Lại nói chuyện Nam Kim nữ chủ từ khi giam cấm Hùng Khởi Phượng trong lòng
vẫn áy náy không yên, thỉnh thoảng lại di giá đến Đồng Tâm đình để cùng
Hùng Khởi Phượng ân cần hỏi han trò chuyện.Có khi ban rượu, có lúc
thưởng trà, Nam Kim hết cách kiều mị mà tấm lòng sắt đá của Hùng Khởi
Phượng vẫn cứ trơ trơ không hề biến đổi vậy.
Hùng Khởi Phượng
suốt ngày chỉ ngồi nghiễm nhiên xem sách và dạy bảo thái tử Cao Ly. Thế
tử Cao Ly tư chất thông minh cho nên bảo đâu biết đấy, Hùng Khởi Phượng
cũng không đến nỗi khó nhọc. Bấy giờ thế tử bị bệnh, nghỉ trong ít lâu,
Hùng Khởi Phượng có ý buồn mới hàng ngày cùng Thuận Thiên vương giảng
đàm binh pháp, để làm cách tiêu khiển. Hùng Khởi Phượng bảo Thuận Thiên
vương tâu với Nam Kim nữ chủ rằng:
-Muôn tâu nữ chủ! Thế tử sau
này có chức trách làm vua một nước, thiết tưởng cũng cần phải biết vũ
lược mới nên. Vậy xin mở một nơi xạ trường ở trong ngự viên để Hùng Khởi Phượng dạy thế tử cưỡi ngựa và tập bắn.
Nam Kim nữ chủ nghe lời
tâu,ngẫm nhĩ mừng lòng nhưng vì thế tử hãy còn trẻ tuổi cho nên có ý
ngần ngại chưa quyết. Bỗng nghe báo có quan hữu thừa tướng Khắc Lâm vào
bái yết. Khắc Lâm nguyên xưa là một người ngoại sủng của Nam Kim nữ chủ. Khi Bách Hoa vương hãy còn, Khắc Lâm làm chức điện tiền cẩm vệ, quyền
uy nhất nước. Khắc Lâm nói gì Bách Hoa vương cũng nghe. Đến khi Bách Hoa vương tạ thế, Khắc Lâm đã làm chức thừa tướng, đứng đầu hàng trăm quan, mới có lòng muốn phản nghịch. Nam Kim nữ chủ biết vậy, nghĩ cách kiềm
chế, liền xin Nguyên triều cho sứ thần sang để thị uy. Không ngờ khi sứ
thần là Hùng Khởi Phượng tới nơi thì Nam Kim nữ chủ lại đem tình luyến
ái, chẳng tưởng gì đến quốc chính. Bởi vậy quyền chính về tay Khắc Lâm
buôn tước bán quan, cửa dinh Khắc Lâm lúc nào cũng đông như chợ. Khắc
Lâm biết Nam Kim nữ chủ có tư tình với Hùng Khởi Phượng, thường dùng lời nói mà châm chích, Nam Kim nữ chủ biết mình trái cho nên không dám hống hách như xưa. Vì thế mà Khắc Lâm không sợ hãi gì, sinh sát một tay, uy
quyền càng ngày càng lừng lẫy. Bấy giờ Khắc Lâm nghe nói mở xạ trường để dạy cho thế tử, có ý không bằng lòng, mới tâu với Nam Kim nữ chủ rằng:
- Muôn tâu nữ chủ! Trong ngự viên không nên mở trường tập bắn. Vả lại thế tử hà tất phải tập bắn mà chi, gián hoặc không may mà gãy tay gãy chân
thì lệnh bà còn mặt mũi nào đối với thần dân trong nước. Đến khi sứ thần Nguyên triều ở đây đã bấy nhiêu năm, lệnh bà dẫu có nhan sắc khuynh
thành mà lòng hắn vẫn trơ trơ như sắt đá. Lệnh bà nên biết rằng ngày nay Nguyên triều có loạn, quốc chính cũng về tay một vị nữ hoàng. Lại nghe
đồn một nhà Hùng vương đều bị giam cấm. Kẻ hạ thần thiết tưởng lệnh bà
nên dùng kế phản gián, tâu với Nguyên triều rằng Hùng Khởi Phượng vì
việc ấy mà đem lòng oán giận, muốn mượn quân nước tôi về báo thù. Mượn
không được quân thì xúi người nước tôi nổi loạn. Nay xin giết Hùng Khởi
Phượng và tha cho Doãn Thượng Khanh tướng công về để giữ tính hòa hiếu
của hai nước vậy.
