Ngươi biết ta cũng chỉ là một tuần phủ, chức thấp, còn Trần Vinh gia có tiền, có của, có thế lực!
Đại nhân!
Coi như ta xin ngươi tha cho ta, ta không muốn bị liên lụy đâu!
Đại nhân!
Người đâu tiễn khách!
Đại nhân!
Bị đuổi ra ngoài phủ!
Công tử không sao chứ?
Đi thôi!
Lại đi đâu nữa:
***
Trần Vinh Thế! Mau ra đây nói rõ phải trái!
Gào thét trước cổng:
NGươi là ai mau đi đi trước khi bọn ta ra tay.
Mau gọi Trần Vinh Thế ra đây!
Công tử tôi không tiếp các người, mau đi đi!
Trần Vinh Thế! Ngươi là người bỉ ổi, hạ lưu!
Mau đi đi!
Trần Vinh Thế mau ra đây!
Huynh đệ đâu! Dậy dỗ cho hắn một bài học đi!
Binh!
Bốp!
Công tử! Công tử!
Đánh nó đi! Rượu mơi không uống mà muốn rượu phạt sao?
Cho mày chết này!
Công tử! Công tử!
Trần Vinh Thế! Ngươi là ngươi là đổ bỉ ổi!
Tấn sinh bị đánh mà miệng vẫn không ngừng chởi bới Trần Vinh Thế, dường như nỗi oan của Đình Đình không thể kêu được với ai, nó mới là điều anh đau nhất, đau hơn cả những vết thương này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT