Ngày hôm sau, Định Quốc tướng quân ra công đường truyền đòi địa phương quan
vào, rồi tức khắc cách chức quan thủ sở tại, lấy Bách Toàn thay quyền và giao cho xét án Vệ Ngọc. Bách Toàn phụng mệnh tra xét, bắt bọn phụ nữ
phải nhập tịch vào giáo phường, còn Vệ Ngọc thì cứ tống giam, đợi khi
bắt được Hùng Khởi Thần và Vệ Dũng Bưu, bấy giờ sẽ cùng đem xử quyết.
Định Quốc tướng quân phê chuẩn cà lại phán bảo các quan văn võ:
- Các ngươi để cho đứa phản nghịch trốn thoát được, đáng lẽ đều phải cách chức cả, nhưng ta mới tới đây là lần thứ nhất, vậy hãy rộng ơn mà khoan thứ cho. Từ lần sau trở đi các ngươi nên cẩn thận.
Các quan vâng dạ, lạy tạ lui ra. Định Quốc trở vào nhà trong, chỉ chăm chăm mong đợi
tin mừng.Từ xưa đến nay, nhân tình bao giờ cũng vậy, không mong đợi thì
thôi, chứ đã mong đợi thì ngày giờ càng dài ghê. Cách mấy hôm sau, Định
Quốc nóng tiết cho lệnh tiễn đi đòi quan phủ Bách Toàn đến.
Bách Toàn vào bẩm với Định Quốc:
- Chúng tôi đã vì tướng quân tuyển được mỹ nhân. Nguyên mỹ nhân đây là
một người trong giáo phường, giá đáng nghìn vàng, vậy số tiền ấy xin
tướng quân phát cho thì quan dân mới khỏi dị nghị.
Định Quốc
tướng quân nghe nói tức khắc truyền trích tiền công khố, lấy một nghìn
lạng vàng trao cho Bách Toàn làm sinh kim, lại thưởng cho năm trăm lạng
để tạ môi nhân nữa. Bách Toàn sửa sang một nơi động phòng, đưa Lã di
nương và nàng Văn Cơ vào ở đấy trước, cắt các nữ tỳ hầu hạ. Trong phòng
trần thiết rất lịch sự: nhà vàng rực rỡ, trướng gấm trang hoàng, đỉnh
trầm đốt hương, đài sen nối sáp, thật là một nơi phú quý vương phủ vậy.
Lã di nương trông thấy, hóa cả mặt lên, rồi chúc mừng nàng Văn Cơ rằng:
- Văn Cơ con ơi! Con chớ nên phiền não! Con hãy nhìn đó mà coi, phú quý
biết dường nào, thật con đã được chốn nương thân. Tướng quân đây dẫu
người thô bỉ, nhưng nói năng cũng có vẻ nghiêm trang. Khi con tiếp kiến
tướng quân, nên phải thủ lễ.
Lã di nương còn đang khuyên nhủ thì có nữ tỳ vào bẩm:
- Tướng quân đến, mau mau ra nghênh tiếp.
Lã di nương giục nàng Văn Cơ ra. Nàng không chịu ra lại đứng quay mặt vào
mà khóc nức nở. Lã di nương luống cuống không biết làm thế nào. Bấy giờ
Định Quốc tướng quân đã vào trong phòng, có bốn tên tiểu đồng xách đèn
lòng đi theo. Lã di nương bất đắc dĩ phải quì xuống mà bẩm rằng:
- Tôi là Lã thị xin cúi chào tướng quân.
Định Quốc cúi đầu đáp lại, rồi mời Lã di nương đứng dậy mà bảo rằng:
- Lã di nương nhà họ Vệ ơi! Từ nay trở đi, di nương ở đây mà giúp con gái trông nom việc nội trợ cho tôi, tôi sẽ cho nàng làm chính thất phu nhân đó.
Lã di nương nói:
- Tướng quân đã có lòng đoái thương như vậy thì mẹ con tôi thật cảm tạ vô cùng.
Bỗng thấy các nữ tỳ bày tiệc. Định Quốc tướng quân ngồi xuống ghế, còn
truyền mời phu nhân (trỏ Văn Cơ) đến để cùng uống rượu mừng. Lã di nương vội vàng đỡ nàng Văn Cơ và rỉ tai bảo thầm rằng:
- Những lời tướng quân nói vừa rồi, con có nghe tiếng không, con còn muốn chi nữa!
Bỗng nghe báo có Bách Toàn vào yết kiến. Định Quốc tướng quân hiểu ý, nét mặt hớn hở mà bảo rằng:
- Đạ tạ lòng tử tế của nhà ngươi, nhưng chẳng hay vì cớ chi mà chậm đến bấy nhiêu ngày?
Bách Toàn nghiêm nét mặt mà đáp:
- Chết nỗi! Tướng quân kêu chậm à! Tôi không dám khoe chứ việc này trừ
phi tay Bách Toàn khó lòng xong được! Tướng quân dẫu quyền cao chức
trọng thật, nhưng hồ dễ đã hiếp chế nổi một người mỹ nhân!
Định Quốc hỏi:
- Cớ sao?
Bách Toàn khẽ nói:
- Tôi vâng mệnh tướng quân, đòi mẹ con nàng vào, nào uy hiếp, nào dỗ dành, bấy giờ Lã thị mới chịu nộp con.
Định Quốc tướng quân tươi cười mà bảo rằng:
- Lo gì chẳng được phú quý!
Bách Toàn khẽ nói:
- Nhưng nào đã xong! Nàng Văn Cơ kia cứ cau mày nghiến răng mà nức nở
khóc. Nàng nói nàng vốn là con nhà thế phiệt, khi nào chịu nhập tịch
giáo phường. Nàng lấy việc ấy làm một việc xấu xa, chỉ một hai toan liều mình tự tử.
Định Quốc tướng quân nói:
- Trời ơi! Thế thì biết làm thế nào!
Bách Toàn cười mà bảo rằng:
- Tướng quân không ngại! Ba tấc lưỡi của tôi đã chịu dụng công thì dẫu
thiên tiên cũng có thể chuyển lòng được! Tôi khuyên nhủ hai ba lần, bấy
giờ nàng mới chịu nghe.
Định Quốc mừng rỡ mà khen:
- Ừ! Giỏi! Có thế mới được chứ!
Bách Toàn nói:
- Đã đành rằng được! Nhưng nàng còn đòi ba điều nếu tướng quân không chịu thì nàng quyết tự tử.
Định Quốc vội vàng hỏi:
- Ba điều là những điều gì? Ta xin ưng thuận tất cả!
Bách Toàn nói:
- Điều thứ nhất: Nàng xin ở tại quan xá, không muốn về Bắc Kinh, mà phải cho nàng làm chính thất phu nhân.
Định Quốc cười mà bảo rằng:
- Điều ấy thì hẳn hoi! Còn điều thứ hai?
Bách Toàn nói:
- Điều thứ hai: Nàng xin tướng quân phải bảo toàn cho cha mẹ và thân huynh nàng.
Định Quốc nói:
- Còn phải nói chi điều ấy! Nàng đã kết duyên với ta thì thế tất ta phải bảo hộ. Còn điều thứ ba?
Bách Toàn cười mà nói rằng:
- Khó nhất là điều thứ ba!
Định Quốc nói:
- Hai điều trước ta còn có thể ưng thuận được, còn điều thứ ba thế nào mà khó?
Bách Toàn nói:
- Có gì đâu! Nàng xin tướng quân đã kết duyên với nàng rồi thì cấm không được mua hầu lấy thiếp nữa.
Định Quốc nghe xong, cả cười mà rằng:
- Nhà ngươi cũng khéo trẻ con quá! Ta đã có một người tuyệt sắc như vậy, khi nào còn yêu mến ai. Thôi bảo nàng cứ lại đây!
Bách Toàn lui ra. Nàng Văn Cơ nghe nói, ngẫm nghĩ thương thầm: “Trời ơi!