Nam Kim nữ chủ nghe lời tâu hầm hầm nổi giận:
- Nhà ngươi chớ tâu càn! Hùng quốc cữu là một người trung trinh ở đời ít
có! Trong bấy nhiêu năm trời, vẫn giữ được trong sạch, coi sự phú quý
như không. Ta yêu quý Hùng quốc cữu là yêu quý về tài năng kinh sư, lại
hết lòng dạy bảo thế tử cho ta. Hùng quốc cữu nghiêm chính lạ thường
không hề có chút dâm tà, vì thế mà ta càng thêm yêu quý. Một người như
thế ai nỡ nào mà đem hại cho đang. Đã nhiều lần lần nhà ngươi nói châm
chích ta, ta đây há lại chẳng biết hay sao, nhưng ta còn để tội cho nhà
ngươi đó. Không ngờ ngày nay nhà ngươi lại dám tâu càn. Khắc Lâm kia!
Nhà ngươi có còn nhớ không tiên đế toan chém mà ta phải hết lời tâu xin
cho nhà ngươi hay không? Chẳng những ta cứu cho nhà ngươi tính mệnh an
toàn, mà ta lại giúp cho nhà ngươi được an hưởng phú quý nữa. Nay nhà
ngươi không nhớ ơn thì chớ, nỡ lòng nào còn dị nghị ta.
Nam Kim nữ chủ nói xong nét mặt tím bầm, hồi lâu chưa nguôi cơn giận. Khắc Lâm lại tâu:
- Muôn tâu lệnh bà! Chẳng hay vì ai tả phù hữu bật khiến cho trong ngoài
được trị an. Nay kẻ hạ thần cứ thẳng khuyên can, lệnh bà chẳng nghe, lại còn nổi cơn giận. Trung ngôn thường hay nghịch nhĩ! Kẻ hạ thần chỉ e
khi kẻ hạ thần đã cáo thoái thì giang sơn này sẽ phải đổ nát, lệnh bà
cũng khó lòng mà giữ được ngôi trời.
Nói xong, cũng hầm hầm không cáo từ mà lui ra. Nam Kim nữ chủ càng nghĩ lại càng căm tức bội phần.
Muốn trị tội Khắc Lâm dị tất đã trôi mà ngồi lặng làm thinh thì chẳng
còn mặt mũi nào trông thấy các quan triều thần nữa. Nam Kim nữ chủ ngẫm
nghĩ hồi lâu rồi lẩm nhẩm nói một mình rằng: “Khắc Lâm tâu cũng có lẽ
phải. Ta để Hùng quốc cữu ở đây, cũng chẳng ra thế nào. Trong bấy nhiêu
năm trời, ta uổng phí bao nhiêu tâm cơ, mà chàng vẫn ra tình hờ hững. Ta vì chàng mà bỏ cả triều chính, có khi nhân lúc phẫn uất, thành ra ghét
lời can gián, thường giết hại kẻ trung thần. Hùng quốc cữu ơi! Thông
minh như ta mà đến nỗi mang tiếng “hôn quân” là lỗi tại chàng đó. Vả ta
ngày nay biếng ăn quên ngủ, tinh thần hao tổn, mười phần người đã gầy ba bốn phần. Thế thì dây oan nghiệt kia, ta cầm dao sắt mà cắt đứt đi cho
rồi. Còn căm tức thay về một nỗi hùng quốc cữu lại hay đem sự xấu xa của ta mà nói với mọi người, để khiến ta phải đeo tiếng nhơ nhuốc. Thế thì
bây giờ ta dẫu giết chàng, cũng không phải là ta bạc tình vậy.”
Nói xong, tức khắc đứng dậy lên xe đi thẳng tới Đồng Tâm đình. Các nội giám ở đấy toan truyền báo cho Hùng Khởi Phượng biết thì Nam Kim nữ chủ gọi
mà bảo rằng:
- Các ngươi cứ yên lặng, không cần phải truyền báo!
Nam Kim nữ chủ rón rén đến ngoài cửa sổ đứng dòm thì thấy Hùng Khởi Phượng
đang nghiễm nhiên ngồi giảng sách cho thế tử Người dẫu đứng tuổi nhưng
phong lưu vẫn không giảm chiều xuân. Nam Kim nữ chủ mỗi khi trông thấy
Hùng Khởi Phượng duỗi cánh tay ngọc cầm lấy quản bút, liếc mắt đưa vào
cuốn sách thì trong lòng lại bội phần mến yêu. Bấy giờ Nam Kim nữ chủ
mới lên tiếng bước vào. Thế tử vội vàng đứng dậy. Hùng Khởi Phượng cũng
đứng dậy mà tâu rằng:
- Muôn tâu lệnh bà! Chẳng hay lệnh bà tới nơi sao không cho người truyền báo?
