Doãn Thượng Khanh tướng công cười mà bảo rằng:

- Đại vương ơi! Nếu vậy thì ta truyền bảo nội giám Vương Trung cứ hàng ngày đem lục đậu thang mà cho thế tử uống, rồi dần dần tự khắc thế tử có thể nói được. Nếu đại vương không biết sai ai vào bảo Vương Trung thì tôi đây có một tên gia tướng, leo tường rất giỏi, dẫu cao ba bốn trượng mà vượt qua như không. Tôi sẽ viết thư trao cho hắn đem vào cho Hùng quốc cữu để Hùng quốc cữu tìm bảo Vương Trung cho thế tử uống kỳ bao giờ nói được mới thôi. Khi thế tử đã khỏi câm rồi thi đại vương đem các quan văn võ triều thần cùng vào tâu với nữ chủ phải trả lại ngôi trời. Nhưng ta lại đính ước với thế tử rằng khi đã lên ngôi làm vua rồi thì tất phải phụng thờ nữ chủ cho tử tế. Như thế thì tình trước nghĩa sau đều vẹn toàn cả. Tôi nay già lẫn thiết tưởng chỉ còn kế ấy, chẳng biết đại vương có dùng được hay không?

Thuận Thiên vương nghe nói mừng rỡ kể sao cho xiết, liền đứng dậy chắp tay mà nói với Doãn Thượng Khanh tướng công rằng:

- Đa tạ tướng công đã cho tôi một diệu kế!

Thuận Thiên vương vừa nói vừa cúi đầu sụp xuống đất lạy. Doãn Thượng Khanh tướng công đỡ dậy mà bảo rằng:

- Tôi nghe Khắc Lâm vốn là tay vũ dũng, chuyến này đi đánh Đông di, chẳng bao sẽ được thành công, đại vương lưu tâm chớ tiết lộ cho biết.

Thuận Thiên vương vâng lời, rồi cáo từ lui ra. Doãn Thượng Khanh tướng công tiễn ra đến phòng ngoài, bỗng thấy gia tướng chạy vào bẩm rằng:

- Dám bẩm tướng công! Có tên Chu Thống là gia tướng nhà Hùng vương xin vào yết kiến.

Doãn Thượng Khanh tướng công kinh ngạc mà rằng:

- Quái lạ! Sao Chu Thống sang tới đây! Nếu vậy thì tất có sự nguy cấp. Những lời thiên hạ truyền thuyết, chắc cũng không sai.

Nói xong, truyền gọi Chu Thống vào, Chu Thống mới kể lại đầu đuôi mọi việc, nào thượng hoàng bỏ đi, nào thái hậu bị bệnh, nào thiên tử bị mục tật, nào Phi Giao hoàng hậu lâm triều, nào Mã Thuận và Đồ Man Hưng Phục lộng quyền chuyên chính v.v... Chu Thống lại nói:

- Khi triều đình đem quân vây nã chủ nhân tôi là Hùng vương, gia binh trong phủ tức giận, mới tuốt gươm ra để cứu chủ thì cò nhiều người chết và bị thương. Mạnh vương phi nghe tin liền sai chúng tôi đưa đệ nhị công tử sang lánh nạn ở Vân Nam. Không ngờ đi đến Giang Ninh thì đệ nhị công tử bỏ trốn, chúng tôi tìm đâu cũng không thấy, vậy phải liều chết mà sang tới đây. Doãn tướng công ơi! Chúng tôi sang được tới đây thật là trải bao gian khổ. Khi tới Áp Lạc giang thì có quân canh giữ, không làm thế nào mà sang qua được. Sau nhân có sứ thần Cao Ly sang cống, tôi phải nhận một người lái thuyền làm nghĩa phụ, cho hắn vàng bạc để hắn vui lòng, vậy mới sang tới đây được. Khi sang tới đây, ngày núp đêm đi, hỏi thăm dò la mãi mới biết Hùng quốc cữu tôi bị giam cấm ở trong cung, còn tướng công và các tướng sĩ đều được bình yên cả. Chẳng biết Hùng quốc cữu tôi ở trong cung bây giờ có được yên ổn hay không, xót thương thay một nhà đều bị tai nạn!

Chu Thống nói xong thì Doãn Thượng Khanh tướng công ngồi ngẩn người ra có ý cắm tức. Hồi lâu bỗng kêu to lên một tiếng mà rằng:

- Thượng hoàng ơi! Chẳng hay thượng hoàng nghĩ thế nào lại bỏ muôn dặm giang sơn mà đi, để đến nỗi trong nước sinh ra rối loạn. Thái hậu dẫu là bậc minh thánh, nhưng chỉ sợ vì tình thân thuộc mà khó nỗi xử phân. Ta nay nghoảnh mặt trông về nước nhà, xa cách phương trời, càng nghĩ lại càng thêm đau ruột.

Doãn Thượng Khanh vừa nói vừa khóc, hai hàng nước mắt mắt chảy xuống ròng ròng. Hồi lâu lại nói:

- Ta thấy làm quái lạ! Không biết cớ sao các quan văn võ triều thần lại không có ai can ngăn Phi Giao hoàng hậu, Đồ Man Hưng Phục là đứa quyền gian trong nước, không khéo thì nó nhân dịp này mà chiếm đoạt giang sơn.

Doãn Thượng Khanh tướng công nói đến đây, lại vùng vằng đứng dậy, đập bàn mà kêu to lên rằng:

- Trời ơi! Ta là một bậc lão thần, trải thờ ba triều, lộc nước ơn vua, kể biết bao nhiêu, mà chưa báo đáp được chút nào cả. Chẳng thà ta đập đằu mà chết như Lương tướng công thuở trước thì nghìn thu sử sách, còn lưu lại được hai chữ “trung trinh”.

Nói xong, truyền cho Chu Thống lui xuống nhà dưới và dặn rằng:

- Nhà ngươi phải giữ kín, chớ tiết lộ cho ai biết, kẻo chúng lại đem lòng khinh bỉ thiên triều.

Chu Thống nói:

- Dám bẩm tướng công! Chúng tôi muốn vào thăm Hùng quốc cữu lắm, chẳng hay có thể nào được

Doãn Thượng Khanh thở dài mà bảo rằng:

- Nhà ngươi chớ lo phiền. Chủ nhân nhà ngươi bấy lâu dẫu bị nữ chủ Cao Ly giam cấm nhưng tấm lòng sắt đá vẫn không chịu đổi dời. Ta đã sai người dò la và tìm phương giải cứu, nhưng chưa có thể nói cho ngươi biết được.

Chu Thống vâng mệnh lui ra, Doãn Thượng Khanh tướng công vào thư phòng cầm bút viết một bức thư. Viết xong truyền gọi tên gia tướng là Tô Thành vào. Khi Tô Thành vào, Doãn Thượng Khanh tướng công dặn rằng:

- Tô Thành! Ta có một phong thư giao cho nhà ngươi đem vào cung đệ trình Hùng quốc cữu. Nhà ngươi nên cẩn thận và xin bức thư trả lời.

Doãn Thượng Khanh tướng công lại nói:

- Nhà ngươi chớ nói cho Hùng quốc cữu biết là có Chu Thống đến, kẻo quốc cữu lại thêm lo phiền.

Lại nói chuyện Hùng Khởi Phượng hàng ngày buồn bã, thường ra dạo bước quanh vườn, bỗng trông thấy một cái lầu cao ở về phía đông, văng vẳng xa nghe, trông có tiếng người khóc. Hùng Khởi Phượng trong lòng nghi hoặc, mới đi thẳng đến cửa lầu thì trông thấy chung quanh vắng vẻ không ai, mà cửa lầu lại khóa chặt. Hùng Khởi Phượng không hiểu thế nào, còn đang ngẩn ngơ đứng đấy, bỗng có một người lão nội giám tay xách giỏ đỏ vừa đi tới nơi. Tên lão nội giám trông thấy Hùng Khởi Phượng như người ngây dại liền hỏi:

- Dám thưa quốc cữu! Cớ sao hôm nay quốc cữu lại được thư nhàn?

Hùng Khởi Phượng nói:

- Mấy hôm nay thế tử không đến học, cho nên tôi cũng được thư nhàn, dạo bước chung quanh vườn, bỗng nghe có tiếng người khóc ở đây, mới lững thững lần đến. Chẳng hay trên lầu cao này giam cấm người nào? Và nhà ngươi tay xách cái chi thế?

Tên lão nội giám thở dài mà đáp rằng:

- Hùng quốc cữu ơi! Quốc cữu không hỏi đến mà rằng, chứ đã hỏi đến thì khiến cho tôi phiền muộn. Số là trên lầu cao này giam cấm ngôi thế tử, tức là cháu đích tôn tiền vương tôi thuở xưa. Câu chuyện dài ấy bây giờ nói không hết được. Xin quốc cữu cứ về, đến đêm khuya tôi sẽ lại hầu. Còn cái giỏ này là tôi mang cơm cho thế tử ăn đó. Việc này xin quốc cữu giữ kín cho, kẻo đến tai nữ chủ thì thế tử tôi khó toàn được tính mệnh.

Lão nội giám nói xong, mở khóa vào trong lầu, còn Hùng Khởi Phượng quay về chốn cũ. Khi ăn cơm xong, khép cửa đi nghỉ, truyền bảo các nội giám rằng:

- Đêm nay ta mệt nhọc, tha hầu cho các ngươi. Các ngươi phải yên lặng cho ta nghỉ, sáng mai cũng chớ có gọi cửa sớm vội.

Các nội giám đã biết tính Hùng Khởi Phượng xưa nay, đều vâng mệnh lui ra cả. Bấy giờ Nam Kim nữ chủ đang bị bệnh, cho nên các quân cấm vệ canh phòng cũng trễ nải, không được nghiêm túc như trước. Hùng Khởi Phượng thắp một ngọn đèn ngồi đợi tên lão nội giám đến. Sang đầu canh hai bỗng nghe tiếng gõ cửa thì có tên lão nội giám bước vào. Tên lão nội giám nói:

- Hùng quốc cữu ơi! Quả nhiên quốc cữu ngồi thắp đèn mà đợi tôi, thế mới biết người quí quốc thường hay tín thực.

Hùng Khởi Phượng hỏi:

- Nhà ngươi họ tên là gì? Vào cung đã được mấy năm nay? Mấy lời nhà ngươi ngỏ cùng ta, ta chẳng hiểu ra làm sao cả.

Lão nội giám thở dài mà đáp rằng:

- Hùng quốc cữu ơi! Tôi tên gọi Vương Trung. Vào cung từ đời tiền vương, bấy giờ tôi hãy còn nhỏ, mà nay đầu đã bạc trắng, bấm đốt ngón tay, gần năm mươi năm trời. Ngôi thế tử bị giam cấm ở trên lầu cao kia là về dòng đời tiền vương tôi thuở xưa. Nam Kim nữ chủ lập kế cho uống sinh hán hạ, để đến nỗi nói không được, rồi đem giam cấm vào đấy, mà chiếm đoạt ngôi vua. Tuy vậy thế tử tôi vẫn thông minh hiểu biết mọi việc. Từ khi quốc cữu đến tôi cũng thường đem tình hình trong cung mà nói cho thế tử tôi nghe. nữ chủ say mê những thế nào và quốc cữu nghiêm chính những thế nào, tôi đều nói hết.

Vương Trung nín lặng một lúc, rồi lại nói:

- Hùng quốc cữu ơi! Tôi thuật chuyện cho thế tử tôi nghe thì thế tử tôi lẩm nhẩm gật đầu, rồi lại ra hiệu bảo tôi đến nói với quốc cữu. Ngặt vì Nam Kim nữ chủ pháp lệnh nghiêm khắc lắm, cho nên bấy lâu tôi không dám đến. Độ này nữ chủ bị bệnh, chẳng để ý gì đến nơi cung cấm, mà cũng là lòng trời xui khiến mà hôm nay tôi bỗng gặp quí nhân, tôi có một việc muốn nhờ quí nhân, nếu quí nhân thành toàn cho được thì thật là một cái ơn tái tạo vậy.

Vương Trung vừa nói vừa khóc, lại sụp xuống đất lạy. Hùng Khởi Phượng vội vàng đỡ dậy mà bảo rằng:

Nếu việc như thế này mà nhà ngươi cầu ta thì há chẳng vô ích lắm thay. Ta đây cũng là một người bị giam cấm, còn cứu ai được nữa.

Vương Trung lại khóc mà thưa rằng:

- Chúng tôi không dám quấy việc gì cả, chỉ xin quốc cữu nói giúp với Nam Kim nữ chủ cho thế tử tôi được cắt tóc đi tu, thế là cứu cho thế tử tôi được toàn tính mệnh đó. Quốc cữu nói thế thì thế nào nữ chủ cũng vâng lời. Vừa rồi tôi đem cơm vào, thế tử tôi có viết mấy câu thơ bảo tôi đệ trình quốc cữu.

Nói xong, thò tay vào trong áo lấy ra một mảnh giấy đệ trình Hùng Khởi Phượng. Hùng Khởi Phượng mở ra xem, bài thơ như sau này:

“Thượng khách ít khi gặp

Sự tình khó giải phân

Há phải tham cực lạc

Chỉ muốn trọn tiền nhân

Muôn thuở nước còn đó

Trăm năm đời mấy xuân

Lòng này xin phát nguyện

Rũ sạch bụi hồng trần.”

Hùng Khởi Phượng đọc xong tấm tắc khen ngợi mà rằng:

- Thế tử cũng có văn tài! Xem ý trong mấy câu thơ này thì là người chán đời, chỉ muốn cắt tóc đi tu mà thôi.

Hùng Khởi Phượng nói chưa dứt lời thì bỗng có một người ở ngoài bước vào, Vương Trung chẳng còn hồn vía nào, sợ toát mồ hôi ra. Hùng Khởi Phượng nghoảnh nhìn có ý mừng rỡ. Nguyên người bước vào đó tức là gia tướng Hùng Khởi Phượng tên gọi Tô Thành. Bấy giờ Tô Thành sụp lạy mà bẩm rằng:

- Tôi là Tô Thành xin cúi đầu lạy chào quốc cữu.

Hùng Khởi Phượng bảo Tô Thành dậy rồi nghoảnh lại nói với Vương Trung rằng:

- Người này là gia tướng của tôi, đã leo qua thành mà vào tới trong đây.

Vương Trung nghe nói bấy giờ mới yên lòng. Hùng Khởi Phượng thở dài mà hỏi Tô Thành rằng:

- Thế nào? Doãn tướng công độ này vẫn được an khang đó chứ! Ta thường hỏi Thuận Thiên vương cũng đã biết rằng quốc sử mới tu bổ được một nửa mà mọi người đều bình yên cả. Nhưng ta nghe đồn toàn gia họ Hùng ta đều bị giam cấm. Phi Giao hoàng hậu lộng quyền chuyên chính, làm nhiều sự hung tàn, chẳng biết có quả như thế không?

Tô Thành liền đứng dậy mà bẩm rằng:

- Dám dẩm Hùng quốc cữu! Chính vì việc ấy mà hôm nay tôi vào đây, Chu Thống vừa mới tới đây, đã kể hết sự tình trong nước. Doãn tướng công có viết một bức thư, sai tôi đem vào để đệ trình quốc cữu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play