Đình Đình.

Chuyện gì vậy?

Tấn Sinh cõng Đình Đình trên lưng:

Chuyện gì vậy?

Nàng xem bầu trời đầy sao, thật đẹp biết bao?

Phải! Đẹp lắm!

Chúng ta sẽ về quê ta nhé!

Về quê!

Đúng! Ta sẽ đưa nàng về quê, quê ta đẹp lắm, cánh đồng bát ngát lúa xanh, đàn cò trắng muốt, những con kênh mát lành, đêm đêm ta sẽ cùng nàng ngắm trăng, thưởng trà, chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy có được không?

Tấn sinh!

Nàng có bằng lòng không?

Ta! Ta bằng lòng, chỉ cẩn theo chàng đi đâu cũng được.

Đình Đình đa tạ nàng nhiều lắm!

Đừng nói vậy!

Ngủ chút đi!

Siết chặt vòng tay vòng qua cổ Tấn sinh.

Đi được một đoạn, thì đằng sau họ những tiếng ngựa rầm rập phía sau, mỗi lúc một gần:

Tiếng gì vậy?

Đình Đình giật mình gọi:

Không có gì đâu chắc là đoàn lính thôi!

Ờ!

Chàng không buồn ngủ sao?

Ta không đâu!

Nàng ngủ đi!

Hừm!

Rầm rập!

Tiếng ngựa chạy không ngừng dồn dập, hối hả đang rất gần phía họ, rồi chợt một giọng nói đanh thép, thét vào trong gió, một âm thanh man rợn giống như tiếng sói hú, một con sói già ác độc:

Bắn đi!

Một hiệu lệnh rất sắc, rất đanh:

Phụt!

Phụt!

Những cái tên được bắn ra khỏi cung, bay trong gió , những âm thanh sát khí, có lẫn cả mùi máu được tỏa vào trong không khí, chúng bay với tốc rất nhanh, hơn nữa còn vô số những mũi tên bay theo nhiều hướng, nếu nhìn theo hướng nghệ thuật thì giống như mưa sao băng, nhưng khác nỗi ở đây là mưa mũi tên, rất nguy hiểm.

Tấn sinh!

Cẩn thận!

Đình Đình vội tụt xuống hét lớn.

Trong giây phút như thể mọi chuyện an bài đó, Tấn sinh kéo Đình Đình nằm xuống:

Nằm xuống đi!

Soạt soạt!

Những mũi tên bay qua rào rào!

Sượt trên người!

Tấn sinh ôm Đình Đình trong lòng, anh sẽ luôn bảo vệ cô mặc cho những mũi tên kia có sượt qua người, bị chảy máu:

Tấn sinh!

Đình Đình đừng sợ đã có ta rồi!

Bắn tiếp cho ta!

Vẫn là giọng của tên khi nãy!

Hắn lại tiếp tục ra lệnh.

Chạy đi!

Kéo Đình Đình chạy thật nhanh nhưng cho dù họ có chạy nhanh như thế nào đi nữa thì vẫn không thể nào nhanh bằng những cái mũi tên sắc lạnh kia.

Cẩn thận!

Kéo Đình Đình vòng lòng!

Tấn sinh!

Đình Đình!

Phụt!

Tấn sinh!

Ta… Sẽ bảo vệ nàng!

Sẽ bảo vệ nàng!

Chạy đi!

Ôm Đình Đình chạy đi

Những mũi tên sắc lạnh kia không ngừng bay và găm vào người Tấn Sinh, nhưng chịu đựng và luôn muốn bảo vệ Đình Đình, Tấn sinh không tháy đau, càng không biết sợ là gì:

Đi mau!

Mau lên!

Bắn tiếp cho ta!

Phụt!

Phụt!

Rào

Rào!

Những âm thanh ghê rợn, bay trong gió.

Phập!

Phập!

Những mũi tên trí mạng.

Tấn sinh qụy xuống:

Tấn sinh!

Đình Đình mau chạy đi!

Không!

Mau lên đi!

Không!

Mau chạy đi!

Đình Đình vội chạy đi mà không hề hay biết đang có một mũi tên bay về phía cô, nó bay rất nhanh, rất sắc, mũi tên nhằm trí mạng cô.

Đình Đình cẩn thận!

Âm thanh vang vọng trong gió, rất gấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play