Nam Kim nữ chủ cười mà đáp rằng:
- Tiên sinh đang giảng sách khó nhọc, tôi sợ truyền báo lại thêm phiền
cho tiên sinh. Xin mời tiên sinh ngồi, hà tất phải thủ lễ. bây giờ hãy
cho thế tử lui vào trong cung.
Hùng Khởi Phượng chắp tay vái chào rồi ngồi xuống ghế. Nam Kim nữ chủ cũng ngồi một cái ghế gần đấy, dùng
lễ “Tân chủ” mà tương tiếp. Các nội giám dâng trà. Hùng Khởi Phượng nói:
- Chẳng hay hôm nay lệnh bà di giá tới đây, muốn chỉ giáo điều gì chăng?
Nam Kim nữ chủ mỉm cười mà đáp rằng:
- Tiên sinh ơi! Tôi đến đây hôm nay trước là tạ ơn tiên sinh đã chịu khó
dạy bảo thế tử, sau là nhân vừa rồi có sứ thiên triều đến, vậy tôi muốn
thuật chuyện ở bên quý quốc cho tiên sinh nghe. Số là bên thiên triều
ngày nay quyền chính về tay Phi Giao hoàng hậu, toàn gia họ Hùng đều bị
giam cấm cả rồi. Phi Giao hoàng hậu lại sai sứ sang đây, bảo tôi giết
tiên sinh đi. Bấy lâu tôi không dám nói là sợ tiên sinh nghĩ đến hai
thân mà lo phiền chăng. Nay thấy tiên sinh muốn lập xạ trường để dạy thế tử tập bắn, thật là có lòng trung thành với nước tôi, vậy tôi muốn đem
quyền chính trong triều mà trao cả cho tiên sinh. Tiên sinh nên biết
rằng Cao Ly này dẫu là nước nhỏ, nhưng năm nghìn dặm dân giàu quân mạnh, cũng đủ mà vùng vẫy bể khơi. Hay là tiên sinh chê tôi tuổi quá chiều
xuân thì bao nhiêu phi tần trong cung than cho tiên sinh thụ dụng. Đợi
trong mấy năm nữa rồi tôi cùng tiên sinh trở về kinh địa, còn nước Cao
Ly này thì lại giao trả cho thế tử Cao Ly. Nếu tiên sinh không nghe lời
tôi thì chớ trách tôi đây là một đứa bạc tình vậy.
Nam Kim nữ chủ nói xong, lại tủm tỉm cười. Hùng Khởi Phượng nghe nói động lòng thương
xót, liền ngẩn người ra như ngây như dại. Nét mặt tái mét, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng. Nam Kim nữ chủ thấy vậy, vội vàng chạy đến
bên cạnh đưa tay đỡ lấy Hùng Khởi Phượng rồi ân cần bảo rằng:
-
Hùng tiên sinh ơi! Tiên sinh chớ kinh hãi! Vừa rồi tôi nói bỡn tiên sinh đó mà thôi. Từ khi tiên sinh sang tới Cao Ly này, chỉ vì dung nhan của
tiên sinh mà khiến cho tôi ngày đêm mơ tưởng, ăn không ngon miệng, ngủ
không yên giấc. Tôi nỡ lòng nào mà hại tiên sinh, tiên sinh chớ kinh
hãi.
Nam Kim nữ chủ cứ ghé miệng đến gần mà nỉ non dỗ dành mãi.
Hùng Khởi Phượng dần dần hồi tỉnh, trông thấy Nam Kim nữ chủ đang ở cạnh mình vội vàng đứng dậy, ra phía xa, rồi cau mày nổi giận mà rằng:
- Sao lệnh bà lại như thế! Nhà họ Hùng tôi mấy đời chịu ơn triều đình, có công thì phong, có tội thì giết, tôi không dám oán giận. Từ khi tôi
phụng mệnh triều đình bước chân ra đi thì thân này đã bỏ ngoài cái chết. Xin lệnh bà chớ dùng những câu ngụy ngôn mà dọa nạt kẻ hạ thần này.
Hùng Khởi Phượng nói xong, vẫn còn hầm hầm nổi giận, đặt mình ngồi phịch
xuống ghế, không ngờ Nam Kim nữ chủ lại rón rén đến gần, miệng tủm tỉm
cười mà bảo rằng:
- Hùng tiên sinh ơi! Lòng tôi đã quyết, hôm nay thế nào tiên sinh cũng phải theo tôi về chánh cung. Một đêm sum họp
cùng nhau rồi sáng mai tôi nhường bảo bị cho tiên sinh. Làm vua ở Cao Ly này sung sướng kể sao cho cùng, xin tiên sinh chớ nên coi thường vậy.
Các bậc anh hùng hào kiệt xưa nay muốn tranh bá đồ vương, còn phải tốn
bao nhiêu công của, nay tiên sinh tự nhiên mà được an hưởng phú quý. Sự
gặp gỡ may mắn ấy, ở đời phỏng có mấy người.
Nam Kim nữ chủ vừa
nói vừa chạy đến giơ tay nắm chặt lấy áo Hùng Khởi Phượng, liếc mắt đưa
tình, rồi khẽ cất tiếng oanh thỏ thẻ mà bảo rằng:
- Hùng tiên sinh ơi! Tiên sinh nghĩ thế nào?....
Bấy giờ Hùng Khởi Phượng căm tức bội phần, vùng vằng đứng dậy, trừng mắt mà mắng rằng:
- Hạng Nam Kim kia! Nhà ngươi chớ càn rỡ! Người đâu mà lại vô sỉ đến như
thế! Ta nghĩ nhà ngươi cũng là người Trung Quốc, cho nên đêm lời phải
trái khuyên nhủ nhà ngươi, không ngờ nhà ngươi lại cứ một mực chấp mê,
vẫn quen thói trăng hoa dâm đãng. Ta đây không phải sợ chết, chỉ vì có
Doãn tướng công là bậc lão thành thạc đức ta không muốn di lụy đến
người. Nay thiên triều đã giáng chỉ định bắt tội ta thì nhà ngươi cứ đem ra mà giết, chứ ta đây đường đường là thân nam tử, không khi nào chịu
nhục với ai. Nhà ngươi mau mau cho ta ra nhà công quán, để ta được cùng
Doãn tướng công cùng chết cho rồi.
Nam Kim nữ chủ cười mà bảo rằng:
- Hùng tiên sinh ơi! Điều ấy tôi khó vâng lời tiên sinh lắm. Ngày nay
lòng tôi đã quyết. Tiên sinh nên biết rằng: Nghe hay không nghe tùy ý
tiên sinh, nhưng giết hay không giết là quyền tại tôi vậy. Hùng tiên
sinh ơi! Tiên sinh đường đường là thân nam tử thì tôi đây há không phải
đường đường là một vị nữ vương, tiên sinh kết bạn cùng tôi, thiết tưởng
chẳng lấy chi làm sỉ nhục. Nếu tiên sinh quả một lòng sắt đá, không nghe lời tôi thì tôi không giết tiên sinh làm gì, chỉ lột bỏ mũ áo, đem giam vào ngục thất, sai bọn ác thiếu vào làm cho cực khổ trăm chiều, thử xem tiên sinh, tính thế nào. Hùng tiên sinh ơi! Nên nghe lời tôi đi, kẻo
sau này lại hối.
Hùng Khởi Phượng nổi giận mà rằng:
- Hạng Nam Kim kia! Mày tưởng ta không giết được mày hay sao! Trước sau cũng
là một chết, ta giết mày rồi còn hơn sau này chết một cách ám muội mà
chẳng ai hay.
Nói xong, liền rút thanh bảo kiếm treo ở trên tường toan chém Nam Kim nữ chủ. Nam Kim nữ chủ vội kêu cứu giá, thì bọn cung
nữ chạy đến định giật lấy thanh bảo kiếm, nhưng không giật được, mới quì xuống mà rằng:
- Hùng tiên sinh ơi! Sao tiên sinh nỡ lòng nào như thế! Xin tiên sinh hãy nghĩ lại.
Bọn nội giám ở ngoài cũng lật đật chạy vào,nhưng tay không thì “cứu giá làm sao cho được, mới đều phải quì xuống mà kêu van Hùng Khởi Phượng. Bỗng
thấy một tên lão nội giám cõng thế tử đến. Nguyên thế tử bấy giờ dẫu còn trẻ tuổi, mà tính khí khác phàm, trông thấy Nam Kim nữ chủ bước vào,
dẫu đứng dậy lui ra nhưng có sai một tên lão nội giám dò la ý tứ. Khi
nghe tin ấy thế tử không kịp lên xe, liền sai tên lão nội giám cõng đến. Thế tử vào tới nơi, trông thấy Nam Kim nữ chủ bị Hùng Khởi Phượng túm
chặt lấy áo, mũ rơi xuống đất, đai cũng tuột lỏng, chẳng thành ra thể
thống gì. Thế tử vội vàng chạy đến ôm Nam Kim nữ chủ rồi khóc mà nói với Hùng Khởi Phượng rằng:
- Hùng tiên sinh ơi! Thân mẫu tôi có điều gì lầm lỗi, tôi xin cam chịu. Xin tiên sinh giết tôi mà tha cho thân mẫu tôi!