Không ngờ ngày nay ta lại phải kết duyên với một gã thô bỉ này! Hồng
nhan từ xưa vẫn thường bạc mệnh, nhưng thiết tưởng bạc mệnh đến ta là
cùng. Mười mấy tuổi đầu, bước chân đi lấy chồng, ông chồng cũng không
đến nỗi đê liệt. Sau gặp Hùng công tử vẫn nghĩ được cùng nhau sum họp,
cho khỏi uổng phụ một đời xuân xanh. Ai ngờ con tạo ghét ghen, tấm thân
lưu lạc, cửa nhà tan nát, khéo thay lại buộc mình...!” Nàng nghĩ quanh
nghĩ quẩn, ruột tằm bối rối, luống những chín khúc vò tơ, nghĩ thầm:
“Thân này đã cam thất tiết cùng chồng thì dẫu kết duyên với ai cũng là
cải giá. Cánh hoa rơi rụng, phỏng còn cao quý nỗi gì!” Nàng nghĩ vậy,
mới gót sen rón rén, mình liễu thướt tha, đến gần mặt dp tướng quân mà
khép áo cúi chào. Định Quốc tướng quân mừng rỡ xiết bao, liền cầm lấy
tay nàng Văn Cơ mà nắm thật chặt. Nàng bị nắm mạnh quá, đau không thể
chịu được, nhăn mặt lại mà nghĩ thầm rằng: “Một người thô bỉ như thế,
vai u thịt bắp, nếu cùng nhau loan phòng chung gối, cũng cực suốt đời!”
Nàng chua xót trong lòng rồi ứa nước mắt khóc.
Lã di nương vội vàng nói:
- Phu nhân rót rượu mời tướng quân đi!
Định Quốc ngắm đi ngắm lạ, bỗng cười khanh khách mà rằng:
- Hay! Hay cho ta! Trời đã sinh ra thân vưu vật này ai ngờ lại vào tay Đồ Man Định Quốc! Thôi! Thôi! Dẫu lấy nàng mà không được làm hoàng đế,
cũng chẳng hề chi! Xin mời phu nhân ngồi, đã có nữ tỳ rót rượu.
Định Quốc nghoảnh lại bảo Lã di nương rằng:
- Xin mời Lã di nương sang tây phòng yên nghỉ.
Nói xong, lại truyền cho các nữ tỳ phải chăm chỉ hầu hạ Lã di nương. Các nữ tỳ đưa La di nương sang tây phòng. Nàng Văn Cơ ngẩng nhìn Định Quốc
tướng quân thì thấy mắt to mày rậm, nét mặt bánh đúc, thô bỉ lạ thường.
Nàng không uống rượu, chỉ ngồi nức nở khóc. Định Quốc tướng quân dịch
ghế lại, rồi hai tay nâng ly rượu, cố ép nàng Văn Cơ uống. Nàng vừa tức
vừa sợ, nghĩ thầm: “Một đứa tục trọc này, bây giờ nếu ta không nghe,
chắn hắn đánh chết. Thôi thì cớ sự đã lỡ ra như thế, cũng đành nhắm mắt
làm một con ma say rượu, để mặc nàng mưa Sở mây Tần. Nàng Văn Cơ nghĩ
vậy, mới cầm lấy ly rượu uống. Uống luôn mấy chén, nét mặt đỏ bừng,
trông như một đóa anh đào đang đợm hơi xuân vậy.
Định Quốc trông thấy, đầu mày cuối mắt, càng nồng tấm yêu. Định Quốc nói:
- Tửu lượng của phu nhân cũng ghê gớm lắm thay! Nếu vậy hay! Hai ta sẽ cùng nhau thù tạc!
Bấy giờ hai người cùng ngồi, nữ tỳ đứng hầu hai bên. Nàng Văn Cơ say lã
người đi, Định Quốc cười ha hả, rồi vực nàng vào màn. Các nữ tỳ lui ra.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, trông thấy Định Quốc đang ngáy như sấm, nỗi
niềm càng nghĩ càng cay đắng lòng. Đến khi Định Quốc thức dậy, nàng Văn
Cơ vừa thẹn vừa giận mà hỏi rằng:
- Bây giờ tôi là chính thất phu nhân phải không?
Định Quốc tướng quân cười mà bảo rằng:
- Là phu nhân chứ sao!
Nàng Văn Cơ nói:
- Đã là phu nhân thì chẳng hay mấy điều tôi nói xin hôm trước, phủ đường đã nói với tướng quân chưa?
Định Quốc tướng quân nói:
- Phu nhân muốn xin ba điều, ta cũng ưng thuận cả.
Nàng Văn Cơ nói:
- Hôm nay trước hết tướng quân hãy tha cho thân hi tôi về. Từ đây trở đi, tôi chỉ biết tướng quân mà thôi, nếu những tiểu thiếp của tướng quân
tới đây, tôi cũng coi như nữ tỳ vậy. Hầu tạ trái ý, tôi sẽ trọng phạt,
cấm tướng quân không được bênh.
Định Quốc tướng quân cười mà đáp rằng:
- Xin vâng tất cả!
Các nữ tỳ vào phòng, hai người cùng trở dậy. Định Quốc đội mũ mặc áo đi ra
nhà ngoài. Lã di nương bước vào trong phòng hỏi han nàng Văn Cơ. Nàng
Văn Cơ thở dài mà rằng:
- Di nương ơi! Di nương còn nói chi nữa!
Thân con thôi có ra gì mai sau! Con trông thấy hắn lúc nào, thật lòng
con lại đau như dao cắt! Di nương làm hại con đến thế này là cùng! Thôi
thì cũng liều nhắm mắt đưa chân, thử xem con tạo xoay dần đến đâu!
Bỗng thấy nữ tỳ đem những đồ lễ vật của các quan văn võ đưa đến lễ mừng bày ở trên án. Nào đai vàng, nào mũ ngọc rực rỡ lạ thường. Lã di nương chạy
đến gần để xem, tấm tắc ngợi khen, nắm lấy áo nàng Văn Cơ mà bảo rằng:
- Văn Cơ con ơi! Con thử nhìn đó mà coi: toàn những thứ tinh công mỹ xảo, giá đáng nghìn vàng, thật là phú quý vinh hoa, hồ dễ mấy người sánh
kịp!
Lã di nương cầm trao cho nàng Văn Cơ xem. Nàng Văn Cơ cũng
chẳng buồn xem, chỉ truyền cho các nữ tỳ cất đi, rồi vẫn cứ suốt ngày âu sầu buồn bã.
Lại nói chuyện Hùng Khởi Thần từ khi lạy tạ Từ di
nương, xách khăn gói ra đi, bước thấp bước cao, lần theo một con đường
nhỏ. Bấy giờ trời đã xẩm tối, trông thấy mấy gian nhà tranh ở cạnh đường đi, có mụ lão ẩu đứng tựa bên cửa, đang lảm nhảm nói:
- Không biết đứa chết tiệt ấy đi đâu mà bây giờ chưa về!
Mụ lão ẩu vừa ngẩng đầu lên thì sực trông thấy Hùng Khởi Thần. Mụ ngắm đi ngắm lại, rồi mỉm cười mà rằng:
- Trời ơi! Thiên tiên mới giáng hạ trần thế! Mặt hoa da ngọc, trông như một người trong tranh vậy!
Mụ vừa nói vừa lấy tay vén xiêm Hùng Khởi Thần mà nhìn hai chân xem nhỏ hay lớn, rồi bỗng phàn nàn rằng:
- Tiếc thay hai bàn chân hơi lớn! Tiểu nương tử ơi! Mời nương tử hãy vào chơi nhà tôi.
Hùng Khởi Thần thấy mời, trong lòng hớn hở liền theo ngay vào. Mụ lão ẩu mời ngồi rồi hỏi rằng:
- Tiểu nương tử ơi! Nương về họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đi đâu mà lại qua đây? Một người mặt hoa da ngọc như thế này. Thân gái dặm trường, lỡ gặp phải đứa gian ác thì thoát làm sao cho được!
Hùng Khởi Thần nghe nói, buồn rầu mà đáp rằng:
- Tôi nguyên họ Từ, phu quân tôi họ Vệ. Từ khi tôi về nhà chồng, bị bà mẹ chồng tàn ngược quá lắm, tôi không thể ở được. Cha mẹ tôi xa cách, tôi
có một người vú nuôi ở làng bên kia, định hãy sang tạm nhờ tại đấy, đợi
khi cho người đến nói, họa may mẹ chồng tôi có bớt được phàn nàn chăng.
Không ngờ đi đến dây, chân đau quá lắm, may gặp người có lòng lương
thiện, xin người cho ăn một bữa, hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ xin nộp.
Chẳng hay người về họ gì? Năm nay đã bao nhiêu tuổi? Người được mấy vị
lệnh lang?
- Phu quân tôi họ Trương, đi buôn bán xa. Tôi được một đứa con trai tên
gọi Trương Thất. Con dâu tôi là Chu thị tính nết hung ác, đêm nay nó đi
sang ngoại gia vắng, già này mới khỏi điếc tai. Tiểu nương tử ơi! Nương
tử ở lại đây mấy hôm, tôi sẽ đưa nương tử đi tìm nhà người vú nuôi ấy.
Nói xong, rót chén trà mời uống, ròi xuống bếp sửa soạn một mâm cơm bưng
lên mời ăn. Hùng Khởi Thần vừa ăn được một bát, bỗng thấy có một người
nam tử bước vào, mặt đen mắt sâu, người cũng vừa phải, trông thấy Hùng
Khởi Thần có ý vui mừng. Mụ lão ẩu liền gọi tên mà hỏi rằng:
Trương Thất con ơi! Tiểu nương tử đây vào ngủ nhờ nhà ta một đêm, sáng mai sẽ đi sớm.
Mụ nghoảnh lại bảo Hùng Khởi Thần:
- Tiểu nương tử ơi! Đây là Trương Thát con tôi đó! Nương tử đứng dậy chào đi!
- Trời ơi! Tiên trên trời đấy à! Các vai nữ trong rạp hát không đời nào sánh kịp, thật là một dịp may cho ta!
Mụ lão ẩu khẽ lấy tay kéo vạt áo Trương Thất bảo y đừng nói, Trương Thất nổi giận mà rằng:
- Kéo cái gì thế! Khọm già kia, sao lại không đem rượu cho ta uống.
Nói xong, liền ghé ngồi bên cạnh, miệng cười nhí nhoẻn, buông lời ghẹo
nguyệt trêu hoa. Hùng Khởi Thần luống cuống, nghĩ thầm: “Đêm nay ta biết xử trí làm sao bây giờ! Từ di nương trỏ đường cho ta đi,ai ngờ lại gặp
đứa hung ác này! Nếu ta nói rõ ra tất chúng bắt ta đem nộp thì không
khỏi phụ tấm lòng của Từ di nương.” Hùng Khởi Thần đang nghĩ quanh nghĩ
quẩn thì Trương Thất đã rót rượu mời uống:
- Tiểu nương tử ơi! Tôi được gặp nương tử đây cũng là duyên hộingộ, đêm nay tôi cùng nương tử đồng sàng.
Hùng Khởi Thần đứng dậy toan chạy, Trương Thất lại cười mà bảo:
- Định chạy đi đâu! Nói xong, liền nắm lấy áo Hùng Khởi Thần. Hùng Khởi Thần khóc rầm lên mà rằng:
- Lão bà ơi! Lão bà có bảo lệnh lang không?
Mụ lão ẩu nói:
- Trương Thất con ơi! Con chớ sỗ sàng quá! Nương tử mới đến đây hãy còn
lạ lùng, sao con lại làm như thế! Con buông tay ra rồi đi ngủ, của để
trong nhà, lo gì mà vội!
Trương Thất quát to lên rằng:
- Khọm già! Đừng lắm điểu! Lại chực buôn đấy phải không?
Trương Thất lấy tay đẩy mụ lão ẩu ra, rồi chạy lại ôm chầm lấy Hùng Khởi Thần. Hùng Khởi Thần gỡ mình không được, liền kêu rầm lên rằng:
- Trời ơi! Có ai cứu tôi với không!
Bỗng nghe có tiếng người ở ngoài cửa quát to lên rằng:
- Đồ kẻ cướp! Mày dám ăn vụng gái già này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT