Trời mới sáng, tiếng gà gáy khắp nơi, lờ mờ mở mắt, Đình Đình thấy ông lão đang sửa soạn cái rỏ:

Ông làm gì vậy?

Ta làm cô nương tỉnh giấc sao?

Ông đi đâu mà sớm vậy?

Ta đi lượm chút cá, hái chút rau.

Cô nương cứ ngủ cho khỏe!

Ta!

Ngủ đi!

Ngủ đi!

Lão đi nhanh về sơm thôi!

Vậy! Ông đi cẩn thận!

Hừm!

Ngủ đi!

Ngủ đi!

Đình Đình lại nhắm mắt lại

***

Sao giờ này rồi còn chưa về!

Đình Đình khá sốt ruột vì mặt trời đã lên quá đỉnh mà ông lão vẫn chưa về:

Sao lâu vậy?

Hay xảy ra chuyện gì rồi!

Không!

Không đâu!

Cạch!

Tiếng cái cổng bằng nứa mở ra:

Ông về rồi sao?

Sao muộn vậy?

Đừng hỏi vội xem ta bắt được nhiều cá không, còn rất nhiều rau tươi nữa, với số này chúng ta có thể ăn trong môt tuần!

Vậy sao?

Đương nhiên!

Để lão đi nấu cháo cá cho cô nương!

Khoan đã!

Chuyện gì?

Chân ông!

Đang chảy máu kìa!

***

Sao lại phải làm vậy chứ?

Không phải lo lắng như vậy đâu, chỉ trầy xước một chút thôi, không sao đâu!

Xong rồi!

Đa tạ cô nương!

Ông nói đi, sao lại hy sinh bản thân làm vậy chứ?

Ta!

Cô nương đừng coi trọng hóa .

Lão không sao mà!

Để ta đi nấu cháo cho cô nương, chắc đói rồi phải không?

Chờ ta chút

***

Ăn đi!

Sao không ăn nữa!

Cô nương à!

Lão biết cuộc sống này cô nương không quen, nhưng nó không phải rất tốt sao?

Tôt!

Phải!

Không!

Ta không muốn sóng một cuộc sống như vậy?

Đợi ta khỏe lại ta sẽ đi!

Ấy này!

Con nhỏ này thật ngang ngược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play