Thế tử nói xong, lại nức nở khóc hoài. Bấy giờ Hùng Khởi Phượng mới buông
Nam Kim nữ chủ ra, bỏ thanh kiếm xuống, rồi đỡ lấy thế tử và nói:
- Thế tử chớ lo phiền! Lệnh bà càn dỡ khiến cho tôi phải căm tức muôn
phần! Tôi chắc hôm nay lệnh bà uống nhiều rượu quá, nếu không thì cớ sao lại đến nổi thất thường. Bây giờ tính mệnh tôi hoặc giết hoặc mổ tuỳ
lượng quý quốc, lòng tôi đây thật không hề oán giận chút nào.
Thế tử cúi đầu sụp lạy mà thưa rằng:
- Hùng tiên sinh ơi! Có đâu lại dám như thế!
Các cung nữ cùng các nội giám xúm lại đỡ Nam Kim nữ chủ dậy rồi dắt ra xe
đưa về trong cung vực nằm ở trên long sàng. Hồi lâu thế tử về cung, mở
màn trông thấy Nam Kim nữ chủ cứ ngẩn người đứng nhìn. Bấy giờ các cung
nữ dâng nước sâm thang để Nam Kim nữ chủ uống. Nam Kim nữ chủ nằm yên
trong hồi lâu rồi bỗng ứa nước mắt khóc mà kêu to lên rằng:
-
Hùng Khởi Phượng ơi! Ta cùng nhà ngươi tất có tiền oan nghiệt chứơng chi đây! Ta không ngờ nhà ngươi lại nỡ lòng xử với ta như thế! Cuộc ân ái
từ nay đoạn tuyệt, ta không thể nào tha cho đứa bạc tình kia!
Nam Kim nữ chủ noí xong, lại cau mày nghiến răng, lấy tay vỗ xuống giường
mà thở ngắn than dài, khiến cho thế tử cũng phải kinh hãi. Thế tử nói:
- Thân mẫu ơi! Sao thân mẫu lại nghĩ lẩn thẩn như thế? Hùng tiên sinh
thật là một người chánh trực. Từ khi vào dạy con đến giờ, tiên sinh chỉ
giảng đạo đức thuyết nhân nghĩa, chứ không hề cười đùa cỡn bợt bao giờ!
Vả tiên sinh ngày nào cũng nghĩ đến vua, đến nước và nhớ cha mẹ, ruột
tằm bối rối giọt lệ chứa chan, còn lòng tưởng đến sự vui thú ở nước ta
nữa. Ngày nay thân mẫu giận mà đem chém thì tình thầy trò, con đây biết
xử thế nào. Một ngày nên nghĩa, một chữ nên thầy, con xin thân mẫu nghĩ
lại cho kỹ.
Thế tử còn đang khóc lóc tâu bày thì bỗng thấyng chạy vào báo rằng:
- Muôn tâu lệnh bà! Thuận Thiên vương xin vào yết kiến, nói có việc khẩn cấp quân sự.
Nam Kim nữ chủ thở dài mà than rằng:
- Ta còn mặt mũi nào trông thấy Thuận Thiên vương. Thôi thì nhà ngươi cứ ra nói là ta nay mệt nhọc, không thể tiếp kiến được.
Nội giám vâng mệnh lui ra. Hồi lại vào báo rằng:
- Muôn ta lệnh bà! Thuận Thiên vương nói là có việc khẩn cấp cần phải diện tấu.
Nam Kim nữ chủ bất đắc dĩ phải gượng ngồi ở trên sàng, rồi cho mời Thuận
Thiên vương vào. Nam Kim nữ chủ lại bảo thế tử lui ra. Khi Thuận Thiên
vương vào, Nam Kim nữ chủ hỏi rằng:
- Chẳng hay có việc chi mà
khẩn cấp như thế! Sao đại vương không thay quyền tôi mà phê phó cho
xong. Hôm nay tôi mệt nhọc trong mình, cần phải tịnh dưỡng.
Thuận Thiên vương nói:
- Muôn tâu lệnh bà! Việc này há phải việc thường mà bảo rằng kẻ hạ thần
dám tự tiện phê phó. Số là Đông di nổi loạn, đã đem quân thẳng tới Thạch Sơn châu, có tuyên bá một đạo hịch văn, chỉ trích những tội lỗi của
lệnh bà, nói nhiều câu rất càn dỡ.
