Lại giật mình tỉnh dậy, đã không biết bao nhiều lần gọi tên Tấn sinh, giàn giụa trong nước mắt rồi tỉnh dậy:
Tấn sinh!
Ngơ ngác nhìn xung quanh, trời bên ngoài đã rất tối, liếc mắt nhìn xung
quanh, bây giờ cô mới để ý căn nhà thật là tồi tàn, mục nát, mọi thứ đều rất tồi, lật nhẹ cái chăn rồi bước xuống giường, rón rén từng bước
chân, ngoại trừ cái đầu ra thì cả chân tay đều bị xây xát, khá đau,
nhưng nó đâu ăn nhằm gì so với vết thương trong lòng cô, đi từ từ ra
ngoài hiên, cô thấy ông lão đã già rồi mà vẫn lụi hụi ở bếp nấu gì đó,
trông ông rất hiền từ:
Ông đang gì vậy?
Đình Đình cố vịn vào cột nhà, bước chân qua bậc cửa:
Từ từ thôi!
Ngồi đi!
Da tạ!
Không cần phải khách sáo?
Ông đang làm vậy?
Ta nấu cơm tối!
Cơm tối!
Ừm!
Chờ chút thôi cháo sắp chín rồi!
Xình xịch!
Tiếng nồi cháo sôi trên bếp củi!
Nhìn cô nương ta đoán cô chắc chắn là tiểu thư nhà giàu:
Vậy sao?
Phải không vậy?
Nhưng xin cô nương đừng chê chén cháo của lão già hèn mọn này!
Ta!
Mau ăn đi!
Ăn còn nóng sẽ ngon hơn:
Ăn đi!
Đa tạ!
Ngon không?
Ngon lắm!
Sao vậy lại khóc nữa, ta biết cô nương vừa mới mất đi người cô nương thương yêu nhất, nhưng phải chăng cô nên nghĩ cho người đó.
Nghĩ cho người đó!
Phải chăng là người đó đang ở trên cao dõi nhìn cô.
Trên cao!
Chàng có thật đang nhìn ta ở đó không?
Sẽ là vậy nếu cô tin là vậy?
Hít mạnh một hơi!
Vì vậy cô phải sống cho thật tốt, sống thay cho phần của người ấy nữa!
Ông lão!
Hãy tin già đi, mọi nỗi đau sẽ qua thôi!
Niềm vui mới sẽ tới!
Có thật không?
Có thật là niềm vui sẽ làm quên đi nỗi đau!
Nó sẽ là vậy nếu cô nương tin là vậy?
Phải nhớ là sống tốt đấy!
Sống cho thật tốt!
Tôi!
Thôi mau ăn đi!
Ăn đi cho nóng!
Mà sao ông lão chỉ ở có một mình!
Thở dài một cái:
Đó là cả một câu chuyện dài!
Từ từ ta sẽ kể cho cô nương nghe!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT