính là, một thiếu niên bất lương giống như Diệp Dập, cậu sao có thể tin tưởng được lời của cậu ta? Cậu ta thực sự không xứng với cậu a, Mộ Ngôn…” Lam Trừng nói xong liền đỡ trán, “Chờ một chút, vì sao tớ lại nói ra mấy lời giống nữ nhân như vậy… Không đúng, vốn hai nam nhân đi bàn luận loại chuyện này cũng rất kỳ quái a!”

Lam Trừng tự mình cảm thấy thần kinh có chút rối loạn, không khỏi hai tay ôm lấy đầu, ngửa về phía sopha đằng sau, vô lực nói, “Kỳ thực ý của tớ chính là, cho dù thời kỳ trưởng thành của cậu có tới muộn, cho dù cậu có muốn nói chuyện yêu đương, vậy thì nên tìm người giống như Tô Hà học muội a, cô bé đó tính cách không tồi. Mộ Ngữ tỷ không phải vẫn luôn ủng hộ cô bé ấy hay sao?”

“Tô Hà học muội rất tốt, nhưng tớ đối với cô ấy… thực sự không có cảm giác gì.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói, “Chị gái cũng biết mà.”

“Vậy cậu đối với Diệp Dập có cảm giác gì? Cậu không phải vẫn luôn cảm thấy rằng cậu ta rất phiền phức hay sao!”

“… Chị dạy cho tớ một phương pháp.” Lăng Mộ Ngôn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.

“…”

“Chị nói, ‘Thời điểm em gặp được một người yêu thích mình, mà em lại không biết cảm giác của mình đối với đối phương, vậy liền nghiêm túc tự hỏi trong lòng một câu, nếu thực sự muốn cự tuyệt người kia… em sẽ do dự sao?’”

“… Sau đó?”

“Tớ ngày đó trở về liền nghiêm túc suy nghĩ, nếu là Tô Hà học muội, tớ đại khái chỉ có thể cảm ơn vì cô ấy đã thích tớ, cũng sẽ không do dự —– tựa như lần đó tớ đã làm.” Lăng Mộ Ngôn khuỷu tay đặt lên trên mặt bàn, hai tay tự nhiên giao vào nhau, thần sắc bình tĩnh, “Nhưng nếu là Diệp Dập… tớ xác định có chút dao động.”

“… Quên đi, tớ mặc kệ cậu, chỉ cần cậu thích là tốt rồi.” Lam Trừng vô lực đem tay che đi ánh mắt, “Tớ chỉ muốn hỏi, Mộ Ngữ tỷ đã biết chuyện này chưa?”

“Không biết.” Lăng Mộ Ngôn nói, “Hơn nữa, tớ cũng không có ý tứ đáp ứng Diệp Dập.”

“… A?!”

“Cậu ta không phải đã nói rồi sao, sẽ không tới quấy rầy tớ nữa, muốn học chung đại học với tớ.” Lăng Mộ Ngôn khóe miệng chậm rãi cong lên, “Tớ chờ tới lúc cậu ta hoàn thành lời hứa của bản thân, sau đó tới tìm tớ.”

“… Nếu không thi đỗ thì sao?”

“Quên đi, nếu cậu ta không thích tớ sâu đậm, cậu ta tự nhiên cũng sẽ từ bỏ… Tớ chỉ là có một chút dao động mà thôi, cũng chỉ cho cậu ta một cơ hội, chứ chưa tới trình độ yêu thích. A Trừng, không cần lo lắng cho tớ.”

Lam Trừng ném tới một ánh nhìn khinh thường, hừ lạnh: “Ai lo lắng cho cậu, thật là.”

“Cho nên đợi tới lúc cậu ta lại đến tìm tớ, nếu tớ không có mâu thuẫn gì về việc ở chung một chỗ với cậu ta, khi ấy tớ sẽ nói lại chuyện này với chị gái.”

“Quả nhiên không có kinh nghiệm liền sẽ chọc ra họa… Mộ Ngữ tỷ nói đúng, muốn công lược được loại người cao lãnh như cậu, nhất định phải học cách tử triền lạn đánh… Ha ha…” Lam Trừng nhào tới trên sopha, vẻ mặt bi phẫn nói, “—– cư nhiên bị cậu thuyết phục, bây giờ tớ phải công đạo ra sao với Mộ Ngữ tỷ a QAQ!”

* tử triền lạn đánh:tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được

“… A, đó là chuyện của cậu.”

Lam Trừng: “…” Đã như vậy rồi mà cậu còn muốn hãm hại tớ, thực sự là hảo, cơ, hữu sao!

* hảo cơ hữu: chỉ quan hệ bạn bè cùng giới tính đặc biệt tốt như anh em. Cái gọi là “cơ “, chính là dịch âm từ “gay” trong tiếng Anh, ý gọi nam đồng tính luyến, “hữu” là bạn

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!]

[Đinh! Hiện tại người chơi có hai sự lựa chọn: 1, rời đi; 2, lưu lại.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play