Thuận Thiên vương nói xong,
cầm đạo hịch văn đệ trình Nam Kim nữ chủ. Nam Kim nữ chủ mở ra xem, có ý hổ thẹn. Thẹn quá hóa giận, liền sầm nét mặt lại mà quát to lên rằng:
- Hay cho Đông di tặc tử! Dám cả gan đem quân xâm phạm đất ta. Lại còn
thêu dệt những điều thị phi, ta không thẻ nào mà khoan thứ cho được. Đại vương ơi! Các quan triều thần xem đạo hịch văn này thì định xử trí ra
thế nào?
Thuận Thiên vương nói:
- Các quan triều thần,
người thì nói nên phủ dụ, người thì nói nên khai chiến, chỉ có Khắc Lâm
quyết định phải đem quân đi ngay, chớ để cho quân giặc vào cõi. Vậy kẻ
hạ thần thiết nghĩ lệnh bà nên sai Khắc Lâm làm thống soái, đem quân đi
đánh giặc Đông di.
Nam Kim nữ chủ nghe lời tâu, nét mặt tươi cười mà phán rằng:
- Nếu vậy hay! Nếu vậy hay! Thật là diệu kế! Khắc Lâm ngày nay lộng quyền chuyên chính, sai hắn đi việc ấy cũng bớt được sự lo ngại cho ta. Còn
như việc ta lưu sứ thần Nguyên triều ở đây, ta nghĩ lấy làm hối lắm. Bây giờ ta chỉ muốn chém Hùng Khởi Phượng và báo với Doãn Thượng Khanh là
hắn bị bệnh chết, tất Doãn Thượng Khanh cũng chẳng hiểu ra thế nào. Rồi
sau ta tha cho Doãn Thượng Khanh trở về nước nhà, bất tất phải tu bổ
quốc sử Cao Ly nữa.
Thuận Thiên vương nghe lời phán chỉ lấy làm kinh ngạc vội vàng quì xuống tâu rằng:
- Muôn tâu lệnh bà! Nếu lệnh bà làm việc ấy thì tai vạ rất to. Số là
Nguyên triều nước giàu dân mạnh, lại có những tay tướng giỏi như nhà
Hoàng Phủ, văn võ toàn tài. Ô Tất Khải nguyên soái và Thần Vũ đạo nhân
thuở xưa cũng còn không địch nổi. Nay nghe tin lệnh bà giết Hùng Khởi
Phượng, tất phải cử đại binh sang hỏi tội. Khi ấy thì mặt trong Đông di
quấy rối, mặt ngoài thì quân Nguyên triều kéo tới, ta biết xử trí làm
sao. Và Hùng Khởi Phượng phụng mệnh lệnh bà vào dạy thế tử, thế thì thầy trò nghĩa nặng, nỡ nào đem ra hành hình. Kẻ hạ thần vì lòng trung thành mà cứ thẳng tâu ngay, xin lệnh bà nghĩ đi nghĩ lại cho kỹ.
Nam Kim nữ chủ lẩm nhẩm gật đầu mà phán rằng:
- Đại vương nói có lẽ phải. Nếu vậy thì lại cứ để Hùng Khởi Phượng dạy
học như xưa, mà câu chuyện bí mật này, đại vương chớ có tiết lộ cho ai
biết.
Thuận Thiên vương cáo từ lui ra, lại đến nhà công quán xin
vào yết kiến Doãn Thượng Khanh tướng công. Doãn Thượng Khanh tướng công
hỏi rằng:
- Đại vương mới vừa đi, bây giờ lại đến, tất là trong
cung có sự quan trọng chi đây, xin đại vương ngỏ lời cho lão thần này
được biết.
Thuận Thiên vương thở dài mà than rằng:
- Doãn
tướng công ơi! Nước Cao Ly tôi ngày nay sắp có việc binh đao, giang sơn
này khó mà giữ cho khỏi đổ nát.Thuận Thiên vương liền đem việc Đông di
nổi loạn và lời Nam Kim nữ chủ nói thuật cho Doãn Thượng Khanh tướng
công nghe. Doãn Thượng Khanh tướng công không nghe nói thì thôi, đã nghe nói thì lửa giận bừng bừng không thể nào mà dằn được nữa. Doãn Thượng
Khanh tướng công nói:
- Nếu vậy thì tôi còn nhẫn nại làm sao
được. Trong khi hai nước giao chiến, còn không chém sứ thần, huống chi
chúng tôi phụng mệnh Nguyên triều sang đây là vì việc điếu tang, cớ sao
lại dám tự tiện chém giết. Tôi ở đây chẳng khác nào như tù giam lỏng,
chỉ mong bao giờ tu bổ xong bộ Cao Ly quốc sử để được trở về nước nhà.
Ai ngờ nữ chủ hoang dâm, lại giam cấm sứ thần Nguyên triều mà làm lắm
điều cực khổ. Ngày nay nữ chủ đã định giết Hùng quốc cữu thì thân già
này còn tiếc làm chi.
Nói xong, đứng dậy, định vào chốn triều
đường để liều mình với Nam Kim nữ chủ. Thuận Thiên vương kinh hãi, vội
vàng nắm lấy áo mà bảo rằng:
- Doãn tướng công ơi! Tướng công hãy thư thả cho tôi được nói một lời. Tôi cùng tướng công kết bạn trong mấy năm trời, thật là một tâm phúc tương kỳ, không giấu nhau một điều gì
cả. Nguyên nữ chủ nước tôi dẫu rằng hoang dâm, nhưng chính lệnh nghiêm
minh, cho nên trị vì trong mấy năm nay mà nước nhà vẫn được yên ổn.
Không ngờ ngày nay tinh thần giảm tổn, lại biến tâm cải tính, điên đảo
thất thường, để đến nỗi trong thì Khắc Lâm chuyên quyền, ngoài thì Đông
di nổi loạn, bây giờ việc nước bối rối, chưa biết tính làm sao. Doãn
tướng công ơi! Tướng công chớ nên liều mình, tôi nghe nói bên quí quốc
độ này quyền chính cũng về tay một bà hoàng hậu. Hồi tháng trước sứ thần nước tôi sang cống trở về, có thuật chuyện rằng thượng hoàng bỏ đi,
thái hậu bị bệnh, còn thiên tử thì bị mục tật. Nay tướng công liều chết, phỏng có ích gì, nên lưu cái thân hữu dụng để bổ cứu cho nhà cho nước.
Việc Hùng quốc cữu, tôi đã hết sức tâu xin nữ chủ, vậy nữ chủ vẫn để dạy thế tử như trước, cũng không phải lo ngại, khi nào tướng công tu bổ
xong bộ quốc sử, bấy giờ hai người tất cùng được về. Còn một việc quan
trọng ở nước tôi ngày nay, tôi rất lấy làm khó nghĩ, tướng công là bậc
tài cao trí rộng, xin tướng công vì tình bạn hữu mà trừ tính giúp cho.
Doãn Thượng Khanh tướng công thở dài mà than rằng:
- Việc biến loạn ở nước tôi là bởi Phi Giao, nhưng vợ chồng Hoàng Phủ
Tương vương về đến kinh thành thì tất cũng giữ được vô sự. Nay đại vương có điều gì muốn chỉ giáo xin đại vương cứ nói cho nghe.
Thuận Thiên vương đứng dậy mà thưa rằng:
- Việc này là một việc bí mật, vậy xin vào phòng riêng bấy giờ ta sẽ nói chuyện.
Doãn Thượng Khanh tướng công theo Thuận Thiên vương vào nơi phòng ngủ. Bỗng
thấy Thuận Thiên vương ứa hai hàng nước mắt rồi kêu to một tiếng mà
rằng:
- Doãn tướng công ơi! Để tôi kể hết đầu đuôi cho tướng công nghe. Số là ngôi thế tử con tiền vương nước tôi thuở xưa tạ thế. Bấy
giờ thế tử có sinh được một người con tên gọi Thừa Hoàng tuôi hãy còn
nhỏ. Tiền vương tôi vì cớ cháu nội tôn còn nhỏ, vậy nên mới truyền ngôi
cho em là Bách Hoa vương. Bách Hoa vương yêu Thừa Hoàng như con, lập làm thế tử. Khi có Nam Kim nữ chủ vào cung thì quyền chính trong cung thu
về một tay, làm lắm điều càn dỡ. Doãn tướng công ơi! Cao Ly nước tôi từ
khi Cơ Tử thụ phong, vốn là một nước biết giữ lễ nghĩa. Thế mà ngày nay
nữ chủ cử chỉ cuồng bội, thật là một điều sỉ nhục cho nước tôi. Nam Kim
nữ chủ vào cung trong mười saú năm chuyên sủng, mà mãi đến năm cuối mới
sinh được một vị công chúa, lại mạo tấu là hoàng nam. Bách Hoa vương chỉ ngày đêm đam mê tửu sắc, cũng chẳng biết chi cả. Đến lúc bệnh nguy, Nam Kim nữ chủ tâu xin lập con mình, nhưng Bách Hoa vương không nghe. Có
dặn riêng chúng tôi rằng: “Các ngươi chịu ơi triều đình, nên hết lòng
giúp cho thế tử được lên ngôi đại bảo”. Câu nói ấy, tôi và các quan văn
võ triều thần đều được cùng nghe. Ai ngờ khi Bách Hoa vương tạ thế, thế
tử ra làm lễ chủ tang, không biết Nam Kim nữ chủ cho uống thứ gì mà bỗng thành ra nói không được. Bởi vậy thế tử phải vào cung tịnh dưỡng mà Nam Kim nữ chủ thì lên quyền tạm ngôi trời. Nam Kim nữ chủ lại tuyên bá
rằng: “cha truyền con nối là lẽ tự nhiên. Ngày nay quốc vương hiện có
hoàng nam, cớ sao lại trả ngôi về dòng tiền vương được. Nếu các quan văn võ triều thần ai dám trái mệnh thì giao cho Khắc Lâm được quyền tức
trảm.” Doãn tướng công ơi! Bấy giờ Khắc Lâm đem quân vào chốn triều
đình, tuốt gươm đứng ở trên thềm mà quát to lên rằng: “Quốc vương đã có
di mệnh thì các quan triều thần phải tuân theo. Ngày nay ngôi đại bảo đã có Nam Kim nữ chủ làm chủ trương, bất tất phải đề xướng việc tiền vương trước”, nói xong Khắc Lâm lại giơ thanh gươm lên mà chỉ trỏ, các quan
triều thần phỏng ai còn dám nói gì, chỉ có Đông di và mấy nước nhỏ gần
đây không chịu tiến triều, cho Nam Kim nữ chủ mới dâng biểu xin quí quốc sai sứ thần đến là cốt để thị uy với mấy nước kia vậy. Khi trông thấy
Hùng quốc cữu đang độ thanh xuân liền đem tình luyến ái mượn sự tu bổ
quốc sử để giữ Hùng quốc cữu lại một lòng sắt đá, chẳng chút chuyển dời, ngày nay Nam Kim nữ chủ lấy làm hối. Xin tướng công nhẫn nại một chút,
tất thế nào cũng có ngày được về. Còn việc nước tôi, tôi lấy làm khó
nghĩ quá, nếu cứ để yên như thế, thì thật tôi phụ lòng tiền vương. Xin
tướng công đem kiến thức cao minh khải phát cho kẻ ngu muội này.
Doãn Thượng Khanh tướng công nghe nói, lẩm nhẩm gật đầu khen rằng:
- Thế mới biết nước nào cũng có người trung nghĩa! Đại vương muốn cho thế tử được phục vị, việc ấy đã đành, nhưng chẳng hay thế tử uống phải thức thuốc gì mà thành ra người câm. Nếu không chữa khỏi thì chẳng lẽ người
lại làm chúa tể trong một nước. Cho biết rằng việc phục vị không khó mà
chỉ khó về một nỗi làm thế nào chữa cho thế tử khỏi bị bệnh câm.
Thuận Thiên vương thở dài mà than rằng:
- Không ngờ Nam Kim nữ chủ diện mạo như thế mà thành ra người hiểm sâu, tôi nghe đâu đã dùng thứ sinh bán hạ mà cho thế tử uống.
Doãn Thượng Khanh tướng công mừng rỡ mà rằng:
- Nếu phải là sinh bán hạ thì có cách chữa được. Nguyên xưa Mạnh Lệ Quân
rất tinh thông nghề thuốc, thường nói chuyện với tôi rằng: “Hễ ai uống
lầm phải sinh bán hạ thì dùng lục đậu thang mà cứu giải”. Nay đại vương
hãy dùng lục đậu thang mà hàng ngày cho thế tử uống, thử xem ra làm sao.
Thuận Thiên vương nói:
- Doãn tướng công ơi! Thế tử bị giam cấm ở trong cung đã mấy năm nay. Mà
nữ chủ pháp lệnh rất nghiêm khắc, dẫu hàng ngày cho ăn uống tử tế, nhưng chỉ ngồi một xó, không hề được rời bước đến đâu. Thế thì bây giờ dẫu có thầy hay còn làm thế nào mà cho uống thuốc được.
Doãn Thượng Khanh tướng công nói:
- Đại vương chớ lo phiền! Người ta có chí thì việc gì cũng làm cũng xong
được! Chẳng hay thế tử bị giam cấm ở cung nào? Người nào nào cai quản ở
chỗ ấy?
Thuận Thiên vương nói:
- Cái cung ấy ở về phía
đông vườn thượng uyển, cao ngất từng mây, có cửa sổ trông ra bốn mặt.
Nội giám Vương Trung cai quản ở đấy. Người ấy là một người trung thành,
cho nên thế tử cũng không đến nỗi